Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Phòng khách rộng rãi, đèn chùm pha lê lộng lẫy đẹp đẽ, Cố Tuyết Y ngồi trên ghế sofa bằng da thật xem TV. LQĐ
Hôm nay là ngày thứ hai Bách Lý Hàn Tôn rời đi, cuộc sống cô quay về với yên bình trước kia, hàng ngày cô ngây ngốc trong thư phòng viết tiểu thuyết.
Nhìn hình ảnh trong màn hình, cô bắt đầu hoảng hốt….
Ba ngày trước.
Lúc hai người đang ăn cơm, anh gắp thức ăn vào trong chén cô, khóe miệng mỉm cười thản nhiên dặn dò cô ăn nhiều một chút.
Cô mỉm cười đáp lại anh, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng, nhìn anh, “Vết thương của tôi đã khá rồi, anh không cần lúc nào cũng ở cùng tôi, anh cũng có việc anh phải làm, từ mai tôi sẽ không theo anh tới công ty, hai hôm nay tiểu thuyết của tôi muốn vào VIP, phải cố gắng làm việc, chỉ sợ không có thời gian đi ra ngoài.” Giọng nhẹ như lông mao lướt qua mặt hồ, dập dờn quanh quẩn.
Đầu tiên Bách Lý Hàn Tôn hơi ngẩn ra, sau đó đôi mắt màu mực chậm rãi nhìn quản gia Phó bên cạnh anh, đáy mắt lạnh lẽo khiến người ta lạnh thấu tâm can.
Quản gia Phó lập tức cúi đầu khom lưng không lên tiếng.
Rồi sau đó, Bách Lý Hàn Tôn chẳng nói gì, đoạn cùng dùng cơm với cô, xong xuôi anh cùng ăn trái cây với cô rồi mới rời đi, ngồi máy bay tư nhân suốt đêm rời khỏi thành phố D trở về Pháp.
Đây cũng là lần đầu tiên trong năm ngày nay anh rời đi, ngày thứ hai sau khi anh ở lại, anh đã tốn không ít tiền mua căn phòng bên cạnh, sai người sửa sang thông phòng, bây giờ chỗ ở của cô đã khoảng mét vuông.
“Tiểu thư, ngài đang nghĩ gì vậy ạ?”
Vương Tiểu Vi nhìn Tuyết Y, đặt đĩa trái cây trong tay xuống, đĩa trên bàn thủy tinh đẹp đẽ có đủ loại hoa quả, vỏ trái cây đã được Vương Tiểu Vi gọt bỏ, ruột hoa quả nhìn rất tươi ngon hấp dẫn người khách, hương hoa quả nhàn nhạt bao trùm khắp phòng khách.
Cố Tuyết Y lấy lại tinh thần, nhìn Vương Tiểu Vi mặc váy bồng màu lam trắng của người giúp việc nữ không lên tiếng, duỗi ngón tay như ngọc ra cầm chiếc xiên bên cạnh cắm vào một miếng trái cây lạ lẫm đặt trong miệng cô, nhưng tầm mắt vẫn nhìn TV.
Vương Tiểu Vi nhìn cô, giọng thăm dò hỏi, “Tiểu thư, có phải ngài nghĩ đến thiếu chủ không?”
“……”
“Em biết ngài sẽ nói không phải, hai ngày nay ngài đã không thừa nhận nhiều lần rồi, em biết là ngài đang nghĩ sao thiếu chủ còn chưa quay lại đúng không?” Khuôn mặt tròn trứng của Vương Tiểu Vi tươi cười, con ngươi sáng lên như trăng rằm, cô nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, sau đó ra vẻ “Rất hiểu Tuyết Y”, ra dáng người lớn âm trầm nói, “Mặc dù đến giờ thiếu chủ ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhưng trong lòng ngài nhất định đang vô cùng tức giận thiếu chủ, cho dù thiếu chủ có bận thế nào đi nữa cũng có thể gọi điện cho ngài mà, có đúng không ạ?” Con mắt nhấp nháy nhìn Cố Tuyết Y, phảng phất như nếu Cố Tuyết Y nói đúng, thì chủ nhân của đôi mắt đó nhất định sẽ càng sáng lấp lánh.
Cố Tuyết Y vẫn ăn trái cây, khuôn mặt màu ngà trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như cuối thu đầu đông vậy, cô nhìn Vương Tiểu Vi, “Nếu em không làm công việc này, có thể làm chó săn!”
“Tiểu thư” Đôi mắt Vương Tiểu Vi trừng lớn nhìn Cố Tuyết Y, “Ý ngài là nói em có năng lực nhiều chuyện?”
“Câu sau là do em tự nói nhé.” Cố Tuyết Y nhún vai, đôi mắt trong suốt như nước vô tội nhìn Vương Tiểu Vi.
“Tiểu thư, em cũng vì muốn tốt cho ngài, nếu ngài và thiếu chủ ở chung hòa thuận, những người làm như bọn em hầu hạ cũng không khổ cực mà.” Ngày bình thường, nếu Cố Tuyết Y hơi khiến Bách Lý Hàn Tôn mất hứng thì Bách Lý Hàn Tôn liền làm mặt lạnh với cô và quản gia Phó, chỉ mỗi ánh mặt lạnh lẽo cũng có thể dọa cô sợ tới mức kinh hãi rùng mình rồi.
Cố Tuyết Y xem phim, không nhận lời.
Vương Tiểu Vi nhìn trời xanh vạn dặm ngoài kia, ánh mặt trời xán lạn, lại nhìn Cố Tuyết Y cười nói, “Tiểu thư, hôm nay thời tiết đẹp như vậy không bằng chúng ta đi dạo một vòng đi! Ngài ngây ngốc trong nhà sẽ khiến sự buồn bực của ngài càng thêm tệ.”
LQUYDON
“Không cần, tôi không muốn đi ra ngoài!” Cố Tuyết Y nhìn thoáng qua bên ngoài kia, sau đó nhìn Vương Tiểu Vi nhàn nhạt nói.
Cô thích ở nhà, nhất là khi nắng như vậy lại càng không muốn ra khỏi cửa, hơn nữa bây giờ trong nhà gì cũng có, mọi thứ đều có Tiểu Vi sắp xếp, cô còn mạo hiểm đi ra ngoài giữa trời nắng nóng thế này làm gì nữa.
Vương Tiểu Vi mím môi nhìn cô, vẻ mặt buồn rầu hiện đầy cả khuôn mặt. Haizzz! Cô ngây ngốc trong nhà sắp mốc meo rồi!
Ngày thứ ba.
Có lương, Cố Tuyết Y vẫn không muốn ra khỏi cửa, ở nhà viết tiểu thuyết, Bách Lý Hàn Tôn vẫn chưa gọi điện cho cô, một tin tức cũng chẳng có.
Nhìn ánh sáp lập lòe chói mắt, trong lòng cô xẹt qua vẻ ảm đạm, giống như trân châu phủ lên quần áo che đi vẻ óng ánh, u ám tối tăm.
Ngày thứ tư.
Cố Tuyết Y đứng trước cửa sổ trong phòng, ánh trăng chiếu rọi qua lá đào, loang lổ nhiều điểm sáng vẩy xuống đất, cô nhìn trăng hoảng hốt…….
Ngày thứ năm.
Cố Tuyết Y rời giường, rửa mặt thay quần áo ra ngoài phòng khách, cô ngồi trên sofa ngáp liên tục, nét mặt hiện rõ ngủ không đủ giấc.
Cô dùng hai tay vuốt vuốt mặt, cảm thấy không còn buồn ngủ mới buông ra.
Vương Tiểu Vi biết cô đã tỉnh, mang một ly nước mật ong qua, đây cũng là một thói quen mới của Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y uống xong ly nước, trả ly lại cho Vương Tiểu Vi.
“Tiểu Vi, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng nhé! Ở trong nhà nữa thì hỏng mất.”
“Tiểu thư, rốt cuộc ngài cũng muốn đi ra ngoài rồi à!” Vương Tiểu Vi cười nhìn Tuyết Y.
Tất cả đồ dùng trong nhà đều do thiếu chủ sắp xếp người từ nước ngoài chở bằng đường hàng không về, họ muốn dùng gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại lập tức có người đưa tới ngay, hai người các cô làm trạch nữ ở nhà mãi cũng không tốt cho thân thể.
“Ừ!”
Cố Tuyết Y thờ ơ lên tiếng, sau đó đứng dậy đi tới bàn ăn.
Cô ngồi xuống, Vương Tiểu Vi bưng bữa sáng lên.
Cố Tuyết Y húp một ít cháo.
Vương Tiểu Vi đứng bên cạnh nhìn cô.
Lúc này, tiếng chuông cửa như đòi mạng vang lên.
Vương Tiểu Vi giật mình, sau đó cứng đờ, tay chân không động đậy.
Vẻ mặt Cố Tuyết Y thoáng hoang mang, nghiêng người nhìn Vương Tiểu Vi, “Sao không ra mở cửa?”
“Á!” Nét mặt Vương Tiểu Vi không thay đổi, cứng ngắc đáp cô một tiếng, nhưng cô lại bước chậm chạp đi về phí cửa ra vào.
Vừa mở cửa ra!
Tiếp đó cô nghe tiếng Quan Hàn Di và tiếng bước chân dồn dập, cô nhíu nhẹ mày, động tác trên tay không dừng lại, tiếp tục ăn cháo.
“Tuyết Y, Tuyết Y….”
Quan Hàn Di vọt tới trước mặt Cố Tuyết Y, ngực phập phồng hổn hển thở gấp, nhìn Tuyết Y, đáy mắt hiện vẻ ngượng ngùng, cười nói, “Tuyết Y, chiều nay tớ phải đi xem mắt rồi!”
Cố Tuyết Y hơi giật mình, nhưng một giây sau cô hoàn mỹ che dấu cô hoảng hốt, cười khẽ nhìn Quan Hàn Di, trong mắt tĩnh mịch, sáng lấp lánh như thạch anh, lặng lẽ tỏa sáng.
“Đây là chuyện tốt!”
“Nhưng…….” Ngũ quan diễm lệ của Quan Hàn Di hơi buồn rầu, nhìn Cố Tuyết Y ấm ức ngậm miệng lại.
Khóe miệng Cố Tuyết Y cong lên, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt nhìn Quan Hàn Di, “Chắc cậu chưa ăn sáng hả!” Tầm mắt rơi trên người Vương Tiểu Vi, “Đi chuẩn bị bát đũa cho Hàn Di đi.”
Vương Tiểu Vi hơi mím môi, nhịn xuống xúc động trợn mắt phẫn nộ, “Vâng, tiểu thư!” Lúc đi cố ý giậm chân bình bịch.
Nụ cười trên mặt Quan Hàn Di chìm dần xuống nhìn Cố Tuyết Y, tròng mắt ảm đạm, “Hay là quên đi, tớ về ăn mì tôm mình vậy!” Cô ta chậm rãi xoay người, đôi mắt tăm tối, lông mày nhíu chặt.
Cố Tuyết Y nhìn bóng lưng Quan Hàn Di, dừng trên chân Quan Hàn Di, một lát sau cô mới không chút hoang mang nói, “Tiểu Vi cô ấy cũng chỉ là đang nói đùa với cậu, cậu làm gì mà so đó với cô ấy chứ? Tính Tiểu Vi như trẻ con vậy.”
Quan Hàn Di dừng bước, ngón tay xiết chặt rồi thả lỏng, môi cứng ngắc như đang nhẫn nhịn, đáy mắt âm u. Cô ta xoay người, trong mắt ẩn chứa sự vui vẻ, “Sao tớ có thể so đó với một đứa trẻ, như thế chẳng phải chứng tỏ tớ keo kiệt không có tố chất trình độ à, tớ không phải là người như vậy.”
Vương Tiểu Vi mang theo bát đũa đi ra, vừa vặn nghe Quan Hàn Di nói câu này, cô nhìn Quan Hàn Di, trong mắt không che dấu vẻ châm chọc Quan Hàn Di.
Đi tới bàn, đặt bát đũa xong, khóe miêng cười cứng đờ, “Tiểu thư Quan! Mời ngồi!” Rồi kéo chiếc ghế bên cạnh qua.
Khóe miệng Quan Hàn Di mỉm cười ngồi xuống, Vương Tiểu Vi nhìn lưng cô ta, trong mắt hiện rõ chán ghét Quan Hàn Di, sớm biết Quan Hàn Di sẽ sang ăn sáng thì cô đã bỏ thuốc xổ vào đồ ăn, hại chết cô gái dối trá.
Cố Tuyế Y quay đầu ho nhẹ một tiếng, Vương Tiểu Vi nhìn qua cô, chỉ có thể cười hối lỗi.
“Múc thêm chút cháo nữa đi!”
“Dạ!” Vương Tiểu Vi không cam lòng lên tiếng.
Vương Tiểu Vi rời đi, Quan Hàn Di lặng lẽ ăn cháo.
Một lúc lâu, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Cố Tuyết Y buông đũa trong tay, cầm khăn lụa lau miệng, sau đó nhìn Quan Hàn Di, “Đối tượng xem mắt của cậu là ai giới thiệu?” Cô biết Quan Hàn Di đang chờ cô lên tiếng.
“Là mẹ nuôi cậu giới thiệu, Tuyết Y…” Quan Hàn Di nhìn cô, trong mắt đầy cầu khẩn, “Cậu có thể đi cùng tớ không? Một mình tớ không có kinh nghiệm, tớ sợ.”
“Chuyện này không có gì mà sợ, dĩ nhiên người mẹ nuôi tớ giới thiệu thì không phải là hổ báo gì, anh ta sẽ không ăn cậu!” Cố Tuyết Y trêu chọc cười nói.
“Hơn nữa chuyện này không phải có kinh nghiệm là được, nếu vừa ý thì hai người kết giao, nếu không vừa mắt, cho dù cố hợp thế nào cũng chẳng thể kết giao, duyên phận không miễn cưỡng được.”
“Cậu nói mấy lời này, sao tớ cứ cảm giác cậu đang nói chính cậu nhỉ?” Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Tuyết Y, “Có phải cậu và thiếu chủ Bách Lý ở chung không thoải mái?”
Cô khẽ cười, trong mắt lộ vẻ rạng rỡ, nhìn Quan Hàn Di, “Cậu nghĩ nhiều quá!”
“Vậy sao gần đây tớ không thấy chiếc xe sang trọng của thiếu chủ Bách Lý đỗ dưới lầu?” Đôi mắt Quan Hàn Di mờ mịt, lập tức khôi phục vẻ quan tâm nhìn Cố Tuyết Y, giọng điệu thăm dò, “Có phải cậu và thiếu chủ Bách Lý cãi nhau không?”
“Sao có thể chứ! Cậu nghĩ nhiều rồi!” Cố Tuyết Y hờ hững nói, khuôn mặt trắng noãn lộ vẻ không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.
Vậy không phải là chia tay chứ! Trong lòng Quan Hàn Di thầm nghĩ. Lập tức suy nghĩ này bị xóa bỏ, nếu như chia tay với thiếu chủ Bách Lý thì Vương Tiểu Vi cũng sẽ không sống ở đây nữa mà đã về gia tộc Bách Lý rồi.
“Đúng rồi! Không phải lần trước tớ nhờ cậu giới thiệu người giúp tớ làm quen sao? Cậu có nói với thiếu chủ Bách Lý không?” Quan Hàn Di chợt nhìn Cố Tuyết Y nói.
Cố Tuyết Y liền giật mình, Quan Hàn Di nói tới chuyện này à? Mấy hôm trước tay cô bị thương, cô đã quên nói với Bách Lý Hàn Tôn.
Quan Hàn Di nhìn cô, “Không phải cậu quên chứ?” Để đũa xuống, trong mắt hơi tức giận, “Tuyết Y, cậu biết không? Ngày nào ba mẹ tớ cũng giục tớ dẫn bạn trai về cho họ gặp, cậu thì tốt rồi, có bạn trai liền ném chị em tốt là tớ qua một bên.” Giọng nồng đậm u oán.
Vương Tiểu Vi nấu đồ ăn xong đi ra chợt nghe thấy Quan Hàn Di nói như vậy, đặt chiếc đĩa sứ trắng xuống bàn vang lên tiếng kêu lanh lảnh, sau đó cô đứng bên cạnh nhìn Quan Hàn Di, không nói lời nào.
Cố Tuyết Y nhìn thoáng qua Vương Tiểu Vi, lại nhìn Quan Hàn Di, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như trời đông giá rét, “Không phải giờ cậu đã có mẹ nuôi tớ giới thiệu đối tượng rồi sao? Tớ và mẹ nuôi giúp cậu giới thiệu chẳng phải như nhau à? Quan trọng là cậu có cảm giác, nếu không có cảm giác thì tớ giới thiệu giúp cậu cũng vô dụng, cậu cũng ghét người ta.” Trong giọng nói lộ ra sự kiễn nhẫn và hòa nhã của cô.
“Cậu không giới thiệu sao tớ lại ghét người ta được!” Quan Hàn Di cười nói.
Vương Tiểu Vi thầm trợn mắt, là tiểu thư nhà tôi đang cho bậc thang mà xuống, nếu giới thiệu, vậy thì người ta mới ghét cô đó.
“Được, chờ Bách Lý Hàn Tôn về rổi tớ nói chuyện của cậu với anh ấy.” Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn Quan Hàn Di, qua một giây sau mới nói.
“Cảm ơn!” Quan Hàn Di cười đến xán lạn như hoa, híp mắt, “Tuyết Y, cậu có thể đi xem mắt cùng tớ không?” Cô ta cầm tay Cố Tuyết Y lắc lắc.
Cố Tuyết Y chần chừ nhìn cô ta, “Chuyện này… Chỉ sợ không được, vừa rồi tớ mới đồng ý với Tiểu Vi, lát nữa bọn tớ ra ngoài đi dạo, còn phải mua ít đồ dùng hàng ngày, thật sự là…..”
“Tuyết Y là bạn tốt của tớ, giúp tớ chút đi mà? Nhã Mạn không ở nhà, cậu đi với tớ đi! Mua đồ thì bảo mình Tiểu Vi đi là được!” Đoạn Quan Hàn Di lắc lắc cánh tay Cố Tuyết Y, giọng nói xen lẫn hương vị làm nũng ngày thường của Tiêu Nhã Mạn.
Vương Tiểu Vi thấy vẻ mặt Cố Tuyết Y có chút do dự và khó xử, cô khẽ gật đầu, “Tiểu thư Quan! Cô xem mắt thì tự mình cô đi đi, tiểu thư nhà chúng tôi bây giờ là hoa đã có chủ rồi, nếu đi tham gia xem mắt chỉ sợ không hay cho lắm, hơn nữa, nếu việc này để thiếu chủ nhà tôi biết được, cô còn muốn nhờ ngài ấy giới thiệu đối tượng cho cô chỉ sợ là hoàn toàn không thể xảy ra.” Giọng điệu cô đầy máy móc và khách khí.
Tay Quan Hàn Di nắm tay Cố Tuyết Y đột nhiên ngập ngừng, động tác lắc lắc từ từ dừng lại, sau đó cô ta rụt tay về, đôi mắt u oán nhìn Cố Tuyết Y, “Được rồi! Tớ di một mình cũng được.”
Cánh môi Cố Tuyết Y cười thản nhiên, không lên tiếng.
Nửa giờ sau, tiễn Quan Hàn Di đi.
Vương Tiểu Vi dọn dẹp bát đĩa một lúc rồi hai người xuất phát.
Dưới lầu đã có tài xế do Bách Lý Hàn Tôn đặc biệt điều đến đưa đón cô.
Vương Tiểu Vi đẩy xe, Cố Tuyết Y vừa nhìn hàng hóa trên kệ hàng vừa cười nói với Vương Tiểu Vi.
Không bao lâu sau, trên xe đẩy chất đầy hàng hóa mấy cô mua.
Đang đẩy xe ra muốn tính tiền thì tiếng chuông điện thoại của Cố Tuyết Y vang lên.
Cố Tuyết Y xuống xe, bảo vệ kéo cánh cửa thủy tinh chói mắt, cô đi vào đại sảnh nhà hàng Tây, đưa mắt nhìn khắp nơi tìm bóng dáng Quan Hàn Di.
Đột nhiên, cô thấy cách đó không xa có một cánh tay vẫy vẫy.
Quan Hàn Di kéo Cố Tuyết Y ngồi xuống, giới thiệu tên hai người cho nhau biết, tiếp đó nói muốn đi toilet.
Đèn chùm pha lê lộng lẫy chiếu xuống bàn ăn, đồ trang trí theo phong cách cổ xưa, ánh mặt trời sáng rực xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống rèm cửa sổ, ánh mặt rời dịu nhẹ rơi trên khăn trải bàn, đồ ăn bằng bạc sáng bóng, trong bình pha lê cắm một đóa hồng đỏ mềm mại, sofa màu đỏ, âm nhạc du dương trầm bổng, là nhà hàng Tây lúc trước cô xem mắt, không giống duy nhất đó là bây giờ trên bàn có bò bít tết, salad hoa quả, rượu vang, kem, bánh ngọt và rất nhiều món ăn khác.
Nhân viên phục vụ đưa tới một ly nước chanh, cô khẽ nhấp một ngụm, hương chanh nhàn nhạt tản ra trong miệng cô, sau đó nhân viên phục vụ cầm thực đơn đưa cho cô.
Cố Tuyết Y phất tay, “Không cần, lát nữa phải đi rồi.”
Nhân viên phục vụ cất thực đơn rồi lui xuống.
Đối diện cô là một người đàn ông mặc âu phục, xem ra là một phú đại nhị (Thế hệ thứ hai giàu có), có chút thành tích nhỏ! Lúc nào nhìn người khác cũng ra vẻ mình rất giỏi.
Hắn ta thấy Cố Tuyết Y không nói lời nào, trong lòng cho rằng Cố Tuyết Y cũng vừa ý hắn, cười khinh thường, “Hàn Di xinh đẹp như vậy sao lại có thể có người bạn khác biệt như cô nhỉ?” Trong đầu lại nghĩ tới nội dung vở kịch máu chó vịt con xấu xí muốn biến thành thiên nga.
Cố Tuyết Y không lên tiếng, nâng người đứng dậy, khuôn mặt trắng noãn trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt màu hổ phách như bầu trời xanh thẳm tĩnh mịch, nhưng lại cao ngạo lạnh lùng.
Tay cô bưng ly thủy tinh lên, uống một ngụm nước chanh.
Đã năm phút trôi qua, sao Hàn Di còn chưa đi ra.
Cô hơi nhíu mày.
Vươn tay gọi nhân viên phục vụ tính tiền, cô thấy Quan Hàn Di chậm chạp từ trong toilet đi ra.
Quan Hàn Di ngồi xuống, cười nhìn họ, “Sao rồi? Hai người trò chuyện vui vẻ chứ?”
Cố Tuyết Y cau mày, người không biết rõ tình hình sẽ cho rằng đây là cô đang xem mắt chứ không phải Hàn Di. Cô khẽ rũ mi, nhỏ giọng nói bên tai Quan Hàn Di là phải về rồi, sau đó lặng lẽ đưa thẻ ATM cho Quan Hàn Di, còn nói số tài khoản và mật mã thẻ cho cô ta.
Quan Hàn Di nhận lấy thẻ, đưa cho nhân viên phục vụ tính tiền.
Quản lý nhà hàng Tây bước nhanh tới, hơi khom lưng với Cố Tuyết Y, mỉm cười cung kính nói, “Thật sự có lỗi! Không biết tiểu thư Cố hạ cố đến nhà hàng này, mời tiểu thư Cố đến bên chỗ ngồi VIP bên kia ạ!”
Quan Hàn Di nhìn dọc theo thế tay của quản lý, góc đó có chậu cây xanh che chắn, nhưng cô ta có thể lờ mờ thấy ghế ngồi xa hoa, bày biện sang trọng, có vẻ bên đó là một phong cách khác, hơn nữa khi cô ta đi toilet có nghe mấy người đang nói chuyện…. Đó là vị trí thuộc về thiếu chủ Bách Lý.
Ngón tay cầm tấm thẻ xiết chặt, ngũ quan diễm lệ trang điểm nhẹ khiến cô ta thoạt nhìn cô cùng xinh đẹp, trong nháy mắt khóe miệng tươi cười hơi cứng ngắc, một giây sau thì biến mất không thấy dấu vết, nhưng khóe miệng lại tỏ ra cười xán lạn.
Còn người đàn ông đối diện các cô nhìn Cố Tuyết Y không chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ Cố Tuyết Y có thân phận gì.
Nhà hàng Tây này nổi tiếng đứng số số ở thành phố D, quan trọng hơn là thế lực sau lưng nhà hàng Tây này khiến người ta cảm thán, có thể để quản lý nhà hàng Tây cung kính khom lưng, rốt cuộc cô là ai?
Đồng tử Cố Tuyết Y xuyên qua mắt kính nhìn quản lý, khí chất lạnh nhạt trên người tràn ngập, “Không cần, thanh toán hóa đơn xong tôi sẽ đi.”
Quản lý nhà hàng Tây cầm hóa đơn, cung kính nói, “Thiếu chủ đã phân phó, tiểu thư Cố yêu cầu món ăn nào cũng được, tất cả đều không phải thanh toán!”
Cố Tuyết Y im lặng một lúc, “Vậy được rồi! Nhưng ông nhớ phải thu tiền của vị tiên sinh này nhé, đây là bữa cơm theo cơ chế AA (chia đôi).” Cô chỉ vào người đàn ông đang há hốc mồm nói.
“Vâng! Tiểu thư Cố!”
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Tuyết Y và Quan Hàn Di đứng dậy, trên mặt Quan Hàn Di không biểu lộ gì, nhưng trong lòng vẫn vô cùng hưởng thụ cảm giác vinh quang được tôn sùng này, các cô chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng Tây.