Khi tia nắng đầu tiên của năm hắt vào, Lâm Lang vẫn đang ngủ trên giường, che lại đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu rọi, biếng nhác hỏi: "Trời đẹp rồi sao?"
Người nọ đứng giữa ánh nắng, vỗ vỗ cái tay đang kéo chăn: "Trưa trờ trưa trật rồi, tiểu lười biếng còn chưa chịu dậy à."
Lâm Lang ngồi dậy, ôm chăn than thở: "Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ không cần dậy sớm, tôi còn định ngủ cả ngày đây."
Vẻ mặt Hàn Tuấn còn rất mệt mỏi, giống như chưa hoàn toàn khôi phục sau chuyến công tác vất vả: "Ngày đầu năm mới, em chưa nghe nói thời tiết đầu năm sao?"
Lâm Lang phì cười một tiếng, bò dậy khỏi giường. Làm vệ sinh xong thì kéo dép lê lệt xệt đi đến phòng khách, người nọ đã đứng sẵn cạnh bàn ăn, trên bàn có đủ mọi thứ, ngay cả chén đũa cũng dọn xong. Lâm Lang mới gắp đũa đầu tiên phát hiện không thích hợp. Cậu cũng không kén ăn, dù gì cũng xuất thân nghèo khó, trước khi quen Hàn Tuấn chưa nếm được bao nhiêu món ngon. Nhưng bữa cơm hôm nay rõ ràng không ngon, không mặn thì nhạt, miếng sau dở hơn miếng trước, nếm hết một lượt mới phát hiện đĩa thịt bò không tệ. Cậu ăn được mấy đũa, nhận ra người nọ nhìn mình nãy giờ, rồi hắn cười tủm tỉm hỏi: "Thấy sao?"
Lâm Lang gật gật đầu: "Ngon lắm." Cậu không muốn người nọ cảm thấy mình bị chiều hư, cũng vì cậu quá kén ăn trên bàn cơm, nên bà nội Lâm thường xuyên mang nạn đói năm ra giáo dục cậu. Thành ra mỗi lần ăn cơm, chỉ cần không tới nỗi nào, cậu vẫn có thể chấp nhận.
Hàn Tuấn nghe mà cao hứng, cầm đũa bảo: "Lần đầu tiên nấu, tay nghề đương nhiên không bì được với đầu bếp nhà hàng."
Lâm Lang giật nảy người: "Anh nấu á?"
Hàn Tuấn gật đầu, gắp một miếng rau, nhíu mày: "Bỏ muối hơi nhiều rồi."
Lâm Lang thầm thấy may mắn vì mình không nói thật, dè dặt ăn được một lúc thì Hàn Tuấn đột nhiên dừng đũa như phát hiện điều gì: "Đứng lên, chúng ta ra ngoài ăn thôi."
Lâm Lang biết mình lộ rồi, lại càng giả bộ vô tội: "Sao phải ra ngoài, quá trời món còn chưa ăn hết đâu." Nói xong liền gắp một đũa rau thật to nhét vào miệng, cau mày bảo: "Dù hơi mặn nhưng vẫn ăn được mà."
Hàn Tuấn nhìn cậu một hồi, bất chợt nở nụ cười, khuôn mặt hắn không phải dạng đẹp trai ôn hòa, mà là góc cạnh rõ ràng, cằm và sườn mặt đều có đường cong nghiêm nghị, nhưng giờ đây cười lên lại rất dịu dàng, mắt như hàm chứa ánh sáng. Lâm Lang ăn hơi giống hổ đói, gần như không nếm được vị gì. Hàn Tuấn nhìn cậu: "Phải ăn hết toàn bộ đồ ăn đấy, không cho chừa lại chút gì đâu."
Lâm Lang ngẩng đầu khó xử: "Toàn bộ?" Thấy ánh mắt kiên định của hắn, cậu lẩm bẩm: "Bao tử tôi nhỏ lắm, bình thường cũng không ăn nhiều."
Người nọ nhàn nhã tựa vào ghế, giống như cố ý làm khó cậu: "Ăn không xong thì cầu tôi ăn bớt giùm em."
Lâm Lang có chút bối rối, nhất thời không hiểu rõ tình huống: "Cầu anh á?"
"Để nấu xong chỗ đồ ăn này, tôi phải thức trắng đêm học theo sách làm từng tí một, là đặc biệt làm vì em, em tất nhiên phải ăn hết, không cho chừa lại chút gì."
Lâm Lang thầm nghĩ thôi vậy, người mới nấu cơm lần đầu ít nhiều gì cũng ôm tâm lý chờ mong, mặc dù giữa hai người họ có khoảng cách thế hệ, nhưng chắc đều hy vọng được công nhận, liền hỏi: "Cầu thế nào?"
Hàn Tuấn nghiêm túc hỏi: "Em không biết cầu người sao?"
Lâm Lang ưỡn ngực đầy khí phách: "Tôi chưa bao giờ cầu ai hết."
"Vậy hết cách rồi, tôi nhìn em ăn, nếu còn dư chút nào... phương pháp trừng phạt của tôi chắc em biết rõ."
Lâm Lang không phục đứng lên: "Ai khiến anh nấu, huống hồ anh nấu khó nuốt muốn chết, dựa vào cái gì tôi phải ăn hết. Lần đầu tiên tôi nấu cơm cũng có thấy anh cho sắc mặt hòa nhã đâu, tôi hiện tại đã khoan dung lắm rồi, còn nói dối khen anh nấu ngon nữa chứ. Rau thì quá mặn, còn cá, anh có cho muối không vậy? Chỉ mỗi thịt bò tạm ăn được, nhưng thứ này mua về cắt ra là ăn được ngay, anh chỉ biết rắc hành băm lên, ngay cả tương cũng không thèm bỏ, nhất là món này..."