Phong Thanh Dương nằm bên giường, âm thanh dần dần nhỏ đi, rốt cuộc không còn hơi thở, lát sau, Già Nam khẽ đẩy ngón tay đem hắn đẩy ngã xuống đất.
Nhìn Phong Thanh Dương xụi lơ trên đất, trong mắt Già Nam thoáng qua ánh sáng, do dự một chút, liền mệt mỏi đứng dậy, lảo đảo tới bên Lâm Hoa.
Phong Thanh Dương đã ngây người bên cạnh Phượng Thần mười mấy vạn năm, hắn không dám nghĩ nếu giờ phút này hắn ta lại phản bội hắn, hắn chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn. Cho nên lúc nãy hắn mới truyền một tia thần lực cuối cùng của hắn vào cơ thể Phong Thanh Dương, trước mắt hắn bị thương quá nặng, thần lực chỉ có thể miễn cưỡng khống chế Phong Thanh Dương một khắc đồng hồ. Hắn cầm cự không được lâu, nếu Phong Thanh Dương tỉnh táo lại thì việc lần này hắn muốn việc làm sẽ khó thành công.
Vừa rồi hắn đã xác định một chuyện, mặc dù không thể tin nổi, nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất của hắn, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn hung ác xuống tâm, tay phải chậm rãi mò hướng tới ngực Lâm Hoa.
Tay hắn chìm vào trong cơ thể nàng, chính xác bắt được trái tim đang đập, cảm giác quen thuộc từ tay hắn lan khắp toàn thân, bàn tay khẽ dùng sức, liền đem nó ra khỏi cơ thể nàng.
Ánh mắt Già Nam phức tạp nhìn thoáng qua trái tim khẽ đập trong tay, nghiêng đầu nhìn người nằm dưới đất, trên mặt người kia dã phủ một tầng âm khí mờ mịt, thân thể cách rời trái tim, tốc độ khô héo khó thể thấy rõ. Tình hình này, chỉ chốc lát, nàng liền tiêu vong trong thiên địa.
Nàng chết, hoặc hắn chết.
Lựa chọn thế nào không cần nói cũng biết. Nhưng người luôn luôn quyết đoán sát phạt như hắn trong giây phút sống chết này lại có một chút do dự, nhìn lướt qua Lâm Hoa, chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, nàng đã già đi, nếp nhăn đầy hai gò má.
Già Nam tâm niệm vừa động, đầu ngón tay thoáng qua một tia bạch quang, trái tim đang đập bị chia làm hai nửa, hai nửa này không ngừng ngọa nguậy, chốc lát đã biến thành hai trái tim nho nhỏ.
Đem một quả tim đặt vào cơ thể Lâm Hoa, thấy sắc mặt nàng dần khôi phục, thân hình trở về hình dáng ban đầu, Già Nam mới thở phào nhẹ nhõm, tay phải hướng về lồng ngực đem nửa bên còn lại nhét vào cơ thể mình.
Tất cả đã trở lại vị trí, hắn nhìn Lâm Hoa trở về nguyên trạng, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, hắn cuối cùng vẫn là mềm lòng, vì vậy, mới có thể bị tính kế?
Được nửa quả tim, thương thế của hắn đã tốt hơn phân nửa, nhìn nha đầu đáng thương nằm trên đất, hắn thở dài, cúi người ôm nàng lên, đặt lên giường.
"Xấu nha đầu, ta không phụ lòng ngươi."
Hắn đùa cợt nói, bộ dạng săn sóc này, nào có giống một lão đại Yêu Giới? May có kết giới, nếu không tình cảnh này bị người khác nhìn thấy, một đời thanh danh của hắn liền bị phá hủy a.
Một khắc đã qua, Phong Thanh Dương tỉnh lại.
"Ngươi đã tỉnh." Già Nam bình tĩnh nói, "Tới đây."
Phong Thanh Dương ngây ngốc đứng dậy, ngồi trên ghế đá, đầu óc vừa khôi phục tỉnh táo, ngạc nhiên trợn mắt, thất thanh nói: "Ngươi đã khỏe?"
Già Nam nhíu mày, cười như không cười nhìn hắn: "Chẳng lẽ ngươi hi vọng thấy ta chết?"
Vẻ mặt Phong Thanh Dương đại biến, phù phù một tiếng té xuống đất, rung giọng nói: "Ta......"
"Thôi, " Già Nam tiện tay hóa thành một ly trà xanh, nhấp một ngụm, dừng một chút tựa như đang thưởng thức tư vị, hồi lâu sau mới nói: "Chỉ là mười mấy vạn năm, hai người chúng ta vì sao lại lạnh nhạt như vậy?"
Phong Thanh Dương đứng dậy, do dự ngồi trên ghế, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Ngươi vì sao ở Yêu Giới?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, mười mấy vạn năm cách xa, vốn là người quen đã trở nên xa lạ như thế. Thân phận diện mạo thay đổi toàn bộ, hắn không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Già Nam không đáp, tay phải vuốt vuốt ly trà trong tay, nước trà không ngừng lắc lư trong chén nhưng không hề thiếu giọt nào.
"Đây là thánh tuyền (nước suối) Yêu Giới, do linh khí Thiên địa tư dưỡng, vạn năm mới đắc thành tinh hoa, là chí bảo Yêu Giới. Ta đến Yêu Giới mười mấy vạn năm cũng chỉ được một ly." Già Nam nhìn Phong Thanh Dương, mở miệng nói: "Có muốn nếm thử hay không?"
Dứt lời liền đem ly trà trong tay tới trước mặt Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương nhìn trà xanh nóng bốc hơi, mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi, chỉ mùi thơm đã khiến tinh thần người ta sảng khoái, toàn thân thư thái.
Trà tốt, nước tốt, nhưng hắn không cách nào ngẩng đầu, nhìn theo cánh tay lại thấy trên mặt Già Nam mang theo nụ cười như có như không, trong mắt cũng lành lạnh.
"Sợ có độc sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Phong Thanh Dương tái đi, đưa tay, muốn nhận lấy ly trà, lại bị Già Nam tránh được. Nhìn sắc mặt Phong Thanh Dương trắng bệch, khẽ mỉm cười liền đem chén nước uống cạn, mới mở miệng: "Chén kia ta đã dùng qua, lần này chỉ là làm khó người khác."
Phong Thanh Dương ngơ ngác bất động, nhếch nhác tránh tròng mắt đen láy của Già Nam, hắn không biết tại sao người đó lại do dự, chỉ là một ly trà xanh, người đó sao lại hại hắn?
Chỉ là một chén nước, đã thử được tim hắn, sâu trong nội tâm của người ấy, không tin hắn sao?
Mười mấy vạn năm, hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng một người khác, coi chừng hắn, che chở hắn, sùng bái hắn. Thế nhưng người đó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nói với hắn rằng những thứ hắn đang tin tưởng chỉ là cảnh tượng hư ảo, tín ngưỡng sụp đổ, những thứ hắn làm trước kia chỉ là chuyện cười, khiến tim hắn rối loạn.
Già Nam thở dài, đứng dậy nhìn xa xa phía chân trời, hồi lâu mới mở miệng: "Ngươi trở lại Thần giới đi, nơi này không phải nơi ngươi nên tới, hôm nay ngươi cứu ta một mạng, toàn bộ tình cảm năm xưa giữa ngươi và ta đã hết, ngày khác gặp nhau trên chiến trường, sẽ không lưu tình."
Phong Thanh Dương nghe vậy cả người rung mạnh, không thể khống chế ngã xuống đất, hắn không dám tin nhìn bóng lưng cao lớn, hắn đây là ý gì? Hắn không thể tha thứ cho hắn sao?
Năm tháng dài như thế, mấy triệu năm làm bạn, hắn sao có thể dễ dàng chặt đứt chấp niệm giữa hai người? Chỉ mấy câu nhẹ nhàng liền muốn ân đoạn nghĩa tuyệt sao?
Hắn không cam lòng.
Thần giới, hắn không cần, hắn chỉ muốn ở bên cạnh người ấy, bất luận hắn là thần hay là yêu.
Người ấy không tin hắn, hắn liền khiến người ấy tin tưởng.
Hắn đứng dậy, kiên định tới trước mặt hắn, tay phải thoáng hiện quang hoa, một hạt châu màu đỏ xuất hiện trong tay, hắn đem hạt châu đưa tới trước mặt Già Nam, bình tĩnh nhìn người ấy.
"Đây là thần hồn của ta, cho ngươi." trên khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn ra một tia tâm tình: "Ta biết ngươi không còn tin ta, nhưng ta sẽ không rời khỏi ngươi, sai lầm một lần đã đủ rồi."
"Ngươi có thể đem thần hồn của ta giam cầm, từ đó, mạng của ta chính là của ngươi, bất luận ngươi biến thành bộ dáng gì, bất luận ngươi còn nhớ ta hay không...ta sẽ ở trong thần hồn tìm được ngươi."
"Nếu còn phản bội một lần nữa, bất luận vì lý do gì, ngươi hãy câu diệt thần hồn ta, khiến nó biến mất mãi mãi trong thiên địa này."
"Xin hãy cho phép ta ở lại bên cạnh ngươi."