Cằm Bách Lý Hàn Tôn căng thẳng, lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt chìm như đêm đen, thản nhiên nhìn cô, rất lâu sau anh mới nói, “Cho dù em nói gì, đêm nay tôi cũng ở lại.”
Cô đưa mắt nhìn anh, trong mắt yên tĩnh như hồ nước, “Được rồi! Vậy anh ở lại đây đi!” Cô biết tính anh bướng bỉnh kiêu ngạo, không phải cô có thể thay đổi, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Hôm nay báo không đăng chuyện của cô và anh, cô biết trong đám cưới tất cả mọi người đều biết cô có quan hệ không bình thường với anh, cô như là đã dán nhãn lên, cho dù xé đi vẫn để lại dấu vết.
Bách Lý Hàn Tôn khôi phục bình tĩnh ngày thường, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt nhìn cô, phảng phất như anh rất hài lòng với lời cô nói.
“Đi lấy kìm cắt móng tay ra đây.” Bách Lý Hàn Tôn không quay đầu lại, hạ lệnh với Vương Tiểu Vi.
Cô hoang mang nhìn kìm cắt móng trong tay anh, không biết anh dùng để cắt cho anh? Hay là dùng chỗ khác.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, nhìn cô, “Móng tay em quá dài, phải cắt ngắn bớt.” Giọng trầm thấp như âm thanh của thiên nhiên, khiến cô hơi hốt hoảng, đợi cô lấy lại tinh thần, ngón tay cô đã trong lòng bàn tay anh.
Cô nhăn mày, nhìn đôi mắt sáng lên như đá quý, nhất thời cô không biết nên nói gì cho phải.
Đáy mắt quản gia Phó xuất hiện kinh ngạc và hoảng sợ, nhìn Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y.
Đây là lần đầu tiên ông chứng kiến thiếu chủ tôn quý chí thượng làm người phục vụ, lúc trước tất cả mọi chuyện của thiếu chủ đều có chuyên gia phục vụ, chuyện này có thể……
Vương Tiểu Vi nhìn họ, kinh ngạc trong mắt tuyệt đối không ít hơn quản gia Phó.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi bên ngoài kia, phòng khách thật yên tĩnh, tiếng kìm cắt móng tay có vẻ vô cùng vang vọng.
Cố Tuyết Y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người kia, trong mắt vẫn tĩnh mịch, đột nhiên ngón tay truyền tới cơn đau, phát hiện ngón tay hơi ướt, tầm mắt từ trên mặt anh rời đi, nhìn ngón tay cô rách một chút xíu, miệng vết thương tràn ra máu tươi, nhưng chảy không nhiều lắm.
Mặt Bách Lý Hàn Tôn cứng đờ tản ra khí lạnh, mày rậm nhíu chặt, nhìn vết thương trên ngón tay cô, đáy mắt toát lên vẻ lo lắng, “Nhanh lấy dăng dính cá nhân lại đây.”
Giọng lạnh băng giống như cây gỗ đánh Vương Tiểu Vi tỉnh táo lại, cô vội chạy vào phòng bếp, tìm hộp y tế trong tủ bếp, vội vàng đưa cho Bách Lý Hàn Tôn.
Sau đó đáy mắt cô đầy lo lắng nhìn Cố Tuyết Y, tay tiểu thư thật sự bị giày vò, hai ngày nay đều bị thương.
Mưa càng lúc càng lớn, trời mới vào thu, trong không khí tràn ngập ẩm ướt gió lạnh.
Cố Tuyết Y đưa tay sờ cánh tay, ngồi bên giường, trong phòng tắm truyền ra tiếng tắm rửa.
Cô rũ mắt nhìn móng tay trong suốt, đầu ngón tay có ngón bị dán băng keo cá nhân, cô giật mình, suy nghĩ bay xa….
Tiếng nước ngừng chảy, cửa phòng tắm mở ra,.
Cố Tuyết Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.
Bách Lý Hàn Tôn mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, là quản gia Phó sai người đưa tới, tóc đen ướt đẫm, thỉnh thoảng nhỏ nước xuống, dưới ánh đèn, ngũ quan tuấn mỹ tỏa sáng, phảng phất như một lập thể hoàn mỹ, đôi mắt sâu như đêm đen, đáy mắt sáng nhàn nhạt, anh nhìn cô, từng bước đi tới bên cạnh cô.
Giường lõm xuống, anh ngồi trước mặt Cố Tuyết Y, ngón tay với những khớp xương rõ rệt nâng mười ngón tay cô lên, trong mắt hiện vẻ hoảng hốt và đau lòng, ngước mắt lên không thấy nữa, “Còn đau không?”
Cố Tuyết Y giật mình nhìn anh, chậm rãi lắc đầu, cánh môi hơi mỉm cười, trong mắt vẫn tĩnh lặng, “Không sao, chút vết thương này hai ngày nữa sẽ đỡ.”
“Tôi….. Tôi…….”
Bách Lý Hàn Tôn lúng túng nhìn cô, mặt phiếm hồng, đường cong cằm như quý tộc châu Âu căng cứng, thoạt nhìn có cảm giác anh đang căng thẳng.
Cô lẳng lặng nhìn anh.
“Tôi cho rằng cắt móng tay là một việc vô cùng đơn giản, không nghĩ tới thì ra nó phức tạp như vậy, đúng rồi…. Xin lỗi đã cắt phạm vào ngón tay em.”
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn nhìn sang chỗ khác, tầm mắt không dám chạm vào cô.
Khuôn mặt tuấn tú ngày trước phiếm hồng, Cố Tuyết Y thấy hai lỗ tai anh đỏ rực, rất giống đứa trẻ đang xấu hổ. Nhất thời, lòng cô tuôn ra cảm giác không hiểu, khóe miệng khó kiềm chế cong lên, nhưng sợ anh quay đầu lại sẽ thấy, vì thế cô cố gắng nhịn xuống, giờ phút này đồng tử cô sáng lấp lánh như thủy tinh trong suốt.
Cô biết đây là lần đầu tiên anh cắt móng tay cho người khác, từ nhỏ cuộc sống của anh đã sống trong môi trường chất lượng tốt, tất cả đều có người đặc biệt hầu hạ. Anh có thể hành động như thế này đã là rất không dễ dàng rồi, nhưng anh lại còn nói xin lỗi với cô.
Một phút trôi qua, Bách Lý Hàn Tôn không thấy cô nói chuyện, anh không khống chế nổi chậm rãi quay đầu lại nhìn cô. “Không phải em không tha thứ cho tôi đấy chứ?” Đôi mắt màu mực xẹt qua vài phần sốt ruột.
Cô nhìn anh, lẳng lặng nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cô chính thức cười trước mặt anh, đồng tử tĩnh mịch như hồ nước lấp lánh tỏa sáng, cô lắc đầu, khẽ nói, “Không có, chuyện này tôi không trách anh.”
Bách Lý Hàn Tôn kinh ngạc nhìn cô, trên mặt thoạt nhìn hơi ngơ ngác.
Thì ra cô cười rộ lên lại dễ nhìn như vậy, ấm áp như gió xuân, xán lạn như đóa hoa mềm mại, thực sự quá đẹp! Ngũ quan xinh xắn tựa như đột nhiên nở rộ, rực rỡ như bong bóng nhiều màu sắc, dưới ánh mặt trời khúc xạ ánh sáng chói lọi.
Trong trí nhớ của anh, anh thấy cô đều là lạnh lùng trong trẻo cười yếu ớt, anh cảm thấy giờ phút này cô mới thật sự là cô.