Lâm Tố bị Đào Mục Chi đẩy ngã xuống sô pha.
Lưng đặt trên mặt sô pha mềm mại, thậm chí có cảm giác như bị lún sâu vào trong, sau đó lại bật người trở lại. Cùng lúc này, Đào Mục Chi cúi người, nụ hôn lại như gió lốc kéo tới.
Lâm Tố tưởng chừng bản thân bị đặt trong thủy triều, cô nằm trên bờ cát, một lần lại một lần bị nước biển cuốn qua.
Ngay khi cô sắp bị nhấn chìm, tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên, kéo cô từ trong làn nước biển dập dềnh ra ngoài.
Bước tiếp theo của hai người bị cắt ngang.
Lâm Tố: "..."
Tiếng chuông phát ra từ điện thoại của Lâm Tố khiến cô mở bừng hai mắt. Đào Mục Chi nhìn cô, nụ hôn bên môi lưu luyến rời đi. Lâm Tố cầm điện thoại, nhìn một cái.
"Mẹ tôi." Lâm Tố nói bằng một hơi thở phập phồng, sau đó ngồi dậy.
Cô nhìn sang, thấy Đào Mục Chi cũng đang nhìn mình, hắn đưa tay vuốt nhẹ môi cô: "Nghe điện thoại trước."
Môi cô bị hôn vừa sưng vừa đỏ, ngón tay của Đào Mục Chi miết qua, cảm giác tê dại thoáng chốc bao trùm da thịt. Nhịp tim của Lâm Tố còn chưa bình ổn lại vì một động tác này mà tăng tốc, cô chớp chớp mắt, đợi tinh thần hơi ổn định mới nhanh chóng ấn nghe.
"A lô, mẹ."
Lâm Mộ Hoa nghe được giọng của cô, hỏi: "Đau họng hả?"
Lâm Tố: "..."
Bởi vì nụ hôn vừa rồi mà giọng nói của cô hơi khàn, Lâm Tố chột dạ nhìn Đào Mục Chi ngồi cạnh, ho một tiếng, đáp: "Không ạ."
Biết Lâm Tố không sao rồi, Lâm Mộ Hoa cũng không gặng hỏi nữa, bà nói: "Đơn xin của mẹ được phê duyệt rồi."
Tháng trước, Lâm Tố về nhà nói muốn đưa bà rời khỏi Nam thành, Lâm Mộ Hoa đã đồng ý. Nhưng công việc này không thể xin dừng công tác nhanh như thế, thêm nữa là cuộc thi giữa kỳ sắp đến, bởi vậy mới bị kéo dài cho đến tận bây giờ.
Hiện tại đã thi xong giữa kỳ, đơn xin của bà cũng được phê duyệt, cuối cùng bà cũng có thể đến thành phố A tìm Lâm Tố.
Lâm Tố nghe được câu nói này, trong mắt ánh lên vui vẻ.
"Thật ạ? Vậy bao giờ mẹ đến đây, con đã sắp xếp xong hết rồi."
Lâm Tố nói "sắp xếp" là nói căn nhà mà cô mua cho Lâm Mộ Hoa. Ban đầu mua vốn đã là một căn nhà đầy đủ nội thất, sau khi mua xong, Lâm Tố thuê người dọn dẹp một lượt, lại mua mới các đồ gia dụng và đồ điện khác. Ngoài ra, những vật dụng hàng ngày cô cũng đã mua đầy đủ cho mẹ rồi.
Giọng nói của Lâm Tố tràn đầy vui vẻ và háo hức, Lâm Mộ Hoa nghe được, cũng cười theo cô.
"Lúc nào cũng được."
"Vậy mai con về nhà đón mẹ." Lâm Tố quyết định rất nhanh.
"Được." Lâm Mộ Hoa cũng đồng ý rồi.
Cuộc gọi này của Lâm Mộ Hoa chủ yếu là vì mục đích này. Nói xong chuyện chính, hai mẹ con tán gẫu thêm một lát nữa, sau đó Lâm Mộ Hoa phải đi thu xếp hành lý, Lâm Tố chúc bà ngủ ngon rồi cúp máy.
Trong lúc Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa trò chuyện, Đào Mục Chi ngồi yên vị bên cạnh cô, đại khái cũng đã nghe được nội dung cơ bản. Lâm Tố cúp máy, đưa ánh mắt sáng lấp lánh ngập tràn vui vẻ sang hắn, Đào Mục Chi xoa nhẹ đầu cô.
Đối với Lâm Tố mà nói, mẹ là người thân duy nhất của cô. Hiện tại cô và mẹ đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, trở về quan hệ mẹ con đơn thuần, cô giống như đang chìm đắm trong tình thương thật sự của Lâm Mộ Hoa. Ngày mai Lâm Mộ Hoa sẽ đến đây, chuyện này khiến cô cực kỳ cực kỳ vui vẻ. Tuy nói cô và mẹ sẽ không ở với nhau, nhưng cùng một thành phố đã đủ rồi.
"Mai tôi đi đón mẹ." Lâm Tố híp mắt hưởng thụ cái xoa đầu của Đào Mục Chi, vui vẻ nói với hắn.
"Chúng ta đi cùng nhau." Đào Mục Chi nói.
"Mai anh không đi làm hả?" Lâm Tố hỏi.
Ngày mai không phải cuối tuần.
"Xin nghỉ là được." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố vốn định mai sẽ lái xe về đón mẹ, nhưng nếu có Đào Mục Chi đi cùng thì đương nhiên sẽ là do hắn lái. Hai người cùng đi đón mẹ, so với một người đi thì sẽ long trọng hơn đôi chút. Hơn nữa đón mẹ đến rồi, còn phải mất chút thời gian sắp xếp lại ở ngôi nhà mới, có Đào Mục Chi hỗ trợ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Tố gật đầu: "Được."
Hai người nhanh chóng quyết định xong kế hoạch cho ngày mai, đồng thời, ánh mắt hướng về phía đối phương.
Cuộc điện thoại vừa rồi của mẹ đã cắt ngang việc mà cô và Đào Mục Chi đang làm. Bây giờ điện thoại đã gọi xong, cô và Đào Mục Chi ngồi ở ghế sô pha, hai cơ thể dựa vào nhau, tầm mắt tiếp xúc.
Sau vài giây lý trí, bầu không khí bắt đầu trở nên ám muội.
Tuy bầu không khí đã một lần nữa thay đổi, lại như thiếu một chút gì đó để có thể tiếp tục làm chuyện như vừa nãy. Nhưng nếu như không tiếp tục chuyện vừa rồi, hai người cứ ngồi như thế này nhìn nhau thì thế nào cũng cảm thấy có hơi ngốc.
Lâm Tố: "..."
Cái chứng tự xấu hổ của Lâm Tố lại phát tác rồi.
Thế là, hai người ngồi trên ghế sô pha tiếp tục nhìn nhau, bầu không khí im lặng đến mức quỷ dị.
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, cắn cắn môi muốn nói gì đó, nhưng trước khi cô lên tiếng, Đào Mục Chi đã nói: "Đi ngủ thôi."
Lâm Tố: "..."
"Không tiếp tục nữa?" Lâm Tố hỏi.
Hỏi xong, Lâm Tố: "..."
Tiếp tục cái gì!?
Nhịp tim vừa bình ổn xuống nhờ cuộc điện thoại với mẹ vì chính câu nói của mình mà lại tăng tốc. Cô nói xong, bật người từ sô pha đứng dậy, nói: "Ngủ, đúng rồi, đi ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm đi đón mẹ."
Lâm Tố đứng lên xong, từ trên cao nhìn xuống Đào Mục Chi, bỗng lại không biết phải nói gì.
Đào Mục Chi ngồi ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn Lâm Tố. Dáng vẻ bối rối tay chân không biết để đâu của Lâm Tố khiến khóe môi hắn cong lên, vẽ ra một nụ cười rất nhẹ. Đào Mục Chi cũng đứng lên, động tác này khiến Lâm Tố đỡ mất tự nhiên không ít.
Nhưng tuy vậy thì giọng nói vẫn rất cứng ngắc, hơn nữa Đào Mục Chi đứng lên rồi, Lâm Tố lại phải ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với hắn.
"Vậy tôi đi ngủ nha."
"Ừm." Đào Mục Chi đáp một tiếng.
Ánh mắt của Lâm Tố vẫn dán chặt trên người Đào Mục Chi, tuy rằng bước tiếp theo của chuyện vừa rồi không thể tiếp tục nữa, nhưng trước khi đi ngủ cũng chỉ có thể nói hai câu như thế khiến Lâm Tố có cảm giác như bắt vào khoảng không.
Mà Đào Mục Chi lại không tiếp tục làm gì với Lâm Tố nữa, chỉ đứng đó nhìn cô, hai giây sau, cô xoay người, tốc độ so với ngày thường chậm hơn hẳn. Đào Mục Chi đứng trước sô pha, nhìn cô đi về phía phòng ngủ. Khi cô đi qua nhà ăn, Đào Mục Chi sải bước đuổi theo, sau đó Lâm Tố chợt bị bế bổng lên.
Lâm Tố ôm theo tâm trạng trống rỗng đi về phía phòng ngủ, nhưng giây tiếp theo, cô được hai cánh tay bế lên, sau nữa, cơ thể cô khẽ nghiêng, bụng cô áp lên một bả vai rắn chắc có lực. Cơ thể đột ngột mất đi trọng lực, tay chân rũ xuống, giật mình "á" một tiếng, sau đó bị Đào Mục Chi giữ lấy, đẩy cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường.
Đào Mục Chi đặt cô xuống nhưng không lập tức rời đi, Lâm Tố cũng rất nhanh phản ứng lại, vòng tay ôm lấy hắn. Mắt cô sáng lên, Đào Mục Chi cũng vòng một tay qua eo cô, lật người, kéo Lâm Tố nằm lên mình.
Trong tích tắc khi khoảng cách giữa hai người bị kéo gần, nụ hôn một lần nữa ập đến.
Bên dưới không phải mặt giường mềm mại, nhưng có cảm giác còn thoải mái hơn cả mặt giường. Nụ hôn kết thúc, Lâm Tố cúi đầu nhìn Đào Mục Chi nằm dưới mình, khóe mắt Lâm Tố cong cong, cô ôm Đào Mục Chi, mổ một cái lên môi hắn.
Ánh mắt của Đào Mục Chi dịu dàng mà sâu thăm thẳm, hắn nghiêng người, đặt Lâm Tố nằm xuống bên cạnh, sau đó lại ôm cô vào lòng.
Hai người không tiếp tục làm gì nữa, cứ như thế im lặng ôm nhau. Trái tim trống rỗng của Lâm Tố giống như đã được cái ôm này của Đào Mục Chi lấp đầy.
Cái ôm của hắn ấm áp mà dịu dàng, nằm trong lồng ngực rộng lớn vững chắc này, Lâm Tố tựa như đã tìm được một bến đỗ bình yên.
Cô thích Đào Mục Chi, thích đến mức nguyện vĩnh viễn sa vào vòng tay này. Đào Mục Chi cũng thích cô, tình cảm của hai người từ hai phía đi tới, giao nhau tại một điểm, Lâm Tố thậm chí đã từ giao điểm rực rỡ này nhìn thấy tương lai đầy ắp những điều tốt đẹp của mình.
Chỉ cần có Đào Mục Chi ở bên cạnh thì cuộc sống của cô sẽ vĩnh viễn tươi đẹp.
Lâm Tố giang hai tay, cũng ôm chặt Đào Mục Chi.
Trong lòng Lâm Tố từng chút một trở nên mềm mại.
Dỗ dành cảm xúc của cô xong, Đào Mục Chi đưa tay vân vê vành tai cô, mái tóc xù xù của Lâm Tố nâng lên, ánh mắt của hai người đối diện. Đào Mục Chi thả tay, hỏi.
"Quan hệ với tôi thay đổi khiến em căng thẳng hả?"
Bắt đầu từ khi hắn tan làm về nhà, Lâm Tố như một con chuột hamster nhỏ bị giật mình, dường như cô không biết phải sống chung với hắn thế nào, bối rối chạy trong cái trạng thái không biết nên làm gì mới tốt.
Vành tai bị vân vê đến mức đỏ lên, nóng nóng, Đào Mục Chi nói xong, cô dụi dụi đầu vào lòng hắn. Mặt áp sát trên lồng ngực hắn, Lâm Tố có cảm giác như mình đang hôn lên ngực hắn.
"Ừm."
Trước đây cô và Đào Mục Chi không phải quan hệ yêu đương vẫn có thể chung sống rất tốt. Nhưng sau khi quan hệ tiến đến bước này, cô lại bỗng không biết phải sống chung với hắn thế nào.
Rõ ràng đây không phải lần đầu yêu đương, nhưng cô lại cứ như một tên lính mới. Mà thực tế thì cô cũng không khác gì là lính mới, trước đây ở chung với Đông Loan cũng chưa bao giờ làm mấy chuyện thân mật như khi chung sống với Đào Mục Chi.
"Không cần căng thẳng, em làm thế nào với tôi cũng được." Đào Mục Chi nói.
Hắn lên tiếng, lồng ngực cùng với lời nói của hắn cũng rung động, Lâm Tố ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn.
"Bởi vì dù em làm gì thì đối với tôi đều là lần đầu tiên." Đào Mục Chi nói xong, lại tiếp: "Em là bạn gái đầu tiên của tôi."
Lâm Tố nghe hắn nói xong, trong mắt thoáng qua cảm xúc gì đó khó có thể diễn tả thành lời.
Đào Mục Chi lại không phải là một người bình thường. Ngoại hình của hắn, năng lực của hắn, gia thế của hắn, hết thảy mọi thứ, so với tất cả những đàn ông cô từng gặp được đều vượt trội hơn hẳn. Mà một người đàn ông ưu tú như thế ở cái tuổi này, Lâm Tố làm thế nào cũng không dám nghĩ đến mình chính là cô bạn gái đầu tiên của Đào Mục Chi.
"Là bạn gái đầu tiên thật hả?" Lâm Tố hỏi.
"Không phải đã hát cho em nghe rồi đó sao?" Đào Mục Chi nói.
Trái tim của Lâm Tố lại theo nụ cười của hắn nóng rực. Khi đó Đào Mục Chi hát , hóa ra không phải chỉ vì đó là bài hát mà cô thích, mà hắn còn đang bóng gió ám chỉ với cô.
Lâm Tố bất tri bất giác nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, cô chăm chú ngắm nhìn Đào Mục Chi, vòng tay ôm hắn lại siết chặt hơn, cảm giác như hai cơ thể đã dán chặt một chỗ.
Cách một lớp quần áo mỏng manh, hai bên đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, nhịp tim và xúc cảm từ đối phương.
Cô ngẩng đầu, hai tay áp trên má hắn, sau đó cô đưa mặt sát lại gần, môi cũng dán trên môi hắn.
"Chúng ta tiếp tục đi." Lâm Tố nói.
Tiếp tục chuyện vừa rồi.
Cô chủ động hôn hắn, như cánh bướm vỗ nhẹ, cẩn thận nhẹ nhàng lướt trên môi hắn. Nụ hôn của cô đem lại cảm giác thoải mái mà mềm mại, phảng phất còn có hương hoa. Âm thanh phát ra từ đôi môi xinh đẹp của cô tựa ánh nắng ban mai, tỏa ra ánh hào quang ngọt dịu. Dưới sự chủ động như thế, con ngươi của Đào Mục Chi cũng từng chút từng chút một tối đi.
Dục vọng của hắn một lần nữa bị cô kéo lên, nhưng lý trí vẫn đang bắt hắn đè xuống sự xúc động này.
"Ngủ sớm đi, mai còn phải đi đón mẹ em nữa." Đào Mục Chi đưa tay vén mấy sợi tóc của cô về sau tai, hôn nhẹ lên tai cô một cái.
Lâm Tố theo cái hôn này của hắn khẽ run, cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, nói.
"Không ảnh hưởng đâu."
Cô nói xong, Đào Mục Chi hơi tránh ra, tay lại vân vê vành tai cô.
"Ảnh hưởng. Nếu còn tiếp tục thì mai em không thể xuống giường."
Lâm Tố: "..."
-
Sáng sớm hôm sau, Đào Mục Chi và Lâm Tố lái xe quay về Nam thành.