Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Không ngủ được, Từ Oản xõa tóc, xuống giường.
Cố Thanh Thành chỉ đến một lát, đã khiến Hồng Châu sợ không nhẹ, liên tục hỏi nàng hắn đến làm gì, bởi vì đột nhiên Hồng Phúc trở về Quận Vương phủ, nàng ấy vẫn chưa biết chuyện xảy ra giữa hai người, bình thường lúc hai tỷ muội nói chuyện với nhau, Hồng Phúc vẫn luôn nói chủ tử của nàng rất để tâm đến Từ Oản, ban đầu Hồng Châu còn không tin, bây giờ mới thật sự tin tưởng.
Vội vàng đóng cửa phòng lại, trái tim vẫn đập thình thịch: "Tiểu thư, ngài ấy đến đây làm gì vậy?"
Từ Oản không ngủ được, chỉ nói không có chuyện gì, bảo nàng ấy đi ngủ trước, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Hồng Châu vội vàng chạy theo Từ Oản: "Tiểu thư, người đi đâu thế?"
Giữa bầu trời đêm, trăng tròn nhẹ nhàng trôi qua tầng mây, ánh trăng chiếu lên người Từ Oản, khiến bóng nàng mơ hồ phản chiếu lên mặt đất, nàng đi xuống bậc thềm: "Ta đến tìm mẫu thân ta, ngươi trở về đi!"
Đã đến canh giờ này, có lẽ người cũng đã ngủ.
Hồng Châu vội vàng khuyên: "Có lẽ Phu nhân đã ngủ, có chuyện gì, ngày mai hãy nói!"
Từ Oản không cho Hồng Châu đi cùng, mượn ánh trăng, bước nhanh ra ngoài.
Đến trước phòng Từ Hồi, trong phòng vẫn còn ánh đèn, nàng vội vàng tiến lên gõ cửa, đã muộn thế này, Hoa Quế đã ngủ, trong phòng vẫn còn người bận rộn, chính là phụ thân thân sinh của nàng Triệu Lan Chi.
Mở cửa, thấy người đến là Từ Oản, ông cũng ngây ngẩn cả người: "Khuya lắm rồi sao con còn chưa ngủ, có chuyện gì à?"
Từ Oản bước đến: "Con có chuyện muốn nói với mẫu thân, con ngủ không được."
Bây giờ ông đang đi rót nước cho thê tử, vội vàng cho nữ nhi vào trong.
Trong phòng ánh nến lờ mờ, Từ Hồi nghe thấy động tĩnh nên từ từ tỉnh lại, Từ Oản bước nhanh đến trước giường, không quan tâm chuyện gì cởi giày leo lên giường. Đưa tay ôm lấy Từ Hồi: "Mẫu thân, con mơ thấy ác mộng, hôm nay con muốn ngủ với người."
Từ Hồi vươn tay ôm nữ nhi, mỉm cười: "Được, để cho phụ thân con ngủ ở thư phòng."
Hả?
Triệu Lan Chi bưng nước đến: "Ta ngủ ở đâu?"
Từ Hồi ngồi dậy uống nước xong, bụng nàng đã lộ rõ, đưa lại bát không cho ông, đưa tay chỉ ra bên ngoài, bảo ông nhanh chóng đi ra.
Nữ nhi hiếm khi làm nũng thế này, Triệu Lan Chi bất đắc dĩ cười, ôm chăn nệm trên giường, đến thư phòng tìm chỗ ngủ.d_đ//lê^qúyđôn Từ Oản đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng mẫu thân nàng.
Một tay Từ Hồi cũng khẽ vuốt mái tóc dài của Từ Oản: "Sao thế? Con nằm mơ thấy chuyện gì?"
Từ Oản cởi áo ngoài, chỉ còn lại trung y, ôm lấy cánh tay mẫu thân: "Mẫu thân, có người thật tốt, con luôn cảm thấy, bây giờ thật sự rất tốt, phụ thân mẫu thân đều đang ở đây, về sau sẽ có thêm đệ đệ hoặc muội muội, nghĩ đến thôi đã thấy vui vẻ."
Từ Hồi thở dài: "Được sống ở trạch viện mới vui vẻ như vậy à? Trước kia lúc không biết phụ mẫu là ai, có phải con rất đau lòng hay không? Mẫu thân thật sự có lỗi với con, nếu như con được sinh ra trong nhà dân chúng bình thường, từ nhỏ được nuông chiều, ở đó họ chắc chắn sẽ tận tâm hơn so với mẫu thân."
Từ Oản vội vàng lắc đầu: "Mẫu thân là độc nhất vô nhị, con thích mẫu thân, cực kỳ thích người, cực kỳ thích."
Hai mẫu tử nằm cạnh nhau, Từ Hồi nhớ lại những ngày trước đây, cũng rất thổn thức: "Mẫu thân cũng rất thích con, ngày trước phải luôn kìm chế, không dám quan tâm nhiều đến con, sợ bị người phát hiện, đừng nhìn cữu cữu cữu mẫu con như vậy, kỳ thật bọn họ đều rất che chở cho con, trong lòng ta hiểu rõ."
Từ Oản gật đầu: "Con biết, cữu cữu cữu mẫu đối xử với con rất tốt."
Từ Oản nhẹ nhàng xoa bụng mẫu thân nàng, lại không cảm thấy có chút động tĩnh nào: "Sao nó vẫn chưa động ạ, sư phụ nói thai nhi qua ba tháng sẽ cử động mà."
Từ Hồi bật cười, mặc kệ Từ Oản vuốt ve: "Hẳn là không sớm như thế, năm đó phải đến năm tháng con mới động, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, ta còn lén khóc."
Từ Oản xúc động: "Cảm ơn mẫu thân đã sinh con ra."
Mẫu nữ hai người cũng không thường nói chuyện với nhau, giờ nằm cạnh nhau, dường như lại càng thân mật hơn, nàng nói chuyện hôn sự của Từ Vân với mẫu thân một lần nữa, Từ Hồi đã sớm nghe Vương thị nói qua,diieen.ddan//lê!quy?đon cũng bảo Từ Oản yên tâm, nói là đã hỏi thăm, đứa nhỏ Cao gia kia cũng không tồi. Nghe nói như vậy, Từ Oản mới thật sự yên tâm.
Nhớ lại lời Cố Thanh Thành, càng dễ suy nghĩ lung tung, nằm cạnh Từ Hồi, nàng rầu rĩ nói: "Mẫu thân, nếu đột nhiên con xảy ra chuyện, biến thành một hoạt tử nhân, không ăn không uống chỉ còn lại một hơi thở, người sẽ làm gì?"
Từ Hồi cười nàng ngốc, ôm nàng: "Làm sao có thể như vậy, mẫu thân cũng sẽ không để con biến thành như vậy."
Từ Oản cọ vai Từ Hồi: "Nếu là sự thật thì sao, con vừa rồi nằm mơ, trong mộng thấy bản thân không ăn không uống giống như một hoạt tử nhân, rất dọa người."
Từ Hồi vội vàng sờ trán nàng, bảo nàng hồi hồn: "A Man! Nữ nhi của ta, mau hồi hồn! Mau về nhà với mẫu thân!"
Liên tục gọi ba lần, Từ Oản đều trả lời, trong lòng vui vẻ, lén chui vào chăn nở nụ cười.
Từ Hồi vén mái tóc dài của Từ Oản ra sau tai: "Không có chuyện gì, đó chỉ là mộng, mà cho dù thật sự có chuyện này, mẫu thân sẽ mang con đến tận chân trời góc biển, nhất định sẽ chữa khỏi cho con."
Thật sự vô cùng an lòng, Từ Oản cười: "Uh`m, mẫu thân, có người thật tốt."
Từ Hồi mượn ánh nến trên bàn bên cạnh giường nhìn gương mặt nữ nhi, thật sự vô cùng xúc động, thoáng một cái nữ nhi đã trưởng thành, muốn yêu thương cũng không còn kịp.
Mẫu nữ nằm cạnh nhau, đều cảm thấy như đang trong hủ mật.
Hôn sự Từ Vân thật sự được định xuống, nhưng chưa đến lễ cập kê, một chân nàng bị thương, đã giảm bớt rất nhiều chuyện phiền toái, cứ một mực nằm trên giường thế này mới là làm khó nàng.
Nhưng nàng cũng không phải đứa nhỏ, biết lợi hại, nên cũng không dám lộn xộn.
Từ Oản ở nhà hai ngày, đi dạo khắp nơi, rừng trúc ở hậu viện chính là cũng một cánh rừng với phủ Tướng quân, nàng không dám đi quá sâu, chỉ nhặt vài lá trúc, vẽ một bức tranh trạch viện, tặng cho Biểu tỷ.
Trở về thăm Biểu tỷ, nói với nàng ấy về tình hình cơ bản của Cao gia.
Thấy Biểu tỷ dường như không còn quá để ý đến Biểu ca, âm thầm mừng thay cho nàng, nếu như Cố Thanh Thành không lừa nàng, Cao Hành này sẽ không đối xử tệ với Biểu tỷ.
Đã qua vài ngày, cũng không gặp lại Cố Thanh Thành, hắn thật sự không còn dây dưa nữa.
Vốn dĩ nàng nên nhẹ nhõm, nên vui mừng, nhưng không biết tại sao, lại ẩn ẩn sự thất vọng, nàng đặt tên cho mèo con là Lai Phúc, hi vọng nó có thể có thật nhiều phúc khí.
Hồng Châu thật sự thích Lai Phúc, mỗi ngày đều chơi đùa với nó, nhưng cũng thật kỳ quái, con mèo này chỉ thích dính Từ Oản, nàng bị dính đến phiền, đành phải ôm lên.
Một cục bông mềm mại kêu meo meo, qua thời gian dài, cũng cảm thấy có chút đáng yêu.
Hơn một tháng sau, Đông cung truyền đến tin tức, truyền nàng tiến cung hầu hạ.
Từ Oản đều mang theo hương liệu mới được điều chế ra.
Từ Hồi và Triệu Lan Chi lo lắng, cứ liên tục dặn đi dặn lại.
Xe ngựa từ trong cung đến đón, nàng từ biệt phụ mẫu, cầm theo túi thơm, đi ra cửa.
Đến cửa, vẫy tay chào phụ mẫu, nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc ở bên ngoài, trong lòng cố kìm nén sự rạo rực, đã nhiều ngày chưa gặp lại, nghe nói có người trong cung đến đón, lại nổi lên chút chờ đợi.
Cúi mặt, cắn răng, đứng dưới xe ho nhẹ một tiếng, xa phu vội vàng vén màn xe lên cho nàng.
Vui vẻ lên xe, bên trong xe lại không có ai.
Có hơi thất vọng ít nhiều, Từ Oản ngồi xuống.
Xe ngựa đi không nhanh, nàng nhìn xung quanh trong xe, chính xác là xe ngựa của Cố Thanh Thành, trên xe vẫn đặt chiếc áo khoác lông mà bình thường hắn vẫn mặc, tùy ý ném ở một bên, như thể hắn vừa vội vàng rời khỏi.
Nàng rũ mắt, không tiếp tục nhìn lung tung.
Đến trước cửa Đông cung, Thục Nhàn cô cô đã sớm chờ ở cửa, lập tức xuống xe, nhìn thấy sắc mắt trịnh trọng của bà ấy.
Vội vàng là tiến lên kiến lễ, Thục Nhàn gật đầu, nhận lấy túi thơm trong tay nàng, đưa nàng vào trong: "Theo ta."
Từ Oản cúi đầu, cứ theo phía sau bà.
Đông cung có chủ, Thục Nhàn dẫn nàng đến quỳ trước mặt Thái Tử Phi, bây giờ cũng đã có đứa bé, nhìn gương mặt tinh xảo này, dường như là Tiểu Quận Chúa
Thái Tử Phi cũng không ở lại lâu, bảo Thục Nhàn dẫn Từ Oản đến Hậu điện.
Đi đến trước cửa Hậu điện, xung quanh không có ai, Thục Nhàn mới bảo Từ Oản tiến lên, đi sóng vai với nàng: "Tiểu Điện Hạ bị bệnh, không cho người đi qua, Đại công tử chúng ta cũng đang ở trong Điện, ngươi đi qua phải biết nhìn chút sắc mặt mà hành sự."
Đại công tử trong miệng bà, chính là Cố Thanh Thành.
Từ Oản biết năm đó Thục Nhàn chính là cung nữ đi theo Trưởng Công chúa xuất giá, vội vàng đồng ý.
Đến Hậu điện, Thái y cũng vừa ra ngoài.
Nghiêng người tránh, chờ bọn họ đều đi qua, mới tiến lên.
Thục Nhàn cho người vào trong thông báo, chờ chốc lát, mới có người đến truyền vào.
Vào tẩm cung, quả nhiên Cố Thanh Thành đang ở đây.
Ban ngày ban mặt mà Lý Hiển vẫn mặc trung y, nằm trên giường lớn, đưa lưng về bọn họ.
Đi đến, hành lễ theo Thục Nhàn, Từ Oản không ngẩng đầu lên.
Nghe thấy người đến là Từ Oản, Lý Hiển mới quay đầu lại, sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng gọi nàng đứng dậy: "A Man, ngươi đã tới, đứng lên đi, mau đến nhìn ta, nếu còn không nhìn, có thể sẽ không còn gặp nữa."
Từ Oản đi đến hai bước, Cố Thanh Thành nhàn nhạt liếc nàng: "Dừng lại."
Nàng vội vàng đứng lại.
Lý Hiển lập tức ngồi dậy, ngồi xếp bằng lại: "Biểu thúc, sao vậy?"
Cố Thanh Thành quay đầu lại nhìn hắn: "Luận bối phận, đi lên là không thỏa đáng, hậu hạ bên trong cứ để người khác đến, nàng không thể theo bên người ngươi, nếu như ngươi đồng ý, tạm thời sẽ để nàng bồi ngươi nói chuyện, còn nếu không, bây giờ sẽ rời đi."
Lý Hiển lại nằm vật xuống: "Đã biết, Biểu thúc muốn nhìn ta chết đúng không?"
Sắc mặt hắn không tốt, đáy mắt một màu xanh, vừa nhìn đã biết đang mang bệnh.
Từ Oản nhìn sắc mặt Lý Hiển, ngầm oán thầm, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, cố tính Cố Thanh Thành vẫn không cho nàng tiến lên, chờ đến khi phản ứng kịp, đã nghe lời hắn mà dừng lại.
Cố Thanh Thành thản nhiên: "Ngươi không chết được, yên tâm đi."
May mắn, Lý Hiển cũng chỉ có chút buồn bực, liên tục xua tay: "Ta không có bệnh, ta đã nói ta không có bệnh, Biểu thúc đừng để Thái y đến nữa, có được không?"
Nói xong, lại cáu kỉnh, đạp chân.
Thục Nhàn vội vàng tiến đến dỗ hắn, Cố Thanh Thành đứng lên, đi qua bên người Từ Oản: "Đến đây."
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi theo.
>>Đọc truyện trên Diễn-đàn+Lê-Quý-Đôn là ủng hộ editor ra chương mới nhanh hơn
Ra ngoài tẩm cung, hắn mới đứng lại.
Từ Oản cách vài bước cũng đứng lại.
Hắn đành phải đi đến, đứng trước mặt nàng, thấy nàng cúi đầu không nhìn hắn, vươn tay chọt chọt vào trán nàng, chọt đến khi nàng tức giận ngẩng đầu lên, mới mở miệng: "Mấy ngày nay Hiển Nhi có chút khác thường, nàng cách hắn xa một chút, có chuyện gì thì cứ nói với Thục Nhàn cô cô, ta cũng không thường đến Đông cung,d-đ>l!qđ nhưng treo danh tiếng vi huynh bên người, chung quy cũng không có ai dám làm gì nàng."
Nàng mím môi, không nói lời nào.
Hắn nhìn nàng, cũng không nói.
Hắn nhìn rất lâu, Từ Oản cũng có chút mở rộng tầm mắt.
Cố Thanh Thành theo nàng: "Nàng thích đi lại ở Đông cung cũng được, cũng chỉ mới mười bốn, vẫn còn sớm để xuất giá."
Buồn bực, nàng quay đầu lại: "Ai muốn xuất giá!"
Hắn cũng còn trẻ, thấy nàng như một con mèo mềm mại xù lông trước mặt hắn, suýt chút nữa đã bật cười, loại chuyện mất mà có được lại thế này, ai cũng không lĩnh hội được sự vui sướng của hắn.
Đã lâu không gặp, hắn cũng rất nhớ nàng, trong mắt mang theo ý cười: "Thế nào, đã lâu như vậy rồi, vẫn chưa hết tức giận à?"
"Không có! Không có! Không có!"
Cười cái gì chứ?
Từ Oản quay đầu rời đi.