Gả Tam Thúc

chương 70

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở chòi gác phía đông của Giang Ninh, nơi ở của đô chỉ huy sứ chiếm vị trí không nhỏ, tiền đường dùng để làm việc, ở giữa có một khoảng đất trống coi như là thao trường, hậu đường có hai viện có thể dùng cho gia đình quan viên nghỉ ngơi, Cố Trường Quân và Chu Oanh vì muốn yên lặng sống qua ngày nên đã xây nhà ở thành nam.

Xử lý xong những việc công của mấy ngày gần đây, trợ tá đã dâng lên công báo của triều đình để cho Cố Trường Quân xem, lúc này Bắc Minh buồn thõng hai tay đi vào, thấp giọng nói: “Hầu gia, có tin tức”

Cố Trường Quân không ngẩng đầu lên, đợi trợ tá kia lui ra ngoài rồi mới nói: “Nói.”

Bắc Minh nói: “Mấy ngày nay Uông tiên sinh đi ra ngoài đều đến gặp lang trung, mỗi ngày sẽ có người đến đưa thuốc ở ngõ nhỏ phía sau, hôm nay lại đụng phải Ngụy thống lĩnh nên đã cẩn thận tra hỏi, báo lại là Uông tiên sinh nói rằng gia quyến không cẩn thận đụng vào binh khí trong nhà nên bị thương, cần chút thuốc kim sang trị ngoại thương và thuốc bổ thanh nhiệt giải độc. Thuộc hạ thừa dịp khi Lạc Vân không có ở trong phòng đã điều tra qua, trong chậu than có lụa trắng nhuốm máu vẫn chưa đốt hết, mùi thuốc trong phòng rất nồng, người bị thương chính là Lạc Vân cô nương.”

Cố Trường Quân cúi đầu nhìn chằm chằm giấy tờ trên bàn, hồi lâu không lên tiếng.

Uông tiên sinh là một người kiêu ngạo, hắn ta sẽ để ý đến một tỳ nữ như Lạc Vân ư?

Lạc Vân vẫn luôn ở bên cạnh Chu Oanh trong nội viện, sao lại bị thương bởi binh khí được?

Bắc Minh chần chừ nói: “Ngụy thống lĩnh hỏi là có còn muốn tiếp tục điều tra nữa không.”

“Tiếp tục.” Cố Trường Quân nói: “Ta phải biết rốt cuộc thì Uông Hạc Linh đang làm chuyện mờ ám gì!”

Lạc Vân là người bên cạnh Chu Oanh nên không thể qua loa một chút nào được.

Bắc Minh lĩnh mệnh rời đi, trợ tá kia dẫn theo một quân lính vào: “Gia, Lục đại nhân cho mời.”

Cố Trường Quân đứng dậy, khép lại quyển sách trên bàn: “Phái người thông báo một tiếng với người trong nhà là tối nay bản hầu không về.”

Phụ tá cúi đầu: “Dạ, gia yên tâm.”

Hôm qua mở cửa sổ bị gió thổi một hồi nên hôm nay đã có chút nhức đầu, Chu Oanh dậy muộn, mới ăn được một chút đã hỏi tình hình Lạc Vân, Như Yên úp mở: “… Hình như khá hơn rồi.”

Doãn ma ma ở bên ngoài nghe được thì vén rèm đi vào: “Phu nhân hỏi ngươi mà lại ấp a ấp úng như vậy hả? Ta đã dạy ngươi quy củ như vậy sao?”

Chu Oanh khoát khoát tay: “Chờ lát nữa Lạc Vân dậy rồi ta đi thăm nàng ấy một lúc.”

Sắc mặt Như Yên trắng nhợt: “Đừng, phu nhân, người đừng đi.”

Doãn ma ma trợn mắt nói: “Phu nhân muốn đi đâu đến lượt ngươi sắp đặt sao?”

Như Yên rũ mắt không dám nhìn Chu Oanh, sắc mặt tái nhợt mất tự nhiên. Chu Oanh cau mày lại: “Thôi vậy, chỗ này của ta không có việc gì nữa, gọi Thu Hà vào đây, Như Yên đi nghỉ ngơi đi.”

Nhu Yên như được đại xá, nhanh chóng lui ra ngoài.

Doãn ma ma nhỏ giọng thì thầm: “Nha đầu này thật đúng là không lên nổi mặt bàn, ở bên cạnh phu nhân mà lại không biết nặng nhẹ như như vậy.”

Chu Oanh xoa xoa trán, thấp giọng nói: “Ma ma cũng đi nghỉ ngơi đi, ta đi nằm một lát.”

Doãn ma ma chuẩn bị hai lò sưởi ấm tay xuống dưới chăn của Chu Oanh rồi mới đi ra ngoài: “Vậy phu nhân nghỉ ngơi đi, ta đi đến nhà bếp nhìn một lát.”

Dẫn hết người đi, Thu Hà đang rón ra rón rén thêu thùa ở bên ngoài thì nghe được căn dặn, Chu Oanh ngồi dậy bên trong màn trướng, trầm giọng nói: “Cùng ta đi đến phòng Lạc Vân xem một lát đi.”

Dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Như Yên rõ ràng là đã có chuyện xảy ra. Nàng không yên tâm.

Tiểu nha đầu trước cửa thấy nàng đi ra, cất bước đi thì chạy ra phía sau, Chu Oanh gọi người kia lại, quát lên: “Đứng lại.”

Chu Oanh xiết chặt áo lông cáo màu xám trên vai: “Ai bảo ngươi theo dõi hành tung của ta? Ngươi đang đi báo tin cho ai?”

Tiểu nha đầu còn chưa từng thấy chủ mẫu lên mặt quát người như vậy thì rầm một tiếng quỳ xuống: “Phu nhân, là Như Yên tỷ bảo nô tỳ đi nhìn chằm chằm phu nhân, nếu ra ngoài thì phải mau chóng bao cho nàng ta biết.”

Thu Hà cả giận nói: “Rốt cuộc ngươi là người của ai? Phu nhân là chủ tử của ngươi hay là Như Yên mới là chủ tử của ngươi? Mắt ngươi bị mù rồi sao?”

Tiểu nha đầu khóc sướt mướt không dám lên tiếng, Chu Oanh cười nhạt, xoay người đi về phía hậu viện.

Trong sân có một thị tỳ đang giặt quần áo, thấy Chu Oanh đến thì định mở miệng hô “Phu nhân”, nhưng Chu Oanh lại giơ tay lên làm động tác suỵt, phất tay cho nàng ta lui xuống. Đi thẳng đến phòng Lạc Vân, Thu Hà vén rèm lên nhìn thấy bên trong không có một bóng người.

Như Yên vẫn luôn chú ý lắng nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng nói của Thu Hà thì toàn thân nàng ta khẩn trương đứng lên, bước chậm đi ra bên ngoài, thấy Chu Oanh sa sầm mặt đứng trước phòng, Như Yên cười gượng gạo nói: “Lạc Vân tỷ thấy thời tiết tốt nên nói là đi tản bộ một chút rồi.”

Tiếng nói vừa dứt thì phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Sao phu nhân lại đến đây?”

Chu Oanh quay đầu lại thấy sắc mặt Lạc Vân tái nhợt, đang chậm rãi đi về phía nàng.

Nàng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bước chân của Lạc Vân, trầm tĩnh khiến cho người ta sợ hãi.

Lạc Vân miễn cưỡng cười nói: “Ta thấy hôm nay không lạnh…”

Chu Oanh đứng lên, chậm rãi đi vào trong phòng Lạc Vân, Thu Hà liếc mắt ra hiệu cho Như Yên, hai người lui xuống. Lạc Vân nhếch môi, đi theo Chu Oanh vào trong phòng.

“Phu nhân…”

Chu Oanh chỉ vào giường: “Ngươi ngồi xuống đây, vẫn còn đang bệnh, nhìn sắc mặt ngươi kém như vậy, có phải là bệnh tình nghiêm trọng hơn rồi không?”

Trong lòng Lạc Vân đau xót: “Không sao, người không cần lo lắng cho ta.”

“Ngươi giống như người ngoài sao? Lạc Vân?” Chu Oanh cắn môi nói: “Ngươi có chuyện mà không nói với ta, lại nhờ Như Yên che chở cho ngươi, ngươi có còn ta là người thân thiết nhất của ngươi không?”

Lạc Vân đứng một bên, cúi thấp đầu, không dám nhìn Chu Oanh. Nàng ấy phải nói thế nào đây, những chuyện khuất nhục kia làm sao mà nói ra được.

“Ta không sao…”

“Lạc Vân!” Trong lòng Chu Oanh đau khổ: “Ngươi vẫn còn lừa gạt ta sao? Chân ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc là mấy ngày nay ngươi thế nào rồi?”

“Ta thật sự không sao mà.” Lạc Vân cố gắng nở một nụ cười: “Phu nhân, trời lạnh, người quay về phòng nằm một lúc nữa đi, ta nghe nói người nhức đầu, lát nữa Lạc Vân sẽ qua xoa bóp cho người.”

Chu Oanh vẫn đứng đó, nhìn Lạc Vân ở trước mặt mang lại cảm giác xa lạ cho nàng.

Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm không phải tầm thường. Nhưng hôm nay nàng đã không thể nhìn thấu nàng ấy nữa rồi.

Chu Oanh khẽ cắn chặt răng, tức giận đi ra ngoài.

Quản sự ở tiền viện báo lại, nói tối nay hầu gia không trở về, ngay cả một người có thể nói chuyện được Chu Oanh cũng không có, ngồi một mình trong màn trướng. Sắc trời càng ngày càng âm u hơn, khắp nơi cũng đã thắp lên đèn, nhưng những ánh đèn kia lại bỗng chốc vụt tắt lúc nào không hay.

Trong rừng âm u, Uông tiên sinh quỳ một chân trên đất, vén váy Lạc Vân lên.

Trời đông giá rét đìu hiu, làn gió nhẹ lướt qua bắp chân trơn bóng khiến Lạc Vân run lập cập.

Thuốc thoa lên chỗ bị thương đau đến nỗi khó mà nhịn được, khóe mắt Lạc Vân ngấn lệ, cắn răng cố nén lại.

“Sao lại không thấy tốt lên nhỉ, ngươi cũng không phải làm gì mà? Không được để dính nước, biết chưa?” Uông tiên sinh giương mắt nhìn chằm chằm Lạc Vân, trong mắt nén lửa giận, giọng nói cũng không còn sự dịu dàng những ngày qua nữa, mang theo một sự hung ác.

“A…” Lạc Vân bị hắn bóp, rất đau, không nhịn được rên lên.

“Trả lời! Vẫn chưa học cách ngoan ngoãn sao? Có muốn ta mang bộ dáng kia của ngươi cho người kia nhìn một chút không?”

“Không, ta… ta cũng không làm gì mà, chắc là vô tình đụng phải nên mới…”

Khi nàng ấy nói chuyện còn xen lẫn cả tiếng khóc, váy cuốn lên ngang hông, xấu hổ không dám nhìn nam nhân trước mặt.

Uông tiên sinh thu hồi ánh mắt, dùng lụa trắng băng vết thương cẩn thận lại rồi mới thả váy xuống, Lạc Vân miễn cưỡng đứng lên nhưng không đứng vững, ngã lên người hắn ta.

Uông tiên sinh cúi đầu nhìn thấy hai mắt nữ tử mờ mịt ngân ngấn nước mắt, hoảng hốt nhưng lại không thể giúp gì. Hắn cắn chặt hàm răng, nắm lấy cằm nàng ấy, hung hãn nhìn chằm chằm nàng ấy.

“Uông tiên sinh.”

Sau lưng có một giọng nam trầm thấp, gần gũi vang lên.

Sống lưng Uông tiên sinh cứng lại, buông bàn tay đang kìm hãm thiếu nữ ra, quay đầu lại.

Ánh lửa sáng rực, nhiều cây đuốc như vậy chiếu vào khuôn mặt Lạc Vân vẫn đang dán vào trong ngực nam nhân.

Nàng ấy kinh hoảng che mặt, muốn chạy trốn nhưng xung quanh toàn là người, có người nàng ấy biết, có người lại không biết.

Bắc Minh trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm nàng ấy.

Uông tiên sinh nhìn những người xung quanh, trong nháy mắt đã hắn đã hiểu ra. Cố Trường Quân nói tối nay không trở về là muốn hắn ta buông lỏng cảnh giác. Loại chuyện này nếu không phải bắt ngay tại trận thì nếu hắn ta không thừa nhận, Cố Trường Quân cũng chẳng còn cách nào cả.

Chỉ là, hắn cau mày thật sâu, nữ nhân sau lưng có thể chấp nhận được không?

Nàng ấy chán ghét hắn ta như vậy, bị nhiều người bắt gặp nàng ấy đang ở cùng hắn ta như thế, liệu có đi tìm cái chết không?

Cố Trường Quân khoát khoát tay, những thị vệ phía sau cũng lui xuống.

“Đưa nàng ấy trở về đi.” Hắn ra lệnh ngắn gọn. Bắc Minh đi lên, Uông Hạc Linh cản trước người Lạc Vân.

Bắc Minh thấp giọng: “Uông tiên sinh, nghe hầu gia đi.”

Lúc này Uông Hạc Linh mới hơi tránh ra, Bắc Minh không dám nhìn mặt Lạc Vân, cúi thấp đầu nói: “Vân cô nương, tiểu nhân đưa người về.”

Lạc Vân mím môi, nước mắt rơi xuống, tự ý xông vào nội viện, dâm loạn hầu phủ, tội này hắn không gánh nổi…

Hầu gia đang ở trước mặt nên Lạc Vân không dám nói gì cả, hầu gia sẽ xử trí hắn ta như thế nào? Hắn ta sẽ chết sao?

Cuối cùng cũng không có người dây dưa với nàng nữa, nhưng tại sao nàng lại không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào cả.

Bắc Minh nói lớn hơn: “Vân cô nương, người không thích hợp để ở lại đây, hầu gia còn có lời muốn nói với tiên sinh.”

Lạc Vân nhấc chân lên, chỗ bị thương bị thuốc thấm vào đau nhói.

Bắc Minh muốn đỡ nàng ấy, nhưng Lạc Vân lại bỏ tay ra rất nhanh, tránh đi.

Lạc Vân đi được hai bước thì lại bị người khác nắm lấy cổ tay, kéo lại.

Uông tiên sinh nắm lấy nàng ấy rất chặt, mắt nhìn thằng vào Cố Trường Quân ở trước mặt: “Uông mỗ không dối gạt hầu gia, cô nương này đã có quan hệ phu thê với Uông mỗ.”

Lạc Vân trợn to mắt nhìn về phía hắn ta, nước mắt tuôn rơi: “Uông Hạc Linh, ngươi nói không giữ lời, ngươi đã đồng ý với ta là không nói ra rồi cơ mà!”

Cố Trường Quân không lên tiếng, Lạc Vân là người bên cạnh Chu Oanh, đức hạnh nàng ấy không đoan trang thì Chu Oanh phải đau lòng biết bao đây.

Uông tiên sinh đứng đó, để mặc cho Lạc Vân đánh, hắn ta đang đợi Cố Trường Quân cân nhắc quyết định. Việc đã đến nước này thì hoặc là hắn ban Lạc Vân cho hắn ta, hoặc là trị tội cả hai.

Trong khoảnh khắc này, công danh tiền đồ gì đó hắn ta cũng chẳng thèm nghĩ đến nữa.

Trong vô thức, hắn lại đang cùng tiến cùng lui nữ nhân mà hắn coi là đồ chơi kia. Hoặc là trông mong vào lòng nhân từ, hoặc là chịu tội cùng nhau thôi.

Cố Trường Quân suy nghĩ rất lâu.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, rất lâu sau đó mới khoát tay một cái: “Đưa người về giao cho phu nhân xử lý. Nhốt Uông Hạc Linh vào địa lao.”

Uông tiên sinh cau mày thật chặt, Lạc Vân lại quỳ thụp xuống đất: “Hầu gia, cầu xin người đừng để cho phu nhân biết, cầu xin người, nô tỳ tình nguyện chết, cầu xin người đừng nói cho phu nhân biết.”

Cố Trường Quân nhếch môi: “Ngươi đang quan tâm nàng hay là sợ nàng biết chuyện ngươi phản bội?”

Tiếng khóc của Lạc Vân lập tức im bặt. nàng ấy không dám tin, ngước mắt lên nhìn Cố Trường Quân.

Âm thanh trong vườn hoa dần dần nhỏ xuống, Chu Oanh khép cửa sổ lại, bảo Thu Hà đốt đèn lên.

Cửa bị đẩy ra, quanh người Cố Trường Quân mang theo khí lạnh, cúi người đi vào.

Chu Oanh ngồi trên giường, chậm rãi đứng dậy: “Không phải nói là không về sao?”

Cố Trường Quân cởi áo choàng ra, để lên tay Thu Hà, đi thẳng vào bên trong, cởi nốt áo ngoài ra: “Nhớ đến mỹ nữ ở nhà nên vội vàng chạy về.”

Chu Oanh đi theo phía sau hắn, dừng lại bên ngoài bình phong. Thu Hà kêu người bưng nước nóng đến, Cố Trường Quân cởi áo ra lau người qua một lần, thân trên để trần đi từ bên trong ra, tóc mai nhỏ nước xuống, Chu Oanh vội vàng đưa áo choàng ngủ cho hắn.

Cố Trường Quân mặc áo choàng lên, thuận thế ôm lấy eo Chu Oanh: “Nghe nói nàng nhức đầu hả? Để vi phu xoa xoa giúp nàng nha?”

Vành tai Chu Oanh đỏ lên, tựa vào người hắn: “Không sao, chỉ là ta ngủ không ngon, cộng với bị gió thổi mà thôi.”

Cố Trường Quân ôm nàng đi vào trong phòng, cùng nhau ngồi trên giường: “Năm nay mới nhậm chức, có rất nhiều việc, không thể hồi kinh được. Ta đã báo tin về nhà rồi, nàng cũng đừng phiền não vì chuyện này nữa.”

Chu Oanh mím môi: “Ta không về liệu có được không?” Sợ kinh thành lời ra tiếng vào, lại nói hắn “bất hiếu”.

“Có cái gì không được?” Cố Trường Quân vuốt ve gò má nàng: “Ta nói được là được.”

Chu Oanh chần chờ nói: “Mấy ngày nay Lạc Vân…”

“Có gì để ăn không?” Cố Trường Quân vươn vai: “Ở bữa tiệc đều là mấy món ngọt, chưa ăn được mấy miếng.”

Chu Oanh vội nói: “Có, để ta gọi Thu Hà Và Doãn ma ma, kêu bọn họ chuẩn bị.”

Cố Trường Quân gật đầu một cái, đưa mắt nhìn nàng rời đi.

Trời quá nhanh sáng, chân trời hiện lên ánh sáng màu xanh lam và tím nhạt. Cố Trường Quân dậy từ sáng sớm, không kinh động đến Chu Oanh, dẫn Bắc Minh đi đến địa lao.

Ở góc tây bắc của sân ngoài, sau khi hòn non bộ di chuyển ra chỗ khác, có một cầu thang hiện ra, là một nhà lao không ai hay biết. Người bị mắc lỗi sẽ bị giam lại ở bên trong, cũng được tra hỏi ở đó.

Uông tiên sinh vừa mới dựa vào tường nhắm mắt lại thì nghe được tiếng bước chân, hắn ta đứng lên, hành lễ: “Hầu gia.”

Cố Trường Quân nhìn hắn qua song gỗ: “Đây là lần đầu tiên đối xử thất lễ với Uông tiên sinh.”

Hắn vẫn luôn kính trọng người có học, càng kính trọng người phụ tá này của hắn.

Uông tiên sinh bĩu môi: “Hầu gia muốn xử lý như thế nào cũng được.”

“Đáng giá không?”

“Không đáng giá thì cũng phải chấp nhận thôi.”

“Ngươi nói là nàng ấy là người bên cạnh Chu Oanh, nói là Chu Oanh câu dẫn ta khiến lão phu nhân tức giận, là ngươi đã ra lệnh cho nàng ấy sao?”

Uông tiên sinh cười khổ: “Còn hơn cả thế nữa, ở Trần gia quận chúa bị người của La Bách Ích hạ thuốc, là ta bảo nàng ấy đừng đi theo. Lão phu nhân đưa quận chúa đi đến đạo quán, là ta ngăn cản nàng ấy báo tin cho ngài.”

“Tại sao ngươi lại làm vậy?” Giọng nói Cố Trường Quân bình tĩnh, không nghe ra sự bất thường.

“Nàng không thích hợp với hầu gia. Người xứng với hầu gia cũng chỉ có thiên kim thế gia hiển hách. Nàng có thể giúp đỡ cho hầu gia cái gì? Cho dù được hoàng gia nhận lại thì cũng sẽ chỉ trở thành trở ngại cho tương lai của hầu gia thôi. Sau khi diệt phản tặc, vài ngày sau hoàng thượng đã lật lại nợ cũ, người xui xẻo chính là hầu gia. Chúng ta đều là người tận trung với hầu gia, cũng phải tìm cách để tự vệ chứ.”

Cố Trường Quân cúi đầu cười: “Nói như vậy thì bản hầu nên cảm ơn lòng tốt Uông tiên sinh hả?”

“Trong những người bên cạnh nàng chỉ có Lạc Vân là được trọng dụng nhất. cũng chỉ có Lạc Vân biết chuyện bí mật của nàng. Vốn dĩ ta khinh thường nàng ấy, chỉ giả vờ nói giúp nàng ấy tìm cha mẹ ruột nàng ấy đã tin ngay, đầu hàng ta…”

“Ta không muốn biết các ngươi thông đồng cấu kết với nhau như thế nào.” Cố Trường Quân khoanh tay: “Cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi tự vẫn hai là cưới Lạc Vân.”

Uông tiên sinh sợ run lên, hắn nhìn chằm chằm Cố Trường Quân, không dám tin những gì mình nghe được.

“Lạc Vân chết không có gì đáng tiếc, nhưng nàng rất quan trọng với Chu Oanh, nếu biết được sự thật thì nàng sẽ đau lòng.” Khuôn mặt Cố Trường Quân biểu lộ cảm xúc nói: “Sau khi thành hôn thì ngươi hãy dẫn tiện tỳ kia rời đi, chuyện của bản hầu cũng không cần ngươi nhúng tay vào nữa.”

Uông tiên sinh giật giật khóe miệng, bỗng nhiên Cố Trường Quân phẫn nộ quát lên: “Chẳng lẽ là ngươi vẫn không bằng lòng sao? Uông Hạc Linh, ngươi dám cả gan tính kế nàng, vốn dĩ ta có vô số phương pháp để khiến ngươi sống không bằng chết!”

Truyện Chữ Hay