Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lâm Hiểu Mạt ra khỏi nhà như một thói quen mỗi khi bị Bùi Khê Minh chọc tức, cô ta thích ngồi lặng lẽ trong quán không ai quấy rầy. LQĐ
Hôm nay cô ta đi vào quán, bước tới bàn ngồi.
Nhân viên phục vụ thấy cô ta đi vào vội đi theo sau lưng cô ta.
Thấy có người đã ngồi vị trí cô ta hay ngồi, Lâm Hiểu Mạt không nhìn nhiều thêm một lần, cô ta chậm rãi xoay người liếc xéo nhân viên phục vụ phía sau, ánh mắt như muốn nói ‘Vị trí đó của cô ta tại sao người khác có thể ngồi.”
Nhân viên phục vụ nhìn theo, lập tức cung kính nói, “Thật xin lỗi tiểu thư! Hôm nay không biết cô sẽ đến cho nên có khách yêu cầu ngồi chúng tôi đây mới….” Hơn nữa cô ta cũng đâu có hẹn trước.
“Chẳng phải trước đây tôi đã nói rồi à? Sau này khi tôi đến đây vị trí kia nhất định phải để trống, bây giờ các người đang tự vả vào miệng các người sao?” Lâm Hiểu Mạt lạnh lùng đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ, giọng ngạo mạn lạnh lẽo vang lên, lời này cũng tựa như đang nói cho người đang ngồi ở vị trí của cô ta nghe, biết điều thì đứng dậy rời khỏi vị trí đó.
“Xin lỗi, chúng tôi….”
“Tôi tới đây ngồi cũng không thấy nhân viên phục vụ nói vị trí này cô đã đặt trước, kể cả quản lý nhà hàng, bây giờ cô cần gì làm khó một nhân viên nhỏ bé?” Cố Tuyết Y đang ngắm phong cảnh bên ngoài, vừa nghe giọng Lâm Hiểu Mạt thì hơi giật mình, khẽ nhíu mày, sau đó lạnh nhạt đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Mạt.
“Là cô!” Trong mắt Lâm Hiểu Mạt xẹt vẻ kinh ngạc, một giây sau cô ta khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Cố Tuyết Y, “Sao cô lại ở chỗ này?” Sau đó ánh mắt khinh thường nhìn Cố Tuyết Y, “Cũng đúng! Cô có ông xã như thiếu chủ Bách Lý thì ngồi trong nhà hàng cao cấp nào mà không được? Nhưng cô phải nhớ rõ, dù gì cũng phải có thứ tự trước sau! Chỗ cô ngồi hiện giờ là bọn họ giữ lại cho tôi mỗi khi tới chỗ này ăn uống.” Nhất là thấy Cố Tuyết Y, cô ta phải bắt cô không thể không đứng dậy.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ đó.
“Giữ lại?” Khóe miệng Cố Tuyết cười khẽ, nhìn kỹ sẽ thấy sự giễu cợt, “Thứ nhất, chỗ này không viết tên Lâm Hiểu Mạt cô, thứ hai cô không đặt trước, nếu đây là vị trí của cô, vậy thì Lâm Hiểu Mạt cô là bà chủ hay cổ đông nhà hàng này?”
“Tôi không phải, chẳng lẽ Cố Tuyết Y cô phải?” Giọng điệu Lâm Hiểu Mạt chế nhạo nói, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn.
Cố Tuyết Y nhìn thấy thay đổi nhỏ này, khóe miệng cười nhàn nhạt, “Đồ đạc của chồng tôi đương nhiên thuộc về tôi rồi.”
Khuôn mặt lạnh lùng lập tức nổi sùng, Lâm Hiểu Mạt nhìn chằm chằm khóe miệng cười chướng mắt của cô, trong lòng có xúc động muốn nhào tới kéo mặt nạ xinh đẹp kia xuống, có lẽ kéo rớt lớp mặt nạ kia thì Bùi Khê Minh mới hết hi vọng với cô.
Quản lý nhà hàng vội chạy tới, đầu tiên là không ngừng khom lưng xin lỗi, sau đó vội vàng nói xin lỗi.
“Ông quản lý nhà hàng này thế nào vậy? Lại để tôi tới đây vô ích, sao ông không nhắc nhở nhân viên của ông? Chẳng phải lần trước tôi đã nói rồi sao? Đây là vị trí bất kể lúc nào cũng phải giữ lại cho tôi, tai ông bị điếc à? Hay là ông chủ ông chưa mua bảo hiểm y tế để ông đi khám bệnh?” Lâm Hiểu Mạt vừa nhìn thấy quản lý, lập tức xả hết cơn giận Cố Tuyết Y mang tới lên trên người ông ta.
Mặc dù quản lý nhà hàng bất mãn với Lâm Hiểu Mạt, nhưng vẻ mặt vẫn đầy ý cười có lỗi, kèm theo câu xin lỗi, “Lần đó tiểu thư chỉ nhắc qua thôi, nếu như cô muốn nhà hàng chúng tôi dành vị trí riêng cho cô thì nhất định phải trở thành khách VIP bạch kim của chúng tôi, mỗi ngày chi ít nhất hơn một ngàn đồng, nếu như bây giờ tiểu thư làm thì sau này chúng tôi sẽ dành vị trí này cho cô.”
“Tôi mặc kệ, bây giờ tôi muốn ngồi chỗ này, nếu không tôi sẽ khiếu nại nhà hàng, muốn xem đến lúc đó một quản lý bé nhỏ như ông chịu trách nhiệm thế nào.” Ngoại trừ đối mặt với Bùi Khê Minh, từ trước tới giờ Lâm Hiểu Mạt là đại tiểu thư cao quý, thái độ của mọi người với cô ta đều là cung kính, không phản bác cô ta một câu, bây giờ cô ta bị một quản lý nhỏ phản bác, đương nhiên lửa giận trong lòng ngút trời.
“Tôi thấy hôm nay Lâm Hiểu Mạt cô không phải tới dùng cơm, mà giống như đến soi mói thì đúng hơn.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cô ta, thờ ơ bưng ly trà thơm ngát lên, khẽ nhấp một ngụm rồi ưu nhã đặt xuống, “Có thể có nhiều nhà hàng ẩm thực như vậy, còn cả công ty nữa, cô cảm thấy sau lưng không có chút giao thiệp nào sao? Tôi biết nhà Lâm Hiểu Mạt cô ở thành phố A, công ty ở thành phố A đã nổi tiếng, nếu như mất lực lượng sau lưng, cô cảm thấy công ty nhà họ Lâm các người còn có thể tồn tại sao?” Chỉ sợ sớm bị những người dòm ngó ăn từng miếng một.
Mặc kệ công ty lớn cỡ nào đằng sau lưng cũng phải có thế lực, nếu không công ty không lớn mạnh được, hiện thực xã hội chính là như vậy, hơn nữa đây là đạo lý ngàn năm không đổi.
“Lời này của cô là đang uy hiếp tôi sao?” Lâm Hiểu Mạt nhíu mày.
“Cô Lâm thông minh như vậy, sao có thể nghe lại không hiểu là tôi đang nhắc nhở cô? Nếu như tôi muốn uy hiếp cô, thì không phải chỉ nói như vậy đâu.” Khuôn mặt trong sáng, đồng tử màu hổ phách lạnh nhạt nhìn Lâm Hiểu Mạt.
“Cố - Tuyết – Y!” Cơn giận Lâm Hiểu Mạt kiềm chế đột nhiên bùng phát, tức giận nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y.
Đây là nói cô ta ngu hơn Cố Tuyết Y à?
“Cô Lâm sao vậy? Đây là nhà hàng, nói chuyện lớn tiếng như thế khiến người ta cảm thấy giống như người không có giáo dục, lại ảnh hưởng đến khách khứa đang dùng cơm, tin rằng cô cũng biết những người tới đây ăn đều có thân phận nhất định, nói không chừng có quen biết với cô, nếu chuyện này đồn về tới thành phố A thì người mất mặt sẽ là nhà họ Lâm cô.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt, khóe miệng hả hê không che dấu.
“Cô………”
Lâm Hiểu Mạt chỉ tay vào Cố Tuyết Y, đôi mắt nhìn xung quanh nhà hàng, quả nhiên có rất nhiều người hạ giọng thảo luận về cô ta, ngay cả quản lý đứng bên cạnh cô ta cũng đang cười cô ta.
Tất cả những chuyện này đều do Cố Tuyết Y gây cho mình, nếu như không phải vì Cố Tuyết Y thì cô ta hoàn toàn không chật vật như vậy, còn Bùi Khê Minh cũng thuộc về cô ta, cũng sẽ yêu cô ta.
Ánh mắt quật cường bất tri bất giác ướt át.
Vẻ mặt Cố Tuyết Y không hề đồng tình, cô không hề có chút lòng thương hại đối với người mưu tính cô, vì cô tin người đáng thương tất có đáng hận.
“Ông đi xuống đi!” Cô nói câu này với quản lý nhà hàng.
“Vâng!” Quản lý cung kính hành lễ với Cố Tuyết Y.
“Tôi biết cô muốn ngồi chỗ của tôi đây, nếu như vừa bắt đầu cô nói một tiếng đàng hoàng với tôi thì nói không chừng tôi sẽ nhường cô ngồi đây, hoặc hai người chúng ta có thể cùng ngồi tâm sự một lúc, nhưng rõ ràng cô lại muốn dùng thái độ ngạo mạn nói chuyện với tôi, thật xin lỗi, bản thân tôi vô cùng không thích giọng điệu đấy.”
Lâm Hiểu Mạt lẳng lặng nhìn cô, ngực phập phồng, hé miệng, môi mím chặt lại thả ra, cuối cùng thái độ trên mặt đã có phần hạ xuống.
Cố Tuyết Y nhìn chén trà, “Ngồi xuống đi! Vừa vặn tôi không tìm được người uống trà chung.” Nếu thật sự kiêu căng điêu ngoa thì không đến một năm đã bị Bùi Khê Minh đuổi đi, có thể theo bên cạnh Bùi Khê Minh năm, điều này chứng tỏ bản tính Lâm Hiểu Mạt cũng không xấu lắm.
Khuôn mặt Lâm Hiểu Mạt ảm đạm, nhìn vị trí đối diện Cố Tuyết Y, do dự một lát, sau đó vô cùng ưu nhã ngồi xuống, lưng thẳng tắp, dáng người đẹp, đường cong hoàn mỹ hiện ra. Cô ta nhìn Cố Tuyết Y, ánh mắt vẫn cao ngạo như cũ, “Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Tôi biết cô muốn nói gì, nhưng tôi thấy chuyện giữa cô và Bùi Khê Minh không liên quan gì đến tôi, cô cũng biết tôi giờ đã là vợ thiếu chủ Bách Lý.” Cố Tuyết Y thản nhiên quay mặt nhìn cô ta, đôi mắt màu hổ phách tỏ ý rõ ràng, “Nhiệm vụ bây giờ của tôi là quan tâm chồng tôi, lực chú ý của tôi cũng chỉ đặt trên người chồng tôi.”
Mấy câu đơn giản quét sạch sẽ chuyện giữa cô và Bùi Khê Minh, và sự thật cũng là như thế.
Nếu mười mấy năm trước không phải Bùi Khê Minh lợi dụng cô mất trí nhớ thì họ cũng không ở chung, mười năm trước vì cô đau lòng mẹ mất mới rời khỏi Bùi Khê Minh, bây giờ cô đã khôi phục trí nhớ bọn họ lại càng không có khả năng ở cùng một chỗ, cô yêu Hàn Tôn, điều nãy vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
“Cô nói như vậy nhưng mắt Bùi Khê Minh chết rồi, anh ấy nhận định cô, anh ấy vẫn sẽ yêu cô, vì sao cô không nhẫn tâm với anh ấy một chút? Nếu như cô nhẫn tâm hơn thì anh ấy sẽ chết tâm với cô, anh ấy sẽ không tự tra tấn mình như bây giờ, ngoài cô ra không để bất kỳ ai đi vào lòng anh ấy, dù tôi ở bên cạnh anh ấy năm, anh ấy vẫn không yêu tôi. Cố Tuyết Y, chẳng lẽ cô không cảm thấy điều này rất châm chọc à?” Khuôn mặt kinh diễm đau xót, đáy mắt tối tăm, cô ta xinh đẹp, lạnh lùng cao quý đã sớm đi xa, bây giờ cô ta chính là một người phụ nữ khổ đau vì tình, vô cùng khổ sở vì tình yêu.
Thoảng chốc Cố Tuyết Y giật mình phản ứng lại, trong lòng thầm than nhẹ một tiếng, “Tình yêu của anh ấy đối với tôi không phải tôi có thể điều khiển, cho dù tôi quyết tâm hung ác, Khê Minh cũng không quên tôi.”
“Vậy cô muốn tôi làm gì bây giờ?” Lâm Hiểu Mạt nhìn thẳng vào cô, trong mắt xẹt qua vẻ yếu ớt bất lực.
“Tôi không phải người trong cuộc như cô, tôi thật sự không thể cho cô ý kiến gì được….”
“Cố Tuyết Y, cô không biết mình đang nói nhảm à? Trên thế giới này ngoài cô ra thì không ai có thể trấn an Bùi Khê Minh được, chỉ lời cô nói anh ấy mới nghe.”
“Vậy cô muốn tôi làm thế nào?” Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô nói anh ấy yêu tôi đi.” Cô ta tin chỉ cần Cố Tuyết Y nói thì dù Bùi Khê Minh có đau khổ cũng nghe lời mà yêu cô ta.
“Xin lỗi! Lời này tôi không thể nói.” Nói lời này thì quá tàn nhẫn với Bùi Khê Minh, cô không làm được. Cho dù nói thế nào đi nữa thì Bùi Khê Minh cũng là người ở bên cạnh cô lúc cô bất lực nhất, phần ân tình này cô sẽ không quên, cho nên cô biết Bùi Khê Minh yêu cô mà còn nói anh yêu người phụ nữ khác thì đây quả thực là quá tàn nhẫn.
“Cố Tuyết Y!” Lâm Hiểu Mạt tức giận trừng mắt nhìn cô, gầm nhẹ. “Cô chính là cố ý đúng không? Muốn tôi nói ra nhưng lại không giúp tôi, có đúng không? Hay là nói cô vừa yêu thiếu chủ Bách Lý vừa muốn Bùi Khê Minh vẫn cứ yêu cô, đúng không? Cố Tuyết Y, cô thật biến thái, cô biết không?”
Hết chương