Vì muốn đến Lệ Đô làm nên Lâm Lang tận lực cắt liên hệ với Hàn Tuấn. Hôm sinh nhật Hàn Tuấn, cậu lần khần rất lâu, sau cùng vẫn không gửi tin nhắn hỏi han tiếng nào. Gọi điện thoại cho Cao Chí Kiệt, Cao Chí Kiệt rầu rĩ bảo Hàn Tuấn chẳng nói năng gì, cứ như hoàn toàn không nhớ. Lâm Lang à một tiếng rồi không hỏi nữa, một mình khoác áo lông lén chạy đến tiểu khu Tân Hải nhìn thử. Nhưng bên trong tối như mực, không rõ hắn vắng nhà hay ngủ rồi. Nhớ trước kia Hàn Tuấn từng nói, hắn không hề quan tâm đến cái gọi là sinh nhật.
Ngày lễ mùng tám tháng chạp, phòng hậu cần đưa cháo bát bảo tới. Cũng bởi dạ dày không tốt lắm, Lâm Lang ở trường thường xuyên ăn cháo, món canh ngọt thời cấp ba cũng chỉ có hai loại, một là cháo đậu xanh, hai là cháo bát bảo. Nhưng lần này Lâm Lang vừa húp một hớp đã phát hiện hương vị khác món cháo ăn ở trường hồi trước, bên trong không chỉ bỏ rất nhiều thứ cậu chưa từng gặp, mà vị cũng trơn mềm vô cùng. Cậu hỏi dì kế bên đây là cháo gì, dì kia cười đáp: "Cháo bát bảo đấy. Nhưng cháo bên ngoài bảo đảm không ngon bằng chỗ chúng ta nấu, nghe bảo đầu bếp Trương cho thêm mấy thứ vào."
lễ mùng tám tháng chạp: còn gọi là Tiết Lạp Bát, diễn ra đúng ngày mùng tháng chạp hàng năm, có ý nghĩa là cúng tổ tiên và các vị thần linh, cầu nguyện mùa màng thu hoạch tốt, may mắn và xua đuổi ma quỷ. Vào ngày này, người ta thường ăn cháo bát bảo nấu từ tám loại thực phẩm thu hoạch trong năm
Bấy giờ Lâm Lang mới ý thức được bao năm ăn cháo bát bảo của mình chỉ uổng công, hóa ra mấy thứ ấy toàn đồ giả, hồi trước cậu còn buồn bực, cháo trong trường chỉ có tí đậu đỏ, gạo, nho khô, táo đỏ, có lần cậu còn nhàm chán đếm thử nhưng thấy chẳng đủ tám loại. Cho nên, cậu vẫn tưởng chữ "bát" mà giáo viên Văn dạy chả có nghĩa gì sất, ý là nhiều thôi chứ không phải tám loại thật.
Nghe quản lý nói trong cháo bỏ thêm vài nguyên liệu sang quý, bình thường chỉ cấp trên mới có, cả đám người liền tranh nhau ăn, tụi thanh niên trẻ bọn họ còn đỡ, ai cũng có chút sĩ diện, nhưng mấy viên quản lý và dì lao công thì xơi hết chén này tới chén khác. Đặc tính của dân Trung Quốc ấy mà, hễ đã là của hiếm lạ lại không tốn tiền thì mặc xác tốt hay xấu, cứ chiếm được là hời to, thành thử vào dịp lễ tết, chỉ cần tặng quà khuyến mãi thì khỏi lo buôn bán ế ẩm. Tính Lâm Lang trước giờ luôn dè dặt, ăn xong một chén thì sực nhớ Quách Khang vẫn chưa đến, bèn muốn để phần cho hắn một ít. Kết quả, quản lý Trần vừa múc cháo vừa cười nói: "Quách Khang còn để ý ba thứ này mới lạ, đang dọn đồ chuẩn bị từ chức rồi."
Lâm Lang lấy làm sững sỡ, cậu biết Quách Khang luôn miệng hô hào, nói sớm muộn gì cũng rời khỏi chỗ này, song hắn bảo trong nhà quá túng thiếu nên không bỏ việc được mà? Quản lý Trần vì Cao Chí Kiệt nên rất quan tâm cậu, tuổi cũng không lớn, cả hai lại từng được Cao Chí Kiệt hẹn ra ngoài ăn cơm một lần, thành ra Lâm Lang không sợ hắn chút nào, cũng chẳng tin mấy, cười hỏi: "Chuyện khi nào vậy, sao tôi không biết?"
"Mới nói tôi hôm qua chứ đâu, chả là bà chị họ Lý hay đến tìm cậu ta muốn cậu ta bỏ việc ở đây."
Quản lý Trần biết Lâm Lang khá thân với Quách Khang, không dám nói quá trắng trợn, nhưng nhân viên ở đây ai chẳng hiểu ý hắn, nói trắng ra là Quách Khang được chị Lý kia bao rồi. Cơ mà, Quách Khang mới bao tuổi đâu, lớn hơn cậu hai tuổi chứ mấy, chị Lý tối thiểu cũng ba lăm ba sáu. Quách Khang sống trong ký túc xá nhân viên phía sau Lệ Đô, Lâm Lang nghe tin liền chạy tới. Lúc đẩy cửa phòng Quách Khang, Quách Khang đã thu dọn xong, thấy cậu bèn cười cười: "Tôi đang tính tìm cậu đây, tôi sắp đi rồi."
Lâm Lang có chút không tin nổi: "Anh thực sự cùng... chị Lý kia hả?"
"Tôi biết cậu khinh thường, nhưng tôi cũng suy nghĩ mấy ngày mới quyết định đấy chứ, một năm nữa là tôi tốt nghiệp đại học rồi, đâu thể làm trong này mãi. Hơn nữa, tôi thấy chị Lý rất quan tâm tôi, vung tay lại hào phóng, chị ấy cũng đồng ý cho tôi một công việc tốt, đi theo chị ấy có tiền đồ hơn ở đây." Quách Khang cất giọng lý trí mà thản nhiên: "Tôi vẫn chưa cho cậu biết chuyện này, kỳ thực tôi đã lên giường với khách từ năm hai đại học rồi, khi ấy trong nhà có người bệnh cần gấp một số tiền, tôi cắn răng tiếp một người luôn, người đó là chị Lý." Hắn cười có chút ưu thương: "Kể ra cũng là khách quen."
"Nhưng chị Lý vẫn là gái có chồng mà, cậu với chị ấy thành được sao?"
Quách Khang chợt nở nụ cười: "Bộ cậu tưởng tôi đi theo chị ấy cả đời thật đấy à, giỏi lắm hai ba năm là tan thôi, còn ông chồng chị ấy, hai người đã gần như ly hôn từ khuya rồi, ai chơi phần người nấy, quan tâm mới lạ."
Trong đầu Lâm Lang luôn xếp Quách Khang vào cùng loại người với mình, Quách Khang bây giờ cứ như chính tương lai của cậu vậy, cõi lòng cậu không khỏi nghèn nghẹn, khó chịu vô cùng. Cậu hơi mím môi, hỏi: "Nhưng anh đã từng nghĩ tới chưa, giờ anh theo chị Lý, về sau sẽ rất khó quay đầu."
"Đời ai nấy sống thôi, từng bước đi đến hiện tại cũng là chuyện bất đắc dĩ." Quách Khang nhếch môi, khoác vai Lâm Lang: "Cậu đừng bắt chước tôi, nhớ bảo vệ điểm giới hạn cho tốt. Có một số việc đánh chết cũng không được làm, làm việc đàng hoàng, trường cậu lại tốt, tương lai nhất định có thể thành danh."
Lâm Lang chẳng biết nên nói gì, Quách Khang cười cười: "Sau này rảnh tôi đến trường rủ cậu đi chơi."
Lâm Lang hơi phiền muộn, quay sang giúp Quách Khang xách giỏ. Trong hành lang đột nhiên nhốn nháo, hình như có rất đông người đang la hét chạy đến chỗ này. Cậu với Quách Khang giật nảy mình, bỗng nghe có người hô to từ hành lang: "Quách Khang chạy đi!"
Tiếng mắng chửi trong hành lang vang ngút trời, Quách Khang biến sắc, quay đầu chạy lên sân thượng. Lâm Lang cuống quýt đi khóa cửa, ai ngờ chưa kịp khóa đã bị người đá văng. Lâm Lang bị đẩy lên tường, toan đứng dậy thì bị con dao sáng choang lắc lắc trước mặt dọa trợn mắt. Kẻ đến vừa thấy cậu liền thọc một phát, cậu kêu la tránh né, quản lý Trần phía sau vội kêu: "Các anh nhận lầm người rồi, cậu ta không phải Quách Khang!"
Lâm Lang chưa kịp định thần, tim vọt lên tận cổ họng. Năm sáu gã đàn ông vọt vô phòng, trên cánh tay tên cầm đầu còn xăm hình lòe loẹt, gã hùng hổ thét: "Con mẹ mày, thằng mặt trắng chạy đâu rồi?"
Lâm Lang vội vã lắc đầu, dao gã nọ liền chĩa lên cổ cậu, quản lý Trần sợ tới mức không dám thở mạnh, đầu óc Lâm Lang cũng trống rỗng. Đằng sau lại có người phát hiện động tĩnh trên ban công, lập tức chạy qua gọi: "Thằng nhãi kia trốn trên ban công!"
Lâm Lang thất kinh, tiếp theo liền nghe bên ngoài có người hét thảm, cậu hấp tấp chạy qua, nhưng trên ban công đã trống trơn, bèn xông tới lan can nhìn xuống, chỉ thấy Quách Khang co quắp nằm trên đất, ba tầng lầu, phía dưới lại là nền đá, sớm đã ngã gãy chân rồi.
Đám người kia vẫn chưa chịu bỏ qua, quơ dao xông tới, Lâm Lang túm lấy áo quản lý Trần: "Quản lý, anh mau nghĩ cách cứu anh ta đi!"
Quản lý Trần gọi điện thoại cho bên ngoài, vừa chạy vừa nói: "Cậu đừng lo, bảo vệ đến rồi, không ai dám làm loạn ở Lệ Đô đâu."
Nghe thế, Lâm Lang cũng thả lỏng, cả người phảng phất như cạn hết sức lực. Cậu dừng chân dựa vào tường, thở dốc từng hơi, đầu óc rỗng tuếch. Âm thanh huyên náo ngoài kia dẫn mấy người Mạnh Bình đến, cậu nấp trong ký túc xá, nghe Quách Khang rên rỉ đau đớn thì có chút choáng váng.
Chả mấy chốc đã tra rõ lai lịch những kẻ đó, té ra là gã chồng của chị Lý bỏ tiền thuê. Vốn dĩ hai vợ chồng ai chơi phần người nấy, nước giếng không phạm nước sông, nhưng giờ chị Lý quyết tâm muốn ly hôn, còn hô hào đòi chia tài sản, gã chồng điều tra được chuyện Quách Khang, nhất thời thẹn quá hóa giận, thuê mấy thằng côn đồ đến đây. Quản lý Trần nói, may mà Quách Khang to gan, dám nhảy từ tầng ba xuống, đám kéo đến là lũ ác ôn có tiếng tại thành phố F, nếu bị bắt có khi Quách Khang ăn một dao ngay tại chỗ thật chứ đùa.
Quách Khang bị thương khá nặng, xương mắt cá chân dập nát hết, quản lý Trần từ bệnh viện về bảo: "Tội nghiệp thằng nhóc Quách Khang, sợ là sau này đi đường cũng bị ảnh hưởng."
Lâm Lang ngơ ngác, khó chịu khôn tả. Quản lý Trần thấy cậu thương tâm, bèn an ủi: "Nhưng chị Lý kia đối xử với cậu ta được lắm, một mực ở bệnh viện chăm cậu ta, nói là từ nay sẽ lo cho Quách Khang, xem ra cũng có tình có nghĩa."
Người đã tàn phế rồi, chị Lý đối tốt thì thế nào, hắn cũng đâu thật lòng thích chị Lý, Lâm Lang nghĩ đến hình ảnh Quách Khang đi đứng khập khiễng, trong lòng buồn vô hạn, không rõ là khổ sở hay bi ai nhiều hơn. Quản lý Trần thấy cậu chưa an tâm, liền nói: "Hôm nay cậu về nghỉ sớm đi, ngày mai đừng thế này nữa."
Lâm Lang ra khỏi Lệ Đô, bên ngoài gió rất lớn, cậu không mang khăn quàng nên gió lạnh cứ liên tục len vào cổ cậu. Cậu che tai, bỗng cảm thấy thành phố F phồn hoa không phải chốn thuộc về mình, không thuộc về loại người như bọn họ. Ánh đèn rực rỡ nơi đây cũng không sáng vì cậu, chúng khoác lên thân chiếc áo diễm lệ để nghênh đón khách hàng có thể mang lại lợi ích cho mình. Cậu băng qua đường, thân hình được chúng chiếu rọi, nhưng chẳng qua là lây dính hào quang từ người khác thôi, chúng bất đắc dĩ mới chiếu lên người cậu.
Thế giới ấy quá đỗi xa lạ với Lâm Lang, từ nhỏ tới giờ, có người nói cậu ngây thơ, người bảo cậu đơn thuần, kẻ lại nói cậu giống đóa hoa trong nhà ấm, dẫu có hâm mộ có mỉa mai, song cậu luôn nghĩ thế giới này theo hướng tốt. Nghĩ thế gian thật ấm áp, ôm trong lòng ảo tưởng về hạnh phúc, nghĩ ngay cả người vô gia cũng có thể lấp đầy bụng. Nhưng giây phút này quay đầu nhìn lại, bỗng phát hiện thế giới kỳ thực đối với mình chẳng hề tốt, chỉ có bản thân tự mình đa tình. Nhìn mà xem, cậu không cha không mẹ, không anh trai, sau này có Hàn Tuấn cũng chẳng thể đến với nhau. Từ nay về sau trên quãng đường đời đằng đẵng, cậu phải ôm hồi ức về Hàn Tuấn mà kết hôn, sinh con với một cô gái khác. Cuộc đời cậu chỉ chớm bắt đầu, mới trôi qua mười tám năm, nhưng kiễng mũi chân đã trông thấy điểm cuối.
Bông tuyết đột nhiên tung bay khắp trời, người đi đường kinh ngạc không thôi, tuyết năm nay tới quá trễ, kéo theo đó là niềm hoan hỉ rộn ràng. Lâm Lang ngây ngẩn đứng dưới tàng đại thụ trụi lủi. Cõi lòng trống rỗng, tựa như chỉ một người mới có khả năng lấp đầy. Cậu nén dòng lệ nóng, ngắm con phố dài rực rỡ vàng son, thế giới rộng lớn biết bao, lại dường như chỉ mình lạc lõng. Cậu lấy ra điện thoại trong túi, gió lạnh buốt thấu xương, hoa tuyết ngày càng dày đặc, nghe tín hiệu kết nối thì cố kiềm nước mắt, khàn giọng nói: "Hàn Tuấn, anh mau ra đây xem nè, tuyết rơi rồi."