"Anh không xuống xe, tự tôi xuống xe."
Tần Lạc Y oán hận trừng Lệ Phong Tước một chút, tránh khỏi anh nắm cổ tay, mở cửa xuống xe.
Đã đến rồi thì nên ở lại, Tần Lạc Y cô không phải kẻ đáng thương nhìn thấy kẻ mạnh liền run lẩy bẩy.
Xuống xe, cô bắt đầu đánh giá chung quanh địa phương trước mắt.
Đập vào mi mắt chính là một đống kiến trúc màu trắng, bốn phía thúy trúc tú lâm, hồng hoa tôn nhau lên, dưới ánh mặt trời ấm áp, vạn vật đều đang lười biếng hưởng thụ thế giới yên tĩnh.
"Chào mừng phu nhân về nhà."
Bỗng nhiên, một giọng thẳng thắn vang dội đột nhiên vang lên, sau đó liền thấy một người phụ nữ mặc trang phục nghề nghiệp sáng rực rỡ tiến lên đón.
Người kia ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, thân hình cao gầy, búi tóc cuộn cao cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra cái trán no đủ và cái cổ thon dài trắng nõn kia, trên mặt trang điểm nhạt vẫn chói lọi như cũ, dáng vẻ tinh thần sung mãn làm Tần Lạc Y sáng mắt lên.
Mà phía sau cô ta, hai hàng phụ nữ thống nhất mặc trang phục nữ hầu kia, nhìn thấy Tần Lạc Y đến trước mặt, càng cùng cung kính kêu lên mà lập lại, "Chào mừng phu nhân về nhà!"
Vừa nhìn chính là đã được huấn luyện, khóe miệng Lệ Phong Tước hơi giương lên, tựa như cười mà không phải cười: "Cô làm cái gì vậy."
"Này không phải chào mừng phu nhân mới nhận chức sao, chỉ tiếc thời gian vội vàng, rất nhiều việc cũng không kịp sắp xếp."
Nụ cười trên mặt Thu Hàn Yên bất biến, cô nhìn thẳng Lệ Phong Tước đáp lại.
Cuối cùng, Thu Hàn Yên hướng Tần Lạc Y hơi khom người chào: "Hi vọng phu nhân sẽ không chú ý."
Tần Lạc Y nghe được Thu Hàn Yên nói mà sửng sốt một chút, hết sức sắp xếp như vậy, làm cho cô cảm giác cả người không dễ chịu.
"Tôi tên Thu Hàn Yên, là quản gia nơi này." Hai tay Thu Hàn Yên bắt chéo che ở phía trước bụng dưới, bắt đầu giới thiệu mình.
"Từ phòng này dựng lên ta liền đến, tính được cũng có năm năm nhiều thời gian, phu nhân ở chỗ này nếu như có chuyện gì, có thể trực tiếp tìm tôi."
Chẳng biết vì sao, trên mặt của cô rõ ràng vẫn mang theo nụ cười ưu nhã khéo léo, nhưng Tần Lạc Y vẫn là cảm thấy hơi không thoải mái.
Là cô để cho mình cảm thấy không thoải mái sao? Giống như có loại tư thái vào trước là chủ, lấy thân phận nữ chủ nhân chào mừng khách mời.
Hơn năm năm, cô và Lệ Phong Tước sớm chiều ở chung, có lẽ xem nơi này là nhà của mình từ lâu.
Nhíu nhíu mày, Tần Lạc Y bỗng nhiên không biết bây giờ mình và Lệ Phong Tước là quan hệ gì, rõ ràng không muốn ở cùng nhau rồi lại quấn quýt lấy nhau, như cuộn chỉ rối, càng gỡ càng loạn.
Lệ Phong Tước lại không có quá nhiều thời gian phí lời với hai người, trực tiếp kéo Tần Lạc Y liền đi vào trong, một bên bàn giao.
"Cô ở chỗ này đến mấy năm, so với tôi đều quen thuộc, có phiền toái gì liền tìm cô."
Lần này, Tần Lạc Y cho rằng giống như không có nghe thấy, cũng không trả lời.
Trực giác nói cho cô, người phụ nữ này rất không thích cô.
ánh mắt Thu Hàn Yên liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Lạc Y, nụ cười ở trong nháy mắt cô quay người lại liền đã biến mất.
Cô liền không nhìn ra người phụ nữ này có chỗ nào đặc sắc, tướng mạo bình bình, vóc người cũng chỉ đến như thế, cô không hiểu, tại sao Lệ Phong Tước lại chọn một người phụ nữ ngay cả cô cũng không bằng.
Nghĩ đến mình ẩn nhẫn và trả giá nhiều năm như vậy, Lệ Phong Tước làm như không thấy, trái lại dẫn phụ nữ khác về làm chủ mẫu đương gia, cô liền không cam lòng!
Mang theo một tia oán niệm, Thu Hàn Yên cầm điện thoại di động lên bấm một chuỗi dãy số.
Bên kia mới vừa lên tiếng, Thu Hàn Yên liền giống như tìm tới chỗ trút giận, giống như bài sơn đảo hải ầm ầm mà ra, ngữ khí của cô ta chưa bao giờ mãnh liệt sắc bén như thế.