Art: @se_eeeee
Chương : Đào Mục Chi giúp cô vuốt phẳng cổ áo
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng đi siêu thị.
Đang là giờ tan tầm, trong siêu thị người đi lại tấp nập, đều là những người đi mua đồ ăn về nấu bữa tối.
Vào đến siêu thị, Lâm Tố đẩy một chiếc xe, cùng Đào Mục Chi đi đến khu bán đồ tươi sống.
Thật ra Lâm Tố rất ít khi đến siêu thị, một ngày ba bữa của cô chủ yếu là đồ ăn ngoài và rượu, mấy thứ đồ dùng cho sinh hoạt thường ngày cũng là đặt trên mạng về.
Vào đến siêu thị, cô giống như một linh hồn bị quên lãng một lần nữa được đưa về nơi trần gian khói lửa này.
Lâm Tố không khỏi kích động lên.
Lâm Tố đặt một chân trên thanh ngang của chiếc xe đẩy, một chân đặt dưới đất, đạp nhẹ một cái, thế là "vèo"...
Nhưng Lâm Tố lại không được bay đi...
Đào Mục Chi đã kịp nắm lấy cổ áo cô, xách Lâm Tố từ trên xe xuống.
Lâm Tố: "..."
Tâm trạng đang tốt bị Đào Mục Chi xách một cái như thế, cùng với cơ thể bị kéo xuống, tâm trạng của Lâm Tố cũng kéo xuống theo.
Đào Mục Chi vẫn còn giữ cổ áo cô, Lâm Tố thoáng cái nổi giận nhìn sang Đào Mục Chi, giọng nói cũng mang theo hung ác.
"Làm gì?" Lâm Tố như một đứa nhỏ nổi cơn tam bành.
Cổ áo bị kéo hơi nhăn lại, Đào Mục Chi buông tay, giúp cô vuốt phẳng, sau đó nhìn cô dõng dạc đáp.
"Chơi hỏng phải bắt đền đấy."
Lâm Tố: "..."
Không nói đến chuyện cân nặng của cô không phá hỏng nổi cái xe đẩy này, cứ cho là bị hỏng đi, thì cô có giống như là không đền nổi không? Có lúc Lâm Tố thật sự cảm thấy Đào Mục Chi đúng là lo lắng không đâu.
Nhưng bị Đào Mục Chi xách một cái như thế, Lâm Tố cũng không còn tâm tư nào mà chơi nữa, cô đứng thẳng, quay đầu về lẩm bẩm một câu.
"Cũng không phải là tôi không đền nổi." Lý lẽ hùng hồn.
Lâm tố nói xong lời này, hai tay đẩy xe đi thẳng.
Hôm nay cô cuộn mái tóc của mình thành một cái búi trên đỉnh đầu, rõ ràng là một khuôn mặt rất xinh xắn, nhưng từ góc độ của Đào Mục Chi nhìn tới lại có thể nhìn ra cô đang tức giận đến mức hai má cũng phồng lên.
Tâm tình của cô biến hóa rất nhanh, hiện tại đã từ tốt thành xấu.
Lâm Tố im lặng không nói, đẩy xe cắm đầu đi về phía trước, giống như không muốn để ý đến hắn nữa.
Đào Mục Chi nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô, nói.
"Hôm nay có thể ăn cá kho."
Cái đầu nhỏ đang có một ngọn lửa cháy phừng phừng lập tức quay lại.
"Thật?" Lâm Tố ngạc nhiên vui vẻ.
Hôm qua bởi vì cô phải giả vờ bị bệnh nên nhắm mắt mà uống cạn ba bát canh cá nhạt nhẽo, bây giờ cô đã khỏe lên rồi, khẩu vị không còn thích nghi được với canh cá nữa.
Cô muốn ăn cá kho rất lâu rồi, nhưng Đào Mục Chi cứ không nấu cho cô.
Bây giờ vậy mà lại chủ động nói muốn nấu cá kho cho cô.
"Thật." Đào Mục Chi xác nhận.
Nhận được lời khẳng định của Đào Mục Chi, Lâm Tố đi như bay đến khu đồ tươi sống, nói với nhân viên bán hàng ở cửa hàng cá.
"Chú ơi, bắt một con cá! Phải thật lớn vào!"
-
Mua cá xong, Lâm Tố vui vẻ nhảy nhót xách theo cá cùng Đào Mục Chi rời khỏi siêu thị.
Bữa tối ngoài cá kho, Lâm Tố còn đọc tên mấy món khác nữa.
Cô đọc tên món nào, Đào Mục Chi bèn đi mua nguyên liệu để làm món đó, gần như là chỉ cái nào mua cái đó.
Thấy hắn ngoan như thế, Lâm Tố cũng không còn tức giận chuyện hắn xách cô từ trên xe đẩy xuống nữa.
Lâm Tố xách cá, Đào Mục Chi thì xách toàn bộ chỗ nguyên liệu nấu ăn còn lại, hai người đi về xe của Đào Mục Chi.
Lâm Tố vui vẻ nhìn con cá to bự chảng trong tay, vui vẻ nói: "Tôi rất thích ăn cá đó."
Đào Mục Chi đi cạnh cô, nghe cô nói xong thì nhìn cô một cái.
"Mèo đều thích ăn cá."
Lâm Tố: "..."
Đào Mục Chi so sánh cô với mèo, theo lý mà nói thì so sánh người với động vật cũng không có gì, nhưng hắn lại so cô với một con vật nhỏ.
Lâm Tố không hài lòng, cô cảm thấy bản thân bị Đào Mục Chi coi thường.
"Tôi không phải mèo, tôi là hổ lớn." Lâm Tố nói, "Hổ lớn có thể ăn cá, cũng có thể ăn thịt người."
Nói xong, cô quay sang nhìn Đào Mục Chi, nói: "Ăn được cả anh luôn."
Lâm Tố nói xong câu đó, hai người gần như là cùng lúc khựng lại, bầu không khí rơi vào im lặng.
Lâm Tố dùng ánh mắt hung tợn nhìn Đào Mục Chi, Đào Mục Chi im lặng nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt của hắn mấy giây, hung ác trong mắt cô hơi yếu đi đôi chút.
Lời nói vừa rồi của cô hình như còn có ý nghĩa mập mờ nào khác thì phải.
Lâm Tố: "..."
Cô vốn là muốn chèn ép khí thế của Đào Mục Chi, nhưng nói xong lại giống như bị khí thế của Đào Mục Chi chèn ép.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố thu lại ánh mắt, tăng tốc bước chân, đi nhanh về phía xe của Đào Mục Chi.
Cô xị mặt đi đến cạnh xe, không còn lại xíu xiu khí phách nào của hổ lớn.
Đào Mục Chi nhìn theo bóng lưng cô, đáy mắt thoáng qua tia sáng dịu dàng.
Hắn lấy chìa khóa mở cửa xe.
"Cô lên xe chờ tôi." Đào Mục Chi nói với Lâm Tố.
Lâm Tố vẫn còn rối rắm với chính những lời nói vừa rồi của mình, nghe Đào Mục Chi nói xong theo bản năng "ồ" một tiếng, mấy giây sau mới hỏi lại: "Anh đi đâu?"
"Tôi đi mua nhiệt kế." Đào Mục Chi nói.
"Ồ." Lâm Tố đáp một tiếng, sau khi phản ứng lại, động tác bước lên xe của cô lập tức đối thành quay về, kéo tay Đào Mục Chi đang định đi vào một hiệu thuốc gần đó.
Đào Mục Chi: "..."
Động tác này của Lâm Tố quá nhanh, đến chính cô cũng không kịp phản ứng.
Một tay cô xách cá, một tay kéo Đào Mục Chi, tư thế này nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ cục.
"Làm sao thế?" Đào Mục Chi dừng chân, quay đầu nhìn cô.
"Nhà chúng ta có nhiệt kế rồi còn gì? Mua cái gì nữa?" Lâm Tố nói.
() omg nhà chúng ta? o.O!
"Cô nói không thích ngậm vì lạnh còn gì?" Đào Mục Chi nói, "Với lại nhiệt độ cơ thể cô lên xuống thất thường, lúc cao lúc thấp, dùng hai cái đo càng chuẩn hơn."
() bác sĩ Đào định mua loại không phải ngậm trong miệng
Lâm Tố: "..."
Anh đã nói thế thì thứ này càng không thể mua.
Lâm Tố giữ chặt cánh tay Đào Mục Chi, cái não nho nhỏ xoay chuyển thật nhanh.
Đào Mục Chi thấy dáng vẻ tập trung suy nghĩ của cô thì hơi động cánh tay bị cô giữ chặt.
"Rốt cuộc là làm sao?"
"Quá lãng phí rồi." Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi nghe không hiểu: "Cái gì?"
Hắn hỏi xong, Lâm Tố ngước mắt lên, nói: "Tôi sắp khỏi rồi, giờ anh mua thêm một cái nhiệt kế nữa thì sẽ rất lãng phí.
Anh xem, cả ngày hôm nay nhiệt độ cơ thể của tôi đều rất ổn định, căn bản không cần nhiệt kế mới."
Đúng đó, Lâm Tố tự cảm thấy lý do của mình rất hoàn hảo, họ cần tiết kiệm, không cần phải đi lãng phí tiền vào những thứ không cần thiết.
"Ai vừa nãy mới muốn đền tiền chơi xe đẩy?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Được lắm, mất một tướng còn bị hắn chặn xe.
Nhưng bây giờ Lâm Tố không có tâm trạng chơi cờ với hắn, cô thả cánh tay Đào Mục Chi, nói: "Không phải tôi đã không chơi nữa rồi à."
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi rũ mắt, bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Tố đang nhận sai.
Bởi vì bị ảnh hưởng của tinh thần, Lâm Tố vô cùng hiếu thắng, cô có thể không màng đến tính mạng của chính mình, chỉ để ý duy nhất một chuyện kia.
Thế nhưng hiện tại cô lại không tranh thắng thua nữa, tình nguyện thừa nhận hắn đúng còn mình sai, nhất định không muốn để hắn đi mua nhiệt kế mới.
Chắc chắn là có vấn đề.
Nhưng Lâm Tố đang gắt gao nhìn hắn, Đào Mục Chi không có cách nào nghĩ cụ thể là chỗ nào có vấn đề.
Lâm Tố nhận sai, hắn cũng phải nghe theo cô, nếu không lần sau sẽ không còn cơ hội khiến cô tự nhận sai nữa.
Lâm Tố nhìn hắn một lúc, sau đó giật giật cánh tay hắn.
"Tôi đói rồi." Lâm Tố nói.
Dáng vẻ này thật giống một con mèo nhỏ đang vẫy đuôi với hắn, mà trái tim của Đào Mục Chi cũng giống như bị cái đuôi kia quét qua cọ trúng.
Hắn quay đầu, nói.
"Được."
"Ai, đúng rồi!" Lâm Tố lập tức cười rạng rỡ, nụ cười vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nhận được lời đồng ý của Đào Mục Chi đúng là vui vẻ đến mức không cần kiềm chế.
Cô thả tay Đào Mục Chi, dồi dào sức sống, tung tăng nhảy nhót đi về phía xe của Đào Mục Chi.
"Về nhà về nhà, ăn cá ăn cá!"
-
Lâm Tố cuối cùng cũng được ăn cá rồi.
Đào Mục Chi không có kinh nghiệm, nhưng cứ như được ông trời ưu ái ban cho thiên phú, chỉ xem hướng dẫn trên ứng dụng mà có thể nấu ra một nồi cá kho ngon "níu lưỡi".
Lâm Tố không có dáng vẻ nào giống với người bệnh mất hết khẩu vị không ăn được đồ ăn mặn, chỉ cần cá kho cũng ăn được hai bát cơm.
Ăn cơm xong, Lâm Tố thỏa mãn ôm cái bụng.
Trong lúc Lâm Tố thỏa mãn ôm cái bụng, Đào Mục Chi ngồi bên cạnh duỗi tay tới.
Thế nhưng ngay trong một khắc này, Lâm Tố đã ngả người ra sau, nằm xuống thảm.
Đào Mục Chi chạm vào không khí: "..."
Lâm Tố nằm phịch xuống thảm vì sợ bị Đào Mục Chi chạm vào: "..."
Đào Mục Chi ăn xong trước cả Lâm Tố, buổi tối hắn ăn không nhiều, một con cá này gần như là do Lâm Tố càn quét.
Thấy Lâm Tố ăn uống tốt như thế, Đào Mục Chi vốn muốn sờ thử trán cô xem có phải nhiệt độ đã hoàn toàn bình thường rồi không, kết quả lại bị Lâm Tố tránh đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô tránh hắn.
"Tôi kiểm tra thử nhiệt độ cơ thể của cô." Đào Mục Chi giải thích.
Lâm Tố nằm trên thảm, trái tim vẫn còn đập thình thịch: "Tôi biết."
"Vậy cô tránh làm gì?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Vì cô còn chưa đắp khăn nóng lên trán, dựa theo kịch bản ban đầu thì Lâm Tố vốn đinh tối nay sẽ sốt lại một lần nữa.
Nhưng dĩ nhiên cô không thể nói cho Đào Mục Chi biết, bèn nghĩ một lý do khác.
"Anh kiểm tra sao chuẩn bằng nhiệt kế được." Lâm Tố nói, "Hay là anh đi rửa bát trước đi, trong lúc anh rửa bát tôi sẽ lấy nhiệt kế đo thử xem, thế là biết nhiệt độ bao nhiêu rồi."
Đào Mục Chi: "..."
Hắn kiểm tra cái trán của cô vốn chẳng mâu thuẫn gì với việc cô dùng nhiệt kế đo chính mình cả.
Nhưng nếu Lâm Tố đã nói thế thì Đào Mục Chi cũng không thể tiếp tục, hắn nhìn cô vẫn còn nằm dưới thảm, nói: "Được."
Nói xong, Đào Mục Chi đi dọn bát đũa, mang vào bếp.
Một khắc sau khi Đào Mục Chi rời khỏi, Lâm Tố lập tức bật dậy chạy về phòng ngủ.
Cô phải làm chuyện chính sự rồi.
-
Lần thứ hai làm loại chuyện này nên Lâm Tố đã chuyên nghiệp lên không ít, đến cả tâm lý cũng vững vàng hơn hôm qua.
Cô tìm chiếc khăn mặt hôm qua giấu đi, sau đó về phòng khách, nhân lúc Đào Mục Chi không chú ý cầm ấm siêu tốc về phòng.
Tuy là căn nhà này sơ sài đến đáng thương, nhưng ổ cắm vẫn không thiếu.
Lấy đồ xong, Lâm Tố đun nước, sau đó đổ nước nóng vào khăn mặt.
Ấm siêu tốc có báo nhiệt độ, cô đun đến độ, sau đó đợi cho khăn nguội bớt.
Trong lúc chờ, cô ngó ra cửa phòng ngủ, quan sát Đào Mục Chi quay lưng về phía mình rửa bát đũa.
Đợi đến khi Đào Mục Chi bắt đầu tráng bát đũa, Lâm Tố nhanh chóng quay lại giường, lấy khăn nóng đắp lên trán.
Vậy là xong, bây giờ cô chỉ cần chờ Đào Mục Chi quay lại.
Chỉ có hai người ăn cơm nên không có quá nhiều bát đũa.
Đào Mục Chi dọn dẹp xong xuôi, cầm khăn lau tay, sau đó rời khỏi phòng bếp.
Hắn bước vào phòng khách, lại không thấy người đâu.
Đào Mục Chi đảo mắt một vòng, gọi.
"Lâm Tố."
Lâm Tố lấy cái khăn đắp trên trán xuống, dùng giọng điệu yếu ớt đáp.
"Tôi ở phòng ngủ."
Đào Mục Chi theo tiếng của cô đi vào phòng ngủ.
Hắn đẩy cửa, thấy Lâm Tố đang yếu ớt nằm trên giường nhìn về phía mình.
"Hình như tôi lại sốt rồi." Hơi thở của Lâm Tố mong manh yếu ớt.
Sợ bản thân còn diễn chưa đạt, Lâm Tố nhìn về phía Đào Mục Chi, nói.
"Không tin anh sờ xem."
Đào Mục Chi: "..."
: chương thay lời cám ơn đến Athena On tỷ gửi quà / cho Bát hihi, cũng chúc tỷ và mọi người / vui vẻ và luôn hạnh phúc nè~ Yêu thương yêu thương:::.