Chương : PN: Tiêu Thế Nam: Trốn được mùng một, tránh không được mùng mười…
Hôm nay, Tiêu Thế Nam tan làm từ Binh Bộ không về nhà ngay mà là rẽ tới cửa hàng Sở gia tìm Sở Hạc Vinh.
Sau khi hồi kinh, Sở Hạc Vinh cũng không đọc sách nữa, tiếp nhận sinh ý của nhà mình, hiện giờ đã là mình hắn chống đỡ một phòng nhà hắn.
Trước đó, nhà họ ở Sở gia xem như là tầng chót nhất, sau khi phân gia lại xảy ra chuyện lớn, lão thái thái chỉ giữ phụ mẫu hắn bên người, muốn sống cùng với họ.
Người xưa hay nói, gừng càng già càng cay.
Sở lão thái thái đỉnh như nào không cần nói, dù là tài nguyên hay tầm nhìn, kinh nghiệm của bà chẳng phải hậu bối nào có thể so được, bày trên thương trường đúng là tồn tại hiếm thấy. Có được bà giúp đỡ, nhà Sở Hạc Vinh quả thực là hào quang muôn lối, khiến các phòng khác ghen tị muốn chết.
Phụ mẫu Sở Hạc Vinh đều là người biết an phận, những người khác ở Sở gia chẳng tìm ra được lỗi sai nào của họ.
Sau Sở Hạc Vinh trở lại, những đường huynh đường đệ của hắn đều giương mắt lên chờ nắm được đuôi của hắn.
Nhưng để cho bọn họ phải thất vọng, Sở Hạc Vinh học hành hai năm tuy phía học thức không nâng lên được bao nhiêu nhiêu nhưng tính tình cũng trầm ổn hơn nhiều, chẳng phải một hai câu xúi giục của họ là có thể tùy ý gài hắn nữa.
Sau Tiêu Thế Nam tới tìm Sở Hạc Vinh chơi, mấy người này thực sự là kế hèn, ở bên cạnh ẩn ẩn nói mấy lời như mấy năm này Sở Hạc Vinh ở bên ngoài quen được hạng người gì đâu không.
Tiêu Thế Nam nghe xong cũng đơ ra – nếu là hai năm trước hắn còn đang mai danh ẩn tích thì thôi đi, chuyện này xảy ra còn hiểu được. Nhưng từ lúc hắn hồi kinh tới giờ, nào có ai không khách khí với hắn? Hiện giờ quần áo hắn mặc cũng chẳng điệu thấp, còn mang theo tùy tùng, sao lại thành hạng người gì đâu rồi?
Sở gia tuy phú quý nhưng cũng là nhà thương nhân, nếu không phải quan hệ của hắn và Sở Hạc Vinh tốt, cũng sẽ không chạy tới nhà họ như vậy.
Sau khi hồi kinh, Sở Hạc Vinh cũng mới biết được thân phận của bọn Khương Đào đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nghe được mấy đường huynh đệ chế nhạo châm chọc xong cũng vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đầu tiên là tức giận, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Ngược lại tức chết mấy thiếu gia Sở gia kia.
Sau đó Tiêu Thế Nam lười cãi cọ với bọn hắn, kéo Sở Hạc Vinh đi nơi khác.
Tùy tùng của Tiêu Thế Nam chẳng tốt tính như vậy, đánh hết mấy người họ.
Gia đinh Sở gia muốn ngăn nhưng căn bản chẳng phải đối thủ của họ.
Cuối cùng trên mặt của mấy thiếu gia Sở gia kia đều có màu, chỉ vào tùy tùng nói các ngươi có giỏi thì nói tên ra.
Tùy tùng cười nói: “Không sợ các ngươi tìm tới cửa, chỉ sợ các ngươi không tới tìm! Công tử chúng ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, thế tử phủ Anh Quốc công!”.
Mấy người đó lúc này mới luống cuống, không dám đọ miệng lưỡi nữa, chạy như bay.
Sau bọn họ lại nghe ngóng, biết được quan hệ của Sở Hạc Vinh và Thẩm gia, càng không dám lỗ mãng.
Sở Hạc Vinh rốt cuộc được thanh tịnh. Chẳng ai tới gây rối, cuộc sống ngày càng bình yên.
Mấy năm này, sinh ý của nhà họ càng thêm rực rỡ, lúc này, hắn cũng đã thành gia, nhìn ra thực sự có vài phần người lớn.
Hôm nay đúng lúc Sở Hạc Vinh đang phiền muộn, Tiêu Thế Nam đã tìm tới tửu lầu.
Uống xong hai ly rượu, Sở Hạc Vinh mở miệng hỏi hắn: “Nghe nói trước đó không lâu huynh đã vào Binh Bộ, lúc này hẳn nên khí phách hiên ngang mới đúng chứ? Có phải ở Binh Bộ gặp phải phiền phức gì không?”.
Tiêu Thế Nam nhẹ nhàng thở dài, nói: “Binh Bộ thượng thư là bạn cũ của cha ta, hơn nữa, con người ta đệ cũng biết, tuy rằng có hơi không đứng đắn nhưng cũng xem như là kiên định, đường hoàng, đồng liên làm cùng cũng rất thích ta… Còn không phải là tẩu tử làm mai cho ta và A Dương sao. Tuy rằng tẩu tử không ép chúng ta thành hôn, chỉ muốn tìm cơ hội quen biết nhiều hơn một chút, nhỡ mà gặp được ai hợp ý, thử đi tới xem sao. Nhưng cha mẹ ta chẳng rộng rãi như tẩu tử, họ nói nếu không thành thân lúc này thì họ chẳng nhận nhi tử là ta nữa”.
Sở Hạc Vinh nhìn thấy hắn như có thù hận gì mà cười rộ lên, “Cũng chính là cô cô cởi mở nên có cô che chở, huynh mới có thể tiêu dao tới giờ. Không thì tới tuổi này nào có thế gia công tử nào chưa thành gia? Chơi bời mấy năm đủ rồi, cũng nên thành gia rồi”.
Tiêu Thế Nam dựa vào ghế, nói: “Thành gia có gì tốt? Đệ từng trải rồi nói cho ta chút đi!”.
Hôn sự của Sở Hạc Vinh là do Sở gia lão thái thái làm chủ, cưới tiểu thư Trần gia, cũng là nhà thương nhân.
Ban đầu Sở Hạc Vinh cũng không vui, đừng nhìn hắn học hai năm trưởng thành hơn không ít nhưng kỳ thật trong xương cốt so với Tiêu Thế Nam cũng là tám lạng nửa cân, tự do tự tại quen rồi, không muốn bị quản thúc.
Nhưng hắn không vui cũng không có ích gì, Sở gia lão thái thái trực tiếp trấn áp hắn, không cần hắn ra mặt bèn đặt lễ và định hết hôn kỳ.
Xưa giờ Sở Hạc Vinh kính trọng bà, cũng không dám làm trái ý lão nhân gia bà, cứ như vậy là thành thân.
Sau khi thành hôn xong, cuộc sống của Sở Hạc Vinh cũng chẳng có gì khác biệt, chỉ là trong nhà có thêm một người thôi.
Hơn nữa, Sở lão thái thái cũng dựa theo ý thích của hắn mà chọn thê tử của hắn, Trần thị dù là dáng vẻ hay nhân phẩm, tính cách đều khiến hắn yêu thích.
Càng khó có được chính là, tuy Trần thị là nữ tử nhưng kinh doanh cũng chẳng kém nam tử.
Trước đó ở nhà, nàng giúp xử lý sinh ý trong nhà, sau khi thành hôn lại giúp phu quân trù tính.
Hai người càng nói càng hợp, cảm tình dần được bồi dưỡng, thời gian thành hôn lâu, tình cảm càng thêm hài hòa.
Sở Hạc Vinh nói hắn thực sự cảm thấy rất ngọt ngào, ví dụ như hắn đi xã giao đêm mới về, Trần thị sẽ để đèn sáng chờ hắn. Lại có lần hắn xem sổ sách tới khuya, Trần thị cũng làm món ăn khuya hắn thích đưa tới. Còn có lúc hắn thấy suy sụp, mơ hồ, Trần thị sẽ ôn tồn nhẹ nhàng mà trấn an hắn, lại nghĩ cách giúp hắn….
Chỉ là Tiêu Thế Nam nghe xong cũng không có suy nghĩ gì, chỉ nói: “Những cái đệ nói, tẩu tử, nương ta đều có thể làm được. Hơn nữa, tẩu tử ta rất biết cách quan tâm người khác, còn chu đáo hơn cả nương ta, khi còn ở huyện, đệ cũng được tẩu ấy chăm sóc, sao đệ không biết được?”.
Sở Hạc Vinh đương nhiên biết. Trước không nói, năm ấy, hắn trở về kinh thành ăn Tết, sau khi quay lại nhận được y phục mới Khương Đào may cho hắn. Khi ấy, cuộc sống của bọn Khương Đào cũng rất bình thường, chất liệu áo may không tính là quá quý. Nhưng lại giống như bọn Khương Dương và Tiêu Thế Nam, thái độ đối xử công bằng của Khương Đào cho thấy nàng cũng coi hắn là người nhà.
Lúc ấy, trong lòng của Sở Hạc Vinh rất ấm áp.
Có thể nói, nếu không có sự quan tâm của Khương Đào, vậy Sở Hạc Vinh mải chơi cũng chẳng có thể thành thật mà học được lâu như vậy.
Nhưng trưởng bối chăm sóc và tiểu tức phụ nhi ôn nhu nhà mình khác nhau mà!
Sở Hạc Vinh đang rầu không biết giải thích sao với hắn, Tiêu Thế Nam lại hỏi hắn, nói: “Sau khi thành thân, nếu sống tốt thì sao đệ hôm nay lại ủ rũ như vậy?”.
Đề tài lại bị lái đi, Sở Hạc Vinh thở dài: “Tốt thì tốt nhưng tức phụ ta không phải vẫn không khỏe sao? Tổ mẫu và nương ta rất gấp, hôm kia tổ mẫu còn muốn thêm thiếp thất cho ta. Cũng không phải ai khác, chính là Ngọc Xuyến hầu hạ bên cạnh Tô sư phó. Ta cũng chẳng thích nàng, đương nhiên không đồng ý. Vậy mà không biết tức phụ ta nghe ở đâu, hai ngày này nháo mãi với ta, không thì ta cũng không kéo huynh ra đây!”.
Tiêu Thế Nam chẳng có ấn tượng gì với Ngọc Xuyến, chỉ nhíu mày nghĩ tới thành hôn rồi còn chưa xong còn muốn quản cả chuyện sinh con? Không chỉ lấy người còn muốn thêm cháu? Nghĩ lại cũng thấy phiền phức.
Sau bọn họ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, ngoài phòng liền vang lên tiếng la hét ầm ĩ.
Tùy tùng của Tiêu Thế Nam ngăn trở bên ngoài, không lâu sau, cửa phòng trực tiếp bị người đá văng!
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Thế Nam là chẳng lẽ chính mình trốn ở ngoài bị cha mẹ tới tóm? Sau đó lại nghĩ lại, hắn chỉ mới tan làm được nửa canh giờ thôi, khẳng định không làm ra trận thế lớn như vậy!
Sau đó, một đội gia đinh vọt vào, theo sau bọn họ là một phụ nhân trẻ tuổi mặt tròn trắng nõn.
Phụ nhân mày liễu xiên chéo, hùng hổ tiến vào sau ánh mắt nhìn khắp nơi.
“Sao nàng lại tới rồi?”. Sở Hạc Vinh xấu hổ mà cười cười với Tiêu Thế Nam, giới thiệu phụ nhân này là tức phụ của hắn Trần thị.
Trần thị hừ một tiếng, nói: “Ta vì sao không thể tới? Ta tới chính là nhìn xem chàng ở ngoài với ai?!”.
Nói xong, nàng cũng đánh giá xong căn phòng này, phát hiện bên trong cũng không có nữ tử, thần sắc của nàng lúc này mới hòa hoãn hơn.
“Đi đi đi, về nhà đi rồi nói!”. Sở Hạc Vinh xấu hổ tạ lỗi, sau đó kéo Trần thị rời khỏi tửu lầu.
Một mình Tiêu Thế Nam ở tửu lâu cũng chẳng thú vị, sau cũng về nhà.
Trên đường về nhà, hắn ngồi trên lưng ngựa, càng nghĩ càng thấy Sở Hạc Vinh đang lừa hắn!
Thành thân có gì tốt chứ? Chưa nói tới việc có hài tử hay chưa, chỉ là thêm người thôi, cũng khiến gia trạch không yên, mới rồi tức phụ của Sở Hạc Vinh dữ như cọp mẹ ấy! Ở ngoài uống hai hớp rượu, ngồi còn chưa ấm chỗ đã mang người tới bắt, này không phải là mời một tổ tông về nhà à?
Cuộc sống như vậy ngẫm lại cũng thấy đáng sợ!
………….
Khương Đào nói sẽ cho họ xem mắt cũng không nói đùa, sau đó sắp xếp cho họ.
Đương nhiên, thời đại này cũng không thể để nam nữ trực tiếp gặp mặt nhau.
Việc này Tào thị rất có kinh nghiệm, năm đó bà giúp Thẩm hoàng hậu làm một hoa yến long trọng trên thuyền hoa.
Ở trên thuyền hoa các cô nương chưa xuất giá có thể thả lỏng hơn nhiều, Tiêu Thế Nam và Khương Dương ở trên một chiếc thuyền nhỏ khác gần đó, gặp mặt như vậy cũng sẽ không làm hỏng thanh danh của các cô nương.
Tào thị phụ trách đi tìm thuyền hoa đưa thiếp mời, Khương Đào phụ trách làm trang phục cho Tiêu Thế Nam và Khương Dương.
Đầu hạ, yến hội trên thuyền hoa đúng hạn tổ chức.
Thẩm Thời Ân đưa Khương Đào lên thuyền, khi đỡ nàng xuống xe ngựa còn không quên dặn dò nàng: “Đừng áp lực quá, xem mắt thành công tìm được người mình thích đương nhiên là tốt. Nếu hai tiểu tử đó còn không để ý ai thì xứng đáng độc thân cả đời!”.
Khương Đào cười tới đau cả khóe miệng, nói: “Chàng cũng nghĩ quá nhiều, kể cả lần này không thành còn có lần sau, bọn họ cũng mới hai mươi, sao lời này của chàng giống như muốn chúng nó cô độc suốt quãng đời còn lại vậy?”.
Thẩm Thời Ân cũng cười nói: “Ta nào là nghĩ nhiều? A Dương còn dễ nói, Tiểu Nam đã thất bại hai lần rồi, nếu lần này không thành, hôn sự của nó đúng là càng ngày càng khó. Kỳ thật ta cảm thấy chuyện này cũng nên có duyên, giống ta vậy, nếu không phải gặp được nàng, đừng nói là thành hôn, ngay cả đính hôn cũng không muốn. Một người ở vậy cũng tốt”.
Khương Đào vội vàng kéo hắn lại, “Lời này của chàng tuyệt không được cho hai tiểu tử kia biết, không thì bọn họ thực coi lông gà làm lệnh tiễn, cứ nói là do chàng dạy thì ta cũng chẳng biết trị họ như nào”.
Thẩm Thời Ân gật đầu nói có chừng mực, lại nói: “Ta chỉ nói với nàng mà thôi. Hơn nữa, ta nói điều này không phải thật sự không muốn họ thành gia mà chỉ để nàng bớt áp lực thôi. Con cháu có phúc của con cháu”.
Khương Đào duỗi tay nhéo nhéo tay hắn, sau tạm biệt nhau, Khương Đào và Tào thị lên thuyền hoa, Thẩm Thời Ân, Tiêu Thế Nam và Khương Dương ở một thuyền nhỏ khác.
Yến hội lúc này so với Thẩm hoàng hậu làm năm ấy cũng chẳng kém bao nhiêu, quý nữ đúng tuổi đều sẽ tới.
Khương Đào ở kinh thành mấy năm cũng quen thuộc hết với những nhà này, lại có Tào thị bên cạnh, có thể nói là yến tiệc này khiến cả chủ và khách đều vui.
Đang bày yến, Khương Đào mời các nàng lên boong tàu ngắm cảnh sắc trên hồ.
Xa xa nàng thấy được bọn Thẩm Thời Ân đi cái thuyền nhỏ tới.
Nàng bỗng lại có chút hoảng hốt mà cảm thán – những năm ấy, nàng cũng chẳng lên được thuyền hoa này, may được vận mệnh an bài mà gắn bó không rời với Thẩm Thời Ân. Hiện giờ cảnh vật đổi dời, cảnh còn người mất, nàng lại trở thành chủ tiệc thuyền hoa.
Yến hội kết thúc, thuyền hoa cập bờ, các quý nữ đội mũ rèm lên, theo thứ tự bước lên xe ngựa nhà mình.
Khương Đào lập tức đi tìm Tiêu Thế Nam và Khương Dương, hỏi bọn hắn có nhìn trúng ai chưa.
Hai người này vẫn như thường lệ, ngươi nhìn ta ta nhìn người, giống như hai cái hồ lô đóng miệng, ai cũng chẳng nói gì.
Sau vẫn là Thẩm Thời Ân xua tay nói: “Nàng đừng làm khó bọn họ, ta ở cùng họ cả ngày này. Tâm tư hai đứa này căn bản không ở trên đó, một chỉ lo câu cá, một chỉ mắt nhìn đăm đăm, nghĩ chuyện của mình. Ta bắt họ lên khoang thuyền, bọn họ lại nói chuyện, nói hôm nay thời tiết rất tốt, tiếc là Tiêu Giác không tới. Sau lại nói tới gần đây Tiểu Giác đang bận rộn chiêu đãi sứ đoàn ngoại bang, phải tìm một tức phụ xứng đôi cho Tuyết Đoàn nhi… Ta cũng chẳng còn cách nào”.
Tuyết Đoàn nhi đã là hổ tráng niên, mỗi năm tới thời kỳ động dục, cảm xúc sẽ có biến chuyện rất lớn.
Đương nhiên, nó khẳng định là sẽ không làm thương bọn Khương Đào nhưng thấy nó vất vả như vậy, bọn Khương Đào cũng không đành lòng.
Sau Tiêu Giác cũng nghĩ cách tìm ra được mấy con cọp mẹ, để chúng nó ở chung một chỗ.
Bất đắc dĩ, Tuyết Đoàn nhi vốn chẳng vừa mắt chúng nó, cứ con nào tới gần là bị nó đánh bật ra.
Lần này đúng lúc sứ đoàn ngoại bang tới đây, Tiêu Giác liền nhờ họ đưa một con hổ tuyết cái tới.
Bọn Khương Đào rất quan tâm Tuyết Đoàn nhi lần này có thể tìm được tức phụ hay không nhưng nàng không ngờ là Tiêu Thế Nam và Khương Dương ở lúc làm chuyện đại sự trong đời còn nhàn rỗi đi lo cho Tuyết Đoàn nhi. Đây hoàn toàn là không để chung thân đại sự của mình ở trong lòng!
Nàng tức giận trừng mắt liếc bọn họ, “Hổ tuyết cái hôm qua mới tới kinh thành, ít nhất phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể để Tuyết Đoàn đi tiếp cận với nó. Chính các đệ không xem ngay gần đó mà còn có sức đi lo cho Tuyết Đoàn nhi?”.
Nói xong nàng cũng nhịn không được thở đài, nghĩ hai đệ đệ lẽ nào lại giống như Thẩm Thời Ân nói cứ vậy mà cô độc hết quãng đời còn lại? Nhưng những quý nữ nhiều như này lại chẳng có ai lọt vào mắt họ, nào đi tìm được người khác chứ? Chẳng lẽ đành giống các gia trưởng phong kiến ép duyên cho họ, định hôn ép gả?
Tiêu Thế Nam và Khương Dương thấy sắc mặt Khương Đào không tốt, cũng có chút chột dạ.
Khương Dương nói: “Kỳ thật không phải đệ không thích thành gia, nếu tỷ tỷ thật muốn đệ cưới vợ, cứ chọn người tỷ thấy tốt là được”.
Tiêu Thế Nam cũng phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, đệ cũng nghe tẩu tử. Tẩu chọn là được”.
Khương Đào và Thẩm Thời Ân liếc nhau, hai người vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Đang nói chuyện, Khương Đào thấy một cô nương mặc áo váy màu hồng đào đi về hướng bọn họ.
Khương Đào tưởng là quý nữ nào đó tới tìm mình nên không cho người ngăn đón.
Kết quả là cô nương kia vừa tới trước mặt họ vài bước bỗng kinh hô một tiếng, chạy lấy đà nhảy vào hồ.
Đây…. Đây cũng quá cố tình đi!
Khương Đào trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời cũng chưa phản ứng lại, ấp úng hỏi: “Nàng làm gì vậy? Nhảy hồ tìm chết?”.
Tiêu Thế Nam biết bơi, gặp người rơi xuống nước bèn định lao lên theo bản năng.
Khương Dương phản ứng lại đầu tiên, vội giữ chặt hắn lại, “Nàng nào tìm chết? Rõ ràng là có mưu đồ”.
Tiêu Thế Nam cũng tỉnh ra, loại xiếc này ở trong giới này không tính là hiếm thấy. Dù sao chỉ cần là nam tử cứu nữ tử chưa lập gia đình, nể mặt danh tiết của đối phương kiểu gì cũng phải cưới người ta vào cửa.
Khương Đào hiểu được nhưng nàng không biết bơi, kêu nha hoàn đi cứu người.
Bất đắc dĩ những nha hoàn nàng mang theo đều là vịt trên cạn, Tào thị đi tiễn những quý nữ khác còn chưa về.
Trong lúc nhất thời, chẳng nghĩ ra ai có thể xuống cứu được.
“Để tùy tùng xuống cứu là được”, Khương Dương không nhanh không chậm đáp, “Nếu cô nương này không chê, gả cho hạ nhân nhà chúng ta cũng không sao”.
Hắn nói xong liền kêu tùy tùng đi qua, đúng lúc này chỉ thấy một thiếu niên cao ráo cưỡi ngựa đi qua.
Thiếu niên nhìn thấy dưới hồ có người kêu cứu, liền nhảy xuống ngựa, sau đó lao xuống như mũi tên.
Chỉ một lúc sau, người nọ đã cứu được nử tử trong hồ lên.
Khương Đào vội đưa nha hoàn tới tiếp ứng, kéo cả hai người lên.
Cô nương kia ở dưới hồ ngâm một lúc ướt đẫm cả người, váy áo mỏng trên người lại phác họa ra dáng người lả lướt.
Sau được cứu lên bờ, nàng ta suy yếu mà phun ra một ngụm nước, sau đó lại che ngực vừa e thẹn vừa mắc cỡ mà khóc nức nở nói: “May mà có Tiêu thế tử trượng nghĩa giúp đỡ, tiểu nữ không có gì báo đáp chỉ có thể lấy thân…”.
Nói xong nàng cũng thấy được Tiêu Thế Nam đứng cách nàng vài bước, hắn né xa thêm vài bước cũng chẳng nhìn nàng, hơn nữa, cả người chẳng ướt chút nào, nào giống mới cứu người đâu?
Cô nương kia sững sờ tại chỗ, Khương Đào sai người quay về xe ngựa lấy xiêm y cho nàng, sau đó càng nhìn càng thấy nàng quen mắt.
Mất một lúc Khương Đào mới nhớ ra cô nương này là ai – chính là thứ nữ nhảy xoay tròn trước mặt Tiêu Giác rồi bị hắn chê là con quay, sau truyền ra bị mọi người cười!
“Nếu Tiền cô nương không có việc gì, ta liền sai người đưa ngươi trở về”.
Khương Đào không biết nói nàng sao cho đúng.
Tính tình của cô nương này thật kinh người, mấy năm trước ăn một lần giáo huấn còn chưa chịu rút ra cái gì, lúc này còn hơn vậy, ngay cả tính mạng mình cũng không để ý? Nếu là cứ dùng bản lĩnh của mình, có gả cho một hôn phu bình thường, cũng không cần lo cuộc sống không tốt!
Tiền Ngọc Châu phẫn hận cắn môi, quay đầu trừng mắt nhìn người cứu nàng lên, sau đó khoác xiêm y mà chật vật chạy đi.
Tốc độ mạnh mẽ kia nào còn yếu đuối như vừa này nữa, nhìn mà thấy thương.
Khương Đào bất đắc dĩ lắc đầu đầu, sau đó cũng đi qua.
Cô nương nàng mời tới, hiện giờ cả người ướt đẫm trở về, nếu nàng không đi giải thích một phen, cũng không biết bị truyền ra ngoài sẽ là như nào. Hơn nữa nàng cũng bị thứ nữ phủ An Nghị Bá kia dọa sợ rồi, sợ rằng lần sau nàng ta lại nghĩ ra trò gì mới, phải nói với người phủ An Nghị Bá một phen.
Người thiếu niên kia bị thứ nữ phủ An Nghị Bác trừng mắt cũng không tức giận, còn cười ha ha nói: “Người Trung Nguyên mấy người thật thú vị, ta có lòng tốt cứu người mà sao như đã làm sai chuyện gì vậy?”.
Thiếu niên trước mắt còn đang mặc kỵ trang, hơn nữa làn da cũng là màu rám, mũi cao mắt sâu, hơn nữa khẩu âm nghe là biết người ngoại bang.
Mấy năm nay Tiêu Giác mở rộng thương lộ, kinh thành thường xuyên có người ngoại bang đi lại. Loại tình huống này cũng không tính là hiếm thấy.
Thiếu niên vừa đi vừa quay về ngựa của mình, Tiêu Thế Nam đuổi theo hai bước nói: “Huynh đài đã gián tiếp giúp ta, vẫn là nên đổi y phục đi”.
Thiếu niên kia không biết rõ ràng ngọn nguồn, nghe được bèn mơ màng hỏi hắn: “Vừa rồi ta cứu nữ tử kia nàng cũng không cảm tạ ta mà sao ngươi lại quan tâm tới?”.
Việc này dăm ba câu giải thích không rõ, Tiêu Thế Nam cũng lười nói, chỉ đáp: “Dù sao nói ra rất dài, huynh đài lên thuyền nhỏ của ta đi, nơi đó có quần áo của ta, đều là mới, ta chưa mặc qua”.
Thiếu niên kia cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, không hỏi nhiều bèn đáp ứng.
Tiêu Thế Nam nói Thẩm Thời Ân và Khương Dương lên xe ngựa trước, hắn đưa thiếu niên kia lên thuyền nhỏ thay quần áo.
Trên thuyền có y phục Khương Đào chuẩn bị cho Tiêu Thế Nam, hắn tìm ra một bộ đưa cho thiếu niên này.
Bởi vì xiêm y của Tiêu Thế Nam là Khương Đào chuẩn bị riêng cho hắn để xem mắt nên cũng rất rườm ra hoa lệ.
Thiếu niên kia hiển nhiên là chưa mặc qua hán phục nào tầng tầng lớp lớp như vậy, trong lúc nhất thời không biết mặc như nào.
Tiêu Thế Nam đơn giản nói cho hắn một phen, sau đó để cho hắn tự mặc, chính mình ra ngoài khoang đứng.
Ước chừng qua nửa khắc, trong khoang lại truyền tới thanh âm thiếu niên xin giúp đỡ.
Tiêu Thế Nam vừa chửi thiếu niên ngoại bang này có hơi ngốc, vừa chui vào khoang thuyền.
Sau đó hắn liền ngây ngẩn cả người – chỉ thấy ở góc khoang thuyền, “thiếu niên” xõa mái tóc ướt ra, trên người mặc trung y rộng thùng thình của hắn, chính mình rối rắm nên buộc dây trung y như nào. Đối lập với trung y to rộng phía trên, chiếc quần kỵ trang dính sát vào đùi nàng,vẽ ra một đôi chân dài thẳng tắp mảnh khảnh.
“Ngươi là nữ?!”. Đầu Tiêu Thế Nam oành một tiếng, vừa nói vừa vội rời khỏi khoang thuyền.
Cái này sao lại như này? Trốn được mùng một lại chẳng trốn được mười lăm?
Trời muốn diệt hắn a!!!