Edit: san san
Beta: Thanh Xuân + kaylee + Melodysoyani
Sáng sớm hôm sau Lục Tử Hằng đạp tuyết xuống núi, để lại hai người Lục Tử Kỳ và Tống Tiểu Hoa sảng khoải hưởng thụ thế giới hai người mà mấy ngày nay không có.
Mới sáng tinh mơ—
"Đông Thanh, chàng vẽ mày cho ta được không?"
"Không được."
"Thử chút thôi!"
"Không phải nàng luôn ít vẽ mày kẻ mắt sao?"
"Hôm nay ta đột nhiên có hứng không được à?!"
"Ở đây chỉ có hai chúng ta, cần gì phải như thế?"
"Chưa từng nghe câu "... Nữ vi duyệt kỷ giả dung" sao?!"
(Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Nữ nhi trang điểm vì người mình thương)
"À, ta cảm thấy nàng thế này đã rất đẹp rồi."
"......"
Sau khi ăn cơm trưa—
"Đông Thanh, chúng ta đi tản bộ đi!"
"Tuyết còn chưa tan, đường trơn rất khó đi."
"Sau khi ăn cơm tản bộ trăm bước sống đến chín mươi chín."
"À, vậy nàng tản bộ trong phòng đi, ta đếm giúp nàng."
"......"
Trước khi ngủ--
"Đông Thanh, chàng kể chuyện xưa cho bảo bảo nghe đi!"
"Không phải từ trước đến giờ đều là nàng làm sao?"
"Được rồi, bảo bảo, ta đố con một câu. Mùng tám tháng mười của hai mươi sáu năm trước là ngày phụ thân con sinh ra, vậy, mùng tám tháng mười một hai mươi sáu năm trước là ngày gì?"
"... Không phải ngày lễ không phải ngày kỷ niệm, hình như cũng không có chuyện lớn gì xảy ra hết."
"Để cho bảo bảo trả lời không cho chàng trả lời! Bảo bảo, có trả lời được không? Đúng rồi, là ngày phụ thân con đầy tháng!"
"......"
Buổi chiều ngày hôm đó, Tống Tiểu Hoa vội kêu Lục Tử Kỳ mặc cho Tống Vô Khuyết chiếc áo choàng của chó mà nàng mới làm xong, kết quả bị phản đối mãnh liệt.
Lục Tử Kỳ cho rằng, mặc dù không biết vì sao tình cảm một người một chó đột nhiên tăng mạnh, nhưng cũng chưa thân mật khắng khít đến mức bá vai ôm cổ.
Vì thế cầm áo choàng bước từng bước: "Một thân da lông của nó đã là áo choàng tốt nhất rồi, nàng làm vậy chẳng những làm việc thừa, mà còn không tuân theo tự nhiên. Nàng xem, Vô Khuyết nó cũng không muốn kìa!"
Lúc này, Tống Vô Khuyết đang ngồi cách ba bước, vẻ mặt đề phòng, nhe răng nanh, trong cổ họng phát ra tiếng ‘Ô lỗ’ trầm thấp...
Tống Tiểu Hoa bĩu môi: "Ta tốn nhiều công sức như vậy mới làm xong, cho dù thế nào cũng phải thấy thành quả mới được." Đảo mắt một vòng, cười tít mắt gắng gượng nâng cao bụng tiến vào phòng bếp, khi đi ra còn ôm bình rượu.
Lục Tử Kỳ và Tống Vô Khuyết vội vàng cùng lúc giành tiến lên, chỉ là mục tiêu của Lục Tử Kỳ là người, mục tiêu của Tống Vô Khuyết là rượu.
Một tay nhận lấy vò rượu một tay cẩn thận đỡ người giống như chiếc bình lớn là Tống Tiểu Hoa: "Nàng muốn lấy gì thì nói cho ta biết, lỡ như bị ngã làm thắt lưng đau động thai thì làm sao bây giờ?"
"Đừng dài dòng nữa, tiếp theo nên làm gì cũng không cần ta dạy chàng chứ?"
Đành bất dắc dĩ thở dài với đại cẩu (con chó lớn) đang vẫy đuôi với dáng vẻ thèm nhỏ dãi: "Sau khi tỉnh lại ngươi không được gây sự với ta, người nào lại làm cho ngươi nghiện rượu đến như vậy chứ?"
Lục Tử Kỳ mở nắp vò rượu ra, ngay tức khắc mùi rượu tỏa ra bốn phía. Hai mắt Tống Vô Khuyết lóe sáng vừa định chạy qua, đột nhiên một bóng người xoẹt qua đi trước một bước vươn tay cướp vò rượu: "Ngươi còn dám uống? Không muốn sống nữa sao?!"
Bay một vòng trên không trung, nhanh nhẹn rơi xuống đất, quả nhiên là một tư thế tiêu sái xinh đẹp. Chỉ là còn chưa đứng vững, lập tức bị một bóng đen mạnh mẽ nhảy lên làm cho lảo đảo không thôi.
Cùng lúc đó, một bóng dáng màu cam hiện lên, một chân nhẹ nhàng nhấc lên, chỉ nghe hai tiếng ‘Nha đầu thối" "Loảng xoảng" vang lên liên tục, trong nháy mắt tất cả đều lặng im.
Sau đó, tiếng chó sủa long trời lở đất liên tiếp cùng với tiếng kêu cứu sợ hãi chấn động đến mức tuyết đọng trên cành cây rơi xuống như hoa liễu tung bay trong gió. Trong lúc đó, dường như còn kèm theo một giọng trẻ con yếu ớt đứt quãng: "Hoắc thúc thúc, tiểu di, chờ Lăng nhi với---"
"Tỷ phu, nhị tẩu, lâu rồi không gặp." Tiết Vũ Hàm vờ như không có việc gì chào hỏi với hai người vẫn chưa phản ứng kịp với biến cố xảy ra, cười nhẹ, bày ra dáng vẻ, tiểu thư khuê các mười phần mười (%).
Trong lòng Tống Tiểu Hoa không khỏi thầm khen: Nha đầu này lại có thể giả ngu hơn lão nương ta...
Vẻ mặt nghi ngờ của Lục Tử Kỳ lại có vẻ như không xác định: "Tiểu Hàm, dường như ta vừa mới nghe được tiếng của Lăng nhi?"
"Ơ? Thì ra là huynh cũng nghe được? Muội còn tưởng là ảo giác."
"Lăng nhi theo chúng ta lên núi, lúc này cũng sắp đến rồi."
Ôm chút hi vọng cuối cùng: "Đi cùng với ai?"
"Chính là hắn! Lên núi chỉ có một đường này, chắc là sẽ không lạc đường."
Nếu không phải không thể nhảy lên, Tống Tiểu Hoa đã sớm giậm chân: "Các ngươi để cho một đứa trẻ năm tuổi leo núi một mình?!"
Tiết Vũ Hàm nhàn nhạt nói một câu: "Nam hài phải nuôi thả, huống hồ, sau này nếu Lăng nhi muốn trở thành đại tướng quân, thì không thể chiều chuộng được."
Tống Tiểu Hoa bị sửng sốt đến nghẹn, Lục Tử Kỳ nãy giờ vẫn trầm mặc nhưng lúc này lại cười chỉ chỉ: "Đại tướng quân tương lai của chúng ta đến rồi."
Lục Lăng vốn là mặc áo bông màu xanh nhạt mới tinh, khoác áo choàng nhỏ màu trắng, cách ăn mặc giống như một chậu cây xanh trong nhà ấm. Nhưng mà trước mắt, từ đầu đến chân đều lấm chấm vết đen, nào là bùn nào là nước nào là mồ hôi còn có một chút tuyết màu đen chưa tan ra, giống như vừa từ trong bùn ra lại lăn trên cỏ...
Hơi thở gấp gáp bước chân có chút không ổn định, chật vật mà mệt mỏi, nhưng ánh mắt ngập nước lại rất long lanh rực rỡ dưới ánh mặt trời: "Lăng nhi tiếp kiến phụ thân, tiếp kiến mẫu thân." Lại nhếch miệng cười: "Tiểu di, cuối cùng Lăng nhi cũng bò lên được rồi."
Lục Tử Kỳ và Tiết Vũ Hàm chỉ gật đầu, nhưng Tống Tiểu Hoa lại bước nhanh tới hai bước nâng gương mặt nhỏ nhắn dơ bẩn lên đau lòng muốn chết: "Tiểu tử ngốc, người ta kêu con bò thì con bò thật à? Bò không tới con sẽ không dừng à? Nếu đụng trúng gì thì làm sao bây giờ, nếu mệt đến chết thì sao..."
Lục Lăng vỗ vỗ tay của nàng, rồi sờ sờ bụng nàng: "Mẫu thân đừng lo, Lăng nhi làm được, Lăng nhi sẽ là tấm gương cho bảo bảo. Tương lai, Lăng nhi còn muốn làm đại tướng quân bảo vệ mẫu thân và bảo bảo!"
Sao trên đời này lại có một đứa bé tốt đến vậy chứ! Tống Tiểu Hoa rơi lệ rồi...
Lúc này, Hoắc Nam lăn một vòng xong đã thoát ra chạy trở lại, phía sau là Tống Vô Khuyết mang theo sát khí.
"Chó nhà các ngươi hóa ra là sói? Cũng quá hung mãnh rồi?"
Tống Tiểu Hoa lạnh lùng hừ khẽ: "Là chó săn."
--- -------
--- -------
Mặt trời ngã về tây, áng chiều tà chiếu dài mọi bóng dáng, tuyết ngừng tan, ngưng kết lại lần nữa.
Lục Tử Kỳ kéo chặt áo lông cừu màu trắng trên người, Hoắc Nam thở ra một làn hơi trắng kéo cổ áo lên một chút.
"Bây giờ ngươi thật có tiền đồ, không chỉ ngày ngày đánh nhau với tiểu cô nương, ngay cả chó cũng có thể đấu đến vui vẻ."
"Cái này gọi là đấu với trời đấu với đất không thú vị bằng đấu với người."
Nửa thật nửa giả vái một cái: "Quá khen, thay mặt Vô Khuyết đa tạ trước. Chỉ là không biết, Tiểu Hàm biết được thì có phản ứng gì."
Không để ý giơ tay: "Còn có thể có phản ứng gì, vung tay lên đánh!"
Dáng vẻ nghiêm trang: "Đó là vì ngươi đáng đánh!"
Vẻ mặt oan uổng: "Đây là huynh bao che mù quáng!"
"Muội ấy là muội muội của Đồng Nhi, cũng là muội muội của ta, không che chở cho muội ấy chẳng lẽ che chở cho ngươi sao? Đừng nói ta không nhắc nhở trước, nếu sau này dám bắt nạt muội ấy, nhất định không tha cho ngươi!"
"Cho đến bây giờ đều là nàng ấy bắt nạt ta đó có được không? Hơn nữa, có huynh và lão đại Tiết gia ở đây, dù cho thiên vương lão tử có đến cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho nha đầu thối kia xâu xé."
Nhịn cười: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Thở dài: "Thuận theo thời thế mới là anh hùng."
"Anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân."
"Nhưng mà, phải chịu thôi."
"Quyết định rồi sao?"
Vươn tay phải ra, nắm lại: "Trước khi đi, phải bắt lại!"
"Khẩu khí thật lớn!"
"Đây là tự tin của đại lão gia."
Như cười như không, liếc qua: "Nếu không thành công, thì làm thế nào?"
"Mặc cho xử trí!"
"Theo quân lệnh?"
"Được!"
Sau ba cái vỗ tay, đột nhiên Lục Tử Kỳ nghiêng người xuất quyền, Hoắc Nam cười sảng khoái không lùi mà tiến.
Một người nhẹ như gió, một người mạnh như hổ, trong nháy mắt đã hơn mười chiêu.Trên đất hai bóng người hợp lại thành một, vừa chạm vào lập tức tách ra.
"Công phu của ngươi lại có biến hóa."
"Trong quân doanh có nhiều cao nhân, học tạp nham không ít. Trái lại công phu của huynh không có một chút biến hóa nào."
"Cứ nói thẳng ta không hề tiến bộ là được."
"Nhưng mà hơi thở đã vững vàng hơn, cuối cùng thì cũng khôi phục được tốt hơn rồi."
"Ta đã nói là không có gì đáng ngại rồi."
"Phải, huynh không còn trở ngại, có trở ngại thì cũng là Nguyên gia."
Lục Tử Kỳ bước đến một gò đất, lấy khăn ra chậm rãi lau mồ hôi trên trán.
Đưa mắt nhìn về phía xa, dãy núi trùng trùng điệp điệp như ẩn như hiện ở trong sương mù.
Gió nổi lên, thổi bay áo lông cừu, bay lên phần phật: "Chắc chắn?"
Hoắc Nam đứng sóng vai với hắn, áo bông vải thô, trâm gỗ cài tóc, mũi thẳng như vách đá, lộ ra dáng vẻ hào sảng không gò bó, trông nghiêm nghị chính trực: "Thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ xác thực. Sau thu thủ phạm chính sẽ bị xử trảm, tòng phạm cũng bị xử lý. Nguyên gia, đã bại rồi."
"Thu hồi được bao nhiêu lương tiền?"
"Không đủ bốn thành."
Mím chặt môi: "Vì tư lợi của bản thân, không tiếc âm thầm cấu kết với địch quốc, có chết bao nhiêu lần cũng không đủ đền tội này!"
Giọng nói phát ra trầm hơn: "Những chức vị bị tước, cơ bản đều do vây cánh của Tiết gia bổ sung vào. Lục gia bổ sung vào không nhiều, nhưng mà, đại ca huynh đã từ quan."
"Lão đại Tiết gia hiện đang là đương gia, trên chiến trường hắn luôn xung phong đi đầu, tính tình cương liệt, sau này ở phương diện quân vụ khi bằng lòng có thể liên thủ với ta, mà không phải là cản trở. Còn Vu đại ca..." Đột nhiên trong ngực dâng lên một loại đau đớn khó tả: "Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của huynh ấy!"
Hoắc Nam hơi trầm mặc trong chốc lát: "Thực ra, những năm gần đây không phải là ta không có nhận định qua đại ca của huynh, nhưng mà trải qua việc này, lại cực kỳ bội phục. Nếu không nhờ huynh ấy, thế lực còn sót lại của Nguyên gia không thể một lần đã bị diệt trừ tận gốc, như vậy, nhất định sẽ lưu lại hậu hoạn. Hơn nữa, huynh ấy cam tâm tình nguyện bỏ qua tự vệ thậm chí từ bỏ cơ hội thăng chức..."
"Lấy tiền đồ sáng lạn của huynh ấy lót đường cho ta làm quan." Lục Tử Kỳ nhìn khói mù chân trời dần dần hiện lên: "Triều đình Đại Tống có biến đổi lớn, tất nhiên hai nước Liêu Hạ sẽ lần lượt có động tĩnh."
"Nhất là nước Hạ, lần hành động này của chúng ta đã dọn sạch cơ sở ngầm và đồng minh của chúng ở nước ta, nhất định chúng sẽ không từ bỏ ý đồ. À... Đúng rồi, theo báo cáo, mấy ngày trước tiểu tử Lý Nguyên Hạo kia đã được lập làm thái tử."
Cười khẽ: "Đáng tiếc, không thể gặp mặt chúc mừng hắn."
"Ta vẫn thắc mắc, ngươi quen biết Lý Nguyên Hạo như thế nào?"
Đang muốn trả lời, vừa vặn thấy Tống Tiểu Hoa nắm tay béo mập của Lục Lăng đã được thay y phục đung đưa đi tới, chân mày khóe miệng Lục Tử Kỳ giương lên: "Là nhờ nàng."
"Hai người trao đổi tình cảm xong rồi sao?"
Lục Tử Kỳ vỗ trán, thế nào mà tình huynh đệ bình thường đến trong miệng của nàng lại đổi thành một ý nghĩa khác đây: "Tìm chúng ta có việc sao?"
"Không phải ta, là nhi tử của chàng tìm chàng."
"Phụ thân, Lăng nhi có vài câu thơ không hiểu. Hỏi mẫu thân, nhưng mà mẫu thân nói phụ thân không cho người dạy Lăng nhi."
Vội cuối người ôm lấy hắn: "Không sai, Lăng nhi nhớ kỹ, về sau phương diện này có vấn đề gì thì đều tới hỏi phụ thân."
Sau khi hai phụ tử rời đi, Hoắc Nam cười hì hì liếc nhìn cái bụng bự tròn vo của Tống Tiểu Hoa một cái: "Tiểu tẩu tử, để ta làm nghĩa phụ của hài tử người được không?"
"Ngươi trả lời vấn đề của ta trước, nếu trả lời thành thật, có thể ta sẽ suy xét."
Vuốt râu không có ý tốt nháy mắt mấy cái: "Yên tâm, sẽ không kêu ngươi ra ngoài làm bậy."
Đá chân hắn một cái: "Hai mươi tư tháng trước, tức là mười bảy ngày trước, Đông Thanh xảy ra chuyện gì?"
Hoắc Nam cả kinh: "Đang êm đẹp đột nhiên hỏi cái này làm gì? Lâu như vậy, cái gì ta cũng không nhớ rõ nữa."
Tống Tiểu Hoa đỡ thắt lưng đến gần hai bước: "Không sao, ta sẽ giúp ngươi nhớ. Mấy ngày ta và Đông Thanh xa cách, cách mỗi ngày sẽ viết thư cho ta. Hai mươi hai tháng trước ta nhận được một phong thư, thế nhưng phong thư kế tiếp đến hai mươi lăm mới tới. Trong thư có giải thích là vì bận rộn công vụ nên không viết kịp, lúc ấy ta cũng không nghi ngờ. Về sau, Đông Thanh lên núi, nói là giả bệnh tránh triều đình phân tranh, mặc dù ta cảm thấy rất kỳ quái nhưng mà cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là, đêm đó xem lại những phong thư khi đó, phát hiện có một phong thư vào ngày hai mươi lăm, bút tích có chút không giống. Chữ của Đông Thanh, cứng cáp có lực, in dấu ra cả mặt sau. Nhưng phong thư kia lại có vẻ không giống, giống như khi cầm bút viết không có lực."
Dừng một chút, nhìn mắt Hoắc Nam đảo loạn nắm mạnh râu hắn: "Vừa rồi, ta hỏi Lăng nhi, trước sau ngày hai mươi tư, hắn đều đi theo di nương, không nhìn thấy phụ thân hắn. Đông Thanh thương yêu nhi tử như thế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ mà mấy ngày không đến thăm hắn. Ngươi nói mau, đây là tại sao?"
"Ta... Khoảng thời gian đó vừa lúc ta có việc, chưa từng tới Lục phủ, cũng không gặp Đông Thanh, cho nên chuyện đó... Ta cũng không biết."
"Không biết? Vậy lúc trước, theo như lời nói đoạt lấy vò rượu trong tay Đông Thanh của ngươi, lại muốn giải thích thế nào đây? Không phải từ trước đến nay ngươi nhục nhã hắn bởi vì sợ vợ mà kiêng rượu sao? Không phải ngươi vẫn luôn muốn cùng hắn uống cho thật say lần nữa sao? Làm sao mà bỗng nhiên trong lúc đó lại sợ hắn uống rượu như vậy chứ? Còn nữa, cái gì gọi là không muốn sống nữa hả? Chẳng lẽ, hắn đã từng không muốn sống qua?"
Đứng trong gió rét mà Hoắc Nam lại cảm thấy nóng, kéo cổ áo ra chút lộ ra nước da nâu khỏe mạnh và xương quai xanh tuyệt đẹp. Tống Tiểu Hoa nhìn một chút, cười như bà ngoại sói: "Tốt nhất ngươi nên thành thật khai báo, nếu không, ta không ngại để cho ngươi thấy bản lĩnh đùa giỡn người của nữ nhân có thai."
Kinh hãi lui về sau: "Tẩu... Tẩu đừng lại đây..."
Cười gian lại gần: "Đừng lại đây cái gì? Ừ? Hay ngươi nói ta biết một chút, cái gì gọi là "Lại"?!"
"Tiểu tẩu tử xin tẩu tha cho ta, là Đông Thanh không cho ta nói."
"Đương nhiên ta biết hắn không cho ngươi nói! Hơn nữa, hắn đã căn dặn mọi người trong phủ, không để cho người nào bên cạnh ta lộ ra nửa chữ đúng không? Cho nên, Thính Huyền và Hiểu Yên đi nghe ngóng cũng không được gì."
Tống Tiểu Hoa thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm chỉnh hiếm thấy: "Ta biết rồi, chắc chắn có liên quan đến chuyện trong triều, ta không hiểu, lại càng không muốn hiểu. Ta cũng hiểu, Đông Thanh hắn không nói cho ta biết, là vì không hy vọng ta sẽ lo lắng. Sở dĩ bây giờ ta hỏi ngươi, chỉ là muốn xác định, có phải hắn đã không sao rồi đúng không?"
Rốt cuộc Hoắc Nam không vuốt râu nữa, suy nghĩ chốc lát, cũng nghiêm mặt: "Nếu tẩu đã nói đến mức này, xem ra cũng không thể giấu giếm thêm nữa. Có thể nói, ta sẽ nói, không thể nói, một chữ ta cũng không để lộ. Tâm tư của Đông Thanh rất nặng, từ trước đến nay có thói quen hay giấu mọi thứ trong lòng. Nhưng mà ta nghĩ, có một số việc, có lẽ tẩu không thể giúp được, nhưng nếu có người chia sẻ với huynh ấy thì cũng tốt. Mà mấu chốt ở chỗ..." Đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa: "Ta vốn cho là tẩu nhìn qua có vẻ ngốc giống Hàm Hàm, hôm nay mới phát hiện, cũng không đơn giản như vậy!"
Tống Tiểu Hoa thản nhiên lại gần, thình lình đưa tay nhéo râu hắn: "Đây là ngươi đang khen hay đang mắng ta đây hả?"
Tiếp đó là tiếng hét thảm thương lưng gập xuống: "Khen!"
"Khen ta cái gì?"
"Không chỉ không khờ không ngốc, quả thực chính là thông minh tuyệt đỉnh!"
"Ừm, ngoan. Ngực của ngươi rất đầy đặn, cơ bụng có phải là sáu múi không?"
"......"
--- ------ ----
--- ------ ----
Gần cuối năm, thư quán nghỉ, Lục Lăng lại đến sơn trang nghỉ dưỡng. Hoắc Nam và Tiết Vũ Hàm tạm thời không có gì làm, cũng không ngại ở lại làm kỳ đà cản mũi (bóng đèn), làm cho kế hoạch về thế giới ngọt ngào của hai người Tống Tiểu Hoa kết thúc từ đó.
Sau khi nói chuyện với Hoắc Nam, Tống Tiểu Hoa vẫn làm ra vẻ không biết gì như cũ, tiếp tục một lòng vui vẻ dưỡng thai. Chỉ là phương diện đồ ăn và y phục hằng ngày của Lục Tử Kỳ thì ngày càng nhiều thêm, còn cố ý may gấp cho hắn một đôi giày mới.
Lục Tử Kỳ vô cùng cảm động mà mang thử, sau đó yên lặng ‘Khóc trong lòng’, bị kim để quên trong giày đâm vào chân rồi...
Vì vậy cảm thán, quả nhiên thê tử của mình nhìn như là hình tượng dịu dàng săn sóc, nhưng luôn giữ lại một trái tim linh lung lơ mơ dũng mãnh!...
Từ sau khi Lục Lăng thấy nhật ký của Tống Tiểu Hoa, lập tức cảm thấy thú vị đối với cách thức tự sự này. Sau khi tới sơn trang, thì chính thức bắt đầu viết nhật ký.
Từ trong nhật ký, không khó nhìn ra mầm non hắn đây khỏe mạnh lớn lên ở trong loại hoàn cảnh nào--
Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó trời quang đãng.
Phụ thân chải đầu cho mẫu thân, không cẩn thận làm rụng rất nhiều tóc của mẫu thân, mẫu thân khóc đến đau lòng. Phụ thân dỗ mẫu thân thật lâu, đều không có tác dụng. Sau đó, phụ thân hôn môi mẫu thân, tức khắc mẫu thân ngừng khóc. Ta hỏi tại sao, mẫu thân nói, bất kể đau ở chỗ nào, được phụ thân hôn môi lập tức không còn đau nữa.
Về sau, ta nhìn thấy tay của Thính Huyền bị kim đâm chảy máu, ta nghĩ chắc sẽ rất đau, để cho phụ thân hôn miệng nàng.
Kết quả, ta bị phụ thân đánh vào đầu, ta không hiểu, có chút uất ức.
Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó trời râm mát
Hoắc thúc thúc lại đánh nhau với tiểu di, đánh đến độ cùng nhau ngã lăn trên đất, Hoắc thúc thúc ở trên, tiểu di ở dưới. Đại khái là Hoắc thúc thúc nặng quá, đè nặng tiểu di, tiểu di la rất lớn, để cho thúc ấy nhanh đứng lên.
Nhưng mà Hoắc thúc thúc không đứng lên, còn dùng râu cọ vào mặt tiểu di. Hoắc thúc thúc cũng hay thích cọ ta như vậy, cho nên ta biết, râu thúc ấy cọ rất đau. Chắc chắn tiểu di bị cọ rất đau, lập tức đánh thúc ấy vài cái, sau đó không biết thế nào mà, Hoắc thúc thúc lại ngã trên đất, cuộn tròn người lại, mặt đỏ cực kỳ.
Ta hỏi thúc ấy bị làm sao, thúc nói ‘Chim nhỏ’ của thúc bị thương. Ta lại hỏi "Chim nhỏ" là gì, thúc ấy nói nam hài tử nào cũng có, nhưng nữ hài tử thì không có.
Ta đi tìm mẫu thân, vừa lúc phụ thân cũng đến. Ta nói, phụ thân, để con xem "Chim nhỏ" của người. Mẫu thân, để con nhìn xem có phải người thật sự không có "Chim nhỏ" hay không.
Sau đó, đầu ta lại bị đánh, ta lại không hiểu, lại có chút uất ức.
Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó trời lúc quang đãng lúc râm mát
Hoắc thúc thúc uống rượu với Vô Khuyết, uống đến nỗi cởi bỏ y phục bên ngoài, chỉ còn lại áo lót bên trong. Tiểu di nói với mẫu thân, nhìn xem nhìn xem, dáng người của thúc ấy thật mê người, so với dáng người của tỷ phu còn mê người hơn.
Ta hỏi, cái gì gọi là mê người. Mẫu thân nói, chính là làm cho người nhìn cảm thấy đói khát gì đó.
Về sau, ta gặp phụ thân, lập tức nói cho phụ thân biết, mẫu thân nói, so với người, Hoắc thúc thúc làm cho mẫu thân cảm thấy đói khát hơn. Lập tức vẻ mặt của phụ thân trở nên rất kỳ quái.
Sau đó, ta thấy trên khay đựng trái cây có một quả táo đỏ lớn, muốn ăn, nói với phụ thân, quả táo kia làm con cực kỳ đói khát.
Vì thế, đầu ta lại bị đánh, ta lại không hiểu lần nữa, lại uất ức lần nữa.
.........