Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Xe ngựa vô tình rời đi, đội thị vệ theo sát phía sau.
Từ Oản nhặt một cục đá nhỏ trên mặt đất ném về phía xe ngựa vừa rời đi.
Cái gì chứ?
Hắn bảo nàng đoán!
Chuyện này mà còn cần đoán à? Cữu mẫu nàng đã đưa biểu tỷ lên miếu tạ lễ, nhất định là đã đồng ý, đời trước cũng là như vậy, cửa hôn sự này vốn chính là định cho biểu tỷ, bảo nàng đoán, nàng dĩ nhiên đoán đồng ý.
Kết quả người lại không lên tiếng, nhìn thoáng qua nàng rồi gật một cái, xoay người lên xe.
Chi bằng không hỏi, hỏi ra lại khiến trong lòng càng thêm buồn phiền.
Xoay người lại, phụ thân nàng đang nhìn nàng, gọi nàng nhanh vào xem trạch viện mới mua, cửa đều đã được sơn mới, mặc dù không cách nào cùng phủ Tướng quân so sánh, nhưng mà đi vào, vẫn cản thấy trạch viện rất chỉnh tề.
Hai phụ nữ (cha và con gái) đi vào trong, Triệu Lan Chi dẫn nữ nhi đi tham quan nhà mới một vòng, chỉ là một trạch viện bình thường, nhưng nhìn song cửa sổ cũng có thể nhận ra là mới, khuê phòng của nàng cũng được bài trí, đồ dùng đã được mang vào.
Tiền viện không có gì, nên chỉ nhìn đại khái một chút, hậu viện có một mảnh rừng trúc không nhìn thấy được rìa, nàng nhìn hai cái rồi quay lại. Vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, vào phòng, mới nhớ đến là thiếu cái gì.
Không có chăn nệm, không có đồ ăn, ngoại trừ hai phụ nữ (cha và con gái) cũng không có bất kỳ ái khác.
Nàng nói ra, Triệu Lan Chi vỗ trán, trong lòng lại có chút nóng vội, ông giả vờ như có chuyện gấp, vội vàng mang nàng đi ra, đưa nữ nhi lên xe, vội vã muốn đi.
Từ Oản cũng không phải trẻ con, tự nhiên biết khúc mắc của ông ở đâu, gọi ông cùng ngồi lên xe, nói muốn đi tìm mẫu thân.(d.đ_le