Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Vậy ai mua hả? Chẳng lẽ là con rể Lăng tổng bà mua cho bà?” LQĐÔN
“Không phải!” Giang Hiểu Cầm phất tay áo, “Thời gian này Hi Dạ bận rộn lo chuyện hôn lễ, sao có thể nghĩ tới chuyện của bà già tôi đây.”
“Vậy thì là ai?”
“Mẹ nuôi!”
Tay Cố Tuyết Y bị Bách Lý Hàn Tôn nắm chặt, hai người đứng sau lưng mấy bà kia, khuôn mặt tinh xảo của Cố Tuyết Y ẩn chứa nụ cười thản nhiên, nhìn mấy người Giang Hiểu Cầm, nhỏ giọng gọi.
Tầm mắt Giang Hiểu Cầm lướt qua mấy vị phu nhân nhà giàu rơi vào trên người Cố Tuyết Y, lại xuôi theo bàn tay cô, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng cao ngạo của Bách Lý Hàn Tôn đập vào mắt bà, bà vội cười, “Tuyết Y, thiếu chủ Bách Lý!”
Mấy phu nhân nhà giàu vây quanh Giang Hiểu Cầm vừa nghe nói như vậy lập tức xoay người nhìn về phía mấy người Cố Tuyết Y.
Quả nhiên là thiếu chủ Bách Lý!
Mặc dù vừa rồi mấy bà nhìn từ xa nhưng bóng dáng trong đầu vẫn vô cùng rõ ràng y như cũ, đám phu nhân vợ nhà giàu đối mặt với Bách Lý Hàn Tôn ở khoảng cách gần như vậy, kinh ngạc há hốc mồm, giật mình, phát hiện thất lễ vội che miệng lại, nhìn Bách Lý Hàn Tôn không chớp mắt.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn nắm tay nhau, trong đầu lại nhớ tới Cố Tuyết Y gọi Giang Hiểu Cầm là mẹ nuôi, vậy chẳng phải Giang Hiểu Cầm là mẹ vợ tương lai của Bách Lý Hàn Tôn à?
Ánh mắt mấy bà không khỏi trừng lớn.
Mấy vị phu nhân nhà giàu lại dứt khoát liên tưởng đến hôn lễ hôm nay, thì ra Bách Lý Hàn Tôn xuất hiện cũng là vì nể mặt nhà họ Tiêu.
Sâu trong lòng đều nhiều thêm mấy phần hôm mộ và hết sức ganh tỵ với Giang Hiểu Cầm. Ganh tỵ tại sao Giang Hiểu Cầm lại có số may mắn như vậy, con gái ruột gả cho nhà giàu, con gái nuôi lại là người phụ nữ của thiếu chủ Bách Lý, vậy từ nay về sau có phúc hưởng không hết, thế lực nhà họ Tiêu cũng sẽ theo đó càng không ngừng phát triển.
Đáng tiếc nhà họ Tiêu không có con trai, nếu không mấy bà nhất định sẽ đẩy con gái vào nhà họ Tiêu ngay.
Giang Hiểu Cầm cười khẽ liếc mấy bà kia, nụ cười càng thêm sâu, tỏ vẻ một rõ hai ràng suy nghĩ trong lòng của mấy bà, sau đó nhìn về Bách Lý Hàn Tôn, giọng mềm mại thản nhiên nói, “Cảm ơn thiếu chủ Bách Lý đã mang lễ phục tới!”
Ngày hôm qua bà vừa rời giường, người giúp việc trong nhà mang bộ lễ phục bây giờ bà đang mặc xuất hiện trong phòng bà, nói bộ lễ phục này là thiếu chủ Bách Lý đặc biệt chuẩn bị cho bà, ban đầu bà không có ý định nhận, sau đó suy nghĩ kỹ, nếu từ chối thiếu chủ Bách Lý thì không tiện, vì vậy đành nhận lấy.
Nhưng bà vẫn âm thầm điều tra, chiếc váy này gần con số, lúc đấy hơi hù bà sợ.
Ánh mắt mấy vị phu nhân vợ nhà giàu bên cạnh Giang Hiểu Cầm hâm mộ nhìn bà, tròng mắt lóe sáng.
“Đừng khách xáo! Phu nhân Tiêu là mẹ nuôi của Y Y tất nhiên cũng là người thân của tôi, hiếu kính bà cũng là lẽ phải.” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn thâm thúy lạnh lùng, thân hình tuấn mỹ cao ngất thoạt nhìn rất xa cách.
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện như vậy với người khác ngoại trừ cô, ngay cả mẹ ruột anh cũng không đối xử như thế.
Trong mắt Giang Hiểu Cầm chợt hiện vẻ được sủng ái mà lo sợ, nhìn Bách Lý Hàn Tôn, thật sự khó có thể tưởng tượng Bách Lý Hàn Tôn trước mắt này lại có thể nói chuyện khách khí với bà như vậy.
Trước kia bà nghe nói thiếu chủ Bách Lý có tính thích sạch sẽ và cao ngạo khinh người, từ trước đến giờ đều có bộ dạng ngồi tít trên cao.
Nhưng trong lòng bà cũng hiểu sở dĩ thiếu chủ Bách Lý như vậy là vì nể mặt Tuyết Y.
Bà chỉ cười cười làm câu trả lời, nhìn Cố Tuyết Y, theo thói quen đưa tay nắm tay Cố Tuyết Y, giọng ấm áp, “Hôm nay con mặc bộ này rất đẹp, từ nay về sau hãy ăn mặc như vậy nhé.”
“Mẹ nuôi! Hôm nay là ngoại lệ!” Cố Tuyết Y hơi cong môi, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch ẩn chứa vui vẻ nhìn Giang Hiểu Cầm, giọng không còn lạnh nhạt như ngày thường, trong giọng nói chứa sự ấm áp.
Cô biết hôm nay là ngày cưới của Nhã Mạn sẽ có rất nhiều nhân vật trọng đại, vì không muốn khách khứa nói về nhà Nhã Mạn, cô bỏ qua trang phục đen trắng ngày thường, đổi lại chiếc váy màu lam và đi giày cao gót.
“Con đó! Lúc nào cũng……” Giang Hiểu Cầm cười như mẹ hiền, tay như có như không khẽ vỗ lên tay Cố Tuyết Y, lại bị Bách Lý Hàn Tôn đưa tay kéo Cố Tuyết Y ra xa Giang Hiểu Cầm.
Cằm kiêu căng của anh lộ ra khí lạnh, đồng tử u ám căng chặt nhìn Giang Hiểu Cầm, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng kiêu căng như Thần mặt trời Apollon giờ phút này thoạt nhìn càng ác liệt.
Anh không thích người khác chạm vào cô, cho dù là phụ nữ cũng không được, cô là của anh!
Cố Tuyết Y dựa vào ngực anh hốt hoảng lấy lại tinh thần, đôi đồng tử yên tĩnh như bầu trời xanh lộ ra khí lạnh và không vui, ngước mắt nhìn khuôn mặt điển trai, ngón tay bên hông xiết chặt, ngực phập phồng lợi hại lộ rõ tâm tình cô.
Ngọn đèn màu vàng nhạt, đám mấy vị phu nhân nhà giàu vừa rồi vây quanh Giang Hiểu Cầm đều ngây ngốc nhìn, sau khi hoàn hồn trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, bước lùi ra sau môt bước, mấy bà cho rằng Giang Hiểu Cầm sẽ là sự tồn tại đặc biệt với thiếu chủ Bách Lý, không ngờ tới vẫn không hề nể mặt, xem ra đối tượng mấy bà phải nịnh bợ không thể là Giang Hiểu Cầm mà là Cố Tuyết Y trong ngực thiếu chủ Bách Lý.
Nhưng không khí bây giờ không nên nịnh nọt gì, nửa phút cũng có thể vì Giang Hiểu Cầm mà rước họa vào trên người mấy bà.
Sắc mặt Giang Hiểu Cầm hơi hoảng nhìn tay bà cứng ngắc giữa không trung, chuyển mắt qua nhìn Bách Lý Hàn Tôn, đột nhiên run lên, vô ý nhìn qua Cố Tuyết Y…..
Cố Tuyết Y cho bà nụ cười yên tâm, khóe môi không thay đổi, đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, trong mắt cô lộ vẻ không vui, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, tính hất tay anh ra.
Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lẽo, mày rậm nhíu chặt, cằm dưới cương cứng, đôi tay mạnh mẽ không thả tay cô ra, vẫn ôm cô trong ngực, môi mím chặt, có cảm giác như tính trẻ con quật cường và tủi thân, con ngươi thâm sâu như mùa đông lạnh thấu xương, chống lại đồng tử Cố Tuyết Y.
Tính tình Cố Tuyết Y bướng bỉnh như mười con bò cũng không kéo lại được, đôi mắt không hề nhượng bộ e ngại nhìn chằm chằm vào anh.
Trên mặt anh rét lạnh, thân hình tỏa ra hơi thở làm người khác rùng mình chân không đứng vững, anh trời sinh bướng bỉnh cũng không nhượng bộ, anh không thích cô xem người khác còn quan trọng hơn anh.
Ngón tay chậm rãi xiết chặt.
Cổ tay đột nhiên bị xiết, Cố Tuyết Y ngẩn người, lông mày rậm không dấu vết nhăn lại.
Anh biết anh đã xiết cô đau, nhưng………….
Khi anh hoảng hốt, ngón tay Cố Tuyết cuộn thành nắm đấm dùng sức giãy khỏi sự trói buộc của Bách Lý Hàn Tôn, không để ý cổ tay truyền tới cơn đau nhẹ, đi lên trước ôm tay Giang Hiểu Cầm, khuôn mặt trẵng noãn của cô vẫn mỉm cười, giọng êm tai như tiếng ngọc, nhỏ giọng giải thích với Giang Hiểu Cầm là Bách Lý Hàn Tôn thích đùa giỡn.
Giang Hiểu Cầm giật mình, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt cứng ngắc bỗng cười ưu nhã, sau đó bàn tay cũng không dấu vết thu hồi.
Hết chương