Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

quyển 1 chương 20: lùi một bước nhỏ!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Thân thể Cố Tuyết Y đột nhiên căng cứng, giọng lạnh băng, “Đây là anh đang uy hiếp tôi sao?” Vốn khoảnh khắc cô đồng ý làm người phụ nữ của anh chính là một sai lầm, hơn nữa trong tương lai cũng không cho phép cô phản kháng lại sai lầm đó. LQĐ

Bên kia!

Vẻ mặt tuấn tú của Bách Lý Hàn Tôn đột nhiên lạnh lẽo, nhìn bóng dáng trên cửa kính, phảng phất như đang cố hiểu lòng người, một phút đồng hồ trôi qua.

Anh mới thản nhiên nói, “Chọn một ít đồ dùng trong nhà!” Đây là nhượng bộ cuối cùng của anh!

Cúp điện thoại của Tuyết Y, Trì Đông Quân liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn Tôn, trong lòng không khống chế được đoán rốt cuộc là ai gọi cuộc điện thoại này cho thiếu chủ.

Đột nhiên, trong đầu Trì Đông Quân hiện ra người phụ nữ đeo kính mắt viền đen bình thường…….

Bách Lý Hàn Tôn nhìn Trì Đông Quân phía bên trái, tròng mắt đen như mực thấm đượm lạnh lùng cao ngạo nhìn xa trông rộng, lạnh giọng nói: “Cuộc họp hôm nay đến đấy kết thúc, còn nội dung cậu nhanh báo cáo cho tôi nghe!”

“Vâng!” Trì Đông Quân cung kính gật đầu.

Trong lòng những nhân viên cao cấp khác không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thần thái trên mặt không lộ gì như cũ.

Thái độ làm người của thiếu chủ Bách Lý luôn lạnh lùng, nhưng trong đầu tư và buôn bán, thực lực thật sự khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, không thể không muốn tiếp tục mạnh mẽ lên mới xứng đi theo phía sau.

Trong khoảng thời gian Bách Lý Hàn Tôn xuất hiện này, ngày nào cũng lo lắng chờ đợi, sợ phạm sai lầm nào đó, vì để nhanh chóng có báo cáo đặt trước mắt Bách Lý Hàn Tôn, trong bọn họ chẳng ai ngủ đủ giấc vài ngày rồi!

Bây giờ cuối cùng có thể thở, thật sự khiến người ta rất hưng phấn.

Ở ban công.

Cố Tuyết Y nhìn điện thoại trong tay, ngón tay trắng như tuyết, chậm rãi cuộn lại, giữ chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Cô rời ban công, ba người quản gia Phó và Vương Tiểu Vi cùng Quan Hàn Di đứng im trong phòng khách, phòng khách mét vuông có vẻ vẫn trống trải.

Thì ra phòng nhiều năm cô ở lại rộng như vậy, nếu không có sự xuất hiện của bọn họ, có lẽ cô sẽ không phát hiện ra!

Quản gia Phó nhìn thấy Cố Tuyết Y, lập tức cung kính nói, “Tiểu thư Cố, nhân viên vệ sinh và nhân viên công ty gia dụng đã ở dưới lầu, nếu như tiểu thư Cố không yêu cầu gì nữa, bây giờ tôi sẽ sắp xếp họ lên trang trí chỗ này luôn, thiếu chủ đã nói đúng một giờ nữa sẽ tới đây dùng cơm.”

Cố Tuyết Y biết ý của quản gia Phó, chắc hẳn Bách Lý Hàn Tôn đã điện thoại cho ông, vẻ mặt điềm tĩnh, khẽ gật đầu.

Tối thiếu Bách Lý Hàn Tôn cũng chịu lùi một bước nhỏ, không phải sao?

Giữa bọn họ giao chiến nhiều lần như vậy, cô hiểu, nếu lấy cứng chọi cứng với Bách Lý Hàn Tôn thì người thua sẽ là cô.

Không biết nhân viên công ty gia dụng nhanh hay là mấy người họ vốn đã đứng trước cửa nhà, phút ngắn ngủi, sofa và ghế theo phong cách cổ xưa, bàn trà thủy tinh và bàn ăn thủy tinh hình chữ nhật đã bày biện xong.

Trên bàn có một bình hoa nhỏ, cắm hoa hồng đỏ mỹ lệ vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về, tươi đẹp như màu máu, xinh đẹp động lòng người.

Vì phòng bếp muốn thay đổi lại, nên hai người Quan Hàn Di và Cố Tuyết Y bị ép ra khỏi phòng khách, đi ra ban công.

Lan can bằng inox, ngoài ban công rộng một mét có đặt một chiếc bàn thủy tinh và hai cái ghế dựa.

Hai người họ ngồi xuống.

Con mắt Quan Hàn Di liếc nhìn Cố Tuyết Y, còn sắc mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, con mắt nhìn cảnh đẹp xa hoa trong tiểu khu.

Ngón tay Quan Hàn Di đặt trên mặt bàn bỗng xiết chặt, ngũ quan diễm lệ ẩn chứa sự hâm mộ, khóe miệng tươi cười, giọng u oán nói, “Tuyết Y giấu tớ đến khổ! Không nghĩ tới cậu lại quen biết nhân vật lớn số một như thiếu chủ Bách Lý mà lại không nói tớ biết, làm hại tớ xem cậu là bạn bè, Nhã Mạn cũng biết chuyện này chứ?”

Cố Tuyết Y chầm chậm quay đầu lại, con mắt dừng trên người Quan Hàn Di, sắc mặt Quan Hàn Di hơi thay đổi, cánh môi Cố Tuyết Y cười nhàn nhạt yếu ớt, giọng bình tĩnh như nước, nói: “Không phải thời gian này cậu bận viết đại kết cục cho tiểu thuyết à? Tớ thấy cậu đang bận rộn, hơn nữa ngay cả thời gian ngủ còn chẳng có, những chuyện này tất nhiên sẽ không nói với cậu.” Chỉ là cô không ngờ Quan Hàn Di lại cảm thấy quan trọng như vậy.

“Tớ thấy các cậu đều đang xem tớ như người ngoài, chuyện cậu và Nhã Mạn biết còn tớ thì không, như Nhã Mạn kết hôn cũng vậy, chuyện của cậu cũng vậy, với tớ mà nói chuyện của các cậu còn quan trọng hơn viết tiểu thuyết, nói chuyện này với tớ bất quá chỉ mất tầm năm phút, điều này sẽ không ảnh hưởng gì đến tớ.” Ánh mắt Quan Hàn Di trách móc nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt u ám tựa như có rất nhiều sự oán giận.

LQĐ

Giọng cô dịu dàng hơn, “Tớ biết nếu linh cảm bị cắt ngang rất khó có lại, cho nên những chuyện này đều chờ cậu ra mới nói là vì thế.”

Đôi mắt Quan Hàn Di chuyển ngóng về nơi xa xăm, giọng khẽ khọt, “Nhưng mà thế nào tớ cũng cứ cảm thấy cậu và Nhã Mạn đặt tớ ra ngoài?”

Vẻ mặt Cố Tuyết Y trắng noãn yên tĩnh, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng như bầu trời xanh bao la, thỉnh thoảng có đám mây trắng lượn lờ, phảng phất như bốn phía chăng đầy vải màn, thu hút người ta muốn vén tấm vải màn lên, nhìn xem bên trong chứa thứ gì hoặc hình ảnh thần bí nào.

“Mặc dù Nhã Mạn là con gái của mẹ nuôi tớ, nhưng bọn tớ không muốn xem cậu như người ngoài, ba người chúng ta vẫn luôn là bạn tốt.”

Cô và Nhã Mạn, cùng Hàn Di quen biết từ hồi trung học, thời gian biết Hàn Di sau Nhã Mạn vài ngày.

Sau đó các cô tới nhà Nhã Mạn, Giang Hiểu Cầm nhận cô làm con gái nuôi.

Sau đó, cô với Hàn Di là hàng xóm, Hàn Di ở tầng bốn của tòa nhà này, Hàn Di có ra ngoài làm việc một thời gian, có thể cũng vì cảm thấy thế giới bên ngoài quá phức tạp, nên về nhà làm tác giả viết truyện online.

Quan Hàn Di không nghe thấy cô nói gì, một phút trôi qua, thu hồi tầm mắt nhìn Cố Tuyết Y.

Bầu không khí có chút cứng ngắc.

Ánh mặt trời trong trẻo, gió thổi vào mặt, cánh hoa đào màu hồng phấn nhảy múa theo làn gió, bầu trời xanh thẳm bao la.

Bức tranh quá đẹp mắt!

Quan Hàn Di há miệng muốn phát ra âm thanh, lúc này cửa kính ban công mở ra.

Khuôn mặt Vương Tiểu Vi ngọt ngào cung kính mỉm cười, “Tiểu thư Cố! Không cố ý để ngài đợi lâu! Trong nhà đã sắp xếp xong, bên ngoài hơi nóng nên vẫn vào nhà đi ạ!”

Quan Hàn Di hoảng sợ, các cô mới đi ra chưa tới nửa tiếng, nhanh như vậy mà đã sắp xếp xong rồi?

Sắc mặt Cố Tuyết Y không để lộ giấu vết giật mình, hai mắt nhìn Vương Tiểu Vi.

Đôi mắt Vương Tiểu Vi ẩn chứa sự vui vẻ đối mặt với cô.

Khóe môi Cố Tuyết Y cong lên, ngón tay trắng nõn không tự chủ vuốt ve cằm.

Vương Tiểu Vi chú ý thấy, nụ cười trên mặt càng thêm xáng lạn!

Cô có thể cảm giác tiểu thư Cố trước mặt thích cô, mà lần đầu tiên cô trông thấy tiểu thư Cố cũng đã thích, cảm thấy tiểu thư Cố sẽ là người sống chung rất tốt.

Hết chương

Truyện Chữ Hay