Tác giả: Ninh Ninh
Chương : Buồn nôn vì người tình cũ
Từ khi đó tôi đã tự nhủ lòng mình yêu cậu ta thì chỉ yêu đủ không lụy! Con gái lụy tình chỉ khổ bản thân mình, yêu sâu đậm một người khi biết họ chưa từng yêu sâu đậm mình vậy bạn sẽ không thể đứng lên được.
Bỏ thì khổ đau mà cố thì trong lòng cô đơn thật nhiều.
Đồng hồ trôi qua thật nhanh, đã giờ đêm rồi.
Tôi thở hắt ra nhìn Hoàng An.
"Cậu vào phòng đi tôi có một thứ dành cho cậu."
Hoàng An ngờ vực hỏi:
"Em muốn cho anh thứ gì?"
Tôi cười nhạt trả lời cậu ta.
"Thứ mà cả đời này cậu sẽ không quên được."
"Thật sự em cho anh quà?"
"Thật vào phòng đi."
Tôi bước vào phòng trước bật tivi lên, Hoàng An vừa vào thì màn hình hiện lên, tôi đẩy cậu ta vào xong đóng cửa chốt của ở ngoài.
Tôi đứng sát cánh cửa, căn phòng chống ồn tôi không nghe thấy nhưng tôi đã xem trước rồi.
Nước mắt tôi rơi xuống, tàn nhẫn với chính mình mới có thể tàn nhẫn được với người mình yêu.
Tôi tự tổn thương chính tâm của mình chỉ muốn Hoàng An hiểu ra tôi đã quá mệt mỏi sau thời gian này.
Sống với nhau mà không thật lòng với nhau.
Làm vợ chồng mà luôn lừa dối nhau cuộc sống không thể mãi êm đềm được.
Hoàng An yêu tôi trước những người tới trước, cậu ta là người phụ bạc trước kia mà không phải tôi.
Tôi ghen, tôi nhận mình ghen với Hoài Lan, tôi thật sự ghen ghét cô ta.
Hoàng An có cho tôi, có yêu thương tôi ở ngoài đường, ở trong nhà đi nữa mỗi lần hai người làm chuyện kia tôi không được tự nhiên.
Tôi sẽ nghĩ đến việc Hoàng An đã chung sống với Hoài Lan suốt năm năm liền, hai người họ ở đâu cũng có nhau.
Đi đâu cũng có mặt.
Hoàng An nói vì thiếu thốn tình cảm mới coi Hoài Lan là vật ấm giường, là người chơi qua đường….!!
Lời cậu ta nói chỉ làm tôi càng đau hơn thôi.Tôi yêu cậu ta là người đầu tiên, cũng là người trao tất cả mình có cho cậu ta.
Tôi sinh con cho Hoàng An nhưng rồi tôi nhận được cái gì? Là lời nói dối, giờ nói thật thì đã muội rồi!!!
Đêm khuya lang thang lẻ bóng.
Lệ vương khóe mắt thiếu nữ.
Đau thương ướt đẫm mi dài
Tháng năm dài cứ trôi mãi xa.
Đường dài em biết đi về đâu?
Rẽ vào lối nào cũng ….
hẻm cụt!
Thương người, người không thấu!
Nỗi đau này biết ngày nào vơi???
"Ngọc…Ngọc em mở cửa cho anh, anh xin em, anh biết sai rồi….
Vợ chồng mình có còn cơ hội nữa không em?"
Hoàng An đập cửa gọi tên tôi, tôi lau vội giọt nước mắt vương trên gò má cô đơn của mình, giọng nói man mát buồn.
"Cậu nghĩ chúng ta còn cơ hội không An? Cậu đặt tay lên ngực trái tự hỏi lấy chính tâm của mình xem chính cậu có muốn hay không?"
"Ngọc!!!"
"Tình yêu có lòng vị tha nhưng nó cũng có lòng tự trọng Hoàng An à? Nếu cậu thật sự yêu tôi, cậu thật sự chỉ quen Hoài Lan với danh người tình mà không có thứ tình cảm đó thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội giống năm năm trước! Còn nữa! Nếu cậu thật sự yêu tôi cậu sẽ không im lặng tuần qua….
Hoàng An có lẽ cậu chưa từng hiểu tôi, cậu cũng chưa yêu tôi.
Thứ tình yêu cậu dành cho tôi chỉ làm người ngoài mong ước, nhưng làm tôi cảm thấy như cậu bố thí cho tôi.
Tôi không muốn làm người thứ ba….
Tôi không muốn mình mang danh cướp người đàn ông của người phụ nữ khác….."
Tôi khóc nấc lên, tôi gục ngã thật rồi….Tôi thật sự gục ngã rồi……
"Ngọc, anh xin lỗi, anh xin lỗi em vì tất cả! Anh không nên giấu em, anh không nên tham lam….
Nhưng anh yêu em nhiều hơn Hoài Lan rất nhiều, Hoài Lan chỉ là thứ tình cảm chớm nở tối tàn.
Còn tình cảm anh dành cho em là từ con tim của anh.
Anh yêu em, anh buông Hoài Lan vì anh biết người anh yêu là em!!!"
"Cậu tham lam giống những người đàn ông khác lắm, cậu lừa tôi….
Cậu có biết ngày hôm mẹ qua gặp cậu tôi đã mềm lòng muốn cho cậu một cơ hội nữa nhưng chính cậu làm tuột mất chứ không phải tôi không cho.
Đã quá muội để nói lời xin lỗi rồi An!!!!"
Hoàng An ở trong tay gõ cửa miệng thì thào:
"Tại sao? Tại sao em lại không tin lời của anh? Anh nói đều là sự thật, tất cả là sự thật, em nói đã muội vậy em muốn chúng ta ly hôn? Em sẽ có người đàn ông khác? Clip này em tặng cho anh, em có biết anh đã không còn vướng bận không? Anh chỉ quan tâm em, anh cần vợ của anh, anh biết mình có lỗi.
Anh biết mình sai với hai mẹ con em nên anh phải trả giá.
Em buồn anh cũng buồn, em khóc anh cũng không thể cười.
Em có biết đêm em không về nhà anh đã chạy đi khắp nơi tìm em, em còn không nghe điện thoại của anh.
Em chặn Facebook, chặn zalo….
Em không cho anh tìm em."
"……."
"Một đêm em không về, anh không ngủ, ngày hôm sau em về em lạnh nhạt với anh khi anh không biết chuyện gì xảy ra.
Nếu em nói em nhìn thấy anh vào khách sạn với Hoài Lan anh đã biết em hiểu lầm anh.
Em vứt hết đồ anh mua cho em, em có biết khi anh có thứ tình cảm kia với Hoài Lan nhưng anh chưa từng can thiệp vào những việc đó của cô ta.
Nhưng em thì khác, anh không muốn em ra đường mặc hở trước mặt một thằng đàn ông khác."
"……"
"Anh làm vậy vì anh yêu em, anh chỉ có em, anh cho phép anh được nhìn vợ anh còn lại những người khác anh không cho phép.
Nhưng ngày hôm đó em vứt hết những chiếc váy kín đáo thay bằng một loạt vậy ngắn, hở lưng, khoét sâu ngực.
Tóc em đổi thành màu xám khói, anh khen em làm tóc đẹp nhưng tâm anh đau lắm vợ.
Anh biết em đã thay đổi….!!!"
"
"……
"Anh không muốn em đổi màu tóc, anh không muốn em đi bar, anh không muốn vợ anh thân mật với người đàn ông nào khác vì anh ghen!!!!"
Tôi ở ngoài nghe cậu ta nói càng nghe càng muốn khóc, cậu ta lại dỗ tôi giống như dỗ đứa trẻ con.
"Cậu đừng tỏ ra đáng thương nữa, tôi không bị cậu lừa gạt nữa đâu."
"Không!!! Em mở cửa cho anh, chúng ta nói chuyện được không?"
"Không!"
"Em mở cửa cho anh đi, anh không muốn xem gì cả."
"Không muốn, cái đó là quà tôi tặng cậu, cậu không nhận?"
"Anh xin em đó Ngọc, em thâm lắm, em làm như vậy em chính mình làm tổn thương mình."
"Cậu cũng biết?"
"Anh biết, em làm vậy là để anh ân hận.
Anh đã nhận ra rồi em cho anh ra đi, ở trong này thật sự buồn nôn lắm."
"Buồn nôn thì vào nhà WC ở trong phòng đó."
"Không được, em cho anh ra ngoài đi, anh nôn thật đấy."
"Nôn thì kệ cậu."
"Em….."
Hoàng An đập cửa ùm ùm, tôi không buông tha cậu ta, người đi gái làm gì biết chừa là gì? Không đi hôm nay thì ngày mai đi.
Lần này bị tôi trị chưa chắc đã sợ, có một lần sẽ có lần hai!
"Oẹ…..!!!".