Eidt: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Vương Tiểu Vi nhìn bóng lưng cao ngất của Bách Lý Hàn Tôn, vẻ mặt tươi cười chuyển sang nhìn Cố Tuyết Y, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Tiểu thư, một câu nói một hành động quan tâm của ngài mà nói còn gấp người ngoài quan tâm cả trăm lần, bây giờ hai người thiếu chủ và tiểu thư hòa thuận như lúc đầu, bầu không khí lạnh lẽo đã bị xua tan.” LQĐ
Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn bóng lưng anh, đồng tử tĩnh mịch hơi ngẩn ngơ, môi phảng phất như đóa hoa mềm mại vừa mới chớm nở, khẽ động đậy, “Tôi và anh ấy cứng đối cứng đến cuối cùng bị thương sẽ là tôi, không, bây giờ thêm một người nữa là Khê Minh, có thể ông trời thấy mười năm nay tôi sống quá thoải mái, bây giờ đang cố ý gây khó dễ cho tôi!”
“Tiểu thư……” Vương Tiểu Vi nhìn gò má cô, đường cong gò má tinh xảo quyến rũ, nhưng lại lộ vẻ đau thương nhàn nhạt.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cố Tuyết Y nhìn cô, đôi mắt lạnh nhạt như nước, “Tính cách anh ấy nếu mình không chiếm được thì thà rằng hủy hoại, bá đạo chuyên chế không nói, tính tình còn vô cùng ngang ngược, có đôi khi chấp nhất như đứa bé, có khi lại chí cao vô thượng như thần, không cho phép bất kỳ kẻ nào nói không với anh ấy, có khi lại lạnh lùng vô tình, không có chút sơ hở để người khác nói được.”
Vẻ mặt Vương Tiểu Vi cứng lại từng chút một, cô nhìn Cố Tuyết Y nhàn nhạt nói, “Đó là vì thiếu chủ lo cho ngài, chưa bao giờ thiếu chủ lại vì một người mà trở nên như vậy, thiếu chủ ngài ấy rất yêu ngài.”
“Tôi biết anh ấy yêu tôi, trong hai ngày nay tôi cẩn thận suy nghĩ, nhưng Khê Minh là người tôi không thể có lỗi, anh ấy giúp tôi vượt qua thời gian vô cùng quan trọng, nếu như không có anh ấy, tôi tin khoảng thời gian đó tôi nhất định không thể chống đỡ nổi.” Tầm mắt cô nhàn nhạt lướt qua Vương Tiểu Vi rơi ngoài ban công, biểu lộ có chút mê ly và mờ mịt, “Bách Lý Hàn Tôn anh ta nhất định không tha cho Khê Minh, giữa bọn họ nhất định sẽ……”
Vương Tiểu Vi nhìn cô mấp máy miệng, cung kính đứng im không lên tiếng.
Bách Lý Hàn Tôn từ phòng tắm đi ra, tóc ướt không ngừng nhỏ nước, từng giọt rơi xuống thấm vào quần áo, lờ mờ thấy từng vệt nước.
Đường cong cằm kiêu căng, hơi cương cứng, đôi mắt như đêm tối tựa như đang suy tư, khẽ rũ xuống nhìn ánh đèn vẩy dưới đất, không để ý tới Cố Tuyết Y ngồi trên giường.
Anh từng bước đi về phía mép giường.
Quản gia Phó đứng ở cửa phòng tắm, hai tay bưng khăn trắng tinh khiết nhìn anh, ông nhìn Cố Tuyết Y nhưng chẳng nói lời nào, sau đó lại nhìn khăn bông trên tay ông.
Mắt thấy Bách Lý Hàn Tôn còn vài bước chân mới tới mép giường, ngón tay trong suốt của Cố Tuyết Y hơi nâng lên, quản gia Phó nhẹ bước tới, đưa khăn tới trước mặt Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y cầm lấy khăn mặt mở ra, hơi ngửa đầu nhìn Bách Lý Hàn Tôn, anh quay người ngồi xuống giường, cách chỗ cô khoảng hai nắm tay.
Khăn mặt bao phủ đầu anh, nhẹ nhàng lau khắp đầu anh, khóe mắt cô liếc xéo nhìn anh, trên mặt ngoài trừ sự hờ hững rét lạnh thì không thấy gì khác.
“Anh đang nghĩ gì?” Cô nhàn nhạt hỏi.
Bách Lý Hàn Tôn từ trong suy nghĩ trở về, khăn lông bao trùm anh có chút khó khăn khi liếc nhìn cô, “Em đã đến rồi!” Giọng anh trầm thấp phảng phất như ỷ lại vào cô.
Cố Tuyết Y khẽ đáp lời anh, anh không trả lời câu hỏi của cô, điều này chứng tỏ anh đang nghĩ đến chuyện Khê Minh, động tác trên tay cô không hề dừng lại, mãi đến khi tóc anh khô, cô mời dừng tay.
Kéo khăn xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như thần Mặt trời, hoàn toàn khác hẳn anh vừa rồi, vẻ mặt tràn ngập chán chường đã không thấy, thay vào đó là anh kiêu căng bá đạo như ngày thường.
Tóc rối bù, mấy sợi rũ xuống che mắt anh, ngón tay trong suốt như ngọc của cô vén lên trên, đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn bình tĩnh nhìn cô, tay cô vừa chạm tới, lưng anh không tự chủ cứng đờ, ngón tay đặt trên ga giường xiết chặt, tóc được vén lên hết, ngũ quan cao ngạo lạnh lùng của anh hoàn toàn hiện ra trước mắt cô.
Anh nhìn đôi mắt trầm tĩnh như biển rộng của cô, anh khẽ thở dài, tâm tình phức tạp dâng lên trong lòng anh, lại không nói nên lời.
Lúc này, quản gia Phó bưng khay tới, trên khay có bánh mỳ nóng và sữa, Vương Tiểu Vi bưng một cái bàn nhỏ, ánh mắt quản gia Phó lia qua, Vương Tiểu Vi đặt bàn nhỏ xuống giữa giường, quản gia Phó lại đặt sữa bánh mỳ và dao nĩa cùng khăn lụa trắng xuống.
Hai người hơi khom lưng với hai người Cố Tuyết Y rồi rút lui khỏi phòng.
Căn phòng rộng lớn, ánh mặt trời vẩy xuống sàn nhà trong phòng, từng vầng sáng nhảy múa, cửa sổ sát đất, gió thổi tung rèm cửa bay trong không trung.
Cố Tuyết Y cởi giày leo lên chính giữa giường sát bên bàn nhỏ, sau một lúc lâu, Bách Lý Hàn Tôn vẫn không hề có động tác nào.
“Anh không định ăn chút gì sao? Hay anh muốn ngồi ở đó?”
Cố Tuyết Y vừa nói xong, cô thấy rõ lưng Bách Lý Hàn Tôn cứng đờ, nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn và lạnh lùng.
Điều này có lẽ đứng ở vị trí rất cao mới có! Tìm được người nhìn lên mình nhưng lại không tìm được người làm bạn với mình.
Ngón tay cầm dao nĩa đặt lần lượt vào tay Bách Lý Hàn Tôn, Cố Tuyết Y nhìn anh khẽ nói, “Ăn đi! Anh cứ nhìn nó như vậy, nó cũng chẳng biến thành cây nấm đâu.”
Lòng bàn tay anh khẽ xẹt qua hơi thở thuộc về cô, anh chậm rãi nâng dao nĩa, đôi mắt tĩnh mịch khẽ lóe lên, anh vẫn cứ nhìn bánh mỳ và chiếc ly đựng sữa.
Cố Tuyết Y nhìn anh một cái, kê gối lên đầu giường thoải mái tựa vào, tay ấn điều khiển xem TV.
Dao nĩa trên tay Bách Lý Hàn Tôn bắt đầu di chuyển, ưu nhã chậm rãi ăn bánh mỳ.
Bầu không khí vi diệu nhanh chóng nhuộm đầy căn phòng.
Miệng Bách Lý Hàn Tôn nhai chậm rãi, đồng tử màu mực thỉnh thoảng nhìn gò má cô. Cố Tuyết Y tựa như cảm nhận được tầm nhìn của anh, chậm rãi quay mặt sang, đôi mắt trong suốt như nước nhìn anh, đáy mắt hiện sự khác thường, nét mặt hơi chần chừ, “Bách Lý Hàn Tôn, anh kêu mọi người rời đi đi! Tôi muốn ra ngoài.”
Tay Bách Lý Hàn Tôn khẽ giật, sau đó để dao nĩa xuống, đôi mắt như đêm tối ẩn chứa vẻ phức tạp, giống như một giây sau muốn bộc phát, nhưng anh lại cô gắng chịu đựng.
Đường cong cằm như quý tộc châu Âu lộ ra vẻ lạnh lùng và kiêu căng, anh chậm rãi chuyển mắt qua nhìn cô, “Sau chuyện báo chí sẽ có rất nhiều phóng viên truyền thông canh giữ ở chỗ này, có bọn họ bảo vệ em và tôi, cũng yên tâm hơn.”
“Đám phóng viên truyền thông đó nhận được tin anh xuất ngoại mới dám lớn lối đưa tin chuyện của tôi, bây giờ anh đã về nước, bọn họ còn tiếp tục đưa tin, điều này nói rõ gì đây?” Khóe miệng Cố Tuyết Y không nhịn được cong lên chế giễu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn anh, “Tôi không tin anh lại không tìm hiểu nguyên nhân trong chuyện này.” Chỉ là cô không muốn nói ra phá vỡ tấm màng mỏng này.
Bách Lý Hàn Tôn chống lại ánh mắt cô, trái tim bỗng co rút đau đớn, cô ra cửa nhất định là muốn gặp Bùi Khê Minh, có phải gặp Bùi Khê Minh rồi từ này về sau sẽ rời khỏi anh?
Anh hít một hơi dài, từ từ ổn định sóng trào trong lòng, cằm nhỏ cứng đờ, khóe miệng cười yếu ớt cứng ngắc, “Em muốn đi chỗ nào tôi sẽ đi cùng em.”
Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn anh, quay mặt lại, đôi mắt tiếp tục xem TV.
LQĐÔN
Giữa họ lại sa vào bầu không khí cứng ngắc.
Sau một lúc lâu, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình TV, nhàn nhạt hỏi anh, “Anh lo tôi ra cửa là vì đi gặp Khê Minh à?”
“Em sẽ gặp hắn ta sao?”
Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch lóe lên khó hiểu và phức tạp, ngón tay vì suy nghĩ trong đầu mà cuộn chặt lại.
Cố Tuyết Y im lặng, cô gặp Khê Minh là chuyện sớm hay muộn, cô không có khả năng không gặp Khê Minh, mà cô cũng chẳng muốn lừa gạt anh.
Dần dần, trong mắt anh dần ngưng tụ vẻ âm u như rừng rậm đêm khuya và rét lạnh, hoặc giống như lốc xoáy bất ngờ đánh tới, đột nhiên –
Anh nhào về phía cô.
Chợt xuất hiện sức mạnh khiến Cố Tuyết Y ngã xuống giường, hai tay anh nắm lấy tay cô, hai chân duỗi ra, anh dạng chân trên bụng cô, sau đó từ trên cao nhìn xuống cô, đáy mắt ngưng tụ sự lạnh lùng và kiêu ngạo khiến người ta hoảng sợ, sau đó đồng tử càng lúc càng thâm sâu như hang động vừa giống như bão táp điên cuồng đột nhiên đánh tới.
Mắt thấy sắp đè chết cô, đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y không có chút e sợ nào, sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bợt không còn chút máu, tựa như cô sớm đoán được anh sẽ như vậy, nhưng ngực đập phập phồng không dứt như đang bán rẻ cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cô ngóng nhìn anh, không giãy dụa, tựa như đây là búp bê không có sinh mạng.
Anh như cao cao tại thượng ngưng mắt nhìn cô, ngũ quan tuyệt luân lộ vẻ kiêu căng và lạnh lẽo, đồng từ không ngừng thay đổi tràn ra khí lạnh, môi đỏ bừng hơi mím chặt.
Ánh mặt trời vàng rực lặng lẽ vẩy xuống, nghiêng ngả chiếu vào, kính cửa sổ sát đất khúc xạ ánh sáng chói mắt. Trong phòng hỗn loạn, động tác bất chợt của anh vừa rồi đã xô bay bàn nhỏ, hình thành một đường vòng cong tuyệt đẹp, sữa trong ly thủy tinh sánh ra như đóa hoa đang nở rộ, đổ đầy ra đất. Ánh mặt trời chiếu lên mảnh kính vỡ, đĩa sứ trắng phản phất như hoa cúc rơi vãi đầy đất, dao nĩa sáng bóng nằm yên tĩnh trên sàn nhà, hơi phản quang như thể đang nói nó vô tội.
“Cố Tuyết Y em, cả đời này, không, kiếp sau, kiếp sau nữa đều là của Bách Lý Hàn Tôn tôi, bất kể kẻ nào cũng chẳng thể tranh đoạt em với tôi, Bùi Khê Minh cũng không thể.” Giọng trầm thấp lạnh lẽo đâm tới, anh bá đạo tuyên bố từng chữ từng chữ.
Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y yên tĩnh như biển rộng, cô lặng yên nhìn anh, trong lòng kinh hoàng, cô lo anh sẽ làm ra chuyện không có lợi cho Khê Minh.
Anh từng chút tới gần cô, thân hình lạnh lẽo dựa vào thân thể mềm mại ấm áp của cô, anh cảm nhận rõ rệt sự mềm mại ấy, anh tựa như bị hấp dẫn, môi lộ vẻ mê ly và mờ mịt, từng chút tới gần cánh môi tái nhợt mềm mại của cô.
Cố Tuyết Y khẽ rũ mí mắt, cô nhìn chằm chằm vào anh, tim đập như trống, cô không dám giãy dụa, cô cảm nhận được thân thể lạnh như băng của anh từng chút từng chút tới gần.
Môi anh và môi cô chậm rãi dịch gần sát vào nhau, ngay lúc còn cách tầm một cánh hoa, anh dừng lại, mắt màu mực nhìn cô.
Đôi mắt màu hổ phách chống lại tầm nhìn của anh.
Hô hấp của họ quyện lấy nhau.
Ngoài cửa.
Quản gia Phó đứng im trước cửa phòng đột nhiên nghe tiếng vỡ vụn trong phòng, sắc mặt ông cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại.
Vương Tiểu Vi đang quét dọn vừa lúc đi ngang qua cũng nghe tiếng động trong phòng truyền ra, sau đó lại không nghe thấy gì nữa. Cô mờ mịt nhìn quản gia Phó, sắc mặt hơi do dự, mũi nhướng lên, “Quản gia Phó, ông nói chúng ta có nên đi vào nhìn xem hay không?” Cô lo cho tiểu thư.
Hết chương