Quan Bằng gọi trong điện thoại: "Lâm Lang, Lâm Lang, sao vậy?"
Bấy giờ cậu mới phục hồi tinh thần, hoang mang nắm di động: "À, không có gì, cậu xem rồi mua đại đi."
Nói xong, cậu liền tắt máy, bất động nhìn người đàn ông trước mặt, sực nhớ mình bây giờ vẫn dính đầy kem, tóc dính bết, xấu cực kỳ.
Đương sững sờ thì người nọ bất ngờ vươn tay qua. Cậu ngu ngơ nhìn sang, hắn cười ôn hòa: "Náo loạn lâu như vậy, giờ về nhà được chưa?"
Lâm Lang ngơ ngác dòm cái tay trước mắt, gần như muốn nắm lấy, nhưng trong lòng lại bắt đầu tức giận, mấy ngày nay cậu chật vật, nghiêm túc thế mà hắn lại tưởng cậu chỉ đang giận dỗi, cậu tức tối siết chặt nắm đấm: "Tôi... khi ấy tôi không phải nói đùa."
Nụ cười trên mặt Hàn Tuấn dần cứng lại, kéo tay lôi cậu ra đường: "Tôi bảo cho em ra ngoài ở vài ngày, không bảo em một đi không trở lại!"
Lâm Lang hét to một tiếng, Hàn Tuấn hoảng sợ, tưởng làm đau cậu, cuống quýt thả tay ra, hỏi: "Làm sao?" Ai dè hắn vừa buông tay, Lâm Lang đã nhanh chân chạy về ký túc xá, Hàn Tuấn thế mới biết mình bị lừa, vừa tức vừa buồn cười, lau mặt đuổi theo. Lâm Lang chạy như bay, vừa chạy vừa hô: "Anh... anh đừng đuổi theo."
Nhưng hắn vẫn sải bước rượt theo, quay lại ký túc xá thì người cũng nhiều hơn, Lâm Lang quẫn bách, rốt cuộc vẫn bại trận trước. Tuổi cả hai đều không nhỏ, ai lại rượt bắt nhau như con nít, Hàn Tuấn có thể mặc kệ, nhưng cậu mất mặt. Kết quả, vừa dừng liền bị hắn lôi qua, cậu thở dốc, vội xin tha: "Anh đừng... đừng kích động, có chuyện từ từ nói."
"Vậy em có về không?"
Lâm Lang ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt hắn vẫn hàm chứa cưng chiều như trước, bèn dè dặt nói: "Anh... anh cho tôi thời gian cân nhắc, tôi cứ tưởng anh cho tôi dọn đi là đồng ý chia tay thật, mấy hôm nay tôi đều nghĩ thế, anh không thể..."
Có người đi lướt qua họ, Lâm Lang câm như hến, chờ người đó đi xa mới thấp giọng nói: "Nói chung tôi không về đâu, ít nhất hiện tại sẽ không."
Hàn Tuấn buông tay ra: "Vậy em cho thời gian chắc chắn đi, cũng cho tôi hy vọng."
"Tôi..." Lâm Lang mím môi suy nghĩ, rốt cuộc vẫn lấy hết dũng khí: "Tôi cũng không muốn lừa anh, giờ tôi không muốn trở về."
Hàn Tuấn giật mình nhìn cậu, tựa như muốn bắt được gì đó từ ánh mắt cậu. Lâm Lang ngước lên, nghiêm túc mà rằng: "Tôi nói thật, tôi cũng nghĩ thay anh rồi, như thế đối với anh cũng tốt, về sau nếu anh còn muốn gặp tôi, chúng ta có thể làm bạn..." Có lẽ chính cậu cũng không tin lời này, đành hạ thấp bản thân: "Người kém cỏi như tôi, anh nhất định chẳng muốn gặp lại đâu..."
Cậu cúi đầu, quyết định đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng: "Kỳ thực ngay từ đầu anh đã biết chúng ta bên nhau chỉ là tạm thời đúng không, điều kiện anh tốt như vậy, tương lai cam đoan sẽ hạnh phúc lắm, dù anh không muốn tìm phụ nữ kết hôn thì với điều kiện của anh..."
Lâm Lang mới nhấc đầu đã bị dọa choáng váng, lời nghẹn trong cổ họng, trông sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm, kiên quyết vắt chân bỏ chạy. Hàn Tuấn quơ cậu lại, dùng sức cực lớn, cậu bị kéo đến lảo đảo, va phải cây ngô đồng kế bên.
"Tôi "cũng" biết? Lẽ nào nguyên do em muốn rời xa tôi không phải vì mấy chuyện tôi làm với em, mà từ ban đầu em đã hạ quyết tâm, không tính theo tôi cả đời, đúng chứ?"
"Nói vậy, việc tôi thẳng thắn với em trái lại cho em một cơ hội dứt áo ra đi, còn có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi? Em quả nhiên thông minh!"
Trán Lâm Lang toát mồ hôi, bởi đã có người ngó qua. Nhưng Hàn Tuấn dường như chẳng hề quan tâm, vẫn tiếp tục gặng hỏi: "Em chọn rời bỏ tôi lúc này có phải cũng vì bị tôi làm rồi, nghĩ đã trao đủ rồi, đúng không? Tối hôm ấy em ôm tâm tình báo ân bò lên giường tôi chứ gì?"
Lâm Lang siết chặt nắm tay, mặt đỏ lên, trong lòng cậu kỳ thực vẫn canh cánh chuyện bị Hàn Tuấn lừa gạt, nay hắn hoài nghi cả lần đầu tiên của họ, vậy giữa hai người còn điều gì chân thật nữa: "Tôi không phải đàn bà nên không rành lột đồ nằm dưới thân đàn ông. Tuy tôi không giỏi, nhưng cũng không hèn mạt đến vậy. Hàn tổng nói thế, chẳng lẽ khi ấy ngài ôm tâm tình hưởng thụ chiến lợi phẩm với tôi? Thế cũng tốt, hai ta coi như không ai nợ ai. Một tên đàn ông lại cởi sạch cho một tên đàn ông khác làm, ơn nghĩa lớn cỡ nào cũng trả hết rồi."
Nói xong cậu đi ngay, hắn vươn tay kéo cậu lại, thở phì phò hỏi: "Em nhất quyết muốn thế chứ gì, vậy em đừng mộng tưởng hão huyền nữa, hễ tôi đã muốn thứ gì thì chưa từng thất thủ bao giờ đâu. Em muốn đi, chờ kiếp sau đi!" Đoạn, hắn lôi tay cậu về hướng xe, Lâm Lang chết cũng không chịu nghe theo, dứt khoát ôm lấy thân cây, lại cảm thấy hành vi này quá mức đáng cười, cố nén cảm giác nóng rần trên mặt, quát khẽ: "Anh buông ra, buông ra mau!"
Hắn đột ngột khom lưng, vơ lấy hai chân Lâm Lang, thoắt cái khiêng cậu lên. Lâm Lang nhấc người hét to một tiếng, thấy cách đó không xa có người đi qua, sợ tới mức vội lấy tay che mặt. Hắn sải bước đến trước xe, mở cửa đẩy cậu vào, Lâm Lang cụng đầu vô tay lái, đau đến kêu thành tiếng, hai mắt tức thì trào lệ: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi yêu em, chỉ hận không thể đứng bên em từng phút từng giây, một mực nghĩ rằng bất kể tương lai phát sinh chuyện gì, tôi cũng giải quyết hết. Nhưng còn em, tôi không cách nào tưởng tượng một người đang yêu mà lại luôn nung nấu ý định rời bỏ người mình yêu! Em yêu tôi thật sao, hay em chỉ cho rằng tôi đối tốt với em, cảm thấy có lỗi với tôi? Em yêu tôi không, hử, có yêu không?"
Lâm Lang bị dọa đến phát run, túm chặt quần áo, đáp: "Tính tình mỗi người đều khác nhau, cách nghĩ đương nhiên cũng bất đồng, sao anh có thể trông mong người khác giống mình! Anh làm gì, thả tôi ra!"
Song Hàn Tuấn đã bị ý nghĩ cậu không yêu hắn giày vò đến điên rồi, hắn đè cậu lên ghế, rút mất thắt lưng cậu. Cửa sổ xe chưa khép, Lâm Lang hơi lớn tiếng là bị bên ngoài nghe ngay, nước mắt cậu tuôn như mưa, nghẹn ngào đẩy cửa ra. Hàn Tuấn lại lật người cậu, tay trực tiếp tách mở cánh mông trắng nõn, ngón tay lập tức thò vào, bị vách thịt kẹp đến không còn khe hở: "Em còn muốn đi sao, cái miệng nhỏ nhắn này đang đói khát thế mà, ngoài tôi ra còn ai đút nó ăn no được đây?"
Áo trên người còn nguyên, nhưng thân dưới đã trần trụi, Lâm Lang đau đến hít khí không ngừng, phải ráng nhẫn nhịn, chỉ hận không thể chết ngay tắp lự. Tay nói chặt cửa sổ, chợt thấy có mấy sinh viên chạy bộ nhìn sang đây, họ xì xầm khe khẽ, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, Lâm Lang phát hiện là tụi Quý Lượng Lữ Song phòng kế bên, sắc mặt liền trắng bệch, rốt cuộc khóc òa lên, cắn răng gào: "Tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh, tuyệt đối không!"
Ngữ khí căm hận quá đỗi, như thể bọn họ không phải người yêu tình thâm ý trọng, mà là kẻ thù hủy hoại cả đời đối phương. Hàn Tuấn buông lỏng cậu ra, ngơ ngác rút ngón tay, vết máu trên ngón tay nom mà hoảng, hắn nhất thời ngẩn người. Lâm Lang kéo quần, đẩy cửa xe, hắn hấp tấp giữ chặt cậu: "Tôi bị lời em nói chọc tức đến mất trí, tôi không cố ý..."
Lâm Lang hất tay hắn ra: "Từ nay anh đừng tới tìm tôi nữa, tôi với anh..."
Hàn Tuấn kéo cậu lại, song bị Lâm Lang tránh thoát. Lâm Lang mở cửa xe, cài dây lưng, đoạn chạy luôn về ký túc xá, nghe tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, vừa quay đầu lại bị hắn lôi qua. Cậu dùng sức hất tay hắn đi, thở phì phò hỏi: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì? Phải là tôi hỏi em mới đúng, em đến cùng muốn làm gì?"
"Tôi có thể làm gì, không phải đã nói rồi sao, hai chúng ta xong rồi, về sau đừng tới tìm tôi nữa."
"Lâm Lang, em còn như vậy tôi giận thật đấy!"
Lâm Lang gạt nước mắt: "Tùy anh, miễn anh đừng cho mọi người biết tôi là đồng tính luyến ái thì anh muốn sao cũng được!"
Hàn Tuấn thở hổn hển, ánh mắt dần nhuốm vẻ tàn nhẫn: "Xem ra tôi quá nuông chiều em rồi, em nghĩ em có thể hết lần này tới lần khác làm loạn với tôi là vì sao, chẳng qua tôi không nỡ động vào em thôi, giờ em hơi quá đáng rồi đấy."
"Hơn tháng qua tôi sống rất tốt, chẳng phút nào nhớ tới anh, hơn nữa, tôi chưa từng tỉnh táo như bây giờ, tôi ý thức được rằng mình có thể dựa vào bản thân để sống thật bình thường, thật tốt đẹp. Một kẻ giống tôi, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, tay chân luống cuống không xứng với anh đâu, anh nên tìm người tốt hơn."
Thốt được mấy lời này, trong lòng cậu bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn: "Vả lại, người nhà anh chắc cũng phản đối đúng không, họ trông chờ vào anh cũng chẳng kém gia đình tôi với tôi, dì Văn nể tình anh mới miễn cưỡng chấp nhận, nhưng những người khác thì sao, tôi không muốn anh phải chịu đựng mấy chuyện kia.."
"Chuyện của tôi không cần em quản."
Mũi Lâm Lang cay cay: "Coi đó, anh lúc nào cũng vậy hết, anh thế nào không phải chuyện của tôi. Nếu không tại tôi, anh sẽ có cơ hội trải qua cuộc sống bình thường, nếu hai ta đều có khả năng sống bình thường, vậy sao nhất định phải đi con đường này."
"Cách sống mỗi người mỗi khác, anh chọn sống vì mình, tôi lại chọn sống vì người khác, bắt tôi bỏ mặc tất cả, tôi làm không được. Cho nên..." Lâm Lang ngước đầu lên: "Chúng ta chia tay đi."
Hàn Tuấn giơ tay tát qua, gió phất qua tóc Lâm Lang, song thiếu niên vẫn không nhúc nhích, vẫn ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn có chút bối rối, xúc động tuổi trẻ thế này, ngay cả chính hắn cũng thấy lạ lẫm, tay hắn cách mặt thiếu niên gần xiết bao, gương mặt hắn từng hôn vô số lần, mi mắt mềm mại mà linh động, sống mũi bóng loáng mà uyển chuyển, lúc ngẩng lên, thoạt nhìn đường cong nơi cằm thật xinh đẹp mà quật cường.
Hắn lại suýt nữa đánh lên gương mặt ấy.
Hắn đành phải rút lui vài bước, thất hồn lạc phách quay về.
Lâm Lang nhìn hắn chạy ngày càng xa, che mắt khóc òa, hét lớn: "Tôi hận anh, cả đời tôi hủy trên tay anh rồi!"
Dứt lời, cậu bắt đầu nức nở, biết bao sinh viên xuống tự học nhìn qua, cậu cũng không quan tâm. Đúng vậy, cả đời cậu bị hủy trong tay hắn, hắn từng bước dụ dỗ cậu sa vào lưới tình đã mưu tính từ lâu, mãi đến khi vô phương kiểm soát. Hắn hủy hoại cuộc đời cậu, không chỉ cưỡng ép kéo cậu lên con đường không lối về, mà còn bởi trong một thoáng giây nào đó, cậu bỗng dưng phát hiện rằng, dẫu mình thân bại danh liệt cũng không hối hận.
Cậu vốn dĩ muốn tặng hắn một tình yêu không gì sánh kịp, nhưng cậu đã chậm một bước, hóa ra trong lúc cậu chưa kịp ý thức, người nọ đã trao trọn tình yêu ấy cho cậu, lớn lao vô vàn, mãnh liệt vô vàn, tựa hồ đã hạ quyết tâm ngay từ thuở ban đầu, nếu tương lai cậu trốn tránh, tình yêu này đủ khiến cậu trọn đời vấn vương.
Đây mới là thủ đoạn Hàn Tuấn che giấu sâu nhất, đồng thời cũng tàn độc nhất, chí mạng nhất, kiếp này của cậu, kể từ khắc đem lòng yêu hắn đã định sẵn suốt kiếp không quên.
Hồn bay phách lạc trở lại ký túc xá, tắm rửa một cái rồi gục lên giường. Quan Bằng trở về liền nhoài lên giường cậu, cười gọi: "Lâm Lang, Lâm Lang, sao lại ngủ thế, đã bảo chờ tớ rồi mà, ăn trái cây không, tớ rửa xong rồi."
Lâm Lang trùm chăn, không lên tiếng. Hắn khó hiểu trèo xuống thang, hỏi Mã Quốc Vĩ đang ngâm chân gần đó: "Nó bị sao vậy?"
Mã Quốc Vĩ ngẩng đầu dòm dòm Lâm Lang, nhỏ giọng đáp: "Không biết, nãy về thấy sắc mặt xấu lắm, trông như mới khóc ấy." Nói đoạn, giọng cậu ta ngày càng thấp: "Tui nghe Quý Lượng phòng bên nói... mấy đứa tụi nó từ bên ngoài về, hình như bắt gặp Lâm Lang đang đánh lộn với tên con trai nào đó trên xe."
Quan Bằng biến sắc, lập tức nở nụ cười: "Nó hoa mắt rồi, họ hàng xa nhà Lâm Lang đó, Lâm Lang từng ở nhà anh ta một thời gian, rất thân thiết với Lâm Lang, làm gì có chuyện đánh nhau."
Mã Quốc Vĩ bừng tỉnh đại ngộ: "Bởi tui mới nói, tui cũng chả biết nó bị sao đâu, cậu thân với nó vậy mà còn không biết... Hay là cậu hỏi thử đi, bảo đảm nó chưa ngủ đâu, hồi nãy tui còn nghe tiếng ho mà."
Quan Bằng nhìn nhìn, thở dài nói: "Thôi, tôi để trái cây lại đây nhé, đúng rồi, phòng mấy cậu còn nước ấm không?"
"Mới hết xong." Mã Quốc Vĩ chỉ chỉ chậu ngâm chân của mình.
Quan Bằng nghe xong liền quay lưng ra ngoài, chốc lát đã xách một phích nước nóng sang: "Cái này để trong phòng các cậu, nếu nửa đêm Lâm Lang dậy tìm nước uống, cậu nhớ nhắc nó nha."
Mã Quốc Vĩ cười gật đầu: "Anh em làm được tới bước này đúng là miễn chê."
Quan Bằng cười cười, leo lên thang, muốn cùng Lâm Lang nói mấy câu, lưỡng lự một hồi vẫn quay về.
Ai dè hắn mới đi tức thì, Lâm Lang đã ngồi dậy. Mã Quốc Vĩ vừa vào toilet đổ nước về, thấy cậu bèn bảo: "Hồi nãy Quan Bằng qua tìm cậu, trái cây với nước ấm để dưới chỗ cậu đó."
Lâm Lang ừ một tiếng, hắt xì liền mấy phát. Mã Quốc Vĩ sợ hết hồn: "Cảm hở?"
Lâm Lang chóng mặt, xốc chăn, leo thang xuống dưới. Mã Quốc Vĩ thấy cậu choáng váng, cuống quýt đi qua đỡ, ai ngờ chưa kịp đến bên cạnh, Lâm Lang đã ngã xuống thang.