Gai Hồng Mềm

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: CP

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!

Bởi vì đang sốt nên môi của cô vừa nóng vừa mềm, ngược lại môi hắn hơi lành lạnh. Một tích tắc khi hắn cúi người hôn lên kia, Lâm Tố vô thức hé miệng cắn, trái tim không theo kiểm soát nhảy loạn xạ.

Thế này sẽ lây cảm đó! Lâm Tố nghĩ.

Nụ hôn này của Đào Mục Chi rất nhanh, ngay khoảnh khắc Lâm Tố cắn xuống hắn đã ngồi thẳng rời đi. Răng của cô cọ qua môi trên của hắn, xúc cảm quen thuộc khiến Đào Mục Chi nhớ đến lần cô ăn con tôm trên tay mình. Rất nhẹ, rất nhanh, chỉ như một cái chớp mắt, nhưng lại truyền vào đến tận trung ương thần kinh của hắn, lan ra khắp các cơ quan nội tạng.

Bỗng nhiên bị hắn hôn, đầu óc Lâm Tố trở nên mờ mịt, cô nhìn Đào Mục Chi hỏi: "Anh làm gì thế?"

"Có cảm giác không?" Đào Mục Chi hỏi.

Trái tim cô vẫn còn đang nhảy nhót điên cuồng.

"Không có." Lâm Tố phủ nhận, giọng điệu chẳng mấy tốt đẹp.

Mà lời phủ nhận này của cô lại giống như đã ở trong dự liệu của hắn, Đào Mục Chi chỉ khẽ rũ mắt, chuyển tầm mắt sang bên cạnh.

"Không có thì sau này đừng tiếp tục làm những chuyện tương tự thử tôi nữa, rõ ràng là cô không thích tôi, không phải sao?"

Đào Mục Chi cái gì cũng hiểu. Buổi tối cô tỏ tình, lúc hắn từ chối đã nói cô chỉ muốn nắm hắn trong lòng bàn tay, cô muốn thắng. Bởi vậy hắn từ chối cô, còn thả cô vào bồn tắm.

Đúng vậy. Cô không thích Đào Mục Chi, cô muốn thắng, nhưng giờ cô lại đang tạm quẳng cái chấp nhặt thắng thua ra sau đầu. Trước mắt cô càng quan tâm đến một chuyện khác, cô có thể không có cảm giác, bởi vì cô bị lãnh đạm. Nhưng Đào Mục Chi không thể cũng không có cảm giác với cô được, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, hôn cô như thế mà vẫn không có cảm giác thì khác gì nói cô không phải phụ nữ!?

"Anh thì sao?" Hai mắt Lâm Tố sáng rực nhìn về phía Đào Mục Chi, truy hỏi hắn: "Anh có cảm giác không?"

Cô hỏi xong, mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm hắn, đảm bảo không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Đào Mục Chi đón lấy ánh mắt của cô, đáp.

"Không có."

Lâm Tố: "..."

Cô có thể không có, nhưng Đào Mục Chi không thể cũng không có được.

Lâm Tố ngẩn ra một giây, sau đó thình lình bật dậy, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Đào Mục Chi, giây tiếp theo, Lâm Tố hôn Đào Mục Chi.

Cô cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm làm việc này, gần như là cắn loạn như một đứa trẻ con chưa cai sữa mẹ.

Không để cô tiếp tục cắn loạn, Đào Mục Chi đáp lại nụ hôn của cô, giành về quyền chủ động.

Lâm Tố mộng luôn rồi, rõ ràng là cô bắt đầu trước, nhưng cuối cùng vẫn là Đào Mục Chi nắm quyền chủ động. Cô mở mắt, trong đó đã bị phủ một tầng sương mỏng, hô hấp rối loạn. Cô nhìn Đào Mục Chi gần ngay trước mắt, khi hắn còn muốn tiếp tục nụ hôn này, Lâm Tố quay đầu sang một bên.

Căn phòng ngủ yên tĩnh chỉ nghe được tiếng tim đập và hô hấp nặng nề của hai người, Lâm Tố lấy lại tỉnh táo, đôi mắt trở nên trong suốt, cô nhìn Đào Mục Chi, hỏi.

"Bây giờ anh đã có cảm giác chưa?"

Cô vẫn đang kiên trì muốn lấy lại một ván hòa từ hắn, cô vẫn chỉ nghĩ muốn thắng. Chính nụ hôn vừa rồi chẳng qua cũng là vì cô muốn chứng minh bản thân có sức hấp dẫn với hắn.

Cô không có tình yêu dành cho hắn, chỉ một lòng muốn thắng hắn.

Hắn là bác sĩ tâm lý, lý trí nói cho hắn biết, một khi hắn xác nhận chuyện mà cô muốn chứng minh kia, vậy thì Lâm Tố sẽ sớm không còn hứng thú với hắn nữa, sẽ dần cho hắn vào quên lãng, sau đó lại trở về như trước đây, tiếp tục cuộc sống chết lặng, không có ý chí chiến đấu hay khát vọng được sống.

Hắn không thể để cô được thỏa mãn nguyện vọng, dù bây giờ hắn đã không còn là bác sĩ tâm lý của cô, nhưng hắn vẫn muốn giữ lại cho cô một phần hứng thú với thế gian này.

Cho dù là phải dùng đến phương thức này.

Nhưng Đào Mục Chi cũng không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Đào Mục Chi không nói gì. Không nói gì chính là ngầm thừa nhận, Đào Mục Chi đang ngầm thừa nhận hắn không có cảm giác. Lâm Tố nhìn chằm chằm Đào Mục Chi, mong chờ trong mắt dần biết mất, cuối cùng hóa thành phẫn nộ, Lâm Tố bực bội thả hắn ra.

Cô kéo chăn trùm lên đầu, không muốn nhìn hắn nữa, giọng nói khàn khàn từ trong chăn vọng ra.

"Anh đi đi! Tôi sẽ không chết đâu."

Câu nói cuối kia giống như để hắn yên tâm đi về, nhưng rõ ràng là vừa nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

Đào Mục Chi cúi đầu nhìn Lâm Tố trước mắt cách một tấm chăn đang giận dỗi với mình, hắn vậy mà hoàn toàn không bị cô chọc giận.

"Tôi ra phòng khách."

"Tôi bảo anh cút!" Lâm Tố quát lớn.

Cô giống như không thể dồn nén tâm trạng thất bại trong lòng thêm nữa nổ tung, sau đó lại thở hồng hộc, ôm chăn, muốn từ dưới thân Đào Mục Chi thoát ra. Cô bị ốm nên chẳng có mấy sức lực, nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh.

Trong lúc cô vẫn còn kiên trì nhúc nhích muốn tránh ra, Đào Mục Chi đã tự mình đứng dậy. Lâm Tố lập tức ôm lấy chăn rồi lăn mấy vòng trên giường, tự quấn chính mình thành một con nhộng gió thổi không lọt.

Đào Mục Chi nhìn cái cục bông tròn tròn này một lúc, sau đó cầm thứ đặt trên đất lên, rời khỏi phòng của Lâm Tố.

Tuy là Lâm Tố đã tự quấn mình kín mít, nhưng hai mắt cô vẫn trợn trừng, tai cũng dựng thẳng nghe ngóng động tĩnh từ Đào Mục Chi, đoán được tiếng bước chân của hắn là hướng đến phòng khách.

Lâm Tố nhanh chóng ngồi dậy, qua loa đẩy chăn trên người ra rồi tập trung lắng nghe động tĩnh từ phòng khách. Đào Mục Chi dọn dẹp gì đó trong phòng khách, cô ngồi nghe thêm một lúc, không nghe thấy tiếng mở cửa.

Nghe thêm một lúc lâu, Lâm Tố mới rốt cuộc yên tâm trở lại, thả người nằm về.

Vừa nãy cô nói Đào Mục Chi cút, nhưng thật ra lại không muốn hắn cút thật, cô vẫn còn chưa giày vò hắn đủ đâu. Ừ thì tuy là Đào Mục Chi không thích cô, nhưng hắn cũng xem như là một chính nhân quân tử, đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Nghĩ đến "không thích", Lâm Tố nhớ lại nụ hôn với Đào Mục Chi.

Nhịp tim vừa ổn định hình như lại có dấu hiệu nhảy loạn lên.

Âm thanh "thình thịch thình thịch" vang dội bên tai, Lâm Tố quấn chăn bọc kín người, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Cô vừa cảm nhận vừa nghĩ, cô đang sốt cao, trái tim này cứ đập thình thịch như vậy liệu có viêm cơ tim luôn không?

Cô cũng không biết viêm cơ tim là cái gì, chỉ cảm thấy phát sốt phát viêm rồi sẽ cháy đến cả tim.

Cứ nghĩ đông nghĩ tây mãi như thế, Lâm Tố ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

-

Sau khi bị ốm Lâm Tố bỗng ngủ ngon cực kỳ, một giấc ngủ đêm nay lại càng ngon hơn nữa. Cô ngủ một giấc thẳng đến rạng sáng, cơ thể đổ hết mồ hôi trở nên cực kỳ khoan khoái.

Lâm Tố đưa tay sờ trán, hình như là hạ sốt rồi.

Khỏi bệnh rồi nên vui mới phải, nhưng Lâm Tố nhớ đến trong nhà còn một người khác đang chăm sóc cho mình thì lại không vui được nữa. Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, Lâm Tố bật người ngồi dậy, chân trần đi ra ngoài. Vừa đi ra đến phòng khách, Lâm Tố nhìn thấy Đào Mục Chi đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nhìn thấy Đào Mục Chi, tâm trạng sốt sắng của Lâm Tố mới tạm dịu xuống, cô đưa mắt quét một lượt từ trên xuống dưới đánh giá Đào Mục Chi. Chờ cho nhịp tim bình ổn lại mới bước tới.

Phòng bếp ngay bên cạnh phòng khách, cũng không có vách ngăn, nên ngay khi Lâm Tố bước ra Đào Mục Chi đã thấy được cô. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, hỏi.

"Dậy rồi?"

Lâm Tố vừa ngủ dậy, mái tóc hơi rối để xõa che một phần khuôn mặt nhỏ nhắn, không hiểu sao lại xinh đẹp đến lạ. Đôi mắt to tròn nhìn về phía Đào Mục Chi, cô hỏi: "Sao anh vẫn chưa đi?"

Mở miệng là hạ lệnh đuổi khách.

Đào Mục Chi cũng không tự ái vì lệnh đuổi khách của vị chủ nhà này, hắn cúi đầu lật miếng trứng rán, nói: "Chuẩn bị xong bữa sáng sẽ đi. Tám giờ tôi phải đi làm."

Đào Mục Chi đã nói rất rõ ràng rồi, bây giờ hắn chưa đi, bởi vì phải chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hắn cũng sẽ nhanh chóng đi thôi, vì tám giờ hắn phải đi làm.

Lâm Tố nghe được nửa câu đầu thì thoáng thả lỏng, nghe đến nửa câu sau lại nôn nóng.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ miên man, Đào Mục Chi đã tắt bếp, sau đó bưng bữa sáng bày lên chiếc bàn thấp duy nhất trong nhà của Lâm Tố.

Đào Mục Chi đi đến trước mặt cô, mang theo mùi thơm thoang thoảng mát lạnh của gỗ tùng, hắn nâng tay đặt lên trán cô, nói: "Có vẻ hết sốt rồi."

Lâm Tố đang ngây người thoắt cái tỉnh táo lại.

"Chưa hết!"

Cô thình lình quát lên như thế, Đào Mục Chi rũ mắt nhìn xuống.

Lâm Tố không hề bị ánh nhìn đó làm cho chột dạ, dáng vẻ hiên ngang nói: "Tôi vừa ngủ dậy, người mới ngủ dậy nhiệt độ cơ thể đều thấp hơn so với bình thường. Bởi vậy hiện tại anh kiểm tra mới không thấy nóng, nhưng thật ra tôi vẫn còn đang sốt. Còn có, chỉ sờ trán thôi thì không thể chứng minh những nơi khác cũng không còn nóng nữa."

Lâm Tố nói xong mới nhận ra lời mình nói ra giống như là muốn Đào Mục Chi sờ cả những chỗ khác.

Cô chớp mắt một cái, giải thích: "Tôi không có ý gì khác, nhưng anh không phải bác sĩ nên có thể không biết những cái này."

Bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi: "..."

Lâm Tố: "..."

Lâm Tố: "Bác sĩ tâm lý cũng đâu có chữa bệnh cảm đâu."

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, đuôi mắt len lén quan sát biểu cảm của hắn. Đào Mục Chi nghe cô nhỏ giọng lẩm bẩm xong, thu tay về, nói:

"Ăn cơm trước."

-

Lâm Tố về phòng vệ sinh cá nhân, sau đó lững thững đi đến chiếc bàn thấp. Phòng khách nhà cô thật sự là quá đỗi nghèo nàn, chỉ có đúng một cái bàn thấp, còn không có lấy một cái nệm để ngồi. Vẫn may là dưới bàn có trải thảm, có thể khoanh chân ngồi xuống.

Mà đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tố ăn cơm ở đây. Bình thường cô đều là tùy tiện chọn một quán nào đó bên ngoài ăn, hoặc là mang về nằm ở sô pha ăn, đoan trang ngồi ăn ở đây đúng là lần đầu tiên, khá lạ lẫm, đặc biệt là bên cạnh còn có Đào Mục Chi.

Lâm Tố lững thững đi đến chiếc bàn, lại lững thững ngồi xuống, ngồi nghiêm chỉnh xong xuôi, cô cầm bát đũa Đào Mục Chi chuẩn bị sẵn, thong thả ăn bữa sáng Đào Mục Chi chuẩn bị.

Đào Mục Chi làm bữa sáng rất đơn giản, nhưng có vẻ hắn cũng quan tâm đến khẩu vị của cô, như là cháo hôm qua hắn có bỏ thêm đường phèn, hôm nay là trứng rán và sandwich, Lâm Tố ăn phá lệ ngon miệng.

Hơi nhạt nhưng mùi vị cũng không tệ, có thể ăn ra vị nguyên bản của món ăn, ngon đó chứ.

Lâm Tố đang cầm miếng sandwich gặm, Đào Mục Chi ngồi bên cạnh quan sát động tác ăn cơm của cô, quan sát được một lúc, hắn chợt nói: "Ăn không tệ, xem ra sắp khỏi rồi."

Lâm Tố vừa cắn được một miếng sandwich lập tức phun ra.

Đào Mục Chi: "..."

Truyện Chữ Hay