Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Trong mắt Quan Hàn Di chợt lóe lên, con mắt chăm chú nhìn Cố Tuyết Y, giọng kinh ngạc tán thán nói, “Tuyết Y, cậu không thích thiếu chủ Bách Lý sao?” LQĐÔN
Vương Tiểu Vi nghe lời Quan Hàn Di nói, con mắt căng nhìn Cố Tuyết Y trên sofa, trong lòng không rõ, mặc dù thiếu chủ có cảm giác kiêu căng xa cách, nhưng giá trị con người và vóc dáng anh tuấn như Thần mặt trời Apollo, vì sao tiểu thư Cố lại không thích?
Con mắt màu hổ phách dưới mắt kính của Cố Tuyết Y phảng phất như bầu trời trong xanh, sáng lấp lánh như kim cương, “Không có cái gọi là yêu thích!” Trình độ phản cảm đàn ông của cô không phải một ngày là điều trị được, Bách Lý Hàn Tôn bá đạo càng không phải một ngày là cô đã chịu được.
“Vậy tiếp theo cậu tính làm thế nào? Cậu cũng không muốn kéo dài đấy chứ?” Quan Hàn Di tiếp lời, trong mắt có chút căng thẳng nhìn Cố Tuyết Y, hai tay xoắn xuýt cuộn chặt một chỗ.
“Nhiều khi chuyện không phải người trong cuộc thì không hiểu được.”
Tròng mắt Quan Hàn Di ngừng động, cười cười, “Đúng vậy, tớ cũng chẳng phải là người trong cuộc, sao có thể biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, có lẽ Nhã Mạn sẽ biết trong lòng cậu đang nghĩ tới điều gì.”
Cố Tuyết Y vừa nghe Quan Hàn Di nói thì cô biết Quan Hàn Di đã hiểu lầm ý cô, cánh môi cười thản nhiên, giọng bình tĩnh, “Hàn Di, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Chuyện của cô và Bách Lý Hàn Tôn cũng không nên nói quá nhiều, ngộ nhỡ chuyện này truyền tới tai Giang Hiểu Cầm, chắc chắn bà lại lo cho cô.
“Mặc dù bây giờ tớ không thể nói cậu biết, Nhã Mạn tớ cũng không nói cho cậu ấy nghe.”
Sắc mặt Quan Hàn Di cứng đờ từ từ trở nên nhu hòa hơn, môi cười vui vẻ, nói: “Nếu cậu nói cho Nhã Mạn nghe thì cậu cũng phải nói với tớ, nếu không thì khi chúng ta cùng tụ tập cậu mới được nói.”
“Ừ!” Cố Tuyết Y cười đồng ý.
Chính lúc này tiếng chuông cửa vang lên, trong lòng Vương Tiểu Vi đoán chắc là quản gia Phó và thiếu chủ bọn họ, vì vậy nhanh chóng đi mở cửa.
Vương Tiểu Vi lấy một đôi dép trong tủ ra, ngồi xổm xuống thay dép cho Bách Lý Hàn Tôn.
Bách Lý Hàn Tôn mắt nhìn thẳng bước vào trong phòng khách, thoáng nhìn qua Quan Hàn Di và Cố Tuyết Y ngồi kề nhau, mày rậm hơi nhíu lại, cằm kiêu ngạo, khuôn mặt tuyệt thế vô song, đồng tử như đêm đen lạnh lùng cao ngạo, toàn thân tỏa ra khí chất cao cao tại thượng vương giả tôn quý, có phong thái xa cách không giận mà uy nghiêm, khiến người ta rùng mình không dám tới gần.
Quan Hàn Di vừa thấy Bách Lý Hàn Tôn tuấn mỹ và kiêu căng như thế thì giật mình, ánh mắt lóe lên khiến người ta không kịp nhìn ra.
Cố Tuyết Y lạnh nhạt liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn, sau đó chẳng nói gì liền rời tầm mắt.
Vương Tiểu Vi đứng sau lưng quản gia Phó, nhưng cô có thể cảm nhận được khí chất lạnh thấu xương trên người Bách Lý Hàn Tôn, con mắt rũ xuống, cung kính đứng im sau lưng quản gia Phó.
Khóe mắt quản gia Phó liếc nhìn Cố Tuyết Y và bóng lưng Bách Lý Hàn Tôn, thời gian này thiếu chủ buồn vui thất thường, trước kia chỉ có vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, bây giờ giữa lạnh lùng còn xen lẫn sự tức giận.
Hai chân thon dài của Bách Lý Hàn Tôn dạo bước đi về phía Cố Tuyết Y, lạnh lùng liếc qua Quan Hàn Di, giọng trầm thấp có chút không vui hỏi Cố Tuyết Y, “Cô ta là ai?”
Quan Hàn Di nở nụ cười, cười vô cùng chói lọi như hoa nở, tự mình nói, “Tôi tên là Quan Hàn Di, là bạn thân của Tuyết Y, rất vui khi quen biết anh.” Nói xong vươn tay ra.
Bàn tay vừa vặn đặt trước mặt Cố Tuyết Y.
Đôi mắt Cố Tuyết Y trong trẻo nhưng lạnh lùng, tầm mắt nhìn theo ngón tay Quan Hàn Di.
Cô thấy ngón tay Quan Hàn Di hơi run rẩy, đốt ngón tay hơi thẳng, lộ ra chút hưng phấn, trong hưng phấn lại ẩn chứa cảm giác không nói ra được.
Trong lòng thấy lạnh lẽo.
Bách Lý Hàn Tôn tựa như không nhìn thấy Quan Hàn Di vươn tay ra, đưa tay bá đạo mười phần kéo Cố Tuyết Y, có chút xíu mùi không thuộc về cô thấm vào mũi anh, lông mày lặng lẽ nhíu lại, đường cong cằm như quý tộc châu Âu căng cứng, ngón tay thon dài hơi duỗi ra, quản gia Phó móc một chiếc khăn lụa sạch đưa tới trong tay Bách Lý Hàn Tôn.
Bách Lý Hàn Tôn cẩn thận lau sạch sẽ ngón tay, cánh tay, mu bàn tay, kẽ hở tay cô, lúc này anh như đang lau chùi một bình hoa vô cùng quý giá, vô cùng cẩn thận và chăm chút.
Trong mắt anh chỉ có cô, phảng phất như những người khác đều không tồn tại.
Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y tỏa sáng như thủy tinh trong suốt, yên lặng như mây trắng trôi giữa bầu trời, ngũ quan xinh xắn trong trẻo lạnh lùng, chẳng nói câu gì, thẳng tắp nhìn anh, thoáng như nhìn một người xa lạ không liên quan.
Vẻ mặt Quan Hàn Di từ từ cứng ngắc, bàn tay không biết nên rút về hay tiếp tục duỗi như vậy, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Tuyết Y.
Khi ánh mắt rơi vào hình ảnh Bách Lý Hàn Tôn lau tay cho Tuyết Y, vẻ mặt trở nên cứng ngắc như bị đá vào đầu, bàn tay đặt trên đùi dần cuộn chặt, mũi hơi phình ra, khóe miệng nhếch lên.
Cuối cùng dưới con mắt của Vương Tiểu Vi và quản gia Phó, Quan Hàn Di chậm rãi thu tay về.
Bọn họ đều biết thiếu chủ có tính thích sạch sẽ, không thích người ta tới gần anh hai bước, hiện nay ngoài Cố Tuyết Y tới gần thì không có người khác.
Bách Lý Hàn Tôn lau xong, quản gia Phó tiến lên nhận lấy khăn lụa.
“Ném đi!” Giọng lạnh như băng lại uy hiếp vang lên trong bầu không khí yên tĩnh lúc này.
“Vâng!” Quản gia Phó cung kính khom người, đoạn đưa khăn lụa cho Vương Tiểu Vi, Vương Tiểu Vi nhận lấy xoay người ném vào trong thùng rác.
“Em còn chưa nói cô ta là ai?”
Ngón tay nâng cằm trắng nõn của Cố Tuyết Y lên, để tầm mắt cô đối diện anh.
Con mắt màu mực phảng phất như dòng nước xoáy sâu không lường được, cảm giác giống như một giây sau cô bị hút vào trong đó, trọn đời không thể đi ra.
Đôi mắt màu hổ phách yên tĩnh như mặt nước biển lúc bình yên, khiến người ta không kiềm chế được sa vào, không thể nào tự thoát khỏi.
Cố Tuyết Y quay đi không nhìn anh, “Cô ấy là một người bạn của tôi, tên Quan Hàn Di.”
Vừa rồi Hàn Di cũng đã giới thiệu với anh, anh còn muốn cô nói lại một lần nữa, xem ra ham muốn chiếm giữ của Bách Lý Hàn Tôn không phải mạnh bình thường, mà ngay cả vừa rồi Quan Hàn Di tiếp xúc da thịt với cô, anh cũng đều hết lau từng chỗ một.
Quan Hàn Di nhìn Cố Tuyết Y rồi lại nhìn tay Bách Lý Hàn Tôn ôm eo nhỏ của Cố Tuyết Y, giống như đang nói với tất cả mọi người, Tuyết Y là của anh, những người khác không thể chạm vào.
Rũ mắt xuống, một giây sau ngước mắt lên nói với Cố Tuyết Y, “Tớ về trước, có rảnh tớ lại tới!”
Cố Tuyết Y gật đầu cười, “Ừ!” Bây giờ Bách Lý Hàn Tôn ở đây, Hàn Di ở chỗ này cũng không tiện.
Quan Hàn Di từ trên ghế sofa đứng dậy, vẻ mặt Vương Tiểu Vi tươi cười khách sáo, làm tư thế xin mời.
Khí chất Bách Lý Hàn Tôn kiêu căng, hơi quay đầu lại, nói với quản gia Phó, “Lau sạch sofa! Tiến hành khử độc.”
“Vâng!”
Quản gia Phó nhanh tay nhanh chân lau sạch chỗ Quan Hàn Di vừa ngồi.
Cố Tuyết Y giãy dụa khỏi người Bách Lý Hàn Tôn, tự mình ngồi xuống góc ghế sofa.
Bách Lý Hàn Tô nhìn thoáng qua tay mình, ưu nhã rụt về, ngồi xuống bên cạnh Cố Tuyết Y.
Khóe mắt quản gia Phó thoáng nhìn tình hình của đầu bếp trong phòng ăn, mỉm cười cung kính hỏi, “Thiếu chủ cần dùng cơm bây giờ chưa?”
Hết chương