Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Cô có biết cách làm của anh ta đã khiến Nhã Mạn bị tổn thương cỡ nào không? Cũng có lẽ do cô không đau đớn không tê dại, nhưng với tôi mà nói, tôi là hận không thể giết chết hắn ta.” LQĐIÔN
Mười năm nay, đây là lần đầu tiên cô hận một người như vậy.
“Cả đời này của Nhã Mạn không may mới đụng phải kẻ đốn mạt như anh.” Sắc mặt Cố Tuyết Y lạnh như băng, ngực phập phồng không ngừng, khó có thể kiềm chế ý nghĩ trong lòng, không khống chế được gầm nhẹ.
Cô không ngừng hít sâu, “Hôm nay anh không cho tôi một công đạo thì chúng ta đừng ai nghĩ sẽ ra khỏi văn phòng này.” Giọng bình tĩnh cứng ngắc hơi run rẩy.
Sắc mặt Lý Uyển Ngọc nặng nề, chị nhìn thoáng qua Lăng Hi Dạ, lại nhìn Cố Tuyết Y, cuối cùng không biết nên nói gì cho phải.
Vừa mới tiễn đám cổ đông, hiện giờ Cố Tuyết Y lại muốn câu trả lời thuyết phục, chuyện ầm ĩ lại náo loạn này, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Vương Tiểu Vi cung kính đứng bên cạnh nhìn bọn họ, cô cảm thấy tiểu thư đối với Lăng Hi Dạ như vậy là quá nhẹ, nếu thật sự đối phó với tập đoàn Lăng thị, với sự yêu thương của thiếu chủ đối với tiểu thư, tuyệt đối sẽ giúp tiểu thư xả giận. Đây cũng là suy nghĩ của cô từ sự kiện trong hôn lễ lần trước suy ra.
Sắc mặt Lăng Hi Dạ hơi tiều tụy, quầng thâm dưới mắt có thể nhìn ra tối qua anh ta ngủ không ngon giấc, anh ta đi tới đi lui trong phòng, đôi mắt không dám đối diện với Cố Tuyết Y. Anh ta cảm thấy khí chất trên người Cố Tuyết Y rất giống khí chất cao cao tại thượng trên người thiếu chủ Bách Lý. Không nói tới chuyện khác, chỉ bằng Cố Tuyết Y là người phụ nữ của thiếu chủ Bách lý, anh ta cũng phải nhường ba phần, chuyện lần trước đơn giản là thiếu chủ Bách Lý nể đó là ngày anh ta kết hôn.
Chuyện lần này là anh ta không nghĩ chu đáo.
Anh ta ở cùng Toa Toa sao có thể bị đám chó săn chụp được?
Lăng Hi Dạ đi qua đi lại trong phòng không dừng.
Vẻ mặt Cố Tuyết Y trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt tĩnh mịch trong suốt như bầu trời xanh lam giờ phút này lạnh như băng, đồng tử thâm thúy ẩn chứa vẻ cao ngạo lạnh lùng. Cằm căng cứng, cô lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt nhìn bóng dáng Lăng Hi Dạ, vô hình trung trên người cô quanh quẩn hơi thở cao quý, mà hơi thở cao quý này lan tràn trong phòng, vô tình khiến Lý Uyển Ngọc và Lăng Hi Dạ cảm thấy bị áp lực.
Một phút trôi qua….
Bọn họ vẫn duy trì tư thế cũ.
Hai phút, tư thế vẫn vậy.
Bất tri bất giác đã một giờ trôi qua.
Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị tiếng mở cửa phá vỡ.
Cố Tuyết Y chậm rãi liếc nhìn.
Vương Tiểu Vi và Lý Uyển Ngọc nhìn ra cửa đầu tiên.
Lăng Hi Dạ dừng bước ngẩng đầu nhìn qua.
Tiêu Nhã Mạn mặc một bộ đồ gọn gàng, tóc hơi rối, có thể do ngủ được một giấc nên tinh thần có vẻ khá hơn lúc nãy một chút, nhưng vết thương trên mặt khiến cô thoạt nhìn khá yếu ớt.
Cô nín thở từng bước đi tới dưới cái nhìn của mọi người.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt là vẻ ấm áp.
Tiêu Nhã Mạn chậm rãi cầm tay Cố Tuyết Y, cô từ từ ngước nhìn Cố Tuyết Y như một đoạn phim quay chậm, khuôn mặt gầy đến mức chỉ còn xương, từng chút từng chút hiện ra trong mắt Cố Tuyết Y, trái tim không tự chủ co rút.
Lý Uyển Ngọc nhìn Tiêu Nhã Mạn, đáy mắt chị không che dấu được vẻ đau lòng, chị không nghĩ tới mới vài ngày không gặp phu nhân tổng giám đốc mà cô lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khiến người ta thấy mà đau lòng.
Điều này cũng khó trách sao Cố Tuyết Y lại tức giận như thế, đổi lại là chị cũng sẽ tức như vậy.
Vương Tiểu Vi nhìn Tiêu Nhã Mạn và Cố Tuyết Y, đáy mắt để lộ sự phẫn nộ của cô, hai tay cô đan chặt vào nhau.
Lăng Hi Dạ giật mình nhìn Tiêu Nhã Mạn, trong trí nhớ ít ỏi của anh ta, cô có khuôn mặt tươi vui luôn treo nụ cười, kết hợp với hình ảnh trong đầu bây giờ, đây căn bản là không thể……….
Tiêu Nhã Mạn nhìn Cố Tuyết Y, chăm chú nhìn cô, trong mắt phảng phất như có sự kiên định và cầu xin, cô không nói không rằng nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y nhìn vào mắt cô, cầm ngược lại tay Tiêu Nhã Mạn, thoáng run rẩy như đang chịu đựng đau đớn khôn cùng, cô dần nhắm mắt lại, ngực phập phồng không dứt, một lát sau, tựa như ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, trong phòng yên tĩnh đến mức như thể tất cả bọn họ không tồn tại.
Cô chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt trong suốt vẫn chưa kịp thu hết đau lòng chất chứa, lại bị Nhã Mạn nhìn thấu, trái tim không nhịn được run lên một cái.
“Được! Tớ đồng ý với cậu, chuyện này để cậu xử lý, dù sao đây cũng là sự lựa chọn của cậu.” Giọng nhàn nhạt làm người ta cảm thấy cõi lòng tan nát lạnh lẽo.
Trong thoáng chốc, như thể toàn bộ đều từ bỏ cô.
Nét mặt Tiêu Nhã Mạn phức tạp, hai con ngươi sốt ruột nhìn cô, “Tuyết Y….” Cô biết Tuyết Y hiểu lầm ý cô.
“Cậu không cần nhiều lời, tớ hiểu cậu.” Một câu nói nhàn nhạt giống như đôi tay ấm áp này kịp thời an ủi trái tim Tiêu Nhã Mạn, trên mặt dần không còn vẻ lo lắng, khóe miệng mỉm cười, “Cảm ơn cậu!”
Cố Tuyết Y cười khẽ, ngưng mắt nhìn Tiêu Nhã Mạn, dịu dàng nói, “Tớ chờ cậu bên ngoài! Chờ lát nữa chúng ta cùng về.” Có lẽ Nhã Mạn không yếu ớt giống như trong tưởng tượng của cô.
“Ừ!” Con mắt dần khôi phục ánh sáng ngày trước, ấm áp nhìn Cố Tuyết Y gật đầu.
Cố Tuyết Y buông tay Nhã Mạn ra, cô thản nhiên liếc nhìn Vương Tiểu Vi và Lý Uyển Ngọc, hai người một trước một sau rời khỏi phòng làm việc, nhưng ngay khi cô đóng cửa văn phòng, ánh mắt cảnh cáo nhìn Lăng Hi Dạ.
Cô đi ra ngoài cửa, bình tĩnh nhìn cửa phòng làm việc.
Vương Tiểu Vi nhìn bóng lưng cô, tiến lên, dịu giọng nói với cô, “Tiểu thư, chúng ta qua kia ngồi chút đi! Vừa rồi ngài đứng lâu như vậy cũng mỏi rồi!”
Cố Tuyết Y chậm rãi quay đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng, Tiểu Vi không nói thì cô cũng không cảm thấy mỏi chân.
Vương Tiểu Vi dìu cô qua kia ngồi, sau đó cẩn thận ngồi xổm xuống giúp Tuyết Y bóp chân.
Đáy mắt Cố Tuyết Y sáng lên, cô nhìn Vương Tiểu Vi nói một tiếng cảm ơn.
Trên mặt Vương Tiểu Vi cười xán lạn, nói không cần khách khí, sau đó còn nói, “Tiểu thư, ngài thường xuyên ngồi trước máy vi tính viết tiểu thuyết, chân hay co lên nên máu không tuần hoàn được, hôm nay đứng lâu như vậy nếu không mát xa thì ngày mai thức dậy chân ngài nhất định sẽ bị đau.” Cúi đầu nhẹ nhàng mát xa chân cho Tuyết Y.
Đôi mắt Lý Uyển Ngọc nhìn chằm chằm hai cô, hơi há miệng.
Cố Tuyết Y nâng mắt lên rơi trên cửa phòng làm việc, không biết bọn họ nói chuyện thế nào rồi!
Bên trong phòng.
Trong tích tắc cửa đóng lại, Lăng Hi Dạ thấy vẻ mặt Tiêu Nhã Mạn cứng đờ, trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo mà anh ta chưa từng thấy.
Tiêu Nhã Mạn lạnh lùng nhìn Lăng Hi Dạ, tầm mắt không còn tình yêu và mến mộ ngày trước, “Hôm nay tôi tới là muốn nói chuyện ly hôn với anh.”
Qua giây lát sau, trong đầu Lăng Hi Dạ trống rỗng, giống như bị Thiên Lôi đánh trúng, đầy trong đầu quanh quẩn hai chữ “Ly hôn.”
Không phải cô tìm mọi cách nịnh nọt mẹ để gả cho anh ta ư? Sao cam lòng nói ly hôn?
Nhìn anh ta, đôi môi không còn mềm mại của Tiêu Nhã Mạn khẽ cong lên châm chọc, đồng tử tĩnh mịch, giống như dưới vách núi đen kịt, trong lòng cô đau đớn máu chảy lan tràn.
“Anh không thể tưởng tượng tôi sẽ ly hôn đúng không?”
Lăng Hi Dạ trầm mặc, mi mắt rũ xuống, trong mắt không ngừng hiện vẻ phức tạp.
“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh lại để tôi đến Pháp chờ anh, còn anh thì lần lựa không tới? Vì sao?” Trong đôi mắt Tiêu Nhã Mạn không còn sáng láng, tựa như đóa hoa héo tàn héo rũ trong gió mưa, nhưng lại biểu lộ vô cùng kiên cường vững chãi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vẩy từng chút lên người bọn họ, sàn nhà phản chiếu ảnh ngược, hai bóng người chồng chéo lên nhau, hai hợp làm một, thân mật không có khe hở.
Thực tế thì họ cách nhau hai mét, nhưng trong lòng lại cách xa nghìn trùng.
“Cho dù anh không qua, có phải anh nên gọi một cú điện thoại cho tôi không? Gọi một cuộc chẳng tốn bao nhiêu thời gian của anh đâu, tối đa cũng chỉ hai phút đồng hồ!” Tiêu Nhã Mạn đờ đẫn nhìn anh ta, “Nếu như anh thật sự không thích tôi thì anh có thể nói, anh nói thì chúng ta sẽ không kết hôn với nhau. Cả đời này tôi ghét nhất là làm kẻ thứ ba, còn anh lại cố tình khiến tôi làm kẻ thứ ba.”
Đôi mắt cô bắt đầu ướt át, hơi nước bịt kín đồng tử của cô, dần dần cô không nhìn rõ mặt anh ta, “Tôi nghĩ anh còn độc thân, không có cảm giác đối với tôi cũng không sao, tôi tự nói với mình nhất định cố gắng làm anh thật lòng thích tôi, kết quả là một mình tôi ngu ngốc tự mình đa tình.”
Nước tích đầy trong hốc mắt, từng giọt long lanh rơi xuống, “Tôi nên nghe lời Tuyết Y, không nên ngu như thế.”
Nếu không hiện giờ cô cũng chẳng đau đớn đến vậy, lòng cô như hung hăng tê liệt, đau quá!
Ngón tay xiết chặt, thân hình nhỏ bé xinh đẹp run nhè nhẹ lảo đảo muốn ngã.
Lăng Hi Dạ nhìn cô, tay vươn ra giữa khung trung, cứng ngắc, hồi lâu sau anh ta xiết chặt ngón tay, trong lòng xoắn xuýt như bánh quai chèo, cuối cùng anh ta chậm rãi thu tay về.
Anh ta nhíu chặt chân mày.
Anh ta thật sự không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng mạnh như vậy.
Anh ta cho rằng cô gả cho anh ta là vì thân phận anh ta, không nghĩ tới cô……..
Anh ta nhìn cô.
Anh ta biết cô hối hận, cô hối hận gả cho anh ta rồi.
“Chúng ta ly hôn đi! Anh đã có bạn gái, như vậy tôi sẽ thành toàn cho các người.” Ở bên Pháp nhiều ngày như thế, lòng cô từng chút ảm đạm chết lặng, giây phút xuống máy bay, vốn cô muốn tha thứ cho anh ta, ngay khi đối mặt với nhiều phóng viên truyền thông như vậy, trái tim cô lại bị đâm thêm một dao, một dao kia yêu sâu đậm bao nhiêu thì hung ác bấy nhiêu, máu tươi chảy đầm đìa.
Cô đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt lạnh lẽo, “Từ nay về sau lòng tôi sẽ không vì anh mà đau đớn nữa!” Tình yêu của cô đối với anh ta từ giờ về sau cũng đã chết!
“Ly hôn đi!”
Trái tim Lăng Hi Dạ xẹt qua cơn đau, sắc mặt anh ta cứng lại, anh ta nhìn cô rất lạnh lùng sau khi lau hết nước mắt, thật sự không thích anh ta nữa sao?
Anh ta nhìn gò má cô, đột nhiên trong lòng tuôn trào cảm giác quen thuộc.
Trước kia họ từng gặp nhau ở đâu ư?
Đột nhiên đáy lòng nổi lên cảm giác kỳ quái.
“Em muốn ly hôn tôi đồng ý, nhưng chúng ta mới kết hôn vài ngày, nếu chuyện ly hôn này truyền ra, có lẽ đối với tôi và em thì không sao, nhưng em có nghĩ tới ba mẹ em không? Họ phải đối mặt với người trong giới thượng lưu thế nào? Chẳng lẽ để họ vì em mà bị người khác chỉ trỏ sau lưng?”
Tiêu Nhã Mạn giật mình, đôi mắt ửng đỏ nhìn anh ta, hồi lâu sau, lạnh giọng nói, “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Trước hết chúng ta cứ ở riêng một thời gian, một năm sau chúng ta sẽ ly hôn.” Lăng Hi Dạ nhìn cô, nhàn nhạt nói.
Lời này vừa thốt ra, Tiêu Nhã Mạn lập tức từ chối Lăng Hi Dạ, trong mắt xẹt qua lửa giận, “Trước kia tôi không biết mới làm người thứ ba, bây giờ đã biết, như vậy thì tôi không tiếp tục làm kẻ thứ ba đâu.” Cho dù cô đau đớn thế nào, có lỗi với ba mẹ cô ra sao, cô cũng sẽ không làm người thứ ba, cô có tự ái và danh dự của cô.
Hết chương