Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tiến vào đại sảnh, đi dọc về hướng thang máy, cách đó không xa có một tấm poster khổng lồ, nhân vật chính là Tiêu Nhã Mạn và Lăng Hi Dạ. LQĐ
Cố Tuyết Y phát hiện rõ ràng nụ cười Tiêu Nhã Mạn trong tấm poster hơi cứng ngắc, trong mắt hoàn toàn không có sự vui vẻ, vì khi chụp ảnh vai nam chính không phải là Lăng Hi Dạ.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, nếu như không phải cô ấy nói trước Lăng Hi Dạ không đi chụp hình, cô cũng không biết hình trước mắt đã chỉnh sửa nửa thân trên.
Bách Lý Hàn Tôn nhìn theo tầm mắt cô, tay nắm tay cô đột nhiên xiết chặt, giọng trầm thấp hơi cứng ngắc và lạnh lẽo, “Em nhìn chằm chằm vào Lăng Hi Dạ là muốn tôi đốt tấm poster này sao?”
Lấy lại tinh thần, Cố Tuyết Y nhìn bàn tay mình bị tay anh nắm chặt, dọc theo cánh tay anh lên gò má lạnh lùng cao ngạo, cằm căng cứng đập vào trong mắt cô.
Cánh môi đỏ như đóa hồng của cô hơi cong lên, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt bình thản như bầu trời xanh bao la, giọng nhẹ nhàng nói, “Nếu anh đốt tấm poster thì tôi cũng chẳng ngại chút nào.” Ngược lại cô ước gì anh làm vậy.
Khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo của Bách Lý Hàn tôn lạnh như băng, mắt màu mực nhìn cô, giọng âm trầm nói, “Một ngày tôi không tức giận thì trong lòng em khó chịu phải không?”
Nếu như không phải hôm nay là ngày Lăng Hi Dạ kết hôn, anh lập tức sai người đốt tấm poster này.
Khóe miệng Cố Tuyết Y cong lên giễu cợt, trong mắt chứa châm chọc nhìn anh, “Sao tôi chọc giận anh? Anh muốn đốt tấm poster tôi chỉ đang phối hợp với anh mà thôi.”
Bách Lý Hàn Tôn quả nhiên bá đạo, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Hi Dạ một phút, mà đã trở mặt nhanh như vậy!
“Em……” Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng, đôi mắt đen như giếng sâu chợt lạnh lẽo, nhìn cô tựa như muốn nghiền nát cô, ngón tay không tự chủ xiết chặt hơn.
Đột nhiên Cố Tuyết Y cảm giác bàn tay truyền đến cơn đau nhức, lông mày rậm khẽ nhíu lại, đôi đồng tử màu hổ phách lóe sáng, lộ ra thần thái bất mãn, đối diện với ánh mắt anh, không giãy dụa cũng không nói gì, phảng phất như để mặc anh làm vậy cho hả giận.
Khóe mắt Vương Tiểu Vi liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y phía trước, cô không thể không bội phục tiểu thư, lại dám nói chuyện như vậy với thiếu chủ, còn thiếu chủ thì không có biện pháp với tiểu thư.
Trong lòng không khỏi nhìn Cố Tuyết Y với cái nhìn mới.
Quản gia Phó một thân tây trang bảo thủ rũ mắt xuống, trong lòng cũng không thể không bội phục dũng khí của Cố Tuyết Y đồng thời cũng kinh ngạc vì sao thiếu chủ lại ghen tuông vì chuyện như nhỏ vậy, điều này chỉ sợ ngay cả thiếu chủ ngài ấy cũng không phát hiện.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Lăng Hi Dạ một thân tây trang hàng hiệu làm thủ công màu trắng thuần, dáng người thon dài đi ra khỏi thang máy, trên mặt mang ý cười nhã nhặn, quanh thân tỏa ra khí chất ưu nhã, tầm mắt chuẩn xác rơi trên người Bách Lý Hàn Tôn, bước đi về phía bọn họ.
Mấy người Lý Xuân Nhu, Giang Hiểu Cầm, Tiêu Như Thiên, Quan Hàn Di, Trương Dịch Dương đi theo sau lưng.
Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y rơi trên người Giang Hiểu Cầm và Tiêu Như Thiên, khẽ cười gật đầu một cái tỏ vẻ chào hỏi, sau đó tầm mắt rơi vào Quan Hàn Di sau lưng Giang Hiểu Cầm.
Quan Hàn Di cười đáp lại cô.
Đôi mắt Cố Tuyết Y trong suốt như nước suối đột nhiên lóe sáng, mặt trắng nõn vẫn lạnh đạm như cũ.
“Rốt cuộc cậu đã tới!” Lăng Hi Dạ cười tiến lên hô to với Bách Lý Hàn Tôn.
Anh ta cho rằng Bách Lý Hàn Tôn bận rộn không tới, khi anh ta nghe Bách Lý Hàn Tôn muốn tới tham dự hôn lễ của anh ta, lúc ấy anh ta giật mình, vì vậy đặc biệt sai người đứng dưới lầu chờ, vừa nhìn thấy xe của Bách Lý Hàn Tôn liền gọi điện thoại cho anh ta, để tỏ lòng thành ý, anh ta tự mình xuống đón Bách Lý Hàn Tôn.
Còn đám người sau lưng vừa nghe nói anh ta muốn đi đón người cũng cùng đi theo, dù sao mọi người đều rất tò mò và kính nể thiếu chủ Bách Lý trong truyền thuyết.
Cố Tuyết Y nhìn Lăng Hi Dạ trước mặt, đường nét nho nhã, giơ tay nhấc chân đều bắn ra sức quyến rũ ưu nhã đàn ông, cũng khó trách Nhã Mạn lại nhớ mãi không quên, thậm chí vì anh ta mà uất ức chính mình.
Bách Lý Hàn Tôn liếc qua đám người Trương Dịch Dương, vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng kiêu căng không thay đổi, hơi thở lạnh lẽo không ngừng phả ra, đường cong cằm kiêu ngạọ, giọng âm trầm như Lăng Hi Dạ thiếu anh mấy trăm vạn, “Ừ!”
Ngón tay hơi ngoắc ngoắc, quản gia Phó lập tức bước lên trước một bước cung kính đưa một bao lì xì cho Lăng Hi Dạ.
Lăng Hi Dạ nhận tiền lì xì rồi đưa cho Lý Xuân Nhu.
“Thiếu chủ Bách Lý giới thiệu người đẹp bên cạnh cậu cho chúng tôi biết đi!” Giọng trêu chọc sau lưng Lăng Hi Dạ vang lên.
Trương Dịch Dương nhìn chằm chằm vào Cố Tuyết Y, khuôn mặt bình thường khí chất lại không tầm thường, thật sự là vô cùng tò mò.
Cố Tuyết Y nhìn qua, thấy một gương mặt baby, da thịt trắng nõn, khóe miệng chứa nụ cười bất cần đời, vẻ mặt như đứa trẻ to xác bị làm hư.
Ánh mắt anh ta nhìn Bách Lý Hàn Tôn, chắc hai người biết nhau.
Đường cong cằm Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng kiêu căng như quý tộc châu Âu, trên người tản ra hơi thở không giận mà uy nghiêm, làm người ta thấy xa cách, đồng tử đen như mực bỗng co rút như mùa đông lạnh lẽo, khiến người ta thấy lạnh thấu xương.
Khóe miệng Trương Dịch Dương tươi cười có chút cứng ngắc, anh ta không nghĩ tới cách xa nhiều năm gặp lại, lại giẫm phải vận cứt chó đụng vào bảo bối trong lòng Bách Lý Hàn Tôn.
Con mắt nhìn Cố Tuyết Y, trong đáy mắt có ý xin giúp đỡ.
Vẻ mặt Cố Tuyết Y hờ hững, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, trong suốt sáng lấp lánh, cô làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của Trương Dịch Dương, tầm mắt rơi vào trên người Giang Hiểu Cầm và Lý Xuân Nhu.
Không biết hai người đang nói gì, ý cười trên mặt không che giấu được.
Cô không khỏi bị hai người cảm hóa, khóe miệng cười nhàn nhạt, ngoại trừ Bách Lý Hàn Tôn bên cạnh cô thì Trương Dịch Dương đang ngó cô cũng thấy, những người khác thì không chú ý thấy màn này.
Tròng mắt Bách Lý Hàn Tôn chợt lóe sáng, khóe miệng cũng cong lên, nâng tay cô, hơi cúi xuống, đột nhiên hôn lên mu bàn tay như ngọc của cô.
Đám người Lăng Hi Dạ, Giang Hiểu Cầm, Lý Xuân Nhu, Tiêu Như Thiên, Trương Dịch Dương, Quan Hàn Di đều ngẩn ngơ!
Sau lưng.
Vẻ mặt quản gia Phó kinh hãi, con mắt trợn to nhìn họ, đây là lần đầu tiên từ khi ông đi theo bên cạnh thiếu chủ chứng kiến thiếu chủ hôn mu bàn tay người khác, không thể tin người trước mắt thật sự là thiếu chủ nhà mình.
Thiếu chủ có tính thích sạch sẽ, cho tới giờ ông chưa từng phát hiện thiếu chủ hôn bất kỳ ai, ngay cả lão phu nhân cũng không, càng đừng nói tới đại tiểu thư, tất cả đều duy trì khoảng cách nhất định, sao bây giờ lại…….
Trời ơi! Vương Tiểu Vi kinh ngạc lấy tay che miệng, con mắt trợn trừng nhìn họ.
Đôi mắt trong veo của Cố Tuyết Y lộ vẻ kinh ngạc, trên khuôn mặt tinh xảo có vài phần ngẩn ngơ đáng yêu, thoáng chốc cánh môi mềm mại hơi hé mở tạo khoảng cách, gò má trắng noãn chợt hồng như nhụy hoa bách hợp.
Phần da thịt trên mu bàn tay bị hôn truyền đến lạnh buốt! Giống như trong nháy mắt truyền vào tận tim cô, sau đó tim đập không bình thường…..
Hết chương