Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

chương 37: ngài mau nhìn xem!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có lẽ do lúc trước cơ thể này của Chuỗi Chuỗi đã tích tụ độc tố, mặc dù hiện tại đã giải được gần hết nhưng cũng không tốt lắm. Sau khi dày vò buổi tối hôm qua thì bệnh lại ào ào đến, luôn sốt cao không hạ. Đỗ Thư Dao vẫn luôn ở bên cạnh hắn, thấy hắn khó chịu như vậy trong lòng nàng vô cùng phức tạp, đồng thời còn có chút hối hận.

Động tay trước cũng là nàng, tối qua lẽ ra nàng không nên làm xong liền chạy đi, cũng không nên ngủ sớm như thế. Nếu không thì Thái Bình Vương cũng sẽ không bị cảm lạnh.

“Dao Dao...” Thái Bình Vương kéo lấy tay nàng đặt lên trán hắn.

Đỗ Thư Dao vắt khăn mặt lau mặt lau người hạ nhiệt vật lý cho hắn, lại cho hắn uống hai lần thuốc nhưng cũng không thấy đỡ hơn, cả nửa ngày còn chưa hạ sốt. Tuy nói thời đại này không đến mức vừa sốt đã mất mạng nhưng cũng không thể so được với xã hội hiện đại chỉ với mấy chai nước kháng sinh là đã tốt lên được.

Ít nhất là nhìn sắc mặt của Thái Bình Vương, với thân thể hắn mà nói thì có hơi khó giải quyết.

Mu bàn tay của Đỗ Thư Dao đặt lên cái trán nóng bỏng của hắn, lát sau thở dài một hơi lại rút tay về vắt khăn lau trán, lau mặt, lau người cho hắn.

Vốn dĩ có thể dùng rượu để hạ nhiệt. Đỗ Thư Dao nhớ lúc nàng còn nhỏ bị bệnh, mẹ thường nói không sao, sau đó dùng rượu lau cả người cho nàng. Tiếp đó đắp kín chăn đúng là cũng có ra mồ hôi, cuối cùng không biết do rượu cồn hay do nàng có sức chống cự mạnh mẽ nên cảm cúm cũng khỏi.

Chỉ có điều đến giờ nàng vẫn còn nhớ mỗi lần bị lau rượu trên người nàng đều sẽ để lại những đốm nhỏ như bệnh sởi, cũng phải ngứa rất lâu mới khỏi hết.

Sau này lớn lên nàng mới biết đó là vì nàng bị dị ứng với cồn. Ngay cả mùa hè uống một cốc bia thôi cũng ngứa hết người. Bác sĩ nói nàng không thể chạm vào rượu, nghiêm trọng còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Sau này Đỗ Thư Dao cũng không đụng đến rượu nữa, thậm chí nàng cũng có chút nghĩ lại mà sợ. Nếu không phải nàng mạng lớn thì e là sẽ chết ngay từ khi còn nhỏ lúc lau rượu cả người nằm trong chăn kín kia rồi.

Thế nhưng hiện giờ nàng nghĩ đến những chuyện này đã không còn buồn nữa. Trong quá trình cảm nhận sự lạnh nhạt và bất công dài đằng đẵng, nàng cũng không có tích tụ ra chút hận thù nào cả. Ngược lại tình yêu với người thân cũng đã hoàn toàn xóa đi sạch sẽ. Có yêu mới có hận, không yêu thì làm gì còn có hận thù nữa.

Từ lúc nhặt được Chuỗi Chuỗi, sự thiếu hụt người bầu bạn trong sinh mệnh của nàng đã hoàn toàn được lấp đầy. Có lẽ có người sẽ không cách nào có thể hiểu được, một người vì sao lại gửi gắm vào một con chó nhiều như thế. Nhưng Đỗ Thư Dao quả thật đã coi Chuỗi Chuỗi như người thân của mình.

Vậy nên dù khó chịu đến muốn chết, nàng vẫn không quên phương pháp dùng rượu này không phải ai cũng có thể dùng được. Cơ thể này của Thái Bình Vương chưa từng uống rượu, nếu như bị dị ứng với cồn thì ở cái triều đại này e là không dễ chữa được bệnh dị ứng này.

Vì thế nàng chỉ có thể chịu khó dùng khăn ướt lau người cho Thái Bình Vương. Khăn cũng không lạnh mà lại ấm, nàng sợ hắn lạnh cũng không vén chăn lên mà chỉ cầm khăn tay đưa vào trong chăn lau trước ngực và sau lưng cho hắn.

Thái Bình Vương híp mắt, rất phối hợp. Chỉ là ngoài lúc phải xoay người ra thì hai mắt hắn vẫn luôn nhìn Đỗ Thư Dao. Vì sốt cao nên vành mắt hắn hơi đỏ, bên trong có hơi nước và sự quyến luyến không muốn rời xa, khiến mỗi lần Đỗ Thư Dao đối mắt trong lòng nàng đều mềm đến nỗi có thể vắt ra nước.

Thực ra dù với người mạnh mẽ hay mềm yếu mà nói thì rất nhiều lúc giữa quyến luyến một người và được một người lưu luyến thì cái phía sau sẽ khiến người ta cảm thấy thỏa mãn hơn.

“Dao Dao...” Tóc Thái Bình Vương tản ra trên gối giống như mực đen tản ra trong nước, có một ít bị nước trên khăn thấm ướt dán lên cổ lên trên vai hơi lộ ra một ít của hắn. Cứ cách một lúc hắn lại cực kỳ nhẹ nhàng gọi tên Đỗ Thư Dao, cũng không nói gì cả mà chỉ đơn thuần muốn gọi tên nàng thôi.

Đời này Đỗ Thư Dao cảm nhận được sự dịu dàng rất ít, thói quen cùng Chuỗi Chuỗi sống nương tựa lẫn nhau cũng chỉ lặng yên không tiếng động dần hình thành. Trước giờ nàng chưa từng nếm thử cảm giác chìm trong sự quyến luyến không muốn rời xa như thế này. Chỉ cần Thái Bình Vương gọi tên nàng thì nàng liền cảm thấy cổ họng mình như bị cái gì đó chặn lại, muốn nói “đừng có gọi ta” nhưng cổ họng chuyển động vài lần cũng không thể lên tiếng được, cuối cùng lại bị nàng nuốt xuống.

Gọi đi, gọi đi, thích thì cứ gọi, còn có thể rớt miếng thịt hay sao, nể mặt hắn đang khó chịu vậy.

Đến gần tối, ba bát thuốc đã uống hết, cuối cùng Thái Bình Vương mới đỡ hơn, hạ sốt, cũng ăn uống được chút. Nhưng trong khi bị bệnh không thể ăn cá thịt gì, lúc ăn cơm tối Đỗ Thư Dao ép hắn uống hai chén cháo.

Đêm nay bầu trời đầy sao, trăng tròn, đã là mười lăm tháng mười, chỉ còn một tháng rưỡi nữa thôi là đến giao thừa. Ở đây tính rất giống với hiện đại nhưng có điều không tính ngày dương như hiện đại mà chỉ tính ngày âm.

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đều nằm trên giường, nàng như vỗ trẻ con dỗ hắn ngủ. Vì chuyện đêm qua nàng chạy đến thiên điện hình như đã để lại ám ảnh với Thái Bình Vương nên hắn không chịu ngủ. Lúc này đã không còn sớm nữa nhưng mắt hắn vẫn mở to, nắm lấy tay áo Đỗ Thư Dao, mắt nhìn nàng không rời.

Đỗ Thư Dao bất đắc dĩ tùy hắn nhìn, nàng chống tay híp mắt chầm chậm vỗ vỗ hắn. Ánh nến thỉnh thoảng vang lên tiếng xì xì, trong màn đêm yên tĩnh khiến người ta rất thoải mái.

Chỉ là trong lúc Đỗ Thư Dao mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sổ bị cái gì đó đập vào.

Lần thứ nhất nàng chỉ nghĩ như gió thổi cái gì đó bay đập vào cửa sổ, nhưng sau đó tiếng “cộp cộp cộp” vang lên vô cùng đều đặn thì nàng mới ý thức được có người đang đập cửa.

Đây là phủ của Thái Bình Vương, là phủ đệ bệ hạ ban thưởng, còn có hai đội mấy trăm tử sĩ nghe nói là có thể ngăn lại sự bất thường trong phủ đang bảo vệ, vậy nên Đỗ Thư Dao căn bản không cảm thấy có cái gì nguy hiểm. Nàng trực tiếp khoác áo xuống giường, để Thái Bình Vương ở lại trên giường nói: “Ngươi nhìn thôi đừng đi theo, ban đêm gió lạnh, ngươi bị bệnh còn chưa khỏi đâu.”

Thái Bình Vương coi như cũng nghe lời, ngồi dậy thành thật nhìn Đỗ Thư Dao đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra.

Đỗ Thư Dao nghĩ có lẽ là tử sĩ có chuyện gì đó quan trọng muốn bẩm báo, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại thấy không đúng. Mặc dù có chuyện gì gấp đi nữa cũng có thể cho người thông báo, cần gì phải nhân lúc nửa đêm gõ cửa sổ, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi.

Cánh cửa mở ra, Đỗ Thư Dao nhìn thấy tử sĩ đứng trước mặt tối đen như mực gần như có thể hòa vào trong bóng đêm, chỉ lộ ra đôi mắt, trong dự đoán lại ngoài ý muốn, nàng hỏi: “Có chuyện gì?”

Đỗ Thư Dao khép áo khoác dài, hơi nhíu mày.

Ngoài cửa sổ quá tối, còn chưa đợi nàng nhìn kỹ người này, điểm duy nhất có thể nhìn là đôi mắt thì trên tay đột nhiên lành lạnh. Một cây trâm ngọc liền rơi vào trong lòng bàn tay nàng. Sau đó thân hình người trước mắt giống như một con bướm đen nhanh nhẹn nhảy lên một cái liền biến mất trong màn đêm.

Đỗ Thư Dao cúi đầu nhìn... là bạch ngọc thượng hạng, chạm tay vào liền ấm lên, điêu khắc hoa văn đơn giản thanh khiết không hoa lệ phức tạp, hình thức coi như độc đáo.

Tuy nàng không thích mang đồ trang sức nhưng thân là Thái Bình vương phi, trang sức trong hộp cũng đầy ắp. Đeo vài lần, cũng được tỳ nữ phổ cập khoa học một chút, hiện giờ nàng cũng có thể nhận ra trâm ngọc trong tay là một thứ rất đáng thưởng thức.

Không phải tốt nhất nhưng cũng là thứ con gái trong gia đình bình thường không thể đeo nổi.

Thế nhưng... nửa đêm canh ba, người đến gõ cửa tặng ngọc, nghĩ thế nào cũng không quá bình thường.

Đỗ Thư Dao còn chưa nhìn kỹ người tặng ngọc. Cái này làm thế nào cho phải đây?

Nàng đứng ở cửa sổ một lúc lâu, Thái Bình Vương nghe lời cũng không xuống giường nhưng lại ở bên giường nhẹ giọng gọi nàng: “Dao Dao.”

Lúc này Đỗ Thư Dao mới tìm ngoài cửa sổ một lần nữa, không nhìn thấy bóng dáng người kia, nàng thu trâm ngọc đóng cửa sổ lại. Có bài học từ chuyện nguyên thân đeo vòng ngọc của Chúc Lương Bình bên người nên mới bị trúng độc, nàng để riêng trâm ngọc này bên cạnh hộp trang điểm, lại cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch tay sau đó mới trở lại giường.

“Ai vậy?” Sau khi Đỗ Thư Dao nằm xuống, Thái Bình Vương liền ôm lấy eo nàng hỏi: “Có chuyện gì à?”

Đỗ Thư Dao nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không giấu diếm nói: “Là tử sĩ trong phủ chúng ta, cũng không biết là ai, đưa cho ta một cây trâm ngọc.”

Thái Bình Vương chớp mắt, động môi nhưng cuối cùng chỉ chôn đầu vào hõm vai Đỗ Thư Dao. Chuyện này hắn cũng không rõ lắm, cũng không để ý.

Đỗ Thư Dao cũng không nghĩ sai về chuyện này. Mãi đến sáng ngày hôm sau, lúc thái y theo thường lệ đến bắt mạch cho Thái Bình Vương và nàng thì nàng mới lấy trâm ngọc ra nói: “Phiền thái y kiểm tra một chút trâm ngọc này có gì khác thường không?”

Thái y cẩn thận kiểm tra, ngửi ngửi sờ sờ, lại dùng một loại thuốc nước kiểm tra, cuối cùng trả lại cho nàng: “Trâm ngọc này không có gì khác thường, Vương phi cứ yên tâm đeo là được.”

Sau khi thái y đi, Đỗ Thư Dao cầm cây trâm sửng sốt. Tuy nghĩ cây trâm này không có gì khác lạ nhưng dù sao thì tử sĩ hôm qua chưa từng lộ mặt, y phục trên người hắn, còn có thâm thủ biến mất kia, Đỗ Thư Dao lại không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Dù nàng không phải người luyện võ nhưng có thể nhìn ra được là người trong phủ của nàng.

Nhưng... tử sĩ trong phủ của nàng nửa đêm gõ cửa tặng trâm ngọc là thế nào?

Đỗ Thư Dao xoay xoay trâm ngọc, như đoán ra cái gì đó lại có chút không thể tin được.

Hoa đào của nàng nở rồi ư?

Thế nhưng khi nàng cầm trâm ngọc còn chưa đợi nghĩ kỹ thì nghe thấy tiếng Tam Hồng đến báo lại, có thánh chỉ đến.

Từ sau khi Đỗ Thư Dao đến đây, đây là lần đầu tiên nàng nghe đến thánh chỉ. Cũng không giống như trong phim truyền hình thường diễn, thái giám lấy ra mảnh vải màu vàng, bên trên thêu rồng vàng, như cuốn tranh mở ra hai bên. Mà chính là... một tờ giấy.

Người đến truyền thánh chỉ là Hỷ Lạc, trên mặt cười tủm tỉm, không biết có phải là ảo giác của Đỗ Thư Dao hay không mà dường như Hỷ Lạc này đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Đỗ Thư Dao dẫn Thái Bình Vương và một đám người hầu đều quỳ xuống đất tiếp chỉ. Hỷ Lạc mở tờ giấy ra hai ba câu đã đọc xong, cũng không có gì mà phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Chỉ nói thánh thượng có chỉ, bỏ đi gì mà An Thanh của Vu gia kính cẩn, khiêm tốn... trời sinh đẹp đôi những từ mà Đỗ Thư Dao cảm thấy vô nghĩa, cái tên Dương Kinh Luân này cảm thấy xa lạ ra thì nàng đều nghe hiểu, sau khi hiểu nàng lại quỳ dưới đất ngây ngẩn cả người.

Đây là thánh chỉ tứ hôn, người tứ hôn không ai khác chính là Thái Bình Vương Dương Kinh Luân, còn đối tượng cũng không phải ai xa lạ chính là nhị tiểu thư Vu An Thanh của Vu gia, hàng xóm tốt của nàng. Thánh chỉ còn có thời gian hôn kỳ chính là trong tháng mười một thành hôn. Trong lúc nhất thời, Đỗ Thư Dao có chút không phản ứng kịp.

Hơn nữa dùng từ ngữ kính cẩn khiêm tốn để hình dung nhị tiểu thu Vu gia đơn thuần chính là lừa đội lốt ngựa. Còn Vu An Thanh và Thái Bình Vương trời sinh đẹp đôi là cái quỷ gì, hai người họ chỉ gặp nhau một lần duy nhất, còn là Thái Bình Vương dùng nắm đấm đối đãi...

Thêm nữa Thái Bình Vương... hắn không tốt để lấy nương tử đi.

Thánh chỉ trực tiếp đưa đến trước mặt Đỗ Thư Dao, Hỷ Lạc công công hình dáng béo mập che khuất tất cả ánh nắng mặt trời trước mặt nàng, ông ta luôn lộ ra khuôn mặt hiền lành nhưng cứ nhìn như vậy lại khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng.

Theo bản năng Đỗ Thư Dao muốn nói gì đó, nhưng đều bị nghẹn lại khi nhìn ánh mắt có chút không rõ của Hỷ Lạc. Cuối cùng nàng chỉ đành đưa tay ra nhận lấy thánh chỉ thay Thái Bình Vương.

“Vương phi bớt buồn, thánh chỉ có nói, nếu sau này nhị tiểu thư Vu gia còn dám kiêu căng thì ngài cứ xuống tay dạy dỗ là được.” Hỷ Lạc thấy Đỗ Thư Dao nhận thánh chỉ lại híp mắt đưa tay đỡ nàng lên: “Bệ hạ còn lệnh cho lão nô đặc biệt đem một chút đồ mà Vương phi thích nhất đến, lão nô đã cho người đưa cho hạ nhân của Vương phi rồi.”

Đây coi như là đánh một cái lại cho một viên kẹo ư?

Tuy ngoài Đỗ Thư Dao thì không ai biết được cái gậy này coi như trời có lớn đến đâu thì cũng không thể đánh được đến trên đầu nàng. Nhưng những lời này coi như Hỷ Lạc đã thay thiên tử vừa thị uy lại vừa ban ân, đã thành công khiến những lời phản đối của Đỗ Thư Dao bị nghẹn lại. Nàng cũng chỉ là người nhờ vào hoàng đế thôi, có tư cách gì mà nghi ngờ chất vấn tính chân thực của việc này chứ? Nghi ngờ quyết định của kim chủ ba ba.

Hơn nữa, Hỷ Lạc đích thân khom người đỡ nàng, nói những lời đó thì chuyện này coi như đã đủ nể mặt nàng rồi, nếu Đỗ Thư Dao mà không chịu xuống lừa thì làm không tốt sẽ bị tá ma giết lừa.

Vì thế nàng mượn lực đỡ như không của Hỷ Lạc đứng lên khách sáo vài câu với ông ta coi như tiễn đại phật này đi.

Thái Bình Vương còn chưa đến bước vừa nghe xong đã có thể hiểu được thánh chỉ này. Sau khi Hỷ Lac đi, Đỗ Thư Dao lại nghiêng đầu nhìn lại ánh mắt nghi ngờ của hắn, kéo tay hắn đi vào trong phòng, vẻ mặt và lòng nàng đều phức tạp, không biết phải nói với hắn thế nào mới được.

Tuy hắn đã có kiến thức của con người nhưng cũng chưa đạt đến tiêu chuẩn của người bình thường. Hiện giờ lấy nương tử cho hắn, Đỗ Thư Dao lại có chút không thể tiếp nhận được. Không đúng, là vô cùng khó tiếp nhận. Cái này là cái gì với cái gì đây trời!

Chỉ có điều nàng vẫn kéo lấy tay Thái Bình Vương đi đến cạnh bàn, nghiêm túc nói với hắn: “Hoàng đế muốn lập trắc phi cho ngươi, là nhị tiểu thư Vu gia, ngươi đã từng gặp vài lần, lần đó ngươi còn dùng nắm đấm đụng ngã nàng ta đó.”

Thái Bình Vương vẫn nhìn Đỗ Thư Dao, một lúc lâu không có phản ứng gì. Đỗ Thư Dao còn tưởng hắn căn bản nghe không hiểu thì đột nhiên hắn đứng dậy, nói: “Ta ghét nàng ta, nàng ta luôn mắng nàng.”

Đỗ Thư Dao cũng đứng lên: “Ngươi còn biết thế nào là ghét à?”

Nàng ngạc nhiên, lại nói tiếp: “Ghét cũng vô dụng thôi, ta đã sớm nói với ngươi, hoàng đế chính là thiên vương lão tử, ông ta nói gì thì chúng ta đều phải nghe. Nếu đã muốn ngươi cưới thì ta và ngươi đều không thể ngăn cản được.”

Đỗ Thư Dao lại kéo tay Thái Bình Vương ngồi xuống, môi mấp máy vài lần mới nói: “Nhưng có chuyện ta phải nói rõ với ngươi.”

Nàng lại hiện ra vẻ mặt vặn vẹo, thế nào cũng không đúng, cuối cùng đều cho tỳ nữ lui ra ngoài, thấp giọng nói: “Cho dù nàng ta có quyến rũ ngươi thế nào thì ngươi đều không được tấn công nàng ta, biết chưa?”

Giọng điệu nói chuyện của nàng gần như nghiêm khắc, Thái Bình Vương lại đơn thuần nói: “Ta không cắn nàng ta.”

Đỗ Thư Dao xì một tiếng, có chút sứt đầu mẻ trán: “Không phải cắn hay không cắn, ngươi không được...”

Nàng cắn răng nói: “Ngươi không được làm như đã làm với ta, đi cọ lung tung người ta, biết chưa?”

“Ta không cọ.” Thái Bình Vương nói xong liền đứng dậy đi đến bên cạnh Đỗ Thư Dao, dùng trán cọ lên mặt nàng: “Ta chỉ cọ Dao Dao thôi.”

Đỗ Thư Dao đau đầu, cắn chặt răng, cổ tay men theo thắt lưng hắn nhẹ nhàng chạm vào.

Thái Bình Vương phản ứng có hơi lớn, lùi lại phía sau một chút, trong mắt nhìn Đỗ Thư Dao có chút sợ hãi, hắn không quên buổi tối ngày đó đâu.

Đỗ Thư Dao đen mặt nói với hắn: “Ta nói là, ngươi không được dùng cái này mạnh mẽ với người khác, hiểu chưa?”

Thái Bình Vương gật đầu như giã tỏi, hắn không những không có khả năng mạnh mẽ, hắn còn sợ. Rất rõ ràng tối hôm đó Đỗ Thư Dao dạy vỡ lòng cho hắn chưa được tốt nên hắn đã liên hệ cảm giác kỳ quái đó với việc nàng không để ý đến hắn với nhau, chỉ còn lại sợ hãi.

Đỗ Thư Dao thấy Thái Bình Vương nghe lời như vậy lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cái khác đều được, bất đắc dĩ cho Vu An Thanh đáng lo kia vào cũng được, nhưng chỉ có điều nghĩ đến Thái Bình Vương thật sự có gì đó với nàng ta thì Đỗ Thư Dao lại cảm thấy như muốn điên lên.

Nàng không ngăn được hoàng đế, nhưng chuyện duy nhất nàng có thể làm chính là trông kỹ Thái Bình Vương.

Tóm lại gì thì cũng không thể được. Có lẽ... đợi qua vài năm nữa, khi hắn hoàn toàn có thể giống con người thì nàng có thể tiếp nhận được cún nhà mình có vợ. Bản thân hắn cũng biết được nương tử có nghĩa là gì.

Nhưng tuyệt đối không thể là bây giờ. Hắn vẫn chỉ có một chút kiến thức của con người, cái này quá... mẹ nó chứ.

Trong lòng Đỗ Thư Dao âm thầm chửi bậy, xã hội phong kiến chết tiệt này, vì cái gì lại phải tam thê tứ thiếp.

Hôn sự định vào một tháng sau, chưa đến lúc đó thì nàng cũng không cần phải lo lắng quá. Đến lúc đó thì lại nhìn kỹ Thái Bình Vương, để hắn cách xa Vu An Thanh chút là được. Chí ít như thế hai năm, sau đó cho nàng một bức hưu thư để nàng tự đi tìm một người khác.

Đỗ Thư Dao tạm thời bỏ chuyện này qua một bên, thực ra nàng vẫn hy vọng có thể có chuyển biến gì đó.

Không biết tại sao hoàng đế lại động kinh tứ hôn như vậy. Nhưng Vu đại tướng quân có quân trạng trên người, lại yêu thương Vu An Thanh tận xương, sốt ruột nên là bọn họ mới đúng. Dù sao thì Thái Bình Vương bị khùng cũng còn đó, chắc chắn Vu An Thanh sống chết cũng không chịu gả qua đây.

Tuy đây là tứ hôn, nói thật thì có chút khó, nhưng nếu Vu gia cố ý kháng chỉ, hoàng đế cũng không phải quân vương hung tàn bạo ngược gì. Cùng lắm thì Vu đại tướng quân không được làm tướng quân nữa, chỉ đến mức đó thôi.

Thậm chí Đỗ Thư Dao còn suy đoán đây phải chăng chính là kế sách của hoàng đế. Ông ta kiêng kỵ Vu Hưng Hoài nên mới nắm lấy điểm yếu của hắn ta, tìm cơ hội để hắn ta mạo phạm hoàng quyền, sau đó nhân cớ đó tước đoạt công trạng và binh quyền của hắn ta?

Thế giới này quá nguy hiểm, Đỗ Thư Dao càng nghĩ càng cảm thấy đúng.

Chỉ là lần này nàng lại nghĩ sai rồi. Quả thật Vu An Thanh sống chết không muốn gả đi bởi vì chuyện hôn sự này không phải do bệ hạ chủ động đề ra mà chính là Vu Hưng Hoài hai lần vào cung khó khăn lắm mới cầu được.

...

Vu An Thanh khóc nháo, Vu Hưng Hoài trước giờ luôn yêu thương muội muội sao có thể không đau lòng? Nhưng lần này hắn lại để tùy ý nàng ta khóc nháo, lạnh mặt đợi nàng ta nháo xong mới lên tiếng nói: “Ngươi cũng biết tình thế hiện giờ đã thay đổi, nơi duy nhất có thể bảo hộ chu toàn cho ngươi chính là phủ Thái Bình Vương.”

“Thay đổi thế nào? Ca ca, huynh chỉ nói tình thế thay đổi nhưng lại không nói tỉ mỉ cho muội biết. Rõ ràng huynh biết muội và Thái Bình vương phi như nước với lửa, Thái Bình Vương kia lại là một tên khùng, thế mà huynh lại cố tình cầu xin hoàng thượng tứ hôn muốn muội vào trong phủ Thái Bình Vương làm trắc phi thì phải bảo muội tiếp nhận thế nào đây? Ngày tháng sau này muội phải ngẩng đầu lên với người khác thế nào được?”

Vu An Thanh khóc nức nở nói hết những lời trong đầu ra, lại bò lên trên giường khóc hu hu không ngừng.

Vu Hưng Hoài mấp máy môi, cuối cùng không giải thích gì cả, quay người ra khỏi phòng, dặn dò: “Hôn kỳ có hơi gấp, phụ thân và ta đều là nam tử không hiểu rõ lắm việc kết hôn của nữ tử, muội nhanh chóng tự mình chuẩn bị đi, tránh cho đến lúc đó lại thêm mất mặt nữa.”

Vu An Thanh nghe xong lại khóc tê tâm liệt phế, hung hăng đập lên giường.

...

Khác với tình cảnh thê thảm ưu sầu của Vu An Thanh, sau khi Đỗ Thư Dao nói cho Thái Bình Vương hiểu thì lại thảnh thơi.

Rất nhanh trong cung đã phái rất nhiều người đến trang trí Vương phủ, sửa chữa biệt viện. Còn có chuyện mua sắm cho đại hôn đám người này đều lo hết. Tuy Vu An Thanh chỉ là trắc phi nhưng xuất thân của nàng ta không thấp, huống chi còn là muội muội duy nhất của Vu Hưng Hoài, chuyện hôn sự này e là còn khí thế hơn so với chính Vương phi là Đỗ Thư Dao.

May mắn Đỗ Thư Dao không phải người của thế giới này, với những thứ này nàng cũng không để ý đến.

Thực ra khi tin tức Thái Bình Vương đã khỏi bệnh tất cả người trong hoàng thành đều biết thì trong phủ thượng thư lại phái người đến tìm Đỗ Thư Dao. Yến di nương phạm tội, nhi tử bà ta tuổi nhỏ may mắn thoát tội, nhưng lão thượng thư cũng liên lụy. Trong lúc này không biết thế nào lại nghĩ đến đứa con gái bị hại suýt chút nữa hương tiêu ngọc vẫn, hy vọng nàng về thăm nhà một chút.

Đỗ Thư Dao không phải nguyên chủ, cũng vì thế nàng càng nhìn thấu hơn nguyên thân. Nhiều năm như vậy, Yến di nương tâm địa rắn rết kia thông đồng với Chúc Lương Bình hại nguyên thân, nàng không tin thượng thư ở trong nhà của mình lại chưa từng phát hiện ra một chút gì.

Huống chi khi đó nguyên thân rơi xuống hồ nước lạnh, nếu không phải thượng thư ra sức cầu xin hoàng thượng tứ hôn thì nàng cũng không phải gả cho người khùng, tình lang phản bội, người thân tuyệt tình, cuối cùng nhỏ tuổi như vậy hậm hực mà chết.

Chỉ là không thích, chỉ là nhắm một mắt mở một mắt, chỉ là nghe theo lời bên gối, chỉ là.

Nhưng chỉ là này lại thật sự hại chết một thiếu nữ như hoa. Nếu không phải oan hồn dị thế chết thảm là nàng đến thì sao có thể làm tu hú chiếm tổ chim khách được.

Vậy nên lúc đó Đỗ Thư Dao đã trả lời người đến kia rất rõ ràng, đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau.

Đỗ Thư Dao không tham luyến tình thân, chỉ có một vị trí làm bạn bên cạnh, từ đầu đến cuối đều chỉ có Chuỗi Chuỗi.

Nhưng về chuyện Chuỗi Chuỗi muốn lấy vợ, Đỗ Thư Dao dẫn theo một đám người hầu, thỉnh thoảng cũng đi xem biệt viện trang trí của trắc phi mới. Nàng khép áo choàng, cầm lò sưởi, trong lòng phức tạp đi dạo một vòng, chỉ coi như chuyện nhà người ta.

Vì hôn sự này, dù đối tượng là ai, kết quả cuối cùng đều giống nhau. Tranh thủ tình cảm, quyến rũ gì đó đều không tồn tại. Cún của nàng không thể liếm người khác. Đỗ Thư Dao vững vàng giống như con chó già nhìn ngắm trong phủ đã dần có việc vui. Biểu hiện lạnh nhạt của nàng lại khiến hoàng đế vô cùng vừa lòng.

“Thưởng.” Sau khi Dương Lâu nói xong, nhìn Hỷ Lạc đang khom người bên cạnh nghe lại không biết thưởng gì mới tốt.

“Trong khố phòng riêng của Trẫm còn đủ nhân sâm không?” Thế mà có ngày Hoàng thượng lại đau đầu vì không biết thưởng người bên cạnh thứ gì.

Nhưng Thái Bình vương phi này lại không thích chân châu ngọc bội, không thích vàng bạc châu báu, lại cố tình thích nhân sâm. Đáng tiếc hiện giờ Dương Lâu đang tuổi tráng niên, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, cũng không tận tâm tích trữ những loại dược liệu này.

“Bẩm bệ hạ, tính ra lần trước khi tuyên chỉ mang đi thì đã hết ạ.” Thịt trên cổ Hỷ lạc cũng run lên theo động tác của ông ta.

Hoàng đế mím môi, nói: “Vậy thì thôi, cứ ghi lại trước đã.”

Hỷ Lạc đáp lời, lại nhịn không được trêu chọc hoàng đế đã phê duyệt tấu chương cả buổi sáng, nhìn có vẻ hơi mệt mỏi, nói: “Bệ hạ có nhớ đã nợ bao nhiêu lần không?”

Dương Lâu thật sự cười hì hì. Đời này của ông ta sợ là chưa từng nợ người nào nhiều lần như thế. Ông ta đặt bút xuống, đứng dậy hoạt động gân cốt, cười nói với Hỷ Lạc: “Nàng ta yêu thích hoàng nhi như vậy, hai người thân thiết như hình với bóng. Trẫm còn tưởng rằng lần này nàng ta sẽ nháo lên chứ.”

Hỷ Lạc công công vội vàng xác nhận: “Thái Bình vương phi đúng là thật sự nhu tình hiểu lễ, khoan dung hơn người.”

Hoàng đế chỉ hừ một tiếng, Hỷ Lạc liền biết đây chính là biểu hiện hoàng đế vừa lòng.

Nhưng lúc này, Thái Bình vương phi được hai người trong cung khen là khoan dung hơn người ôm lấy áo lông cáo, cầm theo lò sưởi lại đang cãi nhau với Thái Bình Vương chỉ vì một con cá chết ở trong ao nhỏ.

Đỗ Thư Dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cắn hả? Ngươi nhìn vảy cá rơi ở cổ ngươi đi, ngươi đừng nghĩ giấu ta. Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, không thể ăn cá sống. Huống chi con cá này là ta nuôi chơi, ngươi lại cứ muốn cắn chết nó. Sao ngươi có thể như vậy được!”

Thái Bình Vương không hé răng, cúi đầu đúng bên cạnh ao nhìn con cá đã chết không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi... Dao Dao... xin lỗi...”

Hắn cực kỳ sợ hãi, vừa bắt đầu còn không chịu thừa nhận thật đúng là khiến Đỗ Thư Dao tức chết.

Cá này là con nàng thích nhất, Thái Bình Vương biết. Nhưng ngày nào nàng cũng phải đến nhìn, ngày nào cũng cho nó ăn, còn đặt tên cho nó là Hồng Ngưu. Hắn cũng không biết vì sao, tối qua ngồi xổm xuống nhìn thấy nó bơi đến hắn chỉ muốn bắt lấy cắn chết nó.

Đỗ Thư Dao thật sự muốn lấy lò sưởi đập vào đầu hắn xem thử, thế này mà còn có kiến thức của con người ư?

Nhưng nàng đang mắng hùng hùng hổ hổ lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ sau truyền đến. Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Liên Hoa bước nhanh đến, lập tức quỳ gối bên chân nàng, khăn che mặt rớt xuống, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo xấu xí hiện ra. Cặp mắt kia nhiều ngày như vậy lần đầu tiên tràn ngập sức sống, nước mắt trong suốt khiến Đỗ Thư Dao nhớ lại lúc nàng ta vừa đẹp vừa ào ào dẫn người đi khắp nơi bắt Thái Bình Vương.

“Vương phi!” Liên Hoa nhét một cái khăn tay vào trong tay Đỗ Thư Dao, giọng nói mang theo chút nức nở: “Tiểu Xuân, hắn... hắn nhờ người đưa cho ta thứ này, ngài mau nhìn xem!”

Truyện Chữ Hay