Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Kinh thành vẫn phồn thịnh, trời đẹp liên tục mấy ngày, đã bắt đầu có mưa.
Ở mặt ngoài thì vẫn là những ngày bình thường, nhưng Từ Oản biết, đằng sau sự tĩnh lặng này là sóng lớn mãnh liệt.
Lý Hiển nghe nói, Vệ Hành khăng khăng cố chấp quỳ trước mặt Thánh Thượng, ôm quyền chịu tội, dưới cơn nóng giận, Thiên Tử cho hắn sung quân biên cương tôi luyện, trước khi đi, hắn cho người tặng rất nhiều đồ đến phủ Tướng quân, bên trong còn có mấy quả đào.
Tuy hắn không có cố ý phân phó, nhưng mà Từ Oản vẫn cảm nhận được sự áy náy của hắn.
Những quả đào này, cũng không nói với ai, nàng cầm một quả, để hỏng cũng không ăn, Từ Phượng Bạch dưỡng bệnh hơn một tháng, thân thể đã không còn đáng ngại, hiếm khi được nhàn rỗi ở nhà, dạy Từ Oản chơi cờ.
Từ đầu đến cuối Từ Oản cũng không hỏi gì, nàng còn là một đứa nhỏ, không nên quá mức.
Cứ thế này là được rồi.
Nháy mắt đã đến ngày hai mươi lăm tháng năm, Từ Oản nhớ rõ, là sinh thần của Từ Phượng Bạch.
Ở Đông cung nàng ngóng trông được trở về nhà sớm, vì muốn tặng lễ vật cho cữu cữu, Lý Hiển còn giúp nàng suy nghĩ rất nhiều chủ ý.[Httt][d_đ-l!q!đ] Nhưng mà nàng đã có chủ ý, thời gian qua, thực ra nàng luôn học vẽ tranh.
Trước đó đã chọn được bức tranh vừa ý, để người trang hoàng lại cuộn tranh, đợi lát nữa đi lấy.
Qua trưa, Lý Hiển mở lòng từ bi cho phép nàng về sớm, Từ Oản lên xe trở về, lấy bức tranh mở ra xem, trên tranh là bóng lưng ba người trên thảo nguyên mênh mông, trải dài dưới hoàng hôn, cuốn cuộn tranh vừa xem, cũng có ý cảnh.
Nàng rất hào hứng, trên tranh còn viết thêm một dòng chữ nhỏ.
Hiếm khi nhàn nhã tại kiếp phù du, tặng cữu cữu, Từ Nhàn Nhàn.
Về đến nhà, trong phòng lại không có ai.
Từ Phượng Bạch không ở đây, hỏi Hồng Vận, hắn nói phụ thân nàng cho người truyền tin đến, nàng (TPB) nhận được tin nên đã ra ngoài.
Từ Oản đành phải đặt bức tranh trong phòng cữu cữu, đi về trước.
Quả thật, Từ Phượng Bạch đồng ý cuộc hẹn với Triệu Lan Chi, tối hôm qua ông đã đến, cố ý nói với nàng, ngày mai được nghỉ phép nên rảnh rỗi ở nhà, muốn hẹn gặp mặt nàng.
Thân thể vừa tốt lên, ông lại ăn vạ trong phòng nàng, muốn gặm nàng.
Nàng mặc kệ ông, thời điểm hiện nay không tốt, trước khi thuận lợi thoái lui, không thể gây thêm rắc rối gì.
Ban ngày đùa giỡn với Từ Dật, không nghĩ đến Triệu Lan Chi vẫn không kiềm chế được, cho người truyền tin đến, hẹn gặp nàng ở thanh lâu, thật hỗn nháo.
Nhưng mà, nghĩ đến bộ dạng vô lại của ông, Từ Phượng Bạch vẫn lên xe đi đến.
Vẫn ngừng ở cửa sau như trước đây, nàng bảo người đợi ở đây, xuống xe đi vào.
Như thường lệ, ở thanh lâu đã có người chờ nàng dưới lầu, trên tay Từ Phượng Bạch còn xách hai bầu rượu, vừa định đi lên, nữ nhân vội khom người, lắc đầu với nàng.
Triệu Lan Chi không ở đây.
Từ Phượng Bạch liếc nàng: "Sao vậy?"
Nữ nhân đi đến, vặn khăn tay, vẻ mặt lo lắng: "Triệu Công tử bảo ta đợi tiểu Tướng quân, ngài ấy đi rất vội, hình như trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, tiểu Tướng quân không nên đến tìm đâu."
Dáng vẻ như muốn nói của nữ nhân, khiến người ta hoài nghi.
Từ Phượng Bạch không khỏi nhìn nàng nhiều một chút: "Rốt cuộc là làm sao? Chuyện gì mà cứ ấp a ấp úng, nói thẳng luôn đi."
Nàng se chỉ luồn kim mấy năm nay, giúp đỡ liên hệ hai bên để được thưởng ngân lượng, chưa từng xảy ra sai sót.
xe chỉ luồn kim: làm mối, chấp nối nhân duyên lứa đôi.
Nữ nhân nhìn trái nhìn phải, mới cúi đầu: "Triệu công tử bị Lão Thái thái cho người tìm về, ban đầu cũng không ai để ý nhưng sau đó lại náo loạn thanh lâu, nói là thiếp hay nha hoàn gì đó xảy ra việc lớn khó lường gì đó, Lão Thái thái tìm chết ở nhà, nếu không về nhất định sẽ xảy ra chuyện."
Khẽ xoay người, Từ Phượng Bạch cau mày: "Nói bậy, hắn không có thiếp thất."
Nữ nhân cười ha ha, nói việc này là nghe người khác truyền lại, không dám chắc là sự thật.
Không muốn nghe lải nhải, rời đi.
Thông thường, không nên tin mấy lời này.
Nhưng ra đến xe, lại ngẫm nghĩ lại, nếu lời nói chuẩn xác, tất nhiên nàng không tin, nhưng kỹ nữ này lại che che giấu giấu, ngược lại khiến người ta sinh nghi.
Trong nhà Triệu Lan Chi có lão nương, trước giờ đều là nghe gió thành mưa, vì hôn sự của nhi tử mà không ít lần làm ầm ĩ.
Vén màn xe lên, bảo người cho xe đến nhà ông.
Xe nhanh chóng chạy đến Triệu gia, Từ Phượng Bạch ngồi trên xe, không vội đi xuống.
Cửa chính mở ra, một lát sau, gã sai vặt đưa đại phu vào trong viện, vô cùng gấp gáp, dường như có tiếng khóc của nữ nhân trong viện, rất náo nhiệt.
Từ Phượng Bạch do dự một chút, xuống xe.
Gã sai vặt giữ cửa không biết đã chạy đi đâu, ngược lại ở hậu viện lại rất nhiều người, tiếng khóc của nữ nhân rất lớn, liên tục gọi Lão Thái thái, nàng theo tiếng động đi qua, đứng ở ngoài vườn.
Bên trong vườn, Lão Thái thái mắng đến vui mừng: "Bảo ngươi về nghiêm chỉnh thú vợ, ngươi lại không nghe, bây giờ chuyện này tính thế nào, có A Man, không có chính thất, đã muốn nạp thiếp ư?"
Từ Phượng Bạch đột ngột nâng mắt, đi vào.
Triệu Lan Chi quỳ trước mặt Lão Thái thái, cúi đầu mặc cho quải trượng đang đánh trên người, không phục: "Thê còn chưa có sao có thể nạp thiếp, người này nhi tử không thể nhận."
Ông khí phách nói, Lão Thái thái tức giận đến nâng quải trượng lên muốn đánh: "Ta phải đánh chết ngươi, đã có cốt nhục của ngươi, không đánh ngươi ngươi sẽ để đứa nhỏ hồ đồ mà sinh ra!"
Nha hoàn ngồi cạnh khóc đến hoa lê đẫm mưa, mặt đầy cương quyết, thắt lưng tinh tế vội vàng ngăn trước người nam nhân, cũng quỳ xuống trước mặt Lão Thái thái: "Không phải lỗi của chủ tử, ngày đó Xuân Hạnh. . . Ngài ấy là uống say. . . "
Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa
Một tay Từ Phượng Bạch vịn củng môn, câu nói kia như đánh vào đầu một gậy, trái tim ở giữa lồng ngực như đốt lên một ngọn lửa.
củng môn: cổng hình vòm
Triệu Lan Chi đưa lưng về phía nàng, đang giải thích với mẫu thân ông: "Không có, nhi tử không có làm, nàng mang thai không phải là của nhi tử . . . . . ."
Tay Lão Thái thái run run, chỉ vào ông mắng một trận, tiểu nha hoàn đang quỳ vừa nghe ông không thừa nhận dứt khoát chạy đến đâm đầu vào tường, khóc nói không thể nào sống nữa.
Lão Thái thái suýt chút nữa ngất đi, nhất thời phải đỡ người này cản người kia, dìu Lão Thái thái, Triệu Lan Chi lại càng thêm tức giận, một tay xách nha hoàn Xuân Hạnh đã xụi lơ lên.
Xuân Hạnh chỉ khóc, đòi chết đòi sống.
Triệu Lan Chi mới xách nàng ta lên, ngước mắt nhìn lên lại thoáng thấy bóng trắng, lập tức đẩy người ra, nháy mắt đã chạy đến chỗ này, trong mắt ông chỉ có một người, bước chân rất nhanh.
Dường như Từ Phượng Bạch mới phản ứng kịp, xoay người rời đi.
Triệu Lan Chi vội vàng đuổi theo nàng ra ngoài: "Dừng lại! Có người cố ý hại ta! Không phải ta!"
Nói thì nói như vậy, bước chân càng nhanh hơn.
Từ Phượng Bạch ra khỏi Triệu gia, dứt khoát lên xe, kêu xa phu đánh xe đi, Triệu Lan Chi nhảy lên xe ngựa, ông không lên tiếng, chui thẳng vào buồng xe.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Phượng Bạch chỉ là vỗ trán, nhẹ nhàng xoa thái dương.
Triệu Lan Chi ngồi cạnh nàng: "Nàng phải tin ta, ngoài trừ nàng ra ta chưa từng chạm vào ai khác, đại phu bắt mạch cho Xuân Hạnh, nói là có thai, nhưng mà ta không có làm, thậm chí ta còn không gọi nha hoàn đến gần, là có người cố ý sắp đặt."
Nàng chỉ nhìn ông, không lên tiếng.
Ông càng nôn nóng, giơ tay thề: "Nếu những lời ta nói bây giờ, có một câu nói dối nào, ta sẽ chết không được tử tế!"
Thấy nàng vẫn không lên tiếng, lại càng giữ chặt tay nàng, mở lòng bàn tay nàng ra.
Rút chủy thủ ở thắt lưng ra, đặt vào lòng bàn tay nàng, vội rống lên: "Nếu nàng không tin ta, chi bằng giết ta đi!"
Nói xong muốn đến phía trước ôm nàng, tay nàng khẽ động, chủy thủ liền đặt trên cổ nàng: "Xuống xe."
Nàng biết rõ, ông không sợ chết cũng không sợ đổ máu, nên mới đặt ở cổ chính mình.
Quá hiểu rõ ông, Từ Phượng Bạch rất bình tĩnh.
Quả nhiên, Triệu Lan Chi không dám đến gần nữa, chỉ nhìn nàng, vẻ mặt bi phẫn: "Ta không có, ta thật sự không có!"
Nàng trả chủy thủ vào vỏ ở thắt lưng ông, gật đầu: "Đã biết, ngươi mau xuống xe."
Ông sao mà chịu, lại sợ đến gần sẽ khiến nàng tức giận, liền thành thật ngồi cạnh nàng không dám cử động nữa: "Ta không xuống xe, nàng tin tưởng ta, ta mới xuống xe."
Thời điểm xe ngựa đến trước cửa Từ gia, bị xe phía trước chặn lại.
Từ Phượng Bạch xách rượu, chậm rãi xuống xe, nhận ra kí hiệu trên xe đang dừng kia, là của Phủ hoàng tử.
Xa phu dắt ngựa về hậu viện, nàng đứng ngoài cửa ngẩng mặt nhìn mây trắng trên bầu trời, nhìn một lúc lâu, cho đến khi gã sai vặt nhìn thấy nàng, vội vàng đón nàng đi vào.
Ngày nay hằng năm, quá trưa, Lý Thăng sẽ đến tìm nàng uống rượu.
Mỹ danh mà nói là không tìm được người nói chuyện, thực ra là muốn trì hoãn nàng, muốn trong ngày sinh thần của nàng, được cùng nàng trò chuyện mà thôi.
Thực ra, hắn thông tuệ như vậy, sao lại không biết, bọn họ tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng thời gian trôi qua, quyền lực và tình cảm e là không thể phân biệt được.
Hắn không hiểu được, đối với nàng, trò chuyện với hắn, uống chút rượu, chẳng qua chỉ là xã giao mà thôi, những gì có thể nghe được, những gì không thể nghe, chuyện gì có thể tin, chuyện gì không thể tin, nàng rất thanh tỉnh.
Nàng chán ghét cuộc sống như thế này.
Tựa như Triệu gia Lão Thái thái đã nói, mơ hồ có đứa nhỏ.
Không thể để A Man trưởng thành như thế này.
Cửa phòng mở ra, Lý Thăng đứng trước cửa, trên người mặc áo gấm, lẻ loi một mình.
Thấy tay nàng xách theo bầu rượu, cười nhẹ: "Sao, đi chuẩn bị rượu à?"
Từ Phượng Bạch nhướng mày, cũng nói đến rượu: "Ừ, Điện hạ đến vì Phượng Bạch sắp lên đường ư, tâm Phượng Bạch ở biên quan, tuy giờ đang ở trong kinh nhưng lại ngồi không yên."
Không ngoài dự đoán, Lý Thăng đón nàng đi vào, sóng vai với nàng: "Tuy biên quan đại loạn, nhưng dưỡng thương vẫn quan trọng hơn, vẫn còn kịp."
Nàng đặt bầu rượu lên bàn, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhưng chỉ là biến hóa trong mắt hắn, sau đó giả vờ như không để ý, thản nhiên: "Không muốn trì hoãn ở kinh thành, phải sớm ngày giải quyết mọi chuyện."
Một tay Lý Thăng đặt trên bàn, nhướng mày: "Bây giờ là có chuyện gì? Ai chọc ngươi không vui? Hử?"
Trên bàn đã chuẩn bị rượu và thức ăn, Từ Phượng Bạch đứng dậy đi rửa tay.
Ra sau tấm bình phong, giương mắt liền nhìn thấy nơi bình thường mắc áo ngoài có treo một bức họa, lúc đầu, nàng tưởng là Lý Thăng mang đến để làm ra vẻ huyền bí, cầm lấy ra ngoài.
Lý Thăng đang rót rượu cho nàng: "Ở trước mặt ta, sao lại còn chịu đựng không nói, ta nhìn bộ dạng này của ngươi giống như bị người khi dễ, vội vã trốn ra ngoài, thân thể còn chưa tốt, gấp gáp đi khỏi kinh thành làm gì."
Hắn muốn hỏi, nàng lại không chủ động nói đến Triệu Lan Chi, đưa tay mở cuộn tranh, lập tức trước mắt hiện lên bức tranh bằng mực loãng, chỉ vài nét bút ít ỏi, vẽ bóng lưng hai lớn một nhỏ.[Httt][d.đ-le.quy.don] Bóng lưng đong đưa trong gió trên thảo nguyên trải dài dưới hoàng hôn, một bức tranh vô cùng đơn giản, nét chữ viết trên tranh rất đẹp, nàng đúng là không biết, từ lúc nào mà chữ của Từ Oản lại tốt như vậy.
Từ Nhàn Nhàn, thật là đáng yêu.
Nhìn nàng đề chữ, đưa tay khẽ vuốt ve bóng lưng ba người kia, thật sự nhịn không được, xoay người sang chỗ khác câu môi. Nở nụ cười, Từ Phượng Bạch cuộn lại bức tranh, để trở lại sau tấm bình phong.
Lý Thăng ngước mắt nhìn thấy, tính tình vẫn tốt như trước: "Đó là gì vậy?"
Nàng nghiêm mặt đi ra, hời hợt nói: "Không có gì."
Mới ngồi xuống, Hồng Vận vội vàng chạy vào báo, nói là Triệu Lan Chi đến, bị người ngăn ở ngoài cửa chính, đang làm ầm ĩ lên. Từ Phượng Bạch liếc sang Lý Thăng, tay áo khẽ động, quét ly rượu trên bàn xuống mặt đất.
"Đuổi ra ngoài!"