Lâm Lang chẳng biết mình thiếp đi lúc nào, hôm sau thức giấc đã thấy bà nội Lâm tỉnh từ bao giờ, nằm trên giường bệnh nhìn hai người họ. Lâm Lang thất kinh, bấy giờ mới ý thức được mình vẫn đang dựa vào lòng người nọ, bèn hấp tấp ngồi thẳng lên. Hàn Tuấn bị cậu đẩy cho bừng tỉnh, trông thấy bà nội Lâm, vội vàng đứng lên hỏi: "Bà tỉnh rồi ạ?"
Bà nội Lâm cười khẽ, loay hoay ngồi dậy trên giường. Lâm Lang cuống quýt qua đỡ bà. Bà nội Lâm trách móc: "Tại sao để thầy ở lại bệnh viện, thật không hiểu chuyện?"
Hàn Tuấn cười cười: "Bà đừng trách Lâm Lang, là con đòi ở lại, bà sinh bệnh nằm viện, con đến thăm cũng là chuyện nên làm." Đoạn, hắn nhìn về phía Lâm Lang: "Em ở đây với bà đi, tôi ra ngoài mua cơm sáng."
Lâm Lang chột dạ, không dám ngẩng đầu. Chờ Hàn Tuấn đi rồi, bà nội Lâm mới cười mắng: "Ăn lẹ rồi tiễn thầy về. Đừng làm lỡ công việc của thầy."
"Con biết rồi."
Sáng sớm cô út Lâm Lang đã chạy tới. Hàn Tuấn từ ngoài về, giơ túi to trong tay: "Tôi dạo một vòng không thấy ai bán cơm nên mua ít bánh quẩy với bánh bao."
Cô Lâm Lang vội cám ơn rồi nhận lấy, tiện tay đưa Lâm Lang hai cây bánh quẩy: "Lâm Lang."
"Lâm Lang không thích bánh quẩy." Hàn Tuấn chìa tay đưa Lâm Lang hai cái bánh bao: "Em ăn cái này đi, cháo không tiện mang nên chỉ mang mỗi phần bà nội Lâm thôi, nếu em muốn thì theo tôi ra ngoài ăn."
Lâm Lang đỏ mặt, im lặng cầm lấy. Cô út cười nói: "Con xem cô này, thế mà lại quên béng. Sao thầy Hàn biết?"
"À," Hàn Tuấn mỉm cười, "từng ăn mấy bữa với Lâm Lang, có nghe cậu ấy nói một lần." Dứt lời, hắn đứng lên: "Để tôi đi mua thêm cháo."
Thấy hắn ra ngoài, cô Lâm Lang thấp giọng cười nói: "Lâm Lang từ bé đã kén ăn, hiếm khi được thầy giáo nhớ kỹ, chứng tỏ thầy thật lòng tốt với Lâm Lang." Nói đoạn, cô nhìn sang Lâm Lang: "Rốt cuộc là thầy gì của con vậy, cô thấy đối với con rất tốt."
Trong đầu Lâm Lang có chút bối rối, cũng luống cuống đứng lên: "Con... con đi ra xem thử."
Nói xong liền chạy đi, chạy đến cửa hành lang mới hối hận, sợ biểu hiện khác thường của mình bị bà nội và cô nhìn ra. Bà nội Lâm còn phải nằm viện hai ngày nữa, Lâm Lang sợ Hàn Tuấn ở lâu quá sẽ khó giải thích, hơn nữa biết hắn bề bộn nhiều việc, đã dời lại một ngày rồi, chỉ đành khuyên hắn về thành phố F. Hàn Tuấn không lay chuyển được cậu, buộc phải về lấy hành lý, chiều thuận đường ngồi xe xã lên thị trấn.
Buổi sáng đã có người đến thăm bệnh, một vài họ hàng bên nội, cộng thêm một số người thường xuyên qua lại, trong phòng bệnh chưa từng vắng người. Quá nửa số người này đều không gặp Lâm Lang một năm rưỡi rồi, ai nấy cũng kinh ngạc. Hồi trước, có một bà cụ sống sát vách nhà Lâm Lang, người trong thôn đều gọi bà là Lý Hồ thị, rất thân với bà nội Lâm, về sau bà dọn tới nhà con gái lớn, độ này nghe nói bà nội Lâm nằm viện cũng lại đây, thấy Lâm Lang cao lớn nên cứ hỏi cậu này kia, còn cười nói với bà nội Lâm: "Nhóc Lâm càng lớn càng đẹp trai, tôi nghe bảo năm ngoái lên đại học rồi hả?"
Bà nội Lâm thích nhất nghe người ta khen Lâm Lang, cười đáp: "Đúng vậy, mấy năm rồi bà chưa gặp nó đúng không?"
Lý Hồ thị cười bảo: "Hơn ba năm. Giờ chị cuối cùng cũng hết khổ, nhóc Lâm từ nhỏ đã biết cố gắng, hiện tại lại có tiền đồ, tương lai cứ chờ hưởng phúc thôi. Đến lúc sinh chắt trai thì lại có thêm phúc để hưởng rồi."
Bà nội Lâm nhoẻn cười, lắc đầu nói: "Cái bộ xương già của tôi sao đợi nổi đến lúc ấy."
"Sao lại không, nhóc Lâm có chí, lên đại học sớm hơn cả con người ta, hai mươi tuổi là có thể tốt nghiệp, khi ấy kết hôn luôn, chị còn chả ba năm ôm hai đứa, có khi còn ngại nhiều chắt quá ấy chứ."
Bà nội Lâm nghe mà mở cờ trong bụng, nằm trên giường cười không khép miệng: "Nhà chúng tôi hiếm con trai, tôi còn ước gì có thật nhiều chắt đâu. Nhưng mấy đứa đi học đều kết hôn trễ, tôi nghe nói con trai lão Thường hơn ba mươi mới chịu cưới vợ."
Lâm Lang đứng bên nghe mà mặt đỏ tai hồng, bèn nhấc ấm nước lên: "Nội ơi, con đi lấy nước đây."
Lý Hồ thị cười nhìn cậu, trêu: "Nhóc Lâm vẫn thanh tú như xưa, hở tý là đỏ mặt giống hệt trước đây."
"Tính nó dễ ngại, giống mẹ nó." Bà nội Lâm cười từ ái, bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì, hỏi: "Thầy Hàn đi chưa, bà quên chào thầy rồi."
"Chưa đâu ạ, thầy về lấy hành lý rồi."
Lý Hồ thị vừa nghe liền hỏi: "Tôi bảo, ban nãy mới vào thấy một thanh niên trẻ đang nói chuyện với nhóc Lâm, tôi còn tưởng là họ hàng nhà chị, đang khó hiểu sao chưa từng gặp bao giờ đây này, hóa ra là thầy giáo của nhóc Lâm, hèn gì trông hiện đại quá trời, không giống nông dân."
"Thầy Hàn kia nhiệt tình lắm, đối với Lâm Lang nhà chúng tôi cũng tốt."
Lâm Lang tức tốc xách ấm ra ngoài, loáng thoáng nghe bà nội Lâm còn đang khen Hàn Tuấn, trong lòng khó nén áy náy và bất an. Lại nghĩ tới mấy lời ôm chắt trai này nọ hồi nãy, cậu biết, tuy rằng bà nội Lâm vừa nói vừa đùa, nhưng lời nào cũng thật tâm. Trước kia bà nội Lâm thường xuyên bảo nhà họ Lâm hiếm đàn ông, muốn mai sau Lâm Lang sinh thật nhiều con trai. Khi đó, Lâm Lang nghe vào tai chỉ đỏ mặt, giờ đây lại thấy khó chịu.
Hàn Tuấn trở lại rất nhanh, đem hết hành lý đến đây. Còn một lúc nữa ô tô mới xuất phát, hắn liền vào trò chuyện cùng bà nội Lâm. Bà nội Lâm đương nhiên vô cùng cảm kích hắn, lại không quên tương lai của Lâm Lang, nên nhắn vài lời nhờ hắn quan tâm Lâm Lang nhiều hơn. Lâm Lang thấy hắn vậy mà thản nhiên nhận lời hết, trong đầu chợt khó chịu, cảm giác hai người họ lừa gạt một bà cụ đang ốm đau trên giường như vậy quá vô sỉ, huống hồ bà nội Lâm còn tín nhiệm cả hai. Hàn Tuấn toan nói thêm lời hay, Lâm Lang thình lình chen miệng: "Đến giờ rồi, thầy Hàn mau đi đi."
Hàn Tuấn xem đồng hồ, bấy giờ mới từ biệt đi ra. Ra đến sân lại không thấy Lâm Lang đi theo, tưởng Lâm Lang nhất thời chưa ra được, nên ngồi xuống ghế đá gần đó.
Bà nội Lâm thấy Lâm Lang ra cửa lại quay ngược về, bèn hỏi: "Sao không đi tiễn thầy?"
"Thầy đi rồi." Lâm Lang cúi đầu: "Bác với cô út đến nhà cô rồi, hai người nói bà chỉ mới khỏe lại nên ở tạm nhà cô mấy bữa mới về. Họ đi dọn nhà, dặn con ở lại trông."
Bà nội Lâm gật đầu, nom Lâm Lang buồn bực không vui, liền cười hỏi: "Bị dọa rồi đúng không?"
Lâm Lang nghe thế, mắt thoáng cái đỏ ửng, lắc đầu thưa: "Dạ không, con biết nội nhất định không sao hết."
Bà nội Lâm sờ đầu cậu, cũng có chút rầu rĩ: "Con an tâm, nội không việc gì đâu, chờ con tốt nghiệp đại học, tìm được công việc nở mày nở mặt, có khả năng tự nuôi sống chính mình, bấy giờ nội mới cam tâm đi theo diêm vương."
Tình cảm của dân quê rất kín đáo, hai bà cháu họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, tuy rằng gần gũi hơn bà cháu bình thường, song vẫn chưa từng nói lời như vậy. Mũi Lâm Lang cay xè, nước mắt rớt xuống, nghẹn ngào nói: "Cho dù con đi làm nội cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu, không phải nội còn đợi bế chắt trai sao?"
Bà nội Lâm nhịn không được bật cười, vươn tay lau nước mắt cho cậu: "Mình con đã đủ khiến nội lao tâm khổ trí rồi." Đoạn, bà còn cười trêu: "Vậy nên con phải tranh thủ, chậm quá nội chờ không kịp đâu."
Lâm Lang nén nước mất, gật đầu: "Sau khi tốt nghiệp con kết hôn ngay."
Bà nội Lâm thở dài một tiếng đầy bi ai, chán nản. Lâm Lang rời khỏi phòng bệnh, thấy Hàn Tuấn đứng dưới vẫy tay gọi cậu xuống,. Cậu ngơ ngác đứng giữa nắng chiều, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay. Người nọ đứng dưới lầu nhìn cậu một chốc, rồi đeo ba lô bước ra cổng bệnh viện. Lâm Lang vẫn thẫn thờ, cũng không biết qua bao lâu, di động trong túi chợt reo vang, cậu lấy ra nhìn, là tin nhắn của hắn.
"Tôi về trước, em chú ý chăm sóc bà nhé."
Cậu đột nhiên hoang mang, giống như ngay sau đó họ sẽ vĩnh viễn chia lìa. Cảm giác này sao mà mãnh liệt, mãnh liệt tới độ tay cậu không nhịn được run rẩy. Cậu quay lưng chạy ra ngoài, liều mạng chạy, hét lớn: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn!"
Trong đầu thình lình hiện ra cảnh tượng năm xưa, cậu cũng khóc lóc, kêu gào chạy vào nhà. Gió tháng bảy xen lẫn hơi nóng quất thẳng lên mặt, cậu lớn tiếng gọi: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn." Hệt như một đứa ngốc.
Nhưng ô tô vẫn càng chạy càng xa, xa đến nỗi cậu có liều mạng cũng không bắt kịp. Bởi là đường xuống dốc, dõi mắt ra xa chỉ thấy ô tô như một chú cá trắng mỗi lúc một mất hút giữa ruộng bắp xanh mơn mởn, rốt cuộc biến mất vô tung. Mũi Lâm Lang cay xè, cậu đứng giữa đường khóc, sợ người ta thấy nên phải che kín hai mắt.
Người ấy sẽ không bất ngờ nhảy xuống ô tô, cũng sẽ không đột nhiên ló mặt từ sau lưng cậu, nói: "Đồ ngốc, tôi không yên lòng về em, sao cứ thế bỏ đi được."
Từ năm mười ba tuổi, cậu đã biết hiện thực tàn nhẫn, vô tình hơn mộng ảo rất nhiều.
Thế nhưng vẫn đau đớn quá đỗi, như thể ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện tất thảy những điều tốt đẹp, những xúc cảm mãnh liệt chỉ là một giấc mộng triền miên.