Dưới đỉnh La Tiêu.
Thương Nam Thần Quân nhìn Lâm Hoa đang cuộn tròn trong ngực, cười nói: "Mạn Châu Sa Hoa đã có, sao ngươi không nóng vội gì hết?"
Lâm Hoa ngẩng đầu, buồn bã ỉu xìu nói: "Luyện đan không cần lò luyện sao? Còn cần bảy bảy bốn chín ngày, muốn gấp cũng không gấp được?"
Thương Nam Thần Quân kinh ngạc: " Ai nói cho ngươi những thứ linh tinh này? Nguyên liệu đã đầy đủ hết, đan dược xíu nữa sẽ có, nhưng nếu ngươi không gấp, chúng ta về lại Mộng Vũ Thiên Cung rồi nói tiếp."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hoa đã vẫy cánh, bay xuống một bên tảng đá, vội vàng kêu: "Mau luyện đan a. Ta sắp chờ không kịp rồi."
Ta sao lại quên truyền thuyết đều là lừa bịp hết, lãng phí thời gian dài một cách vô ích như vậy.
Chỉ thấy Đế Lưu Tương màu bạch cùng với Mạn Châu Sa Hoa đỏ tươi trong tay Thương Nam Thần Quân thay đổi, cuối cùng ngưng kết thành một viên đan dược nho nhỏ màu hồng, quầng sáng trắng muốt như ngọc đảo quanh.
Cằm Lâm Hoa rớt xuống, cái này xong rồi?
Ngón tay Thương Nam Thần Quân búng một cái, viên thuốc màu hồng đã rơi vào trong miệng Lâm Hoa, nàng theo bản năng câm miệng, thuốc theo thực quản lăn xuống.
Đau nhức đột nhiên ập tới, toàn thân xương cốt không co rúc lại, vặn vẹo, đau đớn khó nhịn.
Lâm Hoa kêu thảm một tiếng, từ trên tảng đá lăn xuống.
Thương Nam Thần Quân cuống quít bế nàng vào trong ngực, dịu dàng trấn an: "Nhịn một chút, xong ngay đây."
Một mảnh lông vũ rơi xuống đất.
Tiếp theo là hai mảnh, ba mảnh, bốn mảnh......
Cho đến khi màu lông xám tro không còn, Lâm Hoa lờ mờ phát hiện ra, ta bị nhổ lông sao? Vốn đã xấu rồi, không cần biến ta thành một con gà không lông a.
Lông vũ vẫn tiếp tục rụng, trên người nàng toát ra khói xanh lượn lờ.
Gà rừng nướng sao?
Lâm Hoa bị doạ, ta chỉ muốn trở thành người, không cần nướng ta chứ?
Lâm Hoa đáng thương mà nhìn Thương Nam Thần Quân, chỉ thấy hắn lúng túng xoay mặt đi, vệt hồng nhàn nhạt trên khuôn mặt trắng nõn.
Ta sắp thành gà nướng rồi, mặt ngươi còn hồng cái gì?
Lâm Hoa theo bản năng mở rộng cánh, vì vậy, nàng thấy một cái tay.
Một cái tay nhỏ, trắng trẻo mập mạp.
Lâm Hoa rợn cả tóc gáy, nơi này là vùng hoang sơ trừ nàng và Thương Nam Thần Quân, còn có người khác sao?
Mặt Thương Nam Thần Quân càng ngày càng hồng, Lâm Hoa nghi ngờ càng ngày càng sâu, chẳng lẽ là tay ta?
"Pằng" một tiếng, Thương Nam Thần Quân quay đầu lại thấy Lâm Hoa bị đánh đến đầu óc choáng váng , lại quay mặt đi.
Đây là......
Lâm Hoa tự đánh chính mình. Rốt cuộc đã tỉnh táo lại, ta lại làm người rồi. Lâm Hoa vội vàng vẫy tay xua tan khói mù lượn quanh, thực sự quan sát thân thể mới của nàng.
Bắp chân trắng nộn, cánh tay nho nhỏ, còn có chiều cao.
Đều là hình dáng của một đứa bé tuổi.
Mặt Lâm Hoa xụ xuống, u oán nhìn Thương Nam Thần Quân: "Ta thế nào biến thành đứa bé?"
Đùi đẹp đâu? Eo nhỏ đâu? Ngực lớn đâu? Ta hiện tại như một đứa bé dứt sữa, mặt của ngươi hồng cái gì?
Thương Nam Thần Quân mất tự nhiên tằng hắng một cái: "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn."
Thương Nam Thần Quân giơ tay lên, ánh sáng trong lòng bàn tay thoáng hiện, hóa ra một bộ quần áo đỏ, "Ngươi trước mặc quần áo vào đi."
Dứt lời, để Lâm Hoa xuống, xoay người sang chỗ khác.
"......"
Thì ra ta vẫn trần truồng.
Lâm Hoa luống cuống tay chân mặc quần áo vào, nãy giờ lo nhìn, bây giờ có chút lạnh.
Sửa soạn xong hết, một chiếc gương đúng lúc xuất hiện trước mặt Lâm Hoa.
"Gà rừng rất đẹp."
Trong kính là một cô gái nhỏ, đầu tóc như tổ rơm, mắt phượng hẹp dài bỉ ổi, lỗ mũi phập phồng, một thân quần áo đỏ rực lung tung đắp người.
Khóe miệng Lâm Hoa không ngừng co quắp, lớn tiếng khóc.
Tiểu hài này dáng dấp thật sự quá bỉ ổi.
_________________