Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Lâm Tố nên tự lái xe đến, chiếc xe thể thao mui trần này của Lại Tân phi quá nhanh, gió thổi mạnh làm cô đau cả đầu. Nửa tiếng sau, hai người vào đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của quán bar AU, Lâm Tố sửa lại qua loa mái tóc bị thổi loạn rồi xuống xe.
Không đợi Lại Tân khóa cửa xe, cô bước thẳng về phía thang máy.
Lâm Tố là một con sâu rượu, từ hai năm trước đã bắt đầu mê đắm vào rượu, uống mãi vài loại cũng chán, bèn tìm đến đủ loại quán bar tìm rượu mới có thể kích thích đầu lưỡi của mình.
Cô là khách quen của quán bar AU, bởi vậy vừa bước vào lập tức được nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đón.
"Lâm tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Đúng là đã lâu rồi, hẳn là hai tuần đi. Vốn là một tuần Lâm Tố sẽ đến hai ba lần, sau khi tiếp nhận chẩn liệu từ Đào Mục Chi toàn bộ tâm trí của cô đã đặt vào trận đấu trí đấu dũng với hắn, đến cả rượu cũng không nhớ mà động đến.
Nhớ đến Đào Mục Chi, Lâm Tố lại nghiến răng nghiến lợi.
Tên đàn ông thối tha!
"Tôi đã đặt phòng rồi, ở tầng hai." Lại Tân đi phía sau, khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ vừa chào mình rồi quay sang nói với Lâm Tố.
Quán bar AU là quán bar cao cấp nhất của thành phố A, ngoại trừ các loại đồ uống, sàn nhảy, ban nhạc, thứ gì cũng có. Thậm chí còn có những dịch vụ khác.
Chẳng qua bình thường Lâm Tố đều không gọi những dịch vụ khác, chỉ ở ghế dài tầng một nếm rượu, thậm chí sàn nhảy cũng không lên. Hầu hết những bài hát được lựa chọn đều là những bài đang nổi trên mạng, nội dung ưu sầu buồn khổ, nghe vào cũng không cảm nhận được cái gì, càng không khiến cô nổi hứng muốn nhảy nhót.
Nghĩ đến nhảy nhót, Lâm Tố lại nhớ đến bài hát nghe được vào tối thứ bảy đi với Đào Mục Chi ở quán bar chay kia. Hai đầu lông mày của cô nhíu chặt, Lâm Tố quay sang nói với Lại Tân: "Đi thôi."
Lâm Tố đồng ý uống với anh ta một ly, nhưng bởi vì tâm sự trùng trùng nên cũng không để chuyện uống một ly trong lòng. Lại Tân không hề để bụng đến sự lãnh đạm và không nhẫn nại của cô, Lâm Tố chịu đến là đủ rồi, những chuyện khác đều không quan trọng.
Hai người cùng nhau đi lên phòng bao.
-
Phòng bao của tầng hai khác hẳn với tầng một ồn ào nhốn nháo với đủ loại âm nhạc đinh tai nhức óc, trai gái quấn quýt, tối tăm rối loạn, bầu không khí chìm trong ngột ngạt.
Tầng hai thì thoáng đãng hơn rất nhiều, góc nhìn trên cao, ngồi trong phòng bao với bức tường kính, bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhìn xuống dưới, mà bên ngoài lại không nhìn được ở trong. Là một vị trí cực kỳ riêng tư, góc nhìn cũng rất hoàn hảo.
Vào đến phòng bao, toàn bộ ồn ào nhốn nháo của bên ngoài bị chặn lại. Lâm Tố ngồi xuống ghế dài, Lại Tân ngồi cách một khoảng. Không cần biết mục đích của anh ta là gì, từ đầu Lại Tân đã luôn tỏ ra lịch thiệp như một quý ông, biết phải giữ khoảng cách với phụ nữ để tránh khiến đối phương khó chịu.
"Uống gì đó nhé?" Lại Tân hỏi.
Tuy là Lâm Tố cùng Lại Tân đến, nhưng hoàn toàn là vì muốn chuyển dời lực chú ý, cô không muốn Đào Mục Chi lại gọi điện, sau đó hết lần này đến lần khác nhắc nhở lời tỏ tình thất bại ngày hôm qua của cô.
Thế nhưng vào đến phòng bao, cô cầm điện thoại ra, phát hiện không có lấy một cuộc gọi mới nào thì lại bực mình. Cô nói cô ra ngoài uống rượu với đàn ông, hắn lại không gọi cho cô nữa thật. Quả là một vị bác sĩ y đức, đúng là không hề có hứng thú gì với cô.
Đáy lòng Lâm Tố bùng lên một ngọn lửa.
"Gọi mấy chai rượu lạnh đi." Lâm Tố nói.
Lại Tân nhìn cô, cười một tiếng nói: "Rượu lạnh cũng chỉ có khi vừa uống vào mới thấy mát lạnh, vào đến bụng rồi đều thành nóng thôi."
Lâm Tố quét mắt qua anh ta một cái.
Lại Tân tiếp xúc với ánh mắt của cô, sau đó không nói gì nữa, chỉ nói với bồi bàn bên cạnh: "Làm theo yêu cầu của Lâm tiểu thư đi."
Bồi bàn gật đầu đáp một tiếng, sau đó rời khỏi phòng bao.
-
Không để họ phải đợi lâu, rượu nhanh chóng được mang lên. Lâm Tố cầm một ly rượu whisky uống một ngụm, chất lỏng mát lạnh khiến đầu lưỡi cô tê dại, Lâm Tố uống cạn một ly, mùi vị gì cũng không nếm ra.
Cô lại cầm ly thứ hai.
Lâm Tố uống rượu như uống nước, rượu độ mạnh như vậy nếu là người có tửu lượng bình thường chắc chắn uống một ly sẽ choáng váng. Nhưng Lâm Tố thì khác, cô uống hết một ly, lại cầm một ly khác thong thả uống tiếp, vừa uống vừa nhìn xuống dưới tầng.
Đám người bên dưới vẫn không ngừng lắc lư di chuyển, không biết là ban nhạc đang chơi bài gì, kể cả đám trai gái ngồi ở ghế dài cũng nhảy lên mặt sô pha, như những bóng ma vật vờ mất trí.
Không thể không nói, từ đây nhìn xuống cũng khá thú vị.
Lại Tân uống rượu, tầm mắt đặt trên người Lâm Tố, một lúc sau anh ta mới lên tiếng: "Người gọi điện thoại cho cô là ai thế?"
Lâm Tố quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lại Tân. Lúc cô tiếp điện thoại của Đào Mục Chi, Lại Tân ngồi ở ngay bên cạnh, hiển nhiên cũng nghe đã được đối thoại của cô với người bên kia.
"Bác sĩ tâm lý." Lâm Tố nói, nói xong lại bổ sung một câu: "Bác sĩ tâm lý cũ."
Chứng bệnh tâm lý của Lâm Tố cũng được lan truyền trong giới này, chẳng qua là không có ai biết tình huống cụ thể, chỉ biết tính tình cô không tốt, trong công việc cũng lúc nắng lúc mưa, lúc thì nóng nảy lên sẽ nổi giận đùng đùng, lúc thì cười lạnh một cái rất quái gở.
Nhưng những nhiếp ảnh sư có danh tiếng đều sẽ có tính khí hoặc hành động quái gở như vậy, cũng không ai quá tò mò căn bệnh tâm lý của cô. Khi đó Lâm Tố nói cô lãnh đạm trong chuyện tình dục, Lại Tân cũng chỉ nghĩ là cô tùy tiện tìm một cái cớ để từ chối mình. Thế nhưng hôm nay khi mời cô đi uống rượu, Lâm Tố vốn không có hứng thú gì bỗng đồng ý sau một cuộc gọi.
Lại Tân cười nói: "Anh ta đã làm gì mà bị cô quăng thành bác sĩ tâm lý cũ thế?"
Lâm Tố: "..."
Cô vốn tưởng rời khỏi Đào Mục Chi rồi sẽ có thể ném được những phiền não Đào Mục Chi gây ra sang một bên, thế nhưng một câu này của Lại Tân đã lại khiến cô nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Lâm Tố nhíu chặt mày, mắt cũng không nhấc lấy một cái, nhưng từ biểu tình của cô có thể nhìn ra được rõ ràng năm chữ "bớt quản chuyện không đâu".
Lại Tân là một tên đàn ông rất biết đọc ánh mắt của phụ nữ, người nhạy cảm với cuộc sống cá nhân như Lâm Tố sẽ không dễ để cho anh ta hỏi quá sâu như thế. Thấy cô tỏ ra không kiên nhẫn, Lại Tân nhún vai, nói: "Cô không muốn nói thì tôi không hỏi nữa là được."
Đúng là Lâm Tố không muốn nói, cô ra ngoài là để giải khuây, để thoát khỏi chuyện này, kết quả ra ngoài rồi vẫn còn bị người ta nhắc, thế thì cô ra ngoài với Lại Tân còn có ý nghĩa gì?
Lâm Tố cầm ly rượu lên, uống cạn ly rượu thứ hai, trong bụng bắt đầu có cảm giác bị thiêu đốt. Đúng là cô không cảm nhận được mùi vị, nhưng rượu vẫn có độ cồn. Rượu cồn kích thích não bộ của cô, ký ức tối thứ bảy càng hiện lên rõ ràng hơn.
Có vài chuyện chính là như thế, càng muốn trốn tránh thì càng bị nó bám sát không buông. Nghĩ đến đây, Lâm Tố uống thêm một ly rượu, hỏi Lại Tân: "Đàn ông mấy người thích cái gì?"
Lời vừa dứt, động tác uống rượu của Lại Tân hơi dừng lại, anh ta nhìn sang Lâm Tố, hỏi: "Sao cơ?"
"Anh không phải đàn ông sao? Mời tôi uống rượu, là vì thích điểm nào ở tôi?" Lâm Tố nói.
Lại Tân vốn vẫn còn giữ mấy phần kín đáo, nhưng lời của Lâm Tố khiến cuộc gặp hôm nay của hai người bị bóc trần ra. Anh ta nhìn cô gái ở trước mặt, hơi nhíu mày.
Hứng thú của anh ta dành cho Lâm Tố không phải là vì kỹ thuật chụp ảnh của cô, kể cả cô có là nhiếp ảnh gia top đầu trong giới.
Làm một người mẫu nổi tiếng, Lại Tân rất biết năng lực của bản thân đến đâu. Anh ta có thân thể có nhan sắc, kỹ thuật chụp ảnh của Lâm Tố dĩ nhiên đã chụp ra được linh hồn của anh ta, nhưng với một người bình thường mà nói, chỉ cần nhìn vào cơ thể và khuôn mặt anh ta cũng đã đủ rồi.
Trong cái nghề nghiệp quanh quẩn bởi hai chữ danh lợi này, tiếp xúc cũng đều là những người xinh đẹp tỏa sáng, nếu như cảm thấy hứng thú với một người ở ngay cái nhìn đầu tiên, thì lý do chỉ có thể là lớp da bọc bên ngoài.
Mà dưới lớp da kia chính là dục vọng của thân thể.
Thật ra không chỉ có anh ta, đàn ông đều như thế.
Lại Tân đưa mắt quan sát Lâm Tố.
Hôm nay Lâm Tố cũng không trang điểm nhiều, nhưng là một đóa hồng không cần lớp gói trong suốt xinh đẹp vẫn cứ tỏa sáng rạng rỡ. Cô chỉ đơn giản kết hợp áo hai dây với quần đùi, nhưng từ làn da trắng như sứ đến đường cong lả lướt, xương quai xanh xinh đẹp và đôi chân thẳng tắp, mỗi điểm đều khiến anh ta chết mê chết mệt.
Nhưng dù Lâm Tố có hỏi thẳng ra như thế thì Lại Tân cũng sẽ không trả lời thật lòng.
"Đàn ông thích được nịnh nọt tâng bốc." Lại Tân nói.
Lâm Tố: "..."
Ý nói, mong cô gái này thích anh ta, ái mộ, sùng bái anh ta... Nhưng không đúng mà, hôm qua cô tỏ tình với Đào Mục Chi mà hắn có thích đâu?
"Còn gì không?" Lâm Tố hỏi.
Đúng là câu trả lời này quá mơ hồ, Lại Tân dùng ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía cô, tiếp tục: "Còn thích cơ thể đẹp."
Lâm Tố: "..."
Chính là nói, đàn ông thích phụ nữ ái mộ sùng mái anh ta, mê luyến đến mức cùng anh ta lên giường.
Đàn ông chó chết!
Lâm Tố hơi nhấc mày, uống rượu không nói chuyện, giống như không muốn tỏ rõ ý kiến với câu nói này của anh ta. Lại Tân thấy cô không nói, bèn tiếp tục chủ đề này.
"Nhưng loại thứ nhất là về mặt tâm lý. Nếu đàn ông thích điều này, thì chứng tỏ anh ta có tình yêu dành cho người phụ nữ kia. Mà loại thứ hai về cơ bản nhiều hơn, chỉ cần có hoocmon tiết ra cộng với phụ nữ có cái bề ngoài đẹp là có thể hấp dẫn người đàn ông có hứng thú với mình."
Lâm Tố: "..."
Bởi vậy nói, trái ngược với thích trên phương diện tâm lý, đàn ông càng dễ đắm chìm vào phụ nữ có sức hấp dẫn.
Lâm Tố nghe xong, quay đầu nhìn sang Lại Tân, đúng lúc Lại Tân cũng đang nhìn cô. Bầu không khí của phòng bao quán bar vì chủ đề này mà nóng lên.
Ánh mắt của hai người giao nhau, Lâm Tố nói: "Thế nên tôi thích anh, so với việc tôi thích lên giường với anh thì anh càng thích tôi lên giường với anh hơn?"
Ý của Lại Tân đúng là như vậy, cũng là ý đồ đó, chỉ chờ Lâm Tố chủ động nói ra. Anh ta chợt cười nói: "Đúng rồi."
Lâm Tố nhìn anh ta, giống như đã bị thuyết phục. Sau đó, biểu tình trong mắt cô thu về, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Ánh sáng và thăm dò trong mắt cô trong nháy mắt quay về lãnh đạm, giống như cô chỉ vừa lợi dụng anh ta giải đáp một đề khó. Sau khi nhận được đáp án mình muốn rồi thì anh ta cũng đã hết tác dụng.
Cô cầm ly rượu lên, uống một ngụm vodka, nói với Lại Tân.
"Chết tâm đi, tôi thật sự lãnh đạm với tình dục."
Lại Tân: "..."
-
Sau một chủ đề nóng bỏng như vậy mà hai người lại không tiến triển thêm được bước nào, thậm chí còn quay về điểm ban đầu. Lâm Tố uống rượu như uống nước, nhìn xuống khung cảnh cuồng hoan bên dưới, biểu tình không có gì biến hóa.
Lại Tân vẫn ngồi ở chỗ cũ, không tiến đến gần cô. Thế nhưng dưới tình huống này, toàn bộ kiên nhẫn cuối cùng anh ta dành cho Lâm Tố đã theo một ly rượu mà không còn sót lại chút nào.
Không biết đã uống vào bao nhiêu rượu, Lâm Tố vẫn chưa say, nhưng trong bụng đã tích cả đống nước. Cô đứng dậy, Lại Tân liếc cô một cái, hỏi: "Cô muốn về?"
"Không." Lâm Tố đáp, "Tôi đi vệ sinh."
Tuy nói là uống rượu với Lại Tân không có gì thú vị, nhưng uống rượu lại thú vị.
Nói xong, Lâm Tố nhìn chỗ chai rỗng lớn bé lăn lóc trên mặt bàn, nói với Lại Tân: "Hôm nay tôi mời."
Lại Tân mời cô uống rượu là vì muốn cùng cô lên giường, kết quả cô lãnh đạm với tình dục trực tiếp từ chối anh ta không tính, còn uống hết mấy vạn tệ tiền rượu, chuyện này dù là xảy ra với ai cũng sẽ không muốn mất tiền oan như thế.
Cô lại không phải không có tiền, cũng không muốn nợ tiền anh ta.
Nói xong, Lâm Tố rời khỏi phòng bao.
-
Tầng hai không có nhà vệ sinh, Lâm Tố đi dọc hành lang, từ hanh lang vào đến nhà vệ sinh chỉ có một khoảng cách ngắn nhưng Lâm Tố lại gặp liền mấy cặp đôi quấn lấy nhau, thậm chí còn thấy vài người đã có dấu hiệu sắp cởi quần áo xuống.
Những người này không hẳn là đã quen thuộc với đối phương, có thể hôm nay chỉ mới gặp lần đầu tiên, nhưng có thể làm chỉ có những việc này. Lại Tân nói không sai, đến với nhau bằng thân thể dễ hơn là tình cảm rất nhiều.
Lâm Tố bước đến trước bồn rửa mặt.
Không thể phủ nhận, tuy là tửu lượng của cô rất tốt, nhưng dốc liền một lúc vào bụng nhiều như vậy, đầu vẫn sẽ hơi choáng.
Nhưng chừng này vẫn ở trong phạm vi có thể kiểm soát.
Rửa mặt xong, Lâm Tố rút hai tờ giấy, lau qua loa mấy cái rồi quay về phòng bao.
Trên đường quay vê, Lâm Tố mặt không đổi sắc bước qua mấy cặp đôi kia.
Hành lang tầng hai có một đầu là cầu thang đi xuống nhà vệ sinh, một đầu lắp cửa sổ sát đất. Kính ở đây không giống với kính của phòng bao, từ trên có thể nhìn xuống dưới, mà bên dưới cũng có thể nhìn lên trên.
Lâm Tố vừa đứng trước tấm cửa kính này, ghế dài đã có không ít người nhìn về phía cô, nâng ly rượu đưa về phía cô rồi huýt sáo.
Mỗi lần đến quán bar đều có thể thấy được khung cảnh này. Cô có thể thu hút được nhiều đàn ông như thế, vì sao lại không thể quyến rũ được Đào Mục Chi?
Nghĩ đến đây, Lâm Tố lại bực mình, cô không nghĩ nữa, xoay người về phòng bao. Cô đi đến cửa phòng bao, định đẩy cửa bước vào, nhưng trước khi đi vào, cô nhìn qua ô cửa thủy tinh trên cửa lại thấy Lại Tân ở bên trong.
Có lẽ là vì đợi lâu không thấy cô quay lại, Lại Tân ngồi vào vị trí cô vừa ngồi lúc này. Anh ta giúp cô rót rượu, xong xuôi, Lại Tân chợt lấy một cái túi nhỏ gì đó từ trong túi quần ra, đổ vào ly rượu của cô.
Nhìn đến đây, bóng dáng của Lâm Tố từ trước cửa sổ bằng kính rời khỏi.
Mà Lại Tân vừa làm xong một loạt những động tác này theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra cửa. Cửa phòng bao vẫn đóng kín, sau ô cửa sổ bằng kính không có một bóng người. Lại Tân thu tầm mắt về, cầm chiếc ống hút bên cạnh khuấy nhẹ rượu trong ly của Lâm Tố.
-
Lâm Tố quay về trước cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra gọi đi. Bên kia rất nhanh có người tiếp nghe, giọng nói lạnh nhạt của Đào Mục Chi truyền đến.
"A lô."
Lâm Tố trước tiên không lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng thở gấp một tiếng, giọng nói của cô giống như lông chim quét qua yết hầu, mềm mại vô lực, nói với Đào Mục Chi ở đầu bên kia.
"Đào Mục Chi, hình như tôi bị hạ thuốc rồi."
Giọng nói của cô gái mang theo mấy phần run rẩy mềm mại qua điện thoại lại càng khiêu khích lòng người. Lâm Tố nói xong, đợi Đào Mục Chi đến anh hùng cứu mỹ nhân.
Đào Mục Chi: "Thuốc gì?"
Lâm Tố: "..."
Gì là gì? Cô ở quán bar đó, đương nhiên là thuốc kích dục rồi đại ca!
Lâm Tố bực bội, nhưng vẫn phải tiếp tục giả vờ yếu đuối, cô nhẹ nhàng thở gấp, nói: "Không biết. Tôi và một đồng nghiệp ra ngoài uống rượu, vốn vẫn bình thường, nhưng sau khi uống một ly rượu anh ta đưa cho thì cả người nóng lên."
Nói đến đây, Lâm Tố lại bổ sung một câu.
"Hình như bây giờ tôi không bị lãnh đạm nữa rồi."