Lúc Cao Chí Kiệt đến lần nữa đã là chiều hôm sau. Lâm Lang còn đang học tiết tự chọn, thấy Cao Chí Kiệt liền lặng lẽ chuồn ra từ cửa sau. Mắt Cao Chí Kiệt sáng lập lòe, Lâm Lang sợ hãi, vội hỏi: "Hàn Tuấn xảy ra chuyện sao?"
Cao Chí Kiệt tức tốc lắc đầu: "Đâu có đâu có, xuất viện từ trưa rồi."
Lâm Lang thở dài: "Làm tôi sợ muốn chết."
Cao Chí Kiệt nghiêm túc nói: "Nhưng anh ấy thực sự không tự sinh hoạt được, cậu chưa thấy hai tay ảnh đâu, bị xẻ luôn hai đường sâu hoắm. Giờ hai tay bị băng hết rồi, chả làm được gì sất."
Lâm Lang hơi há miệng, đoạn "ừm" một tiếng.
Cao Chí Kiệt nhìn cậu hỏi: "Cậu không muốn đi xem thử à?"
Lâm Lang mím môi: "Tôi nghĩ đã."
Cao Chí Kiệt đang muốn phát hỏa, nhưng nghĩ đến lập trường của Lâm Lang lại thấy cậu đáng thương, thở dài không nói gì. Lâm Lang đi hai bước, tự nhiên ngoảnh đầu hỏi: "Anh ấy tìm ai chăm sóc chưa?"
Cao Chí Kiệt thoáng ngây ra, lắc đầu: "Chưa." Hắn đi nhanh hai bước đuổi theo, hỏi: "Cậu muốn nhận chăm sóc hả?"
Lần này Lâm Lang không đáp, hình như giáo viên định điểm danh, cậu vẫy tay rồi chạy vào lớp.
Lâm Lang lẫn trong đám đông cũng rất nổi bật, diện mạo thanh tú sạch sẽ, tướng ngồi luôn thẳng tắp. Cao Chí Kiệt đứng trên hành lang nhìn thật lâu, tựa hồ đột nhiên hiểu được sự cố chấp gần như bệnh hoạn mà Hàn Tuấn dành cho cậu. Hắn chạy xe tới bờ biển, bước ra châm điếu thuốc. Đầu tóc bị gió biển thổi tán loạn, hắn rít mạnh một hơi, rồi giậm chân lên đầu lọc, lái xe đến thẳng nhà Hàn Tuấn. Tới nơi, hắn chẳng buồn xuống xe mà bấm còi liên tục. Hàn Tuấn quả nhiên ló đầu khỏi cửa sổ, lạnh lùng nhìn hắn.
Cao Chí Kiệt thò đầu ra từ cửa xe, hô: "Đừng bảo em không biết suy nghĩ, sau này anh đối tốt với Lâm Lang một chút."
Hàn Tuấn nghe mà hơi ngẩn ra, tưởng Cao Chí Kiệt dẫn Lâm Lang lại đây, bèn vội vội vàng vàng nhìn xuống dưới lần nữa. Trước cửa trống rỗng, chỉ có ánh đèn mờ ảo phát ra từ xe Cao Chí Kiệt, gió tràn vào khiến rèm cửa khẽ đong đưa, trong tiểu khu cũng thấm đượm hương hoa.
Bà dì mời tới vẫn chưa đến, hai tay hắn bất tiện, đành chấp nhận ăn bánh mì. Bây giờ mà tắm rửa thì khỏi nghĩ đi, riêng cởi quần áo đã là vấn đề rồi. Ngã lên sofa chợp mắt một lúc lâu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng chuông. Hàn Tuấn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, biết bà dì kia đến, liền qua mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy Lâm Lang đeo ba lô, đứng ngoài cửa ngẩng đầu, khuôn mặt ửng đỏ.
Lâm Lang nhớ rõ vào năm chín tuổi, cậu học lớp ba, nhờ thành tích xuất sắc nên thầy Mã – một người thầy rất thương yêu cậu – đã nói với cậu rằng, nếu cậu muốn có thể xin nhảy lớp, bởi khi ấy cậu đã học xong toàn bộ sách giáo khoa lớp bốn. Thầy Mã cảm thấy cậu không cần lãng phí thêm một năm nữa. Cậu nào dám tự làm chủ, bèn về nhà gọi điện đến Quảng Châu hỏi ba Lâm. Ba Lâm muốn chính cậu quyết định, đó còn là lần đầu tiên trong đời cậu quyết định một chuyện lớn như vậy. Lăn qua lộn lại suy nghĩ cả ngày, lo lắng nhảy lớp cao hơn anh hai sẽ khiến anh mất hứng, làm gì có em trai nào lên cấp còn lẹ hơn anh mình.
Về sau, anh hai bảo không thèm để ý, cậu trực tiếp lên thẳng lớp năm luôn. Ba Lâm nói, đã quyết tâm thì không được hối hận, nếu thấy mệt mỏi quá thì chỉ có thể kiên trì học cách thích ứng thôi, cũng đâu thể nhảy về.
Cũng may thầy dạy lớp năm của cậu là Hiệu trưởng trường họ, Lâm Lang càng được coi trọng, vì tự tin nên thành tích ngày càng tốt, thi lên cấp hai còn đứng nhất cả xã..
Lâm Lang tới đây cũng phải trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn biết lần lựa chọn này quan trọng hơn hồi tiểu học.
Cao Chí Kiệt đi rồi, cậu cúp tiết, lê từng bước về ký túc xá. Con đường từ căn tin đến nhà bốn lát toàn gạch vuông. Cậu đếm từng viên một, từ căn tin đến thềm đá trước cổng ký túc xá có tổng cộng một ngàn một trăm hai mươi chín viên gạch. Một đoạn trong đó bị vỡ rất nhiều viên do mấy hôm trước người ta sửa đường ống, cậu cũng cẩn thận đếm hết, hai mươi chín miếng gạch vỡ tính thành mười ba viên.
Trước khi đếm, Lâm Lang tự nhủ với mình, nếu là số chẵn, cậu xem như không biết gì hết, nếu là số lẻ, cậu sẽ mạo hiểm một phen.
Thời điểm đến viên cuối cùng, hắn đứng trước thềm đá quay đầu nhìn lại, giữa nắng chiều tháng ba mùa xuân, khóe mắt tự dưng trượt xuống một giọt lệ thật nhỏ. Mấy dì quản lý ký túc thấy cậu như vậy còn thân thiết hỏi làm sao, có phải khó chịu chỗ nào không.
Là thành phố du lịch nổi tiếng của Trung Quốc, thành phố F tháng ba lộng lẫy diệu kỳ, đường phố ngập tràn hương thơm thoang thoảng và hoa xuân rực rỡ, nhất là ban đêm, nom càng nền nã mà sang trọng. Cậu đeo ba lô đến tiểu khu, lấy đủ dũng khí mới ấn chuông cửa. Khi cửa mở ra, cậu kéo ba lô trên vai, không biết nói gì cho phải, đành chờ người nọ mở miệng hỏi trước.
Nhưng Hàn Tuấn vậy mà chẳng nói câu nào, chỉ bất động nhìn cậu. Lâm Lang chờ tới mức hơi sốt ruột, vô thức cúi đầu xuống, cậu kiêu ngạo từ trong máu, rất sợ hắn cự tuyệt mình rồi vênh váo nói: "Em cho đây là khách sạn, muốn tới thì tới muốn đi thì đi chắc? Hay nghĩ đại ân không cách nào cảm tạ bằng lời nên muốn lấy thân báo đáp?"
Tuy nhiên, cổ họng hắn chỉ hơi động đậy, cất giọng khàn khàn: "Em đến đây rồi, muốn ra ngoài nữa khó lắm đấy."
Lâm Lang nghẹn đỏ mặt, lấy ra hiệp nghị bọn họ từng ký kết trong ba lô: "Lần này hai chúng ta bình đẳng, thực hiện ước hẹn một năm, không ai được chơi xấu."
Người nọ lại không trả lời, chỉ nhìn cậu từ trên cao. Lâm Lang đứng ngốc lăng hồi lâu, mắt đỏ lên, xoay lưng bỏ ra ngoài. Ra khỏi tiểu khu, cánh tay bỗng nhiên bị người ta bắt lấy. Cậu giật mình quay đầu, thấy Hàn Tuấn thở phì phò nhìn mình.
Gió đêm thổi rối sợi tóc đen nhánh mà mềm mượt trên trán Lâm Lang, cậu ngẩng đầu, thấy ánh mắt nóng bỏng của người nọ thì hơi thở dốc khẩn trương. Hàn Tuấn kéo cậu vào ngõ hẹp bên đường, Lâm Lang chẳng biết làm sao, loạng choạng bị lôi đi, rồi bị đặt lên tường. Cậu cúi đầu rên khẽ, hay tay bấu tường hơi co lại, tim đập gấp gáp, chỉ có thể vụng dại thừa nhận, linh hồn đắm say mênh mông, hơi thở ngập tràn mùi vị người nọ, còn có hương hoa lan tỏa khắp không khí.