Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Cố Tuyết Y thản nhiên lạnh lùng đối mặt cùng Cố Minh Hải, giữa hai hàng lông mày thêm vài phần kiêu ngạo lạnh lẽo, “Như vậy mà đã khiến ông không chịu được à? Đừng quên tôi làm với ông còn kém xa những gì ngày xưa ông làm nhiều lắm.” LQĐ
Đôi mắt Cố Minh Hải lóe lên, “Tao đối xử với mày thế nào? Một không đánh mày, hai mày muốn gì tao cho đấy, mày vẫn do tao nuôi lớn, nếu như sớm biết mày nhẫn tâm với tao như thế, tao nên bóp chết mày ngay khi vừa sinh ra.”
“Đáng tiếc ông đã không còn cơ hội nữa, tôi không phải ông nuôi lớn mà là người mẹ đáng thương kia nuôi lớn, tiền ông dùng đều của bà ấy.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt trần thuật.
Sắc mặt cô thản nhiên tựa như đang thảo luận hôm nay thời tiết đẹp cỡ nào.
Cố Minh Hải trừng mắt nhìn cô, lửa giận trong mắt tràn đầy, “Rốt cuộc mày muốn thế nào? Mày muốn thế nào mới bằng lòng buông tha Lệ Tình và công ty?”
Cô lẳng lặng nhìn Cố Minh Hải, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch, “Không phải tôi vừa nói sao? Chuyển cổ phiếu tập đoàn Cố thị cho tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho ông, bỏ qua một nhà ba người nhà ông.”
“Cố thị là mạng của tao, mày muốn Cố thị thì vô dụng thôi.” Lập tức trong đầu ông ta hiện lên lời Cố Lệ Tình nói, ánh mắt vội nhìn Cố Tuyết Y, “Không phải trong tay mày đã có một nửa tài sản của thiếu chủ Bách Lý à? Mày cần Cố thị nhỏ bé kia làm gì? Vậy không bằng mày để tao tiếp tục làm tổng giám đốc, từ nay về sau nếu muốn dùng tiền hay thứ gì cứ bảo tao đưa tiền cho mày.”
Cố Tuyết Y lười biếng dựa vào sofa da thật mềm mại, đáy mắt tĩnh mịch tràn đầy giễu cợt, sáng như những vì sao trên bầu trời, “Ông cũng biết tôi có tiền, sau này sao tôi có thể đòi tiền ông? Lần này cho tôi thoải mái như vậy chẳng lẽ ông không cảm thấy hơi ngu xuẩn à?” Bây giờ cô lại càng thấy Cố Minh Hải và Cố Lệ Tình y đúc nhau, ngay cả tính cách cũng rất giống.
Đều là những kẻ tự cao tự đại tự cho là đúng.
Vẻ mặt Cố Minh Hải tức giận tựa như táo bón, trong mắt phẫn nộ và hung ác tăng thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Tuyết Y, ông ta hận không thể uống máu, ăn thịt Cố Tuyết Y ngay lập tức.
“Được rồi, nên nói cũng đã nói hết, nếu ông không chọn lựa được thì để tôi chọn giúp ông.”
Ánh mắt Cố Minh Hải phòng bị cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, trong lòng đang suy nghĩ rốt cuộc cô muốn làm gì.
Thấy ông ta như thế Cố Tuyết Y cười lạnh, “Ông đừng coi trọng tôi vậy chứ, tôi giúp ông chọn lựa ông nên vui mới phải.” Ngón tay như ngọc ấn điện thoại, lạnh nhạt dặn dò người bên kia dẫn Cố Lệ Tình tới.
Chưa tới một phút, hai nhân viên bảo vệ và Vương Tiểu Vi xuất hiện trong phòng khách, đầu Cố Lệ Tình láng o, gò má có vài vết thương sâu đã khô máu, thoạt nhìn rất bẩn như vài ngày không rửa mặt. Ả ta vừa thấy Cố Minh Hải liền gào lên khóc thét, theo bản năng chạy về phía Cố Minh Hải, đáng tiếc hai cánh tay ả bị nhân viên bảo vệ giữ chặt như khóa sắt, khiến ả ta không thể nhúc nhích động đậy.
Cố Minh Hải kinh ngạc nhìn mặt ả, đáy mắt đau lòng đồng thời luyến tiếc, vừa vặn Cố Tuyết Y nhìn thấy, khóe miệng cười châm chọc càng rõ rét, cô cũng biết Cố Lệ Tình chỉ là quân cờ của Cố Minh Hải, không biết Lê Tuệ Quyên nhìn thấy con gái yêu như thế này thì sẽ có dáng vẻ gì?
“Ba, ba phải cứu con, hu hu… Ba phải báo thù giúp con, đều là Cố Tuyết Y sai người làm, từ giờ về sau con phải làm sao đây? Huuuu, mặt con đã bị hủy hoại, ba……” Cố Lệ Tình khóc lóc ngó Cố Minh Hải, tội nghiệp nói.
Mới đầu ả ta tới thành phố D là vì đồng ý với Cố Minh Hải thăm dò Cố Tuyết Y, chờ sau khi về sẽ mua vòng cổ kim cương mà ả ta thích nhất, nếu như sớm biết thế này thì ả tình nguyện không cần vòng kim cương chứ không muốn bị hủy hoại khuôn mặt!
“Sao? Đau lòng à?” Cố Tuyết Y đứng lên chậm rãi đi tới chỗ Cố Lệ Tình, “Bây giờ ni cô tương đối ít, nhưng tôi không ngờ nhà họ Cố lại có một ni cô, hơn nữa còn là một ni cô bị hủy hoại mặt, nếu tin này truyền ra ngoài, ông nói bọn họ sẽ nhìn ông thế nào?” Cô nhìn Cố Minh Hải, trong mắt rất đỗi thâm sâu, giống như động đen không thấy đáy. Cô biết Cố Minh Hải rất quan tâm tới sĩ diện, không cho phép người khác nói xấu ông ta nửa câu, lúc này đây cô muốn khiến Cố Minh Hải không tìm được chỗ mà chui vào.
“Ba!” Nước mắt Cố Lệ Tình đột nhiên rơi xuống, khuôn mặt thoạt nhìn càng đáng ghét, “Con không muốn làm ni cô, con sẽ không làm ni cô bị hủy khuôn mặt, ba, ba đừng bỏ con nhé!”
Sắc mặt Cố Minh Hải nặng trĩu, đôi mắt nặng dần đều, xem ra bây giờ ông ta thật sự không còn gì nữa.
Sao ông ta có thể là đối thủ của thiếu chủ Bách Lý được, hiện tại chỉ cần Tuyết Y thổi gió bên tai thiếu chủ Bách Lý một tiếng thì ông ta sẽ lập tức biến mất trong giới kinh doanh, Cố Minh Hải ông ta sẽ bị người trong giới dần lãng quên, ông ta muốn một lần nữa trở lại giới kinh doanh hoàn toàn không có khả năng.
Không nhận được câu trả lời của Cố Minh Hải, trong lòng Cố Lệ Tình cuồn cuộn như dòng xoáy, càng lúc càng hoảng sợ, trong đầu ả không ngừng hiện lên mấy lời Cố Tuyết Y nói lúc trước, mặt ả lập tức tái nhợt, cánh tay càng giãy dụa lợi hại, đôi mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y mắng mỏ, “Đều tại mày, đều là vì mày, nếu như không phải vì mày thì ba tao không đối xử với tao như vậy, từ trước đến giờ ông rất thương yêu tao, đều vì mày, Cố Tuyết Y mày sẽ chết không yên lành, Cố Tuyết Y tao muốn giết mày, tao muốn đồng quy vu tận với mày…. Mày con tiện nhân này, khó trách mẹ mày lại chết, mày vốn là một tiện nhân không ai muốn.”
Trong mắt Cố Tuyết Y tụ lửa giận trước nay chưa từng có, ngọn lửa đó như thể sẽ đốt cháy chết những ai tới gần cô. Cô không cần làm động tác gì dư thừa, Vương Tiểu Vi đã quay người lại, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng tát Cố Lệ Tình một cái.
Chát một tiếng!
Gò má Cố Lệ Tình sưng lên như chiếc bánh bao, dấu vết năm ngón tay rõ rệt, bị rụng một chiếc răng cửa, máu tươi không ngừng trào ra.
“Tiểu thư nhà tao để loại người như hạ cấp như mày mắng à?” Vương Tiểu Vi không để ý bàn tay nóng rực, trừng mắt hét lên với Cố Lệ Tình, “Xem ra hủy hoại mặt vẫn không cho mày được bài học khó quên, bây giờ tao sẽ khiến mày nhớ mãi.”
Đưa mắt, hai nhân viên bảo vệ lôi Cố Lệ Tình ra khỏi phòng khách.
Ánh mắt Cố Lệ Tình hoảng sợ nhìn Cố Minh Hải, chân vội móc vào ghế sofa bên cạnh, “Ba, ba cứu con với! Con không muốn bị họ kéo ra ngoài, họ sẽ giết chết con, ba cứu con….”
Cố Minh Hải nhíu chặt mày nhìn Cố Lệ Tình, ngón tay xiết chặt hơi run rẩy, gân xanh nổi lên, mím chặt môi, phảng phất như trong lòng ông ta đang liều mạng quyết định chuyện gì đó.
Vẻ mặt cô không biểu lộ gì quá nhiều, đôi mắt lạnh lẽo như mùa đông lạnh nhạt nhìn Cố Lệ Tình, môi hồng cong lên mỉa mai, sau đó khóe mắt cô liếc Cố Minh Hải.
Cô động vào Cố Lệ Tình chẳng khác nào tát cho Cố Minh Hải một cái, ngược lại cô muốn nhìn xem Cố Minh Hải sẽ làm gì.
Cô lén đưa mắt với Vương Tiểu Vi, Tiểu Vi hiểu ý gật đầu, tay bên hông nhẹ nhàng nâng lên, hai nhân viên bảo vệ liền hiểu ý tứ, một trong hai nhân viên dùng lực kéo chân Cố Lệ Tình bám ở sofa ra, không biết do Cố Lệ Tình quá yếu đuối không chịu được giày vò hay vì sao thì không biết, âm thanh gãy xương vang lên răng rắc, sau đó Cố Lệ Tình khóc lóc thảm thiết, trong giọng đau khổ cùng đường.
“Ba cứu mạng, con đau quá….”
Sắc mặt Cố Tuyết Y không thay đổi nhìn Cố Minh Hải, chỉ thấy tay ông ta càng lúc càng xiết chặt.
Cố Lệ Tình bị nhân viên bảo vệ kéo dần ra khỏi phòng khách, mắt thấy gần rời khỏi phòng Cố Minh Hải đột nhiên thả tay, “Thả nó ra!”
Hai nhân viên bảo vệ cùng nhìn Cố Tuyết Y, không có động tác gì, cô nhìn Cố Minh Hải, “Vừa nghĩ tới không biết nên ăn nói với vợ ông thế nào cho nên mới mở miệng? Nhưng biết làm sao được! Nó vừa chửi tôi.” Rất vô tội nhìn ông ta, “Bọn họ đều là người của Hàn Tôn, Hàn Tôn vừa về tới nhà sẽ biết tôi bị người ta mắng chửi, ông nói anh ấy có thể vì tôi mà làm ra chuyện nhổ tận gốc nhà các người không?”
Sắc mặt Cố Minh Hải tối xuống, đáy lòng thầm mắng Cố Lệ Tình ngu xuẩn, rõ ràng ông ta thông minh lại biết suy nghĩ, sao lại sinh ra đứa con gái ngu thế.
“Đừng tưởng tôi không thật ra ông cân nhắc rất nhiều người bên nhà mẹ đẻ Lê Tuệ Quyên, rất nhiều dự án ông đều chọn bọn họ làm, mặc dù công ty đó kém hơn tập đoàn Cố thị nhưng vẫn kiếm được gạo cho công ty.” Khi cô muốn đối phó với Cố Minh Hải đã sớm phái người điều tra rõ ràng một vài mối quan hệ, đây cũng là lý do cô biết tại sao Cố Minh Hải mở miệng.
Với cách làm người xảo quyệt của Cố Minh Hải, chắc chắn sẽ có lúc chiếm công ty của nhà mẹ đẻ Lê Tuệ Quyên thành của mình.
“Mày thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?” Trong lòng Cố Minh Hải cả kinh, sắc mặt cứng đờ tái nhợt, thoạt nhìn như già hơn mười tuổi.
Cố Tuyết Y cười lạnh, khẽ nhíu mày, “Vừa rồi chẳng phải thái độ của ông rất giỏi sao? Bây giờ biết đòi hỏi tôi à?” Đột nhiên đôi mắt trở nên sắc bén lạnh giá, “Nhớ ngày đó người phụ nữ đáng thương kia quỳ xuống xin ông đừng ly hôn thì sao ông không đừng làm quá tuyệt tình? Bây giờ tôi có tuyệt tình cũng là học theo ông đó.” Cười giễu cợt ra tiếng, Cố Tuyết Y xoay người ngồi xuống sofa, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, lạnh giọng nói, “Cố Lệ Tình nếu mày muốn trách thì hãy trách Cố Minh Hải, nếu như không phải ông ta thì hôm nay mày cũng không phải chịu tội như vậy, gãy xương cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì, nhưng nếu để lâu thì sẽ thành nghiêm trọng, từ giờ về sau có thể mày là một người què, hơn nữa còn là một người què bị hủy mặt, ha ha…” Cô chưa từng có các giác sảng khoái như bây giờ, thì ra báo thù thật sự có thể làm người ta điên cuồng.
Cố Lệ Tình khiếp đảm nhìn Cố Tuyết Y, thân thể không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Vương Tiểu Vi tràn đầy đau lòng nhìn Cố Tuyết Y, trong lòng vô cùng phức tạp.
Hai nhân viên bảo vệ không nói gì nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí chua xót.
“Tôi mất trí nhớ, Khê Minh xuất hiện, chuyện ông làm tôi cũng biết, tôi nghĩ chẳng lẽ Khê Minh đưa tiền cho ông không đủ dùng? Ông lại dám tổn thương cả nhà dì tôi, còn muốn chiếm tài sản nhà họ thành của mình, Cố Minh Hải ơi là Cố Minh Hải, tôi thấy kiếp trước ông chắc là một giặc cỏ, nhìn thấy nhà người khác có tiền là muốn chém giết.”
Hết chương