Phượng Thần cung lấy màu đỏ làm chủ đạo, trang nghiêm và quỷ dị vô cùng.
Nền gạch đen, vách tường đỏ, trên đỉnh là một bức tranh Phượng Hoàng niết bàn, Phượng Hoàng đen giãy giụa trong ngọn lửa đỏ rực, phượng vũ (điệu múa phượng hoàng) phiêu linh trong lửa, trong mỗi bức ngọn lửa càng bốc cao hơn, càng xinh đẹp rực rỡ.
Phong Thanh Dương nằm trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bức Phượng Hoàng niết bàn rung động lòng người, trong lòng nổi sóng.
Lời đồn nóc nhà Phượng Thần cung đẹp nhất Thần giới, phía trên khắc rõ cảnh tượng Phượng Hoàng niết bàn, ngay cả lúc Phượng Hoàng bỏ đi bộ lông hoa lệ ——Điểm này, Phong Thanh Dương biết rõ, chỉ là hắn cảm thấy việc trút bỏ bộ lông đối với tộc thần Vũ là chuyện cực kỳ khuất nhục. Vậy mà Phượng Thần lại đem nghênh ngang vẽ trên trần nhà cho người chiêm ngưỡng. Khí phách này, tấm long này, tự luyến đến mức độ này, ách.
Phong Thanh Dương lật người, nhìn Phượng Thần an tĩnh ngồi một bên, nhíu mày nói: " Sao ngươi không nhìn ta? Chẳng lẽ sợ nhìn thấy gương mặt ta rồi tự ti với bản thân sao?"
Đóng sách trong tay, Phượng Thần nhàn nhạt liếc Phong Thanh Dương quần áo xốc xếch nằm trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Lần sau trở lại, nhớ mặc quần áo."
"......"
Phong Thanh Dương phản xạ che kín thân thể, thê thảm nhìn vẻ mặt nam tử đạm mạc, sau đó buồn bã che mặt khóc khẽ, u oán mở miệng: "Ngươi phá hủy trong sạch của người ta, ngươi phải phụ trách người ta."
Nhìn hết thân thể người ta, chiếm hết tiện nghi người ta, quan trọng nhất là, nhìn thân thể hoàn mỹ như vậy, sao ngươi có thể trấn định như thế, tự nhiên thờ ơ như thế?
"Hả?" Phượng Thần nhướng mày, đưa tay sờ sờ ống tay áo, móc ra một vật đen thui, ném tới trước mắt Phong Thanh Dương, "Mang theo đi."
Thấy rõ vật màu đen kia, vẻ mặt Phong Thanh Dương đại biến, bỗng chốc nhảy lên, cắn răng nói: "A Dạ, ngươi lợi hại."
Hình dáng này, rõ ràng là Kỳ Lân khóa hành hạ hắn hơn một tháng, đoạn ký ức những ngày bạo lực cố gắng phá khóa Kỳ Lân hiện rõ mồn một trước mắt. Hắn điên rồi mới đi trêu chọc hắn.
"A Dạ, " một cước đem Kỳ Lân khóa đá đi, Phong Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói:
" Ít ngày nữa Thần Đế sẽ hành động, ngươi định làm như thế nào?"
Trả lời hắn là yên tĩnh tuyệt đối.
Phượng Thần ngửa đầu nhìn bức Hắc phượng giãy giụa trong ngọn lửa cháy bừng bừng, tay phải co rút nhanh, bóp nát sách trong tay. Phượng Thần sững sờ, chậm rãi mở trang giấy trắng nát vụn trong tay, thả xuống nền gạch đen, càng hiện rõ vẻ cô tịch.
"Thần Đế sao?" Phượng Thần nói nhỏ, âm thanh lại mang theo thê lương, tiêu điều "Ta có thể như thế nào?"
"Ngươi là vị thần cuối cùng, nếu ngươi không đồng ý, ai có thể ra lệnh cho ngươi?" Phong Thanh Dương vội la lên, hai mắt đỏ bừng, giọng căm hận nói: " Thần Đế căn bản không phải là......"
"Đủ rồi, " Phượng Thần quát lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Thanh Dương, trầm giọng nói: " Trừng
phạt lần trước còn chưa đủ sao?"
Phong Thanh Dương nắm chặt hai quả đấm, vẻ mặt tức giận không cam long. Thân là Thần Thú lại phải làm con vật giữ cửa hạ tiện nhất, cái chuyện khuất nhục đó, làm sao có thể quên? Làm sao có thể tha thứ?
"Kỳ Lân”. Trong mười vạn năm, chiến hữu bên cạnh từng người một ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn. Hắn cũng không biết, hắn đang che chở cái gì, đến tột cùng có cái gì đáng giá để hắn phải dốc toàn lực đi thủ hộ. Phượng Thần đột nhiên có chút chán nản, mệt mỏi nói: "Thần Đế như thế nào, tự có lý do, bọn ta là thần tử, chỉ có thể tuân theo."
Cái loại bi thương đó, vẻ mặt chấp nhận đó, tại sao lại xuất hiện trên mặt hắn? Hắn đã từng là vô địch, trông coi chúng sanh. Hôm nay là cái gì khiến hắn thành bộ dáng này? Phong Thanh Dương buông lỏng hai quả đấm, trong mắt đầy vẻ đau thương, hắn chán nản cúi đầu, nhìn vật màu đen kia. Không nghe lệnh thì sao, phía sau hắn còn có bộ tộc Phượng Hoàng, sao có thể không để ý đến tánh mạng tộc nhân? Sao có thể làm việc nhẫn tâm như vậy? Sao có thể để xuống?
Trong nhất thời, không khí trong điện ngột ngạt đến đáng sợ.
Bước chân Bạch Miểu đột ngột vang lên.
Vẻ mặt Phượng Thần khẽ biến, bỗng chốc biến mất, Phong Thanh Dương sau đó cũng theo ra ngoài.
Hỏa diễm vô tận, nhiệt lửa bức người. Vừa bước ra cửa điện, Phong Thanh Dương đã bị cảnh hỏa ngục trước mắt làm sợ ngây người. Nha đầu ngốc, trên mặt đầy vẻ dữ tợn, ngọn lửa đỏ sậm từ trong cơ thể nàng không ngừng xông ra, lan khắp Phượng Thần cung. Nhiệt độ này, sắc thái yêu dị này, như tuyên cáo ngọn lửa vô cùng nguy hiểm.
Cái này là......
Phong Thanh Dương khiếp sợ. Không thể nào. Hắn muốn chạm vào lại bị người ngăn lại. Quay đầu liền thấy cô gái tóc xanh xinh đẹp run rẩy đứng bên cạnh, hắn thấy rõ hai tay trắng noãn của cô đã bị ngọn lửa kia đả thương. Hai tay đầy vết thương nắm lấy tay hắn, cau mày nói: "Đây là Phượng hỏa, không nên cử động."
Phượng hỏa! Quả nhiên là Phượng hỏa. Phong Thanh Dương đỡ lấy cô gái xiêu vẹo bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Phượng Thần đang giằng co với cô gái. Trong nháy mắt, thân hình nàng dài ra, tóc đen biến thành màu lửa, rủ thẳng xuống bàn chân, gương mặt thanh tú biến thành vẻ tuyệt sắc khác.
Cái đó.....
Phong Thanh Dương không thể tin trợn to mắt, chỉ thấy nữ nhân kia biến trở về nguyên dạng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lâm Hoa lơ lửng trên không trung, hai mắt trống rỗng vô hồn nhìn người trước mặt. Ngọn lửa quanh thân nàng không an phận nhảy lên, nàng lộ vẻ khổ sở, mong muốn áp chế ngọn lửa.
Không muốn thương tổn đến người này......
Ý niệm mơ hồ nổi lên, nàng khổ sở cúi người, từng giọt máu tràn ra khóe miệng, còn chưa rơi xuống đã
hóa thành ngọn lửa vào không khí.
Đến gần Lâm Hoa, nội tâm Phượng Thần liền dậy sóng. Ngọn lửa này, hơi thở này, hắn cực kỳ quen thuộc. Đối mặt cả ngày lẫn đêm, hắn sao lại không biết, cô gái trước mặt đang rất khổ sở. Hắn cũng cảm động lây.
Tuyệt vọng trầm sâu, vô tận bi thương, nữ tử này, đến tột cùng đã trải qua chuyện gì? Thường ngày nói cười, không buồn không lo, đến tột cùng là để che giấu cái gì?
Còn chưa kịp phản ứng, Phượng Thần đã ôm cô gái nôn ra máu này vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh, hắn nhẹ giọng thì thầm, giống như cam kết: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Mấy chữ này lại có tác dụng kì dị, vuốt lên tất cả đau thương, ngọn lửa đang rực cháy chậm rãi thu hồi vào cơ thể Lâm Hoa. Tất cả trở lại bình thường.
"Điện hạ......"
Âm thanh yếu đuối vang lên, Phượng Thần nhẹ giọng lên tiếng, "Ta ở đây."
Cô gái trong ngực thõa mãn than nhẹ: "Thật tốt, ngươi vẫn còn ở đó."
Vừa dứt lời, người đã hôn mê bất tỉnh.
Phượng Thần mờ mịt nhìn cô gái trong ngực.
Ngay cả Kỳ Lân cũng không nhìn được cô ấy, lại khiến hắn cảm giác quen thuộc đến kỳ dị, cô gái này toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào hắn.
Nàng, đến tột cùng là ai?