Tác giả: Ninh Ninh
Chương : khám thai
Hoàng An cậu ta chắc đi xe tốc độ, tôi ngồi đợi chưa ấm mông đã thấy xe cậu ta đậu trước cửa công ty rồi.
Tôi xách túi xách bước nhanh ra, tôi không muốn cậu ta chạy vào tới nơi, để cậu ta vào tôi xác định lấy cái mo che mặt ngay đi thôi.
Tôi thời gian này mới biết thêm một cái tật xấu cực xấu của Hoàng An là miệng cậu ta rất to.
Ngồi vào ghế bên tôi thắt dây, cậu ta nhìn tôi hỏi:
“Em đau ở đâu?”
Tôi ngượng ngùng nói:
“Tôi không đau ở đâu chỉ cảm thấy người là lạ, ăn nhiều đồ ngọt quá nên đi khám xem sao?”
“Ăn nhiều đồ ngọt? Cảm thấy muốn ăn?”
“Ừ, thích ăn!”
Hoàng An cậu ta tự nhiên nhìn tôi nheo mắt cười dâm tặc, tôi sởn da gà quát cậu ta:
“Cậu cười cái gì, lái xe đi.”
Tôi bực mình, cậu ta nghe xong càng cười to, tôi ghét cái mặt đấy lắm, cười lại càng ghét.
Trên đường đi, Hoàng An im như ve sầu, tôi là lạ muốn bắt chuyện sau lại im lặng, tôi ngại, còn sĩ diện không muốn sau cậu ta nói tôi cũng muốn nói với cậu ta.
Cậu ta trở tôi đi vào đường Lý Thường Kiệt, tôi nhăn nhó hỏi:
“Vô bệnh viện sao đi đường này vậy cha?”
Hoàng An thản nhiên quẹo vào đường Hùng Vương đỗ xe ngay cổng.
Tôi trợn mắt nhìn cái tên bệnh viện.
"BỆNH VIỆN PHỤ SẢN HÙNG VƯƠNG!"
Tôi cả người tím ngắt, tôi véo tai cậu ta.
“Cậu chở tôi tới đây làm cái gì?”
“Em vào đi, em vào khám cho chắc, tôi nghĩ bệnh viện này đúng với yêu cầu của em vào lúc này.”
“Tôi không viêm nhiễm vô phụ sản để ngủ à cha nội, cậu không quay xe đưa tôi đi bệnh viện khác mau.”
“Em cứ xuống xe, tôi đi gửi xe xong cùng em vào khám, em sợ cái gì? Hay em chột dạ?”
“Đã nói tôi không bị gì mà vào phụ sản khám.”
“Em sao nhiều lời thế nhỉ, tôi bảo thì vào, cứ vào không việc gì tôi lại đưa đi viện khác có mất miếng thịt nào của em không?”
“Tôi…!!”
Hoàng An kéo tôi xuống xe sau lái xe đi gửi hầm gửi xe gần đấy, tôi đi vào sảnh bệnh viện đứng chờ cậu ta.
Tôi như con ngố đứng ở đó, tôi nhìn đâu cũng là bà bầu mà sợ hãi, tự nhiên trong đầu tôi nghĩ đến sự việc tôi quên mất tiêu.
Tôi đã một tháng chưa có lại kinh nguyệt!
Tay tôi đổ mồ hôi, Hoàng An nhìn tôi cười như tặc làm tôi líu lưỡi, chẳng lẽ tôi có bầu? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu tôi phản đối ngay, chúng tôi mới lên giường một lần làm sao mà có thai được.
Nếu có chẳng phải Hoàng An năng lực trên giường của cậu ta kinh người sao?
Tôi không tin, tôi không thể tự mình vả mặt mình được, trước đó tôi từng phủ nhận trước mặt cậu ta một lần làm sao dính bầu.
Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tôi không biết Hoàng An đi vào lúc nào, cậu ta đã đi xếp số cho tôi luôn rồi.
“Này, em suy nghĩ gì vậy?”
Tôi giật mình thấy ngay cái bản mặt cậu ta dán sát vào mặt tôi hỏi, tôi khó chịu.
“ Không có gì.”
“Em đang suy nghĩ gì giấu tôi?”
“Không có gì cả.
Đi xếp hàng lấy số!”
Hoàng An kéo tôi lại đưa cho tờ giấy ghi phiếu đăng ký khám.
“Đây rồi, em đi theo tôi vào kia khám.”
Tôi nhìn tờ giấy mày càng nhăn chặt, gáy đổ mồ hôi.
Tờ giấy tên chồng hờ của tôi viết là đăng ký cho tôi khám thai.
Trời ơi tên biến thái này tôi đến sợ cậu ta.
“Tôi không có thai sao lại khám thai?”
“Em sao hôm nay lằng nhằn thế nhỉ, cứ im lặng nghe tôi là được rồi.”
Tôi chính thức ngậm miệng, cậu ta gắt lên tôi không dám lớn giọng nữa, ở đây là nơi công cộng chẳng may người ta biết được chúng tôi là người xấu hổ.
Tôi theo cậu ta vào khu khám thai, đi tới phòng khám số tôi nhìn màn hình hiển thị số bệnh nhân.Vừa lúc tên tôi hiện trên màn hình, Hoàng An đẩy tôi vào gấp gáp nói:
“Vào đi, tôi đợi em ở ngoài.”
Tôi lo lắng đi vào phòng.
Trong phòng chị y tá gọi tôi.
“Em là Vũ Diệp Ngọc tuổi?”
“Dạ!”
“Em mất kinh bao lâu rồi?”
Tôi lúng túng đỏ mặt.
“Dạ, hơn một tháng rồi ạ.”
Chị y tá cười chấn an tôi.
“Ngại gì nữa em, cứ thoải mái đi.”
“Dạ!”
“Ngày kinh cuối của em tháng trước vào ngày bao nhiêu?”
“Dạ là ngày tây ạ.”
“Vậy em đưa tay chị đo huyết áp cho em.”
Tôi đưa tay cho chị đo huyết áp sau chị chỉ cho tôi cái cân ở gần đấy bảo tôi lên cân.
“Em đứng lên xem bao nhiêu kg.”
Tôi nghe theo bước lên nhìn đồng hồ chỉ mà toát mồ hôi.
Trời ơi tôi tăng nhẹ kg.
“Bao nhiêu vậy em?”
“Dạ kg ạ.”
“Ừ, em xuống đây ngồi lại đi.”
Tôi lại ngồi xuống ghế, chị y tá nhìn tôi cười nói:
“Giờ em đi ra chỗ hiệu thuốc bệnh viện ngay ở sảnh mua một que thử rồi vào nhà WC thử lên xem mấy vạch, còn theo như khai báo em có thai tới % rồi.”
"Đoàng!"
Tôi mặt tái xanh, nghe xong tôi dạ vâng chạy ngay ra ngoài theo hướng dẫn mua que thử thai, Hoàng An thấy tôi ra liền đi theo hỏi han.
“Em khám sao rồi? Có làm sao không?”
Tôi bị cái tin sét đánh còn đang trên mây làm sao nghe ra cậu ta hỏi tôi chứ.
Tôi đến quầy thuốc hỏi mua que thử, Hoàng An thấy lại hỏi:
“Em mua cái này làm gì?”
Tôi làm lơ cậu ta đi nhanh vào nhà vệ sinh gần đấy thử.
Trong đầu tôi chỉ cầu trời khấn phật chỉ một vạch thôi, xin chỉ một vạch thôi.
Ba Phút trôi qua tôi từ lo lắng đến run sợ, cuối cùng kết quả nó tạt cho tôi hẳn thùng nước lạnh từ trên đầu xuống.
Trời ơi!!! Hai vạch…là hai vạch…..
Như Hoàng An nói cậu ta thả giống tôi không có thai mới lạ.Cậu ta như thần tiên tri vậy đó, một lần trúng luôn, luôn nên nói câu ta thể lực tốt hay là nói miệng cậu ta linh đây.
Hoá ra cái tên chết tiệt này nghe tôi kể ra triệu chứng đã biết được kết quả rồi mới chở tôi tới viện này.Đã vậy còn không nói rõ, tôi có thai, một tin động trời.
Tôi có thai với Hoàng An, này thì hôn nhân hợp đồng, giờ có thai thì hợp với không hợp cũng thành một cặp.
Tôi thẫn thờ bước ra, Hoàng An mặt lo lắng quan tâm tôi.
“Kết quả thế nào?”
Tôi nhìn cậu ta giả ngu.
“Kết quả gì?”
Hoàng An bĩu môi:
“Em không cần phải giấu, em đi thử que thử thai, thế mấy vạch?”
Cậu ta không biết xấu hổ, ở trước bao nhiêu người mà hỏi thẳng tôi như thế.
Tôi mặt cắt không ra giọt máu, hờn dỗi:
“Không vạch nào, que bị hư.”
Tôi tưởng tôi nói vậy cậu ta sẽ im miệng ai ngờ cậu ta nói ra tôi choáng đến đứng không vững.
“Không lên? Vậy em đứng im tôi đi ra mua hẳn que cho em thử, cái sợ bị lỗi cái chắc không vấn đề.”
Cậu ta vừa nói xong ở gần mấy người nghe được nhìn tôi họ cười.
Tôi xấu hổ đến độn thổ, thằng chồng tôi nó thế đấy.
Chồng vàng chồng bạc của tôi không có miếng liêm sỉ nào hết.
Tôi tức quá hóa giận vùng vằng đi trước, cậu ta đuổi theo sau vẫn lảm nhảm, tôi cắt ngang.
“Về nhà nói, giờ cậu có thể ngậm miệng, còn không ngậm tối ra ngoài ngủ cấm vào phòng.”
Tôi dọa cậu ta ra phòng khách ngủ cậu ta mới ngừng nói.
Tôi trở về phòng khám đi vào gặp bác sĩ, nói tôi hai test hai vạch, bác sĩ chúc mừng tôi, hẹn tôi một tuần sau lên khám lại rồi siêu âm.
Dặn tôi đi buổi sáng cho kịp vì làm nhiều thủ tục, hôm nay buổi chiều sắp đến giờ nghỉ rồi không kịp cho tôi đi siêu âm.
Bác sĩ cũng chuẩn đoán tôi có thai đến tuần rồi.
Tôi nhận sổ theo dõi thai kỳ sau đi ra ngoài.
Hoàng An vừa thấy mặt tôi ló ra cậu ta liền đứng dậy, tôi thấy hành động đó lòng được an ủi phần nào không còn sợ hãi tủi thân nữa.
Gachongthayem NinhNinh.