Vì Lý Hiển học hành lơ là nên Chu thái phó kêu hai người lại gần.
Hắn trầm mặt, chỉ bảo đưa tay ra.
Từ Oản nhìn sắc mặt hắn mới biết là muốn phạt nàng, nên ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Lão thái phó giơ thước lên, Lý Hiển liền đẩy tay Từ Oản ra, nhưng không ngờ thước đã đi xuống, quật thật mạnh vào cánh tay hắn, đau đến mức la lên một tiếng.
Chu thái phó mặt lạnh liếc hắn, rồi lại chỉ vào Từ Oản: "Từ Oản, ngươi biết tội chưa?"
Mới đầu, chỉ là đúng sai không thành vấn đề, không đánh được tiểu điện hạ dĩ nhiên là biến thành có tội, nàng nhìn vẻ mặt Thái Phó, lờ mờ đoán được tâm tư của hắn, lập tức tiến lên, lần nữa duỗi tay ra: "Từ Oản biết tội."
Lời vừa dứt, bộp một tiếng, Chu thái phó nâng thước đánh vào tay nàng.
Đau không tưởng nhưng Từ Oản vẫn không rút tay về.
Có điều da thịt nàng trắng nõn nên lòng bàn tay lúc này hằn đỏ lên, lão thái phó lại giơ thước lên: "Biết sai rồi?"
Lần này không đợi nàng mở miệng, tiểu Lý bên cạnh vừa xoa cánh tay vừa quỳ phịch xuống trước mặt Chu thái phó, hắn cũng giơ hai tay ra, cúi đầu nói: "Biết sai rồi, Hiển nhi biết sai rồi! Thái Phó đừng đánh A Man, Hiển nhi biết sai rồi."
Từ Oản cũng vội quỳ xuống bên cạnh hắn, sắc mặt Chu thái phó hơi tươi tỉnh lại, xoay người lại ngồi xuống: "Đã biết sai rồi thì ta không phạt nữa, hôm qua chưa xong thì hôm nay học bù, về sau nếu tái phạm nữa sẽ phạt nặng hơn!"
Lý Hiển vội đa tạ rồi kéo Từ Oản đứng lên.
Chu thái phó cầm cuốn sách, bảo hai người ngồi xuống, tiếp tục giảng đạo trị quốc, hiếm khi Lý Hiển học hành nghiêm túc nên cho hắn viết đạo trị quốc an dân chi luận, sau một canh giờ mới để lại thư xác nhận rồi về trước nghỉ ngơi.
Chu thái phó vừa đi, Lý Hiển lập tức chạy lại chỗ Từ Oản.
Lòng bàn tay của nàng ửng một vết xanh hồng, đang dùng tay trái xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ, Thục Nhàn cô cô đã mang thuốc cao tới, hai chủ tớ đến trước mặt nàng. Từ Oản nắm tay, cười không ngớt: "Không có việc gì, ta không đau."
Lý Hiển gấp gáp: "Sao không đau được, cánh tay ta bây giờ vẫn còn đau rát nè, mau đưa ta xem thử!"
Nói xong vội kéo cánh tay nàng ra, mở lòng bàn tay ra nhìn thấy còn dấu đỏ, dáng vẻ càng thêm đau lòng, Thục Nhàn vội bôi thuốc vào, trong chốc lát, lòng bàn tay như tỏa ra gió mát.
Từ Oản thấy dáng vẻ khẩn trương [email protected]dyan(lee^qu.donnn) của hắn, ngược lại mình lại không cảm thấy có gì: "Không sao thật mà."
Lý Hiển ngồi xuống chỗ nàng, kéo tay nàng cúi đầu thổi thổi: "Đừng cho biểu ca ta biết nhé, biểu ca cứ dặn dò ta làm cái gì cũng không được liên lụy đến ngươi, huynh ấy mà biết là sẽ không cho ngươi đến đây nữa."
Biểu ca mà hắn vừa nhắc tới chính là Cố Thanh Thành.
Từ Oản mím môi, sực việc hôm nay có thể xem là nhẹ, chỉ vì Chu thái phó muốn phạt Lý Hiển. Cũng may là, dù Lý Hiển học hành không tốt nhưng là người lương thiện, không đành lòng để nàng chịu phạt thay hắn, nếu không ở Đông Cung này, có bị đánh đến chết cũng sẽ không một ai mảy may chớp mắt. Lòng bàn tay bị hắn thổi đến ngứa, có lẽ hắn cũng không phải hoàn toàn vì nàng, nhưng nàng vẫn thấy ấm áp.
Lý Hiển lại sai người mang vải băng tới.
Tiểu tử này chắc là chưa từng làm việc này, hắn cứ quấn rất nhiều vòng đến nỗi tay không thể cử động, hắn còn xoay qua xoay lại nhìn hoài.
Lúc học bài hai người giám sát lẫn nhau, vừa mới bị dạy dỗ nên Lý Hiển rất phối hợp, hoàn thành bài học rất sớm. Lúc dùng bữa trưa, tay không cử động được, nên Thục Nhàn cô cô đút cho nàng.
Sau khi ăn xong, Lý Hiển dẫn nàng đi chơi.
Trong phòng hắn không cho ai vào, rất nhiều đồ vật nhỏ bị ném bừa bãi trên nền nhà.
Từ Oản phải đi cẩn thận để tránh, Lý Hiển cầm tấm nệm đặt chỗ góc tường rồi kéo nàng cùng ngồi.
Tuy là con nít nhưng hắn vẫn thấy áy náy: "A Man, thật không phải với ngươi, đều là do ta gây ra, tay ngươi còn đau không?"
Từ Oản thấy Chu thái phó đánh Lý Hiển một roi nhưng có dùng sức, lúc này tay nàng còn hơi đỏ nhưng không còn đau nữa, nàng lắc đầu rồi nắm lấy cánh tay hắn: "Tay ngươi có sao không? Ta thấy Thái Phó đánh ngươi mạnh quá."
Lý Hiển đau nhưng hắn không nói: "Đây là lần đầu tiên ta bị đánh, cũng may là đánh trúng ta, nếu mà đánh trúng ngươi, e là tay bị phế rồi."
Đâu đến mức đó, Từ Oản khuyên hắn: "Tiểu điện hạ sanh ra ở Đông cung, không hiểu được nỗi khổ của bá tánh thiên hạ, Thái Phó tuy nghiêm khắc nhưng thật sự là muốn tốt cho ngươi, phải học hành thật tốt, sau này sẽ phải dùng tới đạo trị quốc, không phải sao."
Mỗi sáng nàng thức dậy nàng đều đợi phụ thân rồi cùng nhau tới Đông cung.
Nếu như đã được sống lại một kiếp, cũng phải tranh thủ nhiều hơn, mười năm nay Đông cung chưa bao giờ đổi chủ, vừa hay nàng có thể ở bên cạnh Lý Hiển, đúng là trời ban cơ hội tốt. Cứ thế Lý Hiển có thể làm bằng hữu với nàng.
Những lời này Lý Hiển đã nghe không ít, hắn cũng suy nghĩ mông lung: "Ta lại muốn được sanh ra làm một người tầm thường, A Man, ngươi từng gặp người như ta chưa? Mẫu phi ta qua đời lúc ta mới hai tuổi, bây giờ thật sự ta cũng không nhớ nổi dung mạo bà ấy như thế nào, mỗi lần gặp An Bình ta đều bị cười nhạo, bảo ta khắc chết mẫu phi, Đông cung mấy năm không có chủ mẫu, có người thì nói Hiển nhi đáng thương quá, nên có kế mẫu chăm sóc chu đáo hơn, khi thì có người nói, có kế mẫu lại càng đáng thương hơn . . . . ."
Từ Oản nghe hắn nói mà ngơ ngẩn.
Nàng không phải cũng giống vậy sao, nàng dùng tay trái kéo tay hắn: "Cái này ta hiểu rất rõ, ta từ nhỏ cũng không có mẫu thân, tổ mẫu ta cũng suốt ngày giục phụ thân ta thành thân, có lẽ người ta cũng nghĩ ta như vậy, A Man quá đáng thương, không có mẫu thân chăm sóc, kế mẫu có vào cửa hay không đều đáng thương cả."
Lý Hiển sửng sốt, hỏi nàng chuyện gì xảy ra.
"Mẫu thân ta qua đời rất nhiều năm rồi, tổ mẫu muốn phụ thân ta tái giá, có điều phụ thân vì ta mà không muốn đi bước nữa."
"Phụ thân ngươi thật tốt. . . . . ."
Tâm sự với một đứa bé có vẻ dễ dàng hơn một chút, Từ Oản không đề cập đến xuất thân kỳ quái của mình mà chỉ nói việc tổ mẫu muốn phụ thân tái giá, càng khơi gợi tâm sự của Lý Hiển, hai người rất đồng cảnh ngộ.
Lý Hiển mới sáu tuổi, chuyện không bình thường cũng xem là bình thường.
Là một đứa trẻ ai chẳng muốn có mẫu thân thương yêu, không muốn có kế mẫu âu cũng là chuyện bình thường.
Những chuyện hắn cố ý gây ta, Từ Oản đều hiểu được, suy nghĩ cũng đã được khai thông, phụ thân nàng so với vị nhân gia ở Đông cung kia lại trẻ hơn rất nhiều, mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, cả đời mà không thành thân có khả năng là không thích nữ nhi.
Tổ mẫu lo lắng, phụ thân cự tuyệt như thế có thể coi là bất hiếu.
Nàng cũng bất hiếu.
Nghĩ như vậy, càng thấy Lý tiểu thư kia cũng không tệ. . . . . .
Qua buổi trưa, Lý Hiển lại lên lớp.
Từ Oản ngồi cùng hắn hơn nửa canh giờ, vui nhất là nàng dùng tay trái viết chữ nhưng cũng không tệ, cảm giác mới lạ làm con người ta vui vẻ, cứ cầm bút tay trái luyện viết không ít.
Lúc Chu thái phó đi còn thưởng cho nàng một đóa hồng mai cúc.
Nàng vội đa tạ, Lý Hiển cũng có thưởng, Thái Phó cố ý khen hắn, cho hắn một món đồ chơi nhỏ bằng gỗ.
Thục Nhàn cô cô đem bánh ngọt tới, ai cũng không có tâm trạng ăn uống mà chỉ ngồi nói chuyện cùng nhau.
Lý Hiển loay hoay chơi đồ chơi, giống như có ba tầng cơ quan nhỏ, mỗi một tầng đều có thể hoạt động, rút ra một chi tiết, có thể lắp lại lên cao, càng lắp càng cao.
Từ Oản ngồi bên cạnh nhìn hắn chơi rút gỗ lắp đi lắp lại.
Lý Hiển rất nhẫn nãi, dù thất bại cũng không giận, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "A Man ngươi chờ ta có thể xây năm tầng Đình Lâu, làm xong sẽ cho ngươi."
Từ Oản hăng hái nhìn hắn: "Tốt, chẳng qua ta cảm thấy khối này nên để yên như vậy. . . . . ."
Hai người sáp đầu lại gần, đang nói chuyện thì Thục Nhàn cô cô vỗ vỗ Từ Oản.
Nàng quay đầu lại, Thục Nhàn cô cô chỉ ra bên ngoài.
Bên ngoài điện, Cố Thanh Thành không biết đã tới từ lúc nào, hắn đứng cạnh cửa sổ nhìn nàng.
Từ Oản không cười, chỉ cúi đầu.
Lý Hiển cười phá lên: "A Man nhìn xem, sắp xong rồi."
Nàng đáp rồi nằm rạp người xuống cùng hắn.
Tiếng bước chân vang lên, Cố Thanh Thành không đợi d’đ/l/q’d được nàng ra ngoài nên đi thẳng vào luôn, Thục Nhàn cười: "Xem hai cái đứa bé này chơi say sưa quá, không để ý gì khác."
Từ Oản cúi đầu xuống, Cố Thanh Thành đưa tay vỗ vào trán nàng.
Nàng ngẩng đầu rồi mới đứng lên.
Lý Hiển cũng nhìn thấy Cố Thanh Thành, cười: "Biểu ca xem này, ta xây đình lầu sắp xong rồi!"
Thiếu niên vẫn nhìn Từ Oản: "Sao rồi, tay các ngươi thế nào rồi?"
Lời còn chưa dứt đã liếc thấy tay phải của nàng đang bó thuốc, hắn bắt lấy cánh tay nàng nâng lên nhìn, Từ Oản né tránh lui về phía sau một bước. Nàng giơ cánh tay lên, dùng tay trái mở dải băng ra rồi lại lui về sau hai bước.
"Ta không sao, tiểu điện hạ băng chơi thôi."
". . . . . ."
Lý Hiển vừa nghe hai người nhắc tới chuyện này vội ngậm miệng.
Từ Oản đứng nghiêng một bên cúi đầu, Cố Thanh Thành cảm giác nàng có vẻ xa cách, hắn nhìn chằm chằm Từ Oản, suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống.
Ánh mắt liếc về phía Lý Hiển: "Chuyện gì xảy ra?"
Lý Hiển rất sợ biểu ca, liền kể lại sự tình rồi thề thốt đảm bảo không có lần sau.
Từ Oản đứng thật xa nhưng Cố Thanh Thành vẫn vươn tay về phía nàng: "Đưa tay ta xem một chút."
Nàng cúi đầu không nhúc nhích.
Thiếu niên kéo mạnh tay phải của nàng, mở lòng bàn tay ra.
Vết đỏ trong lòng bàn tay đã nhạt bớt đi rồi, tuy vậy, Cố Thanh Thành vẫn nhẹ nhàng mơn trớn, Từ Oản mím môi rụt tay lại, đi lui về sau một bước.
Lòng bàn tay hắn trống không, lập tức ngước mắt lên: "Muội sao thế?"
Từ Oản nắm tay lại, cúi đầu, không nhìn hắn: "Ta không sao, tạ đại công tử quan tâm."
Không hiểu sao lạnh nhạt như thế.
Mới ngồi xuống lại đứng lên: "Quà của muội ta đã phân phát rồi, các tỷ tỷ gửi lời đa ta muội, nhắn muội có rảnh thì về chơi một chút."
Nói đến thế tiểu tử vẫn không ngẩng đầu.
Thiếu niên đứng lên: "Muội có muốn về thì ta đưa muội về?"
Từ Oản vội từ chối: "Không cần không cần, ta không về, để sau sẽ về với phụ thân."
Cố Thanh Thành mất kiên nhẫn, xoay người bỏ đi.
Không khí có chút kỳ quái, Lý Hiển thấy bộ dinendian.lowqid]on dạng hai người, đánh vai Từ Oản: "A Man, sao ngươi làm như không để ý tới biểu ca vậy?"
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Từ Oản mới ngẩng đầu, chỉ nói không có việc gì.
Đến Lý Hiển cũng thấy rõ ràng, nàng đúng là mù quáng.