Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Cuộc sống bình thản của cô chính thức đã trở thành quá khứ. LQĐ
Quản gia Phó nhìn Cố Tuyết Y, sau hồi lâu, đồng tử hiện vẻ phức tạp, lắng đọng một hồi ông mới nói, “Từ khi thiếu chủ quen biết tiểu thư Cố, cả người đều thay đổi vì tiểu thư Cố, thiếu chủ cao cao tại thượng như vậy, thân phận tiểu thư Cố thấp kém như thế….”
“Ông là nghĩ tôi không xứng với Bách Lý Hàn Tôn anh sao?”
Quản gia Phó im lặng.
“Cho nên vì vậy lần trước ông về Pháp đã nói chuyện của chúng tôi cho phu nhân đúng không? Sau đó mới có Mộ Tâm Nghiên tới đây, đúng không?” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn ông ta.
Đôi mắt quản gia Phó thâm sâu, tựa như lướt qua sự kiên định, “Thiếu chủ là tôi nhìn lớn lên, ngài ấy nên tìm được thứ tốt nhất, ngài ấy không nên vì ngài mà bỏ đính hôn với tiểu thư Mộ, còn phu nhân cẩn thận quan tâm thiếu chủ, nhưng vì ngài, thiếu chủ không thèm để ý tới, ngài không biết phu nhân đau lòng khổ sở cỡ nào đâu.”
“Phu nhân đau khổ cỡ nào trong miệng ông thì tôi không biết, nhưng tôi biết cha mẹ đều thích lấy cớ là con cái để tiến hành can thiệp mọi chuyện của con cái, phu nhân ông chính là người như vậy. Nếu như bà ấy quan tâm tới càm thụ của Bách Lý Hàn Tôn thì anh ấy cũng không đối với bà ấy như thế, Mộ Tâm Nghiên không phải anh ấy cần, phu nhân của ông lại âm thầm kiên quyết đưa cho anh ấy, là người ai cũng sẽ thấy phản cảm.”
Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn quản gia Phó, “Ông cũng cắm cờ lên người Bách Lý Hàn Tôn sắp xếp tất cả, nhưng ông biết không? Nhất cử nhất động của ông lại tổn thương anh ấy, anh ấy xem ông như tay chân không thể thiếu, nhưng chính ông lại bẻ gãy tay chân của anh ấy, ông biết trong lòng anh ấy khổ sở bao nhiêu không?”
Bách Lý Hàn Tôn nắm chặt tay cô.
Anh cho rằng anh có thể lạnh lùng đuổi quản gia Phó đi, kết quả cô lại vạch trần suy nghĩ trong lòng anh, khiến suy nghĩ của anh phơi bày trần trụi trước mặt mọi người.
Cô nhẹ nhàng lật lại nắm tay anh.
Cô biết quản gia Phó chăm sóc anh lâu như vậy, cô hiểu tâm tình anh, nhưng không nói suy nghĩ trong lòng anh ra, vậy quản gia Phó….
“Cho nên ông không cần ở đây cầu xin chúng tôi tiếp tục giữ ông lại, anh ấy sẽ không đuổi ông, ông về Pháp đi! Trở về gia tộc Bách Lý, tôi tin phu nhân của ông sẽ không làm khó ông.” Là anh không nỡ, vậy thì cô giúp anh quyết định.
Cô nhìn Vương Tiểu Vi, “Em tiễn quản gia Phó ra ngoài đi!”
“Dạ!” Sắc mặt Vương Tiểu Vi nặng nề, cô hành lễ với Cố Tuyết Y.
Bọn họ vừa đi, Bách Lý Hàn Tôn kéo cả người cô vào lòng.
Mùi thơm nhàn nhạt giống mùi biển cả, chậm rãi thấm vào hô hấp của anh, phảng phất như anh không còn phiền não.
“Cảm ơn em!” Giọng trầm thấp ẩn chứa cảm xúc không nói nên lời.
Cô lẳng lặng để mặc anh ôm, ngón tay trong suốt khẽ vuốt ve lưng anh, “Không cần khách sáo.”
Cô dần lâm vào hoang mang.
Vì sao lời cô vừa nói với quản gia Phó lại quen thuộc như vậy? Rốt cuộc vì sao?
“Tuyết Y, em gả cho anh được không?” Bách Lý Hàn Tôn đột nhiên khẽ đẩy cô ra, đôi mắt đen như mực tựa như hang động sâu thẳm, vừa tình cảm nồng nàn vừa si mê, anh chăm chú nhìn cô.
Trái tim anh hoảng loạn……..
Cố Tuyết Y giật mình.
Anh thấy cô như vậy, trong lòng gấp gáp, sau đó lại vội vàng nói, “Em gả cho anh được không? Anh sẽ cho em hạnh phúc, anh sẽ rất cưng chiều em, anh cũng sẽ rất yêu em, anh nghe theo tất cả lời em nói, Tuyết Y, em gả cho anh được không? Anh thật sự rất sợ em sẽ rời khỏi anh, nếu như em rời khỏi anh, anh nhất định sẽ chết mất, hơn nữa anh sẽ nổi điên không biết mình đang làm cái gì, Tuyết Y, em gả cho anh được không?”
Bùi Khê Minh xuất hiện, anh thật sự rất không yên lòng, hiện tại tất cả mọi người đều biết quá khứ cô thuộc về Bùi Khê Minh, còn anh sau này mới tìm được cô, đối với anh như vậy là không công bằng, vô cùng bất công. Cô chính thức trở thành người phụ nữ của anh, anh mới cảm thấy công bằng.
Cố Tuyết Y nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách mỹ lệ lấp lánh như ngọc lưu ly, “Chuyện này có phải nhanh quá không?” Cô mới quyết định ở cùng anh chưa bao lâu, chuyện giữa cô và Khê Minh còn chưa xử lý xong, hơn nữa họ quen biết cũng chưa lâu lắm, cứ như vậy tiến vào lễ đường thì quá nhanh, khiến người ta cảm thấy trở tay không kịp.
“Em biết chuyện của Khê Minh khiến anh cảm thấy không an toàn, nhưng anh có thể thử có lòng tin với em được không? Em đã chọn ở cùng anh, như vậy quyết định này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, trừ phi là anh phản bội em.” Giọng nhẹ nhàng như lông ngỗng.
“Nếu quyết định của em không thay đổi, vậy vì sao em không thể gả cho anh chứ? Tuyết Y!” Anh nhìn cô thật sâu, vẻ mặt trắng noãn trước mắt vẫn mỹ lệ như trong giấc mơ mỗi ngày anh gặp, đẹp đến mức khiến anh điên cuồng, khiến anh yêu thích không buông tay, nhất định phải tìm được cô. “Anh yêu em, anh muốn cùng em trở thành vợ chồng, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ không chia lìa.”
Đáy mắt Cố Tuyết Y hơi do dự, giờ phút này lòng cô phức tạp vô cùng, rất đỗi hỗn loạn.
“Máu của anh đang chảy xuôi reo hò dục vọng muốn em, Tuyết Y, em gả cho anh, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội em, được không?” Giọng trầm thấp tràn đầy hấp dẫn, nhưng lại tựa như đang ru cô ngủ, lòng cô dường như càng loạn hơn! Có điều trong đầu cô lại vô cùng rõ ràng, cô muốn gả cho anh, hình như sớm đã có suy nghĩ như vậy.
“Em….”
Tay Bách Lý Hàn Tôn nắm vai cô bỗng nhiên run rẩy, hơi đổ mồ hôi, anh nín thở căng thẳng nhìn cô.
“Anh muốn em gả cho anh mà ngay cả nhân cầu hôn anh cũng không có à.”
Anh cười khẽ, cười vô cùng chói mắt, giờ phút này ngũ quan tuấn mỹ đẹp hơn bất kỳ vật nào trên thế giới này, có lẽ Khê Minh dùng từ yêu tinh để hình dung, vậy thì anh có thể dùng tư hồ ly để tưởng tượng.
Vừa cao quý vừa thông minh, thông minh lại còn giảo hoạt, nếu như anh không như thế sao có thể nhanh chóng hạ gục lòng cô được.
“Chỉ cần em đồng ý, em muốn nhẫn theo phong cách gì anh cũng tặng cho em, cho dù em muốn tất cả cũng được.” Hiện tại anh vui đến mức nói năng hơi lộn xộn.
“Đồ ngốc.” Cô ra vẻ tức giận gõ đầu anh một cái, hờn dỗi nói, “Muốn nhiều nhẫn như vậy em cũng chẳng thể ăn, một chiếc nhẫn là được rồi, nhưng nhất định là phải tự anh chọn đó.” Cô cười thản nhiên, đôi mắt lấp lánh như pháo hoa chiếu rọi lòng anh ấm áp, anh gật đầu đồng ý với cô.
Hiện tại, anh vô cùng hạnh phúc, tựa như đang ở trong mộng ảo, cho dù mộng anh cũng muốn nắm tay cô không cho cô đi.
“Nhưng anh phải đồng ý với em một việc nữa.” Cố Tuyết Y nhìn anh.
“Chuyện gì?”
“Hôn lễ của chúng ta từ từ hãy cử hành được không?” Đôi mắt giống như bầu trời lẳng lặng nhìn anh.
“Anh đồng ý với em.” Anh biết bây giờ cô đang nghĩ xử lý chuyện của Bùi Khê thế nào, nhưng để đảm bảo anh vẫn nói, “Trước hết chúng ta đăng ký kết hôn đã.”
Cố Tuyết Y chần chừ một giây, “Được, em đồng ý với anh.” Như vậy sẽ loại bỏ sợ hãi trong lòng anh!
Đáy mắt xẹt qua vẻ đau lòng, cô duỗi tay khẽ vuốt mặt anh.
Cảm giác lòng bàn tay ấm áp, Bách Lý Hàn Tôn cười cười, dùng mặt cọ xát lòng bàn tay cô.
Bên ngoài, cánh hoa đào nhảy múa theo làn gió, rèm cửa bay trong không trung, dưới lầu, đám phóng viên truyền thông dường như cũng chẳng còn ồn ào.
Bầu không khí hạnh phúc tiếp tục lan tràn……
Tập đoàn Trương thị.
Nhan Mộng Lam bước đi giẫm lên mặt đất khe khẽ, một thân quần áo đen trắng trông khí thế cô như nữ vương, phía sau cô có mấy nhân viên cấp cao đi theo sát.
Lương Mẫn Dạng nhìn thấy Nhan Mộng Lam, sắc mặt hơi cứng lại, nhưng cô ta vẫn cười mời Nhan Mộng Lam vào phòng họp chờ.
Sau một hồi, Trương Dịch Dương đẩy cửa phòng họp chậm rãi đi vào vị trí chủ tọa của anh ta.
Vẻ mặt anh ta như đứa trẻ lớn xác bị làm hư, cười bất cần đời, ngồi xuống.
Anh ta nhìn Nhan Mộng Lam “Hôm nay cô đến rất sớm, xin lỗi tôi đến hơi muộn!”
Đáy mắt Nhan Mộng Lam lạnh như băng, nhìn anh ta, “Tổng giám đốc Trương là người bận rộn, lần nào đến chúng tôi cũng phải chờ anh, tôi đã thành thói quen, cuộc họp hôm nay bắt đầu đi!”
Trương Dịch Dương bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt tỏ ra nghi ngờ, hai tay anh ta đặt trên bàn hội nghị, “Chẳng lẽ cô không biết hôm nay trên báo có chuyện gì lớn sao?”
Nhan Mộng Lam khẽ chau mày, “Anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.”
Lúc này cửa phòng họp lại mở ra, Lương Mẫn Dạng bưng trà và café vào.
“Trên báo hôm nay lại đưa tin về chị họ cô, nghe nói chị họ cô vốn có chồng chưa cưới, mười năm trước cô ấy rời khỏi nhà, chuyện rốt cuộc là thế nào? Cô có thể nói qua với tôi chút được không?”
Nhan Mộng Lam trừng mắt, “Tổng giám đốc Trương trở nên nhiều chuyện như phụ nữ từ khi nào vậy hả?” Cô chuyển qua chính thức nhìn mặt anh ta, đáy mắt dò xét, “Khó trách, thì ra tổng giám đốc Trương nhiều chuyện cũng là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Đáy mắt lóe lên tràn ngập tò mò.
“Nguyên nhân là vì bộ dạng anh cũng giống phụ nữ.” Giọng lạnh như băng rơi trên người Trương Dịch Dương.
“Nhưng có chỗ khác không giống phụ nữ, nếu như cô không tin thì hoan nghênh cô tới thử, tôi sẽ tùy ý cô xử trí.” Đôi mắt Trương Dịch Dương lộ vẻ quyến rũ, nháy nháy nhìn Nhan Mộng Lam, trần trụi mời gọi động tác của cô.
Sắc mặt Nhan Mộng Lam lạnh lùng, cô mím chặt môi, đôi mắt lạnh lẽo quật cường, khiến người trong phòng họp sởn tóc gáy, toàn thân run rẩy.
Ngực cô hơi phập phồng, ngón tay xiết chặt.
Càng quen biết Trương Dịch Dương sẽ càng cảm thấy anh ta chính là kẻ vô lại, hơn nữa còn là kẻ vô lại siêu cấp khó chịu, rảnh rỗi thích quyến rũ người khác.
“Nếu tổng giám đốc Trương anh muốn chơi đùa thì tôi đây thật sự không có thời gian chơi cùng anh, nhưng ngược lại anh có thể chơi với thư ký của anh, tôi tin cô ta sẽ rất nguyện ý.” Mỗi lần cô tới đây sắc mặt Lương Mẫn Dạng đối với cô có vài phần khác thường, chắc là yêu Trương Dịch Dương.
“Thì ra là Lam Lam ghen tị, nếu như em không thích thấy cô ta thì tôi có thể chuyển cô ta đi.” Trương Dịch Dương cợt nhả không thay đổi, đôi mắt tiếp tục nhìn cô.
Anh ta càng chứng kiến cô lạnh lùng thì anh ta càng muốn đánh tan biểu hiện trên mặt, hơn nữa thấy cô gây khó dễ cho anh ta, bộ dạng thực sự quá hấp dẫn người khác, thậm chí còn hấp dẫn hơn tất cả những phụ nữ anh ta từng gặp.
Vẻ mặt Nhan Mộng Lam lạnh lùng, dù cô không nhìn thấy Lương Mẫn Dạng nhưng cũng cảm thấy nỗi oán hận nồng đậm.
“Cả đời này gì tôi cũng ăn, nhưng lại không thích ăn dấm, anh chuyển thư ký đi cũng chẳng quan hệ gì tới tôi, tổng giám đốc Trương, chúng ta vẫn nên trở lại chuyện chính đi! Lát nữa tôi còn bận những việc khác.”
“Chuyện chị họ cô, cô định làm thế nào?” Trương Dịch Dương mở tài liệu ra, nhìn cô hỏi tiếp.
“Tôi nghĩ những chuyện này hẳn do thiếu chủ Bách Lý xử lý, không phải chuyện anh cần lo lắng, hay là nói anh cũng thích chị họ tôi rồi hả? Nếu như vậy đây được xem là hành vi đoạt vợ bạn đấy, hành vi này thật sự khiến người ta cảm thấy anh đáng xấu hổ lắm.” Nhan Mộng Lam nói một tràng liên tục, không chút nào để Trương Dịch Dương có cơ hội trả lời.
Hết chương