Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Nước mắt làm ướt y phục sau lưng hắn, Cố Thanh Thành xoay người lại.
Từ Oản ngồi ngay ngắn trở lại, rưng rưng nhìn hắn, chóp mũi đỏ ửng, nàng trợn to mắt, không cho nước mắt lại rơi xuống, ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn hắn.
Hắn lấy khăn tay ra, lau mặt cho nàng: "Sao lại khóc?"
Từ Oản giật khăn trên tay hắn, hai mắt đỏ hoe: "Ca ca có thể đồng ý với ta một chuyện hay không, chuyện này rất quan trọng, thật sự rất quan trọng."
Cố Thanh Thành: "Nói."
Hắn cúi đầu không nhúc nhích.
Từ Oản quật cường nâng mặt lên, nén chút nước mắt cuối cùng còn sót lại, nàng cứ nghĩ số mệnh đã thay đổi hết, nhưng dường như lại vẫn chưa kết thúc, Từ Vân vẫn bị gãy chân vì vũ đài, sau này thế nào còn chưa biết, nhìn vẻ mặt lo lắng của biểu ca, dường như vẫn có tình.
Tương lai không thể biết trước, nàng không dám nghĩ nữa, phụ thân nàng rồi sẽ thế nào đây, tuy đã vượt qua được hiểm cảnh lúc đó nhưng sau này sẽ ra sao?
Còn bản thân nàng, nàng rồi sẽ như thế nào?
Nếu số mệnh không thể sửa đổi, vậy nàng và Tiểu Bạch cũng chẳng khác gì.
Miễn cưỡng nở nụ cười tươi, nàng cố nén xuống sự sợ hãi và luống cuống trước nay chưa từng có.
Sau khi gặp lại Cố Thanh Thành, mọi ủy khuất đều ào ào xuất hiện, tất cả đều vì hắn mà ra.
Lúc trước còn nghĩ, đời này Từ Phượng Bạch mất sớm, không có người, Từ gia sẽ xuống dốc, có lẽ Hoàng thượng sẽ không hạ chỉ tứ hôn, nhưng chân Từ Vân vừa gãy, chuyện gì cũng không thể chắc chắn.
Khóc một trận, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, Từ Oản níu hắn: "Ta cầu xin huynh, đừng bàn hôn sự với Từ gia nữa,(d?đ+l^q^đ) dù là người khác hoặc là ta cũng không được, nếu như có người nhắc đến, dù có là Hoàng thượng, cũng đừng đồng ý."
Ánh mắt hắn nhợt nhạt: "Tại sao?"
Từ Oản đưa tay nắm cánh tay hắn, sít chặt: "Ta nguyện cả đời đều là huynh muội với ca ca, cũng không muốn gì khác nữa, là ta hay tỷ muội Từ gia đều giống vậy, ca ca hãy đồng ý với ta, chỉ một chuyện này thôi, có được hay không? Hả?"
Hắn lấy bọc chứa đôi khuyên tai kia từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt nàng, đặt trong tay nàng.
Thời điểm nàng hỏi có được hay không một lần nữa, hắn mới đáp khẽ: “Được.”
Nàng gật đầu với hắn, không chút do dự xoay người xuống xe.
Từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy bóng lưng Từ Oản, gầy yếu mà lại quật cường, Cố Thanh Thành vẫn nhìn nàng đi vào cửa Từ gia, lát sau mới phân phó xa phu quay đầu xe, đi đến cửa sau.
Xe ngựa đến cửa sau, quả nhiên Hồng Phúc đã đứng chờ.
Nàng đi theo sau, qua khỏi hẻm mới đứng lại.
Xe dừng, Hồng Phúc vội vàng tiến lên.
Cố Thanh Thành ngồi trong xe, ánh mắt nặng nề.
Nàng xác định không có người bám theo đằng sau, mới đứng cạnh cửa sổ xe, cúi đầu: "Hôm nay Vân tiểu thư bị vũ đài đè gãy chân, Hoa Quế ôm mèo con cũng ở đó, người không sao nhưng mèo thì chết, nhưng nô tỳ thấy tiểu thư cũng không có chuyện gì..."
Chẳng qua là nhìn như không có chuyện gì mà thôi, nam nhân rũ mắt, đời trước Từ Vân đúng là có chút tật xấu ở chân, ngày trước phát hiện chân cô nương này vẫn tốt còn thấy kỳ quái, không ngờ biến cố lại xảy ra lúc này.
Lại hỏi kỹ vài câu, mới bảo Hồng Phúc trở về.
Từ Oản chưa có trở về phòng, đi thẳng đến sương phòng ở Tiền viện, Trịnh Hà đã rời khỏi từ lâu, lúc này Từ Vân đang ngồi dậy, một chân nàng không thể cử động, đang đan gì đó, trên người mặc hồng y, đôi mắt đỏ hoe.
Từ Oản đi đến, ngồi bên mép giường: "Biểu ca đi rồi à?"
Từ Vân ngẩng lên, nhìn hai mắt Từ Oản cũng đỏ hoe, kéo tay nàng đến, nhịn không được cười một tiếng: "A Man, muội sao vậy? Khóc à? Không phải vì ta đó chứ? Ta không sao, thật đó!"
Nói xong còn vỗ vỗ chân, dọa Từ Oản sợ đến mức vội vàng kéo tay nàng: "Đừng lộn xộn, phải dưỡng cho tốt, nếu lưu lại di chứng thì làm sao bây giờ?"
Từ Vân cười, kéo nàng, dựa vào vai nàng: "A Man, ta biết, muội thật sự đau lòng cho ta, nhưng mà ta không sao, thật sự không cần lo lắng cho ta, bây giờ ta rất tốt, rất tốt."
Vừa nói vừa lục lọi dưới gối, lấy ra chiếc túi thơm, đặt vào tay Từ Oản.
Cúi đầu nhìn, chính là chiếc túi mà nàng đã đưa cho biểu ca, sao lại trở lại rồi: "Sao nó lại ở chỗ tỷ?"
Từ Vân cười cười: "Muội đưa cho hắn? Hôm nay ta nhìn thấy hắn đeo bên hông, ta đã lấy lại nó, có biết thời điểm ta bị vũ đài đè đã nghĩ đến chuyện gì không, trước đó, không biết tại sao ta lại muốn leo lên đó nhảy xuống để ngã chết, kết quả không đợi ta đi lên, đã bị đè, ta hoảng sợ hét một tiếng, thật sự hù chết người, vừa rồi còn nghĩ nếu biểu ca ở đây, nhất định phải đánh chết hắn, cũng bởi vì hắn ta mới đau lòng như vậy, nhưng mơ mơ màng màng ngủ một giấc, chân cũng đã được nắn xong, gặp lại hắn, lại không nghĩ vậy nữa."
Đặt lại túi thơm vào tay Từ Vân, Từ Oản khẽ vuốt ve tay nàng, an ủi nàng.
Từ Vân thở dài: "Thật ra ta đau lòng cũng phải chuyện hắn đính hôn với người khác, vừa rồi hắn còn khóc rất nhiều, đột nhiên ta hiểu ra, chuyện ta đau lòng nhất chính là, hắn không thể vì ta làm chuyện gì cả,(d.đ[email protected]đ) hắn chỉ lâu lâu đưa đến cho ta chút trái cây, ngày thường để ta mắng vài câu, mấy chuyện này tùy tiện tìm một gã sai vặt cũng có thể làm được, cũng không tính là gì, nhưng chuyện gì hắn cũng nghe lời cữu mẫu, nếu ta gả cho hắn e là sau này cuộc sống sẽ chẳng dễ chịu, ta hiền lương thục đức như vậy, tài mạo song toàn như vậy, tại sao lại phải lãng phí chính mình, lúc đau khổ thì muốn chết đi, nhưng khi chân chính đối mặt với cái chết lại cảm thấy mọi chuyện chẳng có nghĩa lí gì, cho nên, ta nói với hắn, bảo hắn cố gắng tìm một mối hôn sự khác tốt hơn đi, sau này đừng tới đây nữa."
Nói xong lại chế giễu bản thân nói nhảm, thật không ra gì.
Từ Oản không dám tin nhìn nàng: "Tỷ buông tay?"
Từ Vân nhún vai: "Tất nhiên, ta chỉ mới mười năm, đời này còn muốn sống đến bảy tám mươi tuổi, sao lại phải tự tìm đau khổ cho mình, có phải không?"
Mặc dù đôi mắt còn sưng, nhưng thật sự đã thoải mái hơn nhiều, giống như đã sống lại.
Từ Oản ôm nàng, mỉm cười: "Được lắm, sau này tỷ nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, hầu biểu tỷ của nhất định sẽ thuận lời, thuận lợi tìm cho ta một tỷ phu tốt, so với biểu ca còn tốt hơn rất nhiều!"
Từ Vân vỗ nàng, trợn mắt: "Biểu ca thì coi như xong, ta còn phải tìm một người tốt hơn cả vị ca ca kia của muội, dám chê ta lùn, hừ!"
Từ Oản vui vẻ, hai người lại nói chuyện với nhau, sợ làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của Từ Vân, Từ Oản nhanh chóng rời đi. Trước kia còn nghĩ, nếu như biểu tỷ và biểu ca có thể đính hôn sớm một chút, mọi thứ đều sẽ qua hết, có lẽ cũng sẽ không có chuyện thay gả, nên chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng bây giờ, con đường phía trước của Từ Vân cũng không rõ nữa.
Mới đến sân viện, Vệ Hành cũng đi ra, mẫu thân nàng sóng vai với hắn, cũng không biết đang dặn dò cái gì, đồng thời đi tới, Từ Oản đang đứng bên cạnh, vội vàng thi lễ.
Hai người đi qua người nàng, Vệ Hành quay lại nhìn thấy nàng không có ý định tiễn hắn, đứng lại.
Từ Oản thấy hắn nhìn mình, tưởng là vừa rồi nàng cúi chào hắn không thấy, vội vàng cúi chào lại lần nữa: "Cung tiễn Tiểu Tướng quân."
Vệ Hành cười một cái: "A Man, lúc Cố huynh rời đi, ngươi lại tự mình tiễn, tại sao đến lượt ta, đến động ngươi cũng lười động?"
Rõ ràng là cố ý trêu chọc, Từ Oản cười cười: "Đó là ca ca của ta, sao có thể giống nhau."
Thiếu niên nhướng mày: "Hắn là ca ca ngươi, thì cũng là ca ca ta, dù sao cũng thân cận, tiễn cũng không tiễn, thật sự quá tổn thương người."
Bị hắn nói như thế, Từ Oản đành phải đi đến, nhưng mà không khỏi đưa mắt lườm hắn: "Ngươi vừa nói cái gì, cái gì ca ca ta cũng là ca ca ngươi? Vậy tỷ tỷ ta ngươi có phải cũng muốn gọi tỷ tỷ hay không?"
Cũng không biết là vì ân cứu mạng năm đó, hay là vì Lý Thăng, từ trước đến nay Vệ Hành đến Từ gia đều rất tùy ý, từ lâu Từ Oản đã không còn sợ hắn, nhìn bước chân ngả nghiêng của nàng, hắn mỉm cười: "Đó là đương nhiên."
Từ Oản nhìn qua sương phòng rồi lên tiếng: "Biểu tỷ của ta chắc ngươi cũng biết, sau này nhìn thấy đừng quên tôn xưng."
Vệ Hành cũng đã nghe nói, Đại tiểu thư Từ gia bị vũ đài đè trúng, một tiểu bất điểm ngày trước còn đưa thuốc bổ đến cho hắn, tuổi chỉ xấp xỉ Từ Oản, tự nhiên bật cười: "Nàng ấy thì không được, nàng quá lùn."
Hắn còn cố ý trêu đùa, đưa tay làm động tác đo chiều cao.
Cái này Từ Oản cũng không ngờ đến, nàng cho là đã có người tiết lộ ra ngoài, càng thêm căm tức: "Này, không được lấy chiều cao tỷ ấy ra nói chuyện, chuyện này ngươi phải giấu kín ở trong bụng."
Từ Hồi cũng nhìn hắn thêm một chút, Vệ Hành cũng không hiểu chuyện gì, nhưng chỉ là câu nói đùa, cũng không để ý.
Nhưng hắn không thèm để ý, lại vẫn có người để ý.
Bên trong vừa nghe Từ Oản nói xong, từ sương phòng truyền ra tiếng hét giận dữ của Từ Vân: "Ta phi! Ai đang ở ngoài cửa lại không có mắt như vậy dám nói ta lùn? Là ai cả gan dám động đến Đại biểu tỷ của A Man? Mau vào đây nói chuyện!"
Nàng không ngủ được, đang nghe ngóng động tĩnh trong sân, bởi vì không thể cử động mà rất phiền muộn.
Vệ Hành nghe thấy, lại là người rất thích đùa cợt, cách một khoảng không, chọc nàng: "Này, tiểu nhân thì sẽ không đi vào đâu, ngươi có bản lĩnh thì ra ngoài nói chuyện, còn tự xưng Đại biểu tỷ, ngươi chính là tiểu bất điểm ~ "
Không biết thứ gì trong phòng đã bị ném ra ngoài cửa sổ.
Từ Vân lại đổi sang gọi Từ Oản: "A Man, ai đang ở trong sân chọc tức ta?"
Từ Oản vội vàng đẩy Vệ Hành ra ngoài, tự mình tiễn hắn.
Đến trước cửa, xe ngựa của Triệu Lan Chi cũng đến, bảo là muốn đón Từ Hồi đi xem trạch viện mới mua, còn bảo Từ Oản đi cùng, nàng lại không đồng ý, đứng trước cửa, nhìn bộ dạng cẩn thận đỡ mẫu thân của phụ thân thân sinh, có thể tưởng tượng ra, ông có bao nhiêu để ý.
Tuy ngoài mặt mẫu thân rất ghét bỏ, kỳ thực trong lòng lại rất hưởng thụ.
Từ Hồi cũng rất để ý đến ông, nếu không tại sao lại vì ông mà liều lĩnh mang thai.
Nhìn hai người lên xe, Từ Oản mới hoàn hồn.
Tuyệt đối không thể để phụ thân nàng xảy ra chuyện, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề,(d-đ+lee!quy^doon) nàng nhất định phải làm gì đó, cũng may đã gặp được Lý Hiển, vẫn còn đường sống.
Nói một tiếng với sai vặt trong sân, bảo Hồng Vận và Hoa Quế đi theo, cùng ra phố.
Trời sắp tối, nàng đến một tiệm thuốc lớn trên phố, đi vào tìm thuốc.
Lão Đại phu trong tiệm thấy nàng chỉ là một tiểu cô nương, vốn là không quá để ý đến, nhưng nàng lại yêu cầu rất nhiều, tiền bạc còn không thiếu, lập tức gọi người lấy thuốc.
Bởi vì số lượng quá nhiều, Từ Oản bảo Hồng Vận đi theo đến hậu viện.
Bầu trời dần dần tối đi, lão Đại phu dẫn theo nàng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, nếu muốn điều chế hương liệu, vẫn còn thiếu hai vị thuốc, đang tiến vào trong sân, một thiếu niên chạy ra từ hậu viện.
Thả cái mẹt trên tay xuống, mấy bước đã đến trước mặt Từ Oản, lồng ngực còn đang phập phồng.
cái mẹt: đồ đan bằng tren nứa, có hình tròn, lòng nông, dùng để phơi hặc bày các thứ
"A Man! Thật sự là ngươi! Ta biết cứ đợi ở trong tiệm thuốc, thì nhất định có thể đợi được ngươi mà!"
"..."
Thiếu niên cuộn hai tay áo, vẻ mặt vui vẻ.
Nhìn có chút quen mắt, Từ Oản sửng sốt.
"Ngươi là..."
Trong mắt hắn lại càng vui vẻ, lại cố ý làm ra vẻ đau lòng: "Ta thăm dò được nhà của ngươi nên đến tìm ngươi, nhưng người ta không cho ta vào, mấy ngày nay ta đều đợi ngươi ở tiệm thuốc này, nhìn bộ dạng ngươi chắc đã sớm quên ta mất rồi!"
Gương mặt tươi cười này, bộ dạng cợt nhả không nghiêm túc, Từ Oản không dám tin nhìn hắn, cuối cùng cũng nhớ ra hắn: "Hoắc Chinh? Sao ngươi lại ở đây?"