Tác giả: Ninh Ninh
Chương : Sặc sụa
Tôi chính thức đen mặt, mỗi lần chủ động y như rằng sẽ bị ghẹo đến tụt luôn hứng, đã vậy chưa kịp ngáp cái quần đã bị tuột vứt đi chỗ nào rồi.
Hai đứa lại một đêm say tình, Hoàng An khi vừa trải qua xong luôn nằm trên người tôi nói.
"Vợ ơi!"
"Ơi!!"
"Em làm gì để anh mê mẩn vậy hả Ngọc?"
"Không biết!"
"Em có cho anh hít thuốc phiện không vậy?"
"Không!"
"Vậy sao tim anh lại rung động vậy nhỉ?"
"Sướng quá lại mê sảng à An hám gái?"
"Anh hám có mình em đấy vợ, một mình em đã làm anh chết đứ đừ rồi vợ.
"
"….
!!!!"
"Anh nguyện chết vì em đấy Ngọc!!!"
Tôi tưởng An bị sảng thật khi vừa được lên chín tầng mây.
Tôi cười to:
"Haha, An lại vừa nói gì vậy An?"
"Xuy!!! Em nhỏ tiếng thôi không sếp dậy là lát không làm ăn được gì đâu đấy!!!"
Tôi bị bịt miệng lại mắt mở to không dám nhìn An.
"Gì còn ….
"
An cắt lời tôi!
"Nói nhảm đó vợ.
"
"Sướng quá phát rồ à?"
"Đúng rồi, anh vừa phát rồ vì vợ!!!!"
An không bao giờ chỉ một phát một đêm, tôi mà chủ động thì phải biết ngày mai là chủ nhật, và đêm đó tôi sẽ ngất ngay tại trận doanh.
Sáng mai công việc bà bỉm sữa sẽ là Hoàng An đảm nhiệm, Su sẽ là phụ tá!!!!
Tôi không ngại An thẳng thừng hai đứa chặt nhau tới tấp, Hoàng An tình nguyện phụ giúp tôi việc nhà, cũng do một phần tôi luôn chiều chồng, vợ chồng việc này rất quan trọng nhé, tôi trước khác giờ khác.
Khi xưa chỉ yêu nhưng chưa tin tưởng tôi luôn không phải người chủ động, nói phũ khéo là khúc gỗ được khắc trên giường.
Còn giờ đây tôi là người chủ động, xoay Hoàng An như con thiêu thân.
Trước cậu ta có phụ giúp tôi nhưng không phải một tay đầu bếp chính trong nhà còn giờ thì là bếp chính, mẹ bỉm sữa còn gọi An là tổng tài ông bố bỉm chính hiệu chứ chẳng đùa.
"Vợ ơi!!!"
"Gì?"
"Ra ăn cơm, nhanh lên con khóc rồi!!!"
"Biết rồi, để người ta còn đứng vững đã….
"
Không nói ai nhìn tôi hiện giờ cũng biết tác hại của việc vui chơi quá đà.
Chân đi tập tễnh, lưng đau muốn gãy đôi, tôi đi xuống nhà ngồi vào bàn ăn cơm, bé Shin ngồi ở bàn ăn nhìn thấy mẹ, hai tay với muốn mẹ bế.
Bé Su hiểu ra ý con bé quay qua dỗ tôi, nó không dỗ tôi còn đỡ mất mặt, nó dỗ xong mẹ nó mang tiếng luôn!
"Em ngoan nín mẹ hôm nay chân đau không bế được tí chị chơi với Shin nhé.
Ngoan để ba còn giúp Shin làm anh chứ!"
Đấy đứa con đáng đồng tiền bát gạo chưa? Hoàng An sặc cơm, ho sặc sụa, cu Shin thì chẳng hiểu cái gì cứ toe toét cười.
Chỉ có đứa con gái đầu lòng đắc ý bĩu môi nhìn ba mẹ.
Tôi từ chối hiểu cái ca này.
Bé Su tính nết cùng cái mặt tiền y chang tên chồng hám gái ngồi bên cạnh tôi.
Nhìn con bé là tôi tâm lại nhộn nhạo, rõ ràng tôi mới là người mang nặng đẻ đau thế mà con không giống chỉ giống mỗi cái giới tính, nếu Su là con trai thì tôi khóc cả tháng mất.
May quá cu Shin còn giống tôi một chút, đại điển cho đôi mắt còn lại….
đều giống thằng cha nó.
Hoàng An đến giờ vẫn tự hào nói:
"Vợ thấy chồng giỏi hơn hai anh không?"
"Không!"
"Xì, em nhìn mà không biết à, con của anh hai đứa đều giống anh gần như bản sao còn anh Minh với anh Huy á nhìn là biết yếu sinh lý!"
Tôi nghe xong trợn mắt làm ngơ, tên chồng này mặt chát cả ký xi măng nên không biết xấu hổ.
Bữa cơm trưa kết thúc với sự ngượng ngùng của người mẹ đi hai hàng, sự tự hào của người cha cùng đứa con gái lưu manh, thằng con ếch nhựa khi chưa hiểu sự đời.
.