Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Mộ Tâm Nghiên, chuyện cô làm với tôi, tôi sẽ trả lại toàn bộ cho cô.” LQĐ
Giọng cô như đang nguyền rủa không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Mộ Tâm Nghiên, cô ta không khống chế nổi xiết chặt ngón tay, tay cũng run rẩy nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt cứng đờ và khiếp sợ, “Trả lại cho tôi? Ai sợ ai chứ? Bây giờ cô cũng chỉ lấy thân phận phu nhân Bách Lý đến khiêu chiến với tôi, nếu không có thân phận này thì cô chẳng là gì cả.”
“Vậy còn cô? Cô bất quá cũng chỉ dựa vào thân phận con nhà họ Mộ để làm chuyện trái pháp luật với tôi.” Cố Tuyết Y bước lại gần cô ta, con ngươi lạnh như lưỡi kiếm, “Chuyện phái người bắt cóc cũng là do cô làm đúng không? Không chuyển khoản bằng thẻ cũng chỉ có người bên cạnh cô mới nghĩ đến.” Tầm mắt cô ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua quản gia Phó và Simon.
Từ khuôn mặt tái nhợt của Mộ Tâm Nghiên và vẻ mặt bình tĩnh của Simon thì cô có thể đoán được chân tướng chuyện xảy ra, cũng chỉ có Mộ Tâm Nghiên có lý do bắt cóc cô, những người khác sẽ không dám làm ra chuyện như vậy với cô.
“Cô không muốn tôi kết hôn với Hàn Tôn, nhưng chúng tôi đã kết hôn rồi, đau lòng hả!” Cô cười lạnh, phảng phất như tinh linh đầy sức quyến rũ, mỹ lệ khiến người ta hít thở không thông, câu cuối cùng cô nói khẽ bên tai Mộ Tâm Nghiên.
Khuôn mặt Mộ Tâm Nghiên vốn tái nhợt lập tức đỏ bừng, thân thể run rẩy kịch liệt, ánh mắt dần độc ác, “Ngày đó…” Hận không thể giết chết cô.
Nhưng lời còn chưa dứt, Simon nhanh chóng đưa tay kéo tay cô ta, cô ta quay đầu lại nhìn Simon, Simon lắc đầu với cô ta, cô ta mới giật mình nhớ ra mình đang nói gì. Nếu như không phải Simon kéo cô ta thì cô ta đã thừa nhận mình là người phái người bắt cóc Cố Tuyết Y trước mặt mọi người.
Cố Tuyết Y vốn là đang cố ý trêu tức cô ta, nếu cô ta thừa nhận bắt cóc cô thì….
Ánh mắt càng lúc càng căm hận nhìn Cố Tuyết Y, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngày đó sao tôi biết cô đang làm gì chứ.” Cô ta cố ý nói như vật để che giấu sự hoảng sợ lỡ lời của cô ta, “Chuyện cô có thể ở cùng một chỗ với anh Bách Lý hay không thì phải chờ phu nhân đến rồi nói sau! Chuyện chiếc váy tôi sẽ tự mình nói với phu nhân, để phu nhân phê phán, cho dù tôi sao chép thiết kế của anh Bách Lý thì sao chứ? Người có tư cách xử lý tôi cũng chỉ có anh Bách Lý, Cố Tuyết Y cô không đủ tư cách đâu.”
Mộ Tâm Nghiên trừng mắt nhìn Cố Tuyết Y một lần cuối, ngạo mạn xoay người, Simon đỡ đi ra khỏi tiệm.
Nhan Mộng Lam lạnh lùng nhìn theo, “Nghĩ vậy là xong chuyện à?”
Mộ Tâm Nghiên dừng chân, hơi liếc qua cô, khóe miệng cười khinh thường, “Hừ! Cô còn chuyện gì sao?” Với cô ta mà nói, thế lực sau lưng Nhan Mộng Lam hoàn toàn chẳng đáng e ngại, muốn giết Nhan Mộng Lam cũng rất dễ dàng, cho nên trong lòng cô ta không để Nhan Mộng Lam vào mắt.
“Đương nhiên là tôi có chuyện.” Nhan Mộng Lam đi nhanh tới chỗ Mộ Tâm Nghiên, khí thế nữ vương hiện rõ không chút che giấu.
Mắt thấy càng lúc càng tới gần Mộ Tâm Nghiên, nhân cơ hội cô ta không chú ý, dùng tốc độ nhanh như chớp đưa tay tát Mộ Tâm Nghiên một cái, “Một cái tát này là thay Tuyết Y đánh cô, cho dù thế lực nhà họ Mộ lớn mạnh thì thế nào? Nhan Mộng Lam tôi không sợ cô, có dũng khí thì đối phó tôi đi, nếu không tôi sẽ khiến nhà họ Mộ cô trả cái giá rất đắt.”
Gò má hơi lệch, mọi người không nhìn thấy vẻ mặt Mộ Tâm Nghiên, nhưng họ biết trên người cô ta tản ra hơi thở tràn đầy phẫn nộ.
Cảm giác nóng rát đau đớn truyền đến, Mộ Tâm Nghiên chậm rãi quay đầu, trong lòng phẫn nộ khiến cô ta như nổi điên, tay chân di chuyển đánh về phía Nhan Mộng Lam.
Nhưng Simon bắt lấy, “Tiểu thư, cô cần bình tĩnh một chút.” Không phải ông ta lo cô ta sẽ đánh trúng Nhan Mộng Lam mà là lo Nhan Mộng Lam sẽ đánh cô ta thêm vài cái.
“A….” Mộ Tâm Nghiên không nhịn được hét lên, tay chân loạn xạ muốn thoát khỏi Simon, “Ông buông tôi ra, tôi muốn liều mạng với cô ta.” Từ nhỏ tới lớn cô ta là thiên kiêu nhi nữ, cho tới giờ không ai dám đánh cô ta, cô ta lại bị một Nhan Mộng Lam thân phận thấp hèn đánh, chuyện này cô ta nuốt thế nào cũng không thể trôi được, cô ta không đánh trả Nhan Mộng Lam hì chẳng thể nào bỏ qua.
“Tiểu thư, cô tỉnh táo chút đi.” Sắc mặt Simon không thay đổi, giọng nặng nề như đang cảnh cáo Mộ Tâm Nghiên.
Có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng Cố Tuyết Y đứng bên cạnh lại khẽ nhíu mày, tầm mắt như áng mây trôi lơ lửng trên bầu trời thoáng nhìn qua Simon.
“Simon, ông thả tôi ra, tôi lệnh cho ông thả tôi ra….”
Khuôn mặt Nhan Mộng Lam lạnh nhạt nhìn cô ta, hừ lạnh một tiếng, “Người hầu của cô ôm cô là ông ta có tính toán trước, nếu không đợi lát nữa người bị đánh sẽ là cô.”
“Simon!” Giọng Mộ Tâm Nghiên càng thêm sắc bén, “Có phải ông cũng cho rằng tôi không đánh lại cô ta đúng không? Ông thả tôi ra, nếu không chờ tôi về, việc đầu tiên là đuổi việc ông, nghe rõ không? Thả tôi ra? Quản gia Phó, tôi lệnh cho ông đẩy tay Simon ra.”
Khuôn mặt già nua của quản gia Phó có vài phần khó xử, “Tiểu thư Mộ, chúng ta vẫn nên về trước rồi sau đó bảo luật sư truy cứu chuyện này!” Trước kia cảm thấy Mộ Tâm Nghiên là người có giáo dục, hiện tại xem ra Mộ Tâm Nghiên cũng chỉ là một người có bề ngoài nhưng bên trong trống rỗng, hơn nữa tính cách kiêu căng điêu ngoa.
“Quản gia Phó, ông câm miệng cho tôi! Cái gì mà về rồi truy cứu? Bây giờ tôi muốn ông gọi điện cho luật sư ngay lập tức, bảo luật sư tới đây, tiện thể báo luôn cảnh sát nói có người đánh tôi, bảo công an dẫn nguyên đám kia về đồn.” Trong lòng cô ta càng muốn công an dẫn Cố Tuyết Y đi, rồi kêu phóng viên truyền thông chụp ảnh để Cố Tuyết Y trở thành cái đinh trong mắt tất cả mọi người trong gia tộc Bách Lý.
Nghe giọng Mộ Tâm Nghiên không hề sợ hãi, trong lòng Nhan Mộng Lam như mặt hồ đóng băng, cô lạnh lùng nhìn Mộ Tâm Nghiên, “Báo cảnh sát? Tốt lắm! Xem cảnh sát đến sẽ dẫn ai đi? Đừng quên chuyện cô làm với Tuyết Y, tiện thể để công an điều tra luôn!”
Mộ Tâm Nghiên giãy dụa cuối cùng yên tĩnh lại, Simon nhân cơ hội này kéo ra khỏi tiệm.
Quản gia Phó đi được vài bước đột nhiên dừng chân, chậm rãi quay đầu lại đưa mắt nhìn Cố Tuyết Y.
Khi đối mặt với ánh mắt Cố Tuyết Y thì ông ta quay đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Nhan Mộng Lam nhìn bóng lưng quản gia Phó, đi đến bên cạnh Cố Tuyết Y, “Quản gia Phó này có vấn đề, Tuyết Y, chuyện chị bị bắt cóc chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với Simon người hầu bên cạnh Mộ Tâm Nghiên, Mộ Tâm Nghiên ngu ngốc như vậy không phải là người nghĩ ra kế hoạch, cô ta sẽ không nghĩ được kế hoạch chu đáo như thế.” Lại ngụy trang đi chuyển khoản đã không tệ, còn không dùng thẻ để chuyển khoản.
“Nếu như vậy chúng ta có nên nói với thiếu chủ hay không? Để thiếu chủ xử lý chuyện này ạ!” Ánh mắt Vương Tiểu Vi lo lắng nhìn Cố Tuyết Y.
“Em đồng ý cách Tiểu Vi nói, chuyện này vẫn nên giao cho thiếu chủ Bách Lý giải quyết! Dù sao sau lưng Mộ Tâm Nghiên còn có phu nhân Bách Lý, bà ta chính là mẹ chồng chị, quan hệ giữa chị và bà ta vốn không tốt, chị nhúng tay vào chuyện thì sẽ khiến chị tiến vào gia tộc Bách Lý càng thêm khó khăn. Mặc dù chị và thiếu chủ Bác Lý đã đăng ký kết hôn, nhưng nếu bọn họ lén lút động tay động chân thì cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.”
“Hàn Tôn chắc chắn sẽ không để bọn họ có cơ hội động tay động chân đâu, em yên tâm.” Cô vẫn còn niềm tin với Hàn Tôn.
“Nhưng chị vẫn nên để ý Mộ Tâm Nghiên.” Tuổi nhỏ mà đã sử dụng kế hoạch độc ác như vậy, chứng tỏ lòng dạ người này vô cùng ác ôn.
“Mộ Tâm Nghiên thì phải cẩn thận, nhưng càng phải cẩn thận với người khác hơn.” Cô cảm thấy chuyện rất kỳ lạ, tựa như sâu không thấy đáy, cô không để ý là sẽ bị người kia nuốt hết.
Sau khi Cố Tuyết Y tạm biệt Nhan Mộng Lam ở siêu thị, cô cũng không về nhà mà bảo lái xe đưa cô tới công ty.
Đi ra khỏi thang máy, Vương Tiểu Vi theo sát sau cô.
Hành lang rộng lớn truyền tới tiếng bước chân lộp cộp.
Thư ký nhìn thấy Cố Tuyết Y lập tức đứng lên nghênh đón, ngay cả điện thoại cũng không cần gọi để thông báo, trực tiếp đẩy cửa văn phòng ra.
Khuôn mặt Cố Tuyết Y trong trẻo nhưng lạnh lùng như lá cây trong trời thu rụng xuống, cằm kiêu căng, đôi mắt thâm sâu như biển rộng, khí chất lạnh nhạt bẩm sinh tản ra.
Phảng phất như cảm nhận trong văn phòng có hơi thở lại lẫm, cô không dấu vết chau mày.
Bách Lý Hàn Tôn thấy cô lập tức khóe miệng cười dịu dàng, theo bản năng đứng dậy đi về phía cô, “Em và Mộng Lam dạo phố xong rồi hả?” Sau đó ánh mắt trêu chọc nhìn tay cô và Vương Tiểu Vi, “Sao không mua ít đồ mà em thích?” Ngón tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mềm mại cửa cô, đồng tử chất chứa cưng chiều không che giấu.
Với anh mà nói, hiếm khi cô bằng lòng đi ra ngoài, anh ước gì cô mua thứ gì đó, nhưng anh hiểu tính cô, không bao giờ coi trọng và yêu thích vật ngoài thân.
“Anh cho rằng em đi dạo phố rồi về nhà nghỉ ngơi, em mệt không? Muốn vào trong phòng nghỉ một lát rồi tý cùng về với anh không?” Anh cẩn thận hỏi cô.
“Em không mệt, chỉ là em muốn gặp anh một chút thôi.” Đôi mắt Cố Tuyết Y dịu dàng nhìn anh, cánh môi mềm mại như nhụy hoa cười khẽ.
Cô phát hiện ra ánh mắt đang nhìn cô, khóe miệng cô mím lại, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tỏ vẻ cô không vui.
Nếu ánh mắt bình thường nhìn cô chằm chằm thì có lẽ cô sẽ tiếp nhận, nhưng ánh mắt này khác hẳn, mang theo rất nhiều tìm tòi nghiên cứu và dò xét, có thêm cảm giác cô không nói ra lời, tóm lại cô không thích ánh mắt này chút nào.
Dường như Bách Lý Hàn Tôn cảm nhận cô khác thường, tay bá đạo ôm eo cô, sau đó nhìn Mộ Hòa Húc ngồi trên ghế, “Đây là vợ tôi, Cố Tuyết Y, cậu ta là tổng giám đốc nhà họ Mộ, cũng là bạn chơi cùng anh từ bé.”
“Xin chào! Thật có lỗi! Có thể khiến Hàn Tôn lạnh lùng trở nên khác thường như vậy, tôi muốn quan sát một chút, nếu cảm thấy mạo phạm thì cho tôi xin lỗi cô.” Trên mặt Mộ Hòa Húc cười dịu dàng, khí chất trên người như quý tộc.
Hết chương