Nhưng muộn phiền dưới đáy lòng được cảm giác thấp thỏm và hưng phấn của việc xuất ngoại thay thế rất nhanh. Tháng này Lâm Lang kiếm được hơn một ngàn bảy trăm tệ, trừ tiền ăn hàng ngày cũng còn dư hơn ngàn tư, bèn mời Cao Chí Kiệt ăn một bữa lẩu cay thịnh soạn. Cao Chí Kiệt ăn đến đầu đổ mồ hôi nhễ nhại, vừa hít hà vừa oán trách: "Cậu bảo mời tôi ăn đồ ngon mà lại cho cái lẩu uyên ương này hả?"
"Anh đừng có mà đòi hỏi, hồi trước tôi chỉ kiếm ít tiền lẻ xài vặt thôi, đây mới xem như món tiền đầu tiên có ý nghĩa mà tôi kiếm được trong đời, tôi chưa mời ai đâu, chỉ mời anh thôi đó..."
"Được được được." Cao Chí Kiệt vội vàng nốc ngụm bia hạ hỏa: "Lại nói, tôi cảm động đến nước mắt nước mũi tèm lem rồi đây."
Lâm Lang nhìn hắn bị cay toát mồ hôi, nén cười gắp một đũa thức ăn cho hắn: "Sợ cay thì đừng ăn nồi kia, ăn nồi này đi, nồi này không cay."
Cao Chí Kiệt nhét đồ ăn cậu gắp vào miệng: "Ăn lẩu phải cay mới sướng, sao cậu cứ như tiểu cô nương..." Lâm Lang trừng mắt, hắn lập tức tịt ngòi, đưa ly bia qua: "Sao cậu không uống?"
Lâm Lang lắc đầu, cau mày bảo: "Tôi không thích uống thứ này, vừa lạnh vừa đắng, thà uống rượu nhẹ còn hơn."
"Cậu... cậu uống được cả rượu nhẹ á, thiệt nhìn không ra mà." Cao Chí Kiệt hơi giật mình: "Tôi còn tưởng cậu không biết uống nên không gọi, hay chúng ta gọi một chai nhé?"
Lâm Lang cuống quýt giữ hắn lại: "Uống rượu cái gì, anh còn phải lái xe mà, giờ người ta kiểm tra say rượu lái xe gắt lắm." Nói đoạn, cậu dứt khoát dịch hết mấy chai bia bên cạnh Cao Chí Kiệt sang đây: "Uống một chai được rồi, thứ này uống lắm cũng chả tốt lành gì."
"Đừng keo kiệt thế chứ, ít nhất cũng cho hai chai, ăn không thì có gì mà vui."
Lâm Lang đành đẩy một chai qua, tiện tay uống ly bia trước mặt mình: "Ra ngoài ăn đúng là nên uống chút rượu, tôi nghe Quan Bằng kể dạo trước ký túc xá cậu ấy có người sinh nhật, trời lạnh nên không uống bia, lại có vài đứa không muốn uống rượu nhẹ, kết quả sáu người chỉ ngồi ăn, gọi đĩa nào ăn đĩa đó, mắc cười nhất là quán ấy còn mang thức ăn chậm rì rì, tụi nó ăn hết một đĩa lại phải ngồi đợi, cứ ăn xong là phải đợi, chưa tới bốn chục phút đã dẹp đường hồi phủ, chán khỏi nói luôn, ha ha."
Cao Chí Kiệt cũng cười theo, rồi như đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền hỏi: "Đúng rồi, cậu đi chuyến này, vậy chẳng phải sinh nhật không về được sao?"
Lâm Lang hết sức kinh ngạc vì Cao Chí Kiệt biết sinh nhật của mình, ở đây chẳng bao người biết rõ sinh nhật cậu, ngày sinh trên chứng minh là tháng bảy, sớm hơn ngày sinh thực tế mấy tháng. Cho nên, ngoại trừ Quan Bằng và Hàn Tuấn, ai cũng tưởng sinh nhật cậu đã qua từ hồi hè. Cậu cười cười: "Sẽ về trước sinh nhật." Cao Chí Kiệt "à" một tiếng: "Sinh nhật năm nay để tôi tổ chức cho, bảo đảm cậu suốt đời khó quên."
"Thôi đừng." Lâm Lang nhanh chóng gạt phăng ý tưởng của hắn: "Tôi không thích ồn ào, nếu anh có lòng thì đến lúc ấy hát chúc mừng sinh nhật tôi là được rồi."
Cao Chí Kiệt không đáp, Lâm Lang nâng cao giọng: "Đừng có mà làm ngơ lời tôi nói."
Cao Chí Kiệt ngẩng đầu hỏi: "Cậu không dám làm lớn là vì sợ Hàn Tuấn mất hứng sao?"
Lâm Lang không tỏ rõ ý kiến: "Nguyên nhân một phần vì anh ấy, cũng có nguyên nhân từ tôi, tôi không thích náo nhiệt, anh biết mà, chẳng bằng hai ta ở riêng cho thoải mái. Nếu anh thiệt tình muốn mời thì tới đây ăn lẩu đi."
Cao Chí Kiệt cười gật đầu: "Mua thêm cho cậu ổ bánh sinh nhật nữa."
Lâm Lang mím môi, mặt bị cay đến đỏ bừng: "Cay quá, bên không cay vẫn ngon hơn."
Cao Chí Kiệt nhìn cậu, cười hỏi: "Dọn đồ xong hết chưa?"
"Cũng không có gì cần mang, dăm bộ đồ thay là đủ." Lâm Lang nhấp ngụm trà: "Sang bên kia anh chớ gọi điện, có gọi tôi cũng không nhận, cước phí mắc lắm."
"Cậu còn nhớ thương vụ này nữa hả." Cao Chí Kiệt bưng đĩa nấm trút vào: "Ăn thôi ăn thôi!"
Ăn uống xong, hai người từ bên trong đi ra, thời gian còn khá sớm. Lâm Lang thấy xe Cao Chí Kiệt đậu trước cửa, dừng chân nói: "Anh..."
Cao Chí Kiệt: "Không việc gì, tôi đưa cậu đến cổng trường, tiện thể tỉnh rượu luôn, tí cuốc bộ về lái xe... Lần này cậu không tính leo tường nữa à?"
Lâm Lang cười lắc đầu: "Lần trước bị anh hô hào kiểu đó, tôi dám nữa mới lạ."
Cao Chí Kiệt nghe vậy liền bật cười khe khẽ, trong mắt như bùng lên ngọn đuốc. Giờ này, hàng quán ăn vặt trên đường vô cùng tấp nập, Lâm Lang chợt nở nụ cười, Cao Chí Kiệt cười nhìn cậu: "Cười ngu cái gì đó?"
Lâm Lang có chút ngượng ngùng, đến gần Cao Chí Kiệt, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm bảo ngày mai phải ngồi máy bay!"
Cao Chí Kiệt buồn cười: "Hồi hộp lắm à?"
Lâm Lang gật đầu cái rụp: "Đương nhiên, bộ lần đầu tiên ngồi anh không hồi hộp chắc?"
Cao Chí Kiệt lắc đầu, thấy Lâm Lang tỏ vẻ không tin thì càng ra chiều nghiêm túc: "Không hồi hộp thiệt mà."
"Xì!" Lâm Lang không thèm nhìn hắn, Cao Chí Kiệt không nhịn được cười: "Lần đầu tiên ngồi máy bay tôi quả thực không hồi hộp, tại khi ấy còn nhỏ nên đâu nhớ rõ."
Lâm Lang mím môi bật cười, thấy hai người đã tới cổng trường, liền dừng bước: "Được rồi, thanh niên lớn gan mau về đi, lái xe chú ý chút, coi chừng bị cảnh sát tóm."
"Có tí rượu thôi mà, cậu coi thường tôi quá rồi đó." Cao Chí Kiệt đứng sang ven đường: "Tôi về đây, mai không cần tôi chở đi hả?"
"Không cần, trường bọn tôi có xe đón." Lâm Lang dùng cằm chỉ chỉ: "Sao anh còn chưa đi đi?"
"Không mượn cậu đuổi, tôi nhớ nhung trường cũ, muốn đứng đây ngắm thêm tí nữa không được à?"
Giọng hắn rất vang, dáng người cao to, lời thốt ra lại y như học sinh tiểu học. Lâm Lang xấu hổ, vội thúc giục: "Anh đừng khua môi múa mép nữa, đi lẹ!"
Đoạn, cậu quay đầu chạy vào trường, đến sân trường mới phát hiện Cao Chí Kiệt vẫn đứng bất động đằng kia, không khỏi giơ tay ra hiệu: "Chưa đi nữa hả?"
Cao Chí Kiệt nhoẻn cười, vẫy vẫy tay, rốt cuộc xoay người sang chỗ khác. Lâm Lang thở dài một hơi, lắc đầu cười. Lúc trở lại ký túc xá dọn đồ, đột nhiên nhìn thấy quà sinh nhật năm ngoái người nọ tặng cậu nằm sâu trong ngăn kéo, nó vẫn ở bên trong, gần như đã bị quên lãng. Cậu ngẫm nghĩ, đoạn mở hộp, đeo đồng hồ kia lên cổ tay. Đồng hồ đơn giản mà thanh lịch, cậu vẫn luôn muốn nói rằng kỳ thực cậu rất thích.
Tháng ngày mơ tưởng đã lâu rốt cuộc cũng đến. Từ hồi cấp hai, Lâm Lang đã chung tình với văn học cổ điển, năm lướp mười còn mua một quyển Shakespeare toàn tập song ngữ Hán – Anh, bản chất lãng mạn tự cao khiến cậu rất thích những thứ thuộc về chủ nghĩa tư bản. Sau này lên đại học chọn khoa tiếng Anh, bên cạnh thành tích tiếng Anh tốt, còn có một lý do cực kỳ quan trọng, đó là cậu vẫn luôn khát vọng được ra nước ngoài tham quan, thể nghiệm một chút cuộc sống ấy. Hồi lớp mười, trong lớp chiếu phim "Titanic", làm cậu ngày nhớ đêm mong suốt mấy tuần liền. Lên đại học rồi cũng xem vài phim Mỹ để luyện khả năng nghe nói, nhưng cứ luôn cảm thấy không phong phú trang nhã bằng phim Anh. Quan Bằng nói cậu là dạng tiểu tư sản mà dân chúng chủ nghĩa xã hội khoa học ghét nhất, Lâm Lang không đồng ý, khăng khăng cho rằng lời phê bình đó là khen ngợi. Dẫu xuất thân nghèo khó, song tính tình tự phụ và thanh cao dưỡng thành từ bé đã sớm thâm căn cố đế, không cách nào dao động.
Đối với chuyện đi nước ngoài, kế hoạch ban đầu của Lâm Lang sau ba bốn chục tuổi, khi ấy hẳn cậu đã có ít tiền để dành, chắc cũng không vướng bận gì. Cậu sẽ đi Thuỵ Điển hoặc Đan Mạch (có liên quan tới việc Lâm Lang ngày bé thích đọc truyện cổ tích, từ lâu cậu đã mê mẩn mối tình hoàng tử công chúa, cảm thấy vừa lãng mạn vừa tao nhã, thành thử cũng thích những quốc gia nhỏ đẹp như tranh ở châu Âu), tìm một nơi phong cảnh nên thơ để dừng chân, nhưng dè đâu lại chạm tới ước mơ nhanh như vậy. Ngay khoảnh khắc ra khỏi sân bay, Lâm Lang thậm chí còn nghĩ không khí nước Anh đặc biệt hơn bình thường, cả những lâu đài và cầu lớn chỉ thấy trên TV kia nữa, dường như nơi nơi đều tràn ngập hơi thở lãng mạn nồng thắm. Ngày thứ hai tới Anh, chủ nhiệm thả bọn họ một ngày, muốn họ đi khắp nơi tham quan một cách có tổ chức và kỷ luật, cả bọn mừng như điên, hào hứng đi thay đồ trang điểm, đoạn bàn nhau xem nên đi đâu, cuối cùng vẫn là Mạc Tiểu Ưu mạnh dạn, ra ngoài khách sạn liền hỏi thăm nhân viên phục vụ bằng tiếng Anh lưu loát, rốt cuộc xác định được mấy điểm tham quan.
Trước kia xem vài bộ phim cổ điển như "Kiêu hãnh và định kiến", cậu đã yêu da diết bầu không khí trong ấy, nay tận mắt nhìn thấy, tuy rằng không giống tưởng tượng lắm, nhưng cũng kinh hỉ vô vàn. Mạc Tiểu Ưu mang theo máy ảnh, một mực đi theo cậu chụp hình, nói rằng Lâm Lang chỉ chỗ nào cô chụp chỗ ấy, tin tưởng con mắt thẩm mỹ của Lâm Lang. Lâm Lang phát hiện ống kính của cô thường xuyên chĩa về mình, trong lòng hơi xấu hổ, bèn chìa tay: "Để tôi chụp cho bạn mấy tấm."
Mạc Tiểu Ưu mừng rỡ đưa máy ảnh cho cậu, còn mình đi lên cầu, nói: "Đừng quên chụp cả nhà thờ đằng sau nha."
Lâm Lang cười gật đầu, cậu đang định chụp thì một đàn bồ câu trắng bỗng bay tới từ bên kia sông, khung cảnh như thơ tựa họa, lộng lẫy hệt trong TV, không, bởi lẽ tự mình trải nghiệm nên càng kinh tâm động phách hơn TV. Mạc Tiểu Ưu giậm chân gọi: "Mau chụp mau chụp!"
Lâm Lang ấn cái "tách", gương mặt rạng rỡ xinh đẹp của Mạc Tiểu Ưu đón lấy những tia nắng, khiến trái tim cậu có một thoáng xao xuyến. Vương Chung đứng bên khoác vai cậu, cười bảo: "Ngắm đến ngốc rồi hả."
Lâm Lang lúng túng, Mạc Tiểu Ưu mím môi quay mặt sang chỗ khác, giả bộ không nghe họ nói chuyện. Vương Chung giành mất máy ảnh từ tay cậu: "Cậu qua đi, tui chụp cho hai người một tấm."
Lâm Lang vội lắc đầu: "Thôi khỏi thôi khỏi."
"Khỏi gì mà khỏi, ai cũng chụp hết, đâu phải mình hai đứa bây, qua đó đứng lẹ đi!"
Mấy người xung quanh đều cười nhìn sang, tin đồn giữa cậu và Mạc Tiểu Ưu chưa từng đứt đoạn, mọi người ít nhiều cũng biết một chút. Lâm Lang đành phải qua đứng, Trần Lộ Minh kế bên còn ồn ào: "Đứng sát tí nữa tí nữa, Lâm Lang đừng ngượng nha."
Lâm Lang mím môi, quẫn bách không sao tả xiết, vất vả lắm mới đợi Vương Chung chụp xong, cậu cuống cuồng chạy xẹt đi, một lần nữa đảm đương vai trò nhiếp ảnh gia. Nhóm người lên thuyền, thưởng thức phong cảnh ven bờ suốt dọc đường, cả đám đều dâng trào chí lớn, đứa nói tương lai nhất định phải sang đây du học, đứa lại bảo chờ kiếm đủ tiền sẽ tới đây dưỡng già. Lâm Lang ngồi một bên vừa cười vừa xem ảnh chụp, trong lòng bỗng giật thót.
Bởi trước khi cậu cầm máy chụp, trong mấy chục tấm hình đủ dạng có đến hơn nửa là cậu, chính diện, sườn mặt, toàn đặc tả gương mặt và toàn thân, trong đó có một tấm đang dựa lên cầu cười to, đã vậy còn chụp được cả luồng nắng nom như sương mù, bản thân Lâm Lang còn thấy thích mê. Cậu cuống quýt thả máy ảnh xuống, ngước mắt nhìn Mạc Tiểu Ưu, Mạc Tiểu Ưu đang thầm thì với một nữ sinh, cười đến xinh đẹp mà xán lạn.
Dù vẫn biết Mạc Tiểu Ưu thích mình, nhưng sau chuyện này, trong lòng Lâm Lang lại phát sinh biến hóa kỳ lạ, cậu rốt cuộc cũng cam nguyện thừa nhận. Giả như cậu thực sự muốn cùng một cô gái kết hôn, sinh con, có lẽ khó mà gặp được ai xuất sắc, xinh đẹp, sáng sủa, hào phóng, điều kiện gia đình tốt hơn Mạc Tiểu Ưu.
Cậu nghĩ, nếu mình không gặp Hàn Tuấn, không trải qua những chuyện kia, cậu chắc chắn sẽ không chút do dự mà chấp nhận tình cảm của Mạc Tiểu Ưu, hơn nữa trọn đời chỉ yêu mình cô. Nhưng mà...
Nhưng cậu gặp hắn, hơn nữa trong quang cảnh lộng lẫy động lòng người nhường này, cậu vẫn bất chợt nhớ đến hắn, cảm thấy thật buồn thương, thật đáng tiếc khi không được ở bên hắn,
Cậu ngoảnh lại, ngắm sắc trời bóng mây nơi xứ lạ, tựa thể trong lúc vô tình, tất thảy đã sớm định sẵn, sinh thời mọi người sẽ giao nhau tại một thời không nào đó. Cơn gió thoảng thổi rối mái tóc cậu, cậu che trán, chợt nhớ tới người nọ cũng từng rất thích vuốt đầu cậu sau khi tắm rửa, khen tóc cậu mềm và bóng mượt như chính con người cậu vậy.