Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Thiếu chủ, nếu như chúng tôi cưỡng chế đẩy ngón tay tiểu thư Cố ra thì chỉ khiến tiểu thư Cố nắm chặt hơn, vết thương càng thêm sâu,” bác sĩ mặc áo blue trắng đầu đầy mồ hôi, trong lòng ông ta sợ khí thế trên người Bách Lý Hàn Tôn tản ra.
Cô y tá vội đưa khăn lụa sạch lau mồ hôi cho bác sĩ.
Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ trong phòng lập tức được hạ xuống.
“Ông là đang nói tôi biết cứ để mặc cô ấy tiếp tục như vậy?” Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn bác sĩ, trong mắt lộ áp lực bẩm sinh, giọng âm trầm như nước đá trong mùa đông lạnh.
“Không phải, ngoại trừ có người làm tiểu thư Cố chú ý, ngài ấy mới có thể buông tay ra….” Bác sĩ bên cạnh vừa khiếp sợ nhìn Bách Lý Hàn Tôn, vừa ấm ức im miệng.
Mặt Cố Tuyết Y tái nhợt như tờ giấy trắng, còn lờ mờ thấy mạch máu trên mặt cô, đôi mắt màu hổ phách đờ đẫn trống rỗng, mất đi sự lạnh nhạt tĩnh mịch ngày thường, cô giống như một con búp bê không có sinh mạng.
Ngón tay không ngừng cuộn chặ, cô chẳng hề cảm thấy đauy đơn, cô sa vào hồi ức làm cô đau đớn……
Anh nhìn cô trong ngực, trong mắt ảm đạm và sợ hãi, anh cảm giác nhiệt đột trên cơ thể cô càng lúc càng lạnh, tay đặt sau lưng cô đột nhiên xiết chặt, thân hình cô dựa sát vào anh, anh tránh hai tay cô, tay nâng ót cô lên, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi tái nhợt như đóa hoa héo tàn kia.
Trong thoáng chốc, đám người Vương Tiểu Vi và quản gia Phó nín thở, kinh ngạc nhìn họ.
Bất chợt ánh mặt trời chiếu trên sàn nhà càng thêm xán lạn, càng thêm chói mắt, dưới ánh mặt trời, hoa đào màu hồng ngoài cửa sổ càng thêm óng ánh, trong suốt như bông tuyết.
Cánh hoa bay nhẹ vào trong phòng, nó giống như có sinh mạng bay xuống bên người họ.
Hương hoa hồng nhàn nhạt thấm vào miệng anh, anh có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại, lập tức đầu óc anh trống rỗng, lồng ngực cuồng loạn nhảy lên, anh mút môi cô, càng hôn càng sâu, thậm chí anh sắp không thể nào hít thở, anh cũng không muốn buông cô ra.
Bách Lý Hàn Tôn nhìn ánh mắt cô, đồng tử trống rỗng khiến trái tim anh đau đớn như bị xé nứt chảy máu.
Anh muốn gọi cô tỉnh lại, đừng tiếp tục sa vào trong thế giới của cô….
Dường như trong thế giới lạnh lẽo, cô cảm nhận được sự ấm áp, nó giống như chiếc bè gỗ giữa đại dương mênh mông vô bờ bến mà cô có thể dựa vào, đầu ấm áp kia đang hấp dẫn cô.
Cô từng bước đi về phía ấm áp đó, bỏ lại ký ức làm cô không cách nào giãy dụa, cô từng bước đi tới……
Anh nhìn đồng tử trống rỗng của cô từng chút khởi sắc, anh cảm nhận cánh môi cô đang run rẩy, anh cảm thấy cơ thể cô dần ấm lên, từ từ thả lỏng.
Ngón tay cô chậm rãi buông ra, tám móng tay đầy máu giờ hiện ra trước mắt họ.
Trong mắt Vương Tiểu Vi không che dấu đau lòng nhìn Cố Tuyết Y.
Quản gia Phó nhìn thấy lông mày nhíu chặt, miệng vết thương của tiểu thư Cố thật sự có chút nghiêm trọng.
Bác sĩ bên cạnh hoảng hốt hoàn hồn, nhẹ giọng phân phó y tá lấy thuốc khử trùng.
Một trong hai y tá cẩn thận đỡ tay Cố Tuyết Y, người còn lại bưng khay, bác sĩ đổ một ít thuốc khử trùng vào lòng bàn tay Cố Tuyết Y, đột nhiên lông mày cô nhíu chặt, cằm trắng noãn vô thức căng cứng, nhất thời quên Bách Lý Hàn Tôn còn đang hôn cô.
Anh tiếp tục mút môi cô, tràn ngập hương thơm mềm mại khiến anh không rời đi được.
Nước thuốc khử trùng theo vết máu chảy xuống khay sứ trắng, bác sĩ rửa đi rửa lại miệng vết thương của Cố Tuyết Y mấy lần, miệng vết thương hình lưỡi liềm không còn rỉ máu, cô duỗi tay ra, y tá bên cạnh lập tức đưa băng gạc cho bác sĩ, sau đó kéo băng dính lên.
Lòng bàn tay Cố Tuyết Y được bác sĩ băng bó xong, quản gia liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn, sau đó nháy mắt với bác sĩ và mấy cô y tá.
Y tá nhẹ chân nhẹ tay dọn dẹp đồ đạc xong, quản gia Phó chờ bọn họ lui ra khỏi phòng hết, ông đóng cửa phòng lại cho Bách Lý Hàn Tôn.