Lục Tử Kỳ vì muốn trấn an và ở gần thê nhi nên đặc biệt xin nghỉ nửa tháng, mấy ngày nay trừ cùng với Tống Tiểu Hoa quen thuộc tình huống bên trong nhà và bên ngoài, còn lại chính là ra bài tập kiểm tra năng lực của Lục Lăng.
Tiểu tử đã bốn tuổi, đúng lúc tiến vào học đường đi học. Lục gia là tự nhiên có mấy thư viện, mời rất nhiều học giả uyên bác đặc biệt về dạy cho con cháu trong tộc. Tất cả nam hài của các phòng mãn ba tuổi đều được nhập học, có tri thức làm trụ cột sau lại coi tình huống cũng cần tự động xin phu tử tới giảng bài riêng lẻ cho mình, vì để sau này thi đỗ công danh mà chuẩn bị.
Do Lục Tử Kỳ lúc trước công vụ bề bộn hơn nữa cũng không muốn Lục Lăng quá sớm rơi vào việc học khô khan, cho nên chưa từng ở phương diện luyện tập văn luyện chữ có nhiều yêu cầu, chỉ là ở những lúc nhàn rỗi thỉnh thoảng chỉ điểm một hai.
Ngược lại tiểu tử này trong khoảng thời gian chạy khắp nơi, lại có thể nhận biết được không ít chữ cùng với mấy quyển sách nhập môn dễ hiểu, hơn nữa Tống Tiểu Hoa còn dạy cho một chút phép tính đơn giản còn có dọc đường thấy qua một số phong tục tạp quán và cảnh vật, cộng với phương thức học tập liên tưởng tượng hình hồi ức phát tán tính suy nghĩ ly kỳ cổ quái, Lục Lăng tuy đầu nhỏ nhưng bên trong thật là đựng không ít gì đó.
Việc của Lục Tử Kỳ làm vào lúc này chính là hệ thống và cắt tỉa lại cho hắn, phân ra chủ thứ, lại ra cho hắn một số đề mục mà trong lần đầu tiên tiên sinh thường hỏi.
Lục Thác là cơ hồ mỗi ngày đều sẽ sáng sớm liền phái người tới đón Lục Lăng, hai ông cháu cùng nhau đi dạo phố dạo quán trà rêu rao khắp nơi.
Đã có mười mấy tôn tử tôn nữ ông cụ vẫn sủng ái Lục Lăng như vậy, có một phần nguyên nhân là do tiểu nắm gạo nếp ảnh hưởng cách dạy dỗ của Tống Tiểu Hoa, sớm thành thói quen dùng phương thức biểu lộ tình cảm của mình ra bên ngoài, tỷ như thân ái ôm ấp nói một ít từ buồn nôn trong lời nói.
Mà trong thời đại này thì hình thức chung đụng của trưởng bối cùng vãn bối cực kỳ kín kẽ, đại đa số người thậm chí sống đến cuối đời cũng không biết được cảm giác thân thiết nhất với phụ mẫu của mình. Huống chi Lục Thác lại là người một đời uy nghiêm chưởng quản cả gia tộc, dù có nhi tôn thành đoàn, nhưng lại chưa bao giờ từng lãnh hội qua phần tình cảm biểu lộ thân cận một cách tự nhiên này.
Nay tuổi tác đã cao, hy vọng lớn nhất chính là được hưởng phước từ nhi tôn, Lục Lăng xuất hiện ngay lúc này quả thật là hay để thỏa mãn nhu cầu tâm lý của ông cụ mà lại đạt được cao nhất, cho nên cũng không có gì kì lạ khi ông cưng chiều Lục Lăng tới tận trời như vậy.
Mà Tống Tiểu Hoa cũng không có nhàn rỗi, trong thời gian này nàng chạy đi chạy lại chỗ của Tam di nương Tần thị năm sáu lần, cộng với việc nàng theo quyển sách nấu ăn mà Nguyên Hạo đã cho cả hai làm ra một số món ăn cực kỳ đặc biệt có mùi vị giống Giang Nam, giữa hai người chung đụng ngày càng hòa hợp, thật sự là có mấy phần cảm giác giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Về phần mấy vị di nương còn lại cùng với tất cả chị em dâu và các phòng ở giữa tự nhiên cũng phải cần đi lại một chút, thậm chí còn bị lôi kéo làm bài mối nối đánh mấy lần bài mã điếu, trên bàn bài ngươi tới ta đi có thắng có thua, nhưng mỗi lần chơi đến cuối cùng cũng có thể tất cả đều vui vẻ hoà hợp êm thấm.
Nói tóm lại, ngắn ngủn hơn mười ngày lại có thể đạt được thành quả như vậy rất khả quan, ít nhất nhìn ngoài mặt, Tống Tiểu Hoa đã bắt đầu dung nhập vào trong đại gia đình này, hơn nữa, lăn lộn như cá gặp nước.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều biết, sau khi trở lại Nhị gia rất được coi trọng và việc thăng chức rất đáng mong đợi, còn Nhị nãi nãi mới tới khéo léo mọi việc đều thuận lợi, mà Lăng tiểu thiếu gia đã trở thành hòn ngọc quý trong tay của Lục Thác. ‘Niệm Viên’, dưới mắt tất cả mọi người trong trạch viện Lục gia chính là nơi có quyền thế nhất.
Lục Tử Kỳ mới ‘đi làm’ lại không có mấy ngày, thì Lục Lăng cũng hảo hảo học tập ngày ngày hướng lên, giữa ban ngày liền chỉ còn lại Tống Tiểu Hoa một người đợi ở trong nhà. Trong khoảng thời gian này lại vừa lúc nhiệt độ thời tiết tăng cao, xem chừng độ ấm cao nhất cũng có thể là ba mươi lăm ba mươi sáu độ, trong thời đại này lại không có máy điều hòa không khí quạt điện nước đá bào, trải qua khoảng thời gian này vô cùng gian nan.
Tống Tiểu Hoa giả trang khuê tú và nàng dâu hiếu thuận lâu như vậy, cho nên thừa dịp mọi người trong loại thời tiết này đang vùi mình nằm ngay đơ trong bóng râm ngày hè, ở trong nhà nghỉ xả hơi kiên quyết nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không ra khỏi cửa.
Cho nên mặc dù nhiệt độ nóng đến không chịu nổi mồ hôi đổ như mưa, nhưng tâm tình của nàng lại rất tốt rất rất thoải mái.
Không cần nói chuyện nhỏ nhẹ vẻ mặt gượng ép giả trang thục nữ nữa, không cần vắt hết óc tính đi tính lại khéo đưa đẩy, không cần nghĩ một đằng nói một nẻo phụ họa mà nói dối chuyện hoang đường cực kỳ......
Nửa nằm trên xích đu ở trúc đằng Tống Tiểu Hoa híp mắt nhìn ánh mặt trời một chút bị tầng tầng lớp lớp quả nho vụn vặt ngăn lại ánh sáng chói mắt, vỗ vỗ Tống Vô Khuyết bên cạnh đang duỗi đầu lưỡi như một cây thước dài, tự đáy lòng cảm thán một câu: "Con mẹ nó khi nào mới trôi qua một ngày!"
Cẩu Nhi sớm bị nóng đến không còn uy phong của ngày thường, nằm ỉu xìu trên mặt đất cuộn tròn thành quả cầu, nghe được câu này chỉ là hơi trừng mắt lên, coi như là phản ứng lại.
Tống Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn hắn một chút, chợt cười mờ ám ngồi dậy, dùng một loại giọng nói âm trầm giống như sói bà nói: "Vô Khuyết, ngươi bây giờ rất nóng có đúng hay không? Dứt khoát cạo hết lông đi, nơi này mặc dù không có dụng cụ chuyên môn để sửa sắc đẹp cho sủng vật, bất quá ta nghĩ tài nấu nướng của ta cũng không tệ lắm. Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, ta đi cầm kéo dao tới......"
Nói còn chưa dứt lời, Tống Vô Khuyết mới vừa rồi còn giống như là nửa sống nửa chết chợt nhảy lên, chạy trốn bán sống bán chết, D Đ L Q Đ cùng vừa vặn đụng Hiểu Yên phía trước đang bưng một bàn dưa hấu ướp đá đi tới. Nhìn thấy đầy đất dưa hấu ướp đá tươi mát hương vị ngọt ngào, lập tức không trốn nữa, chỉ để ý ra sức chuyên chú vùi đầu ăn, tư thế hiên ngang có gan thì ngươi cạo đi cạo ta thành một con gà trụi lông đi......
Hiểu Yên tức giận đứng dậy từ dưới đất, khẽ gắt một tiếng: "Chó chết chó hư, hại ta té hai lần rồi!"
Ban đầu Lục Tử Kỳ chọn người trong viện có một điều kiện, chính là không thể sợ chó. Hôm đó Hiểu Yên luống cuống như thế, bởi vì nàng vạn vạn không ngờ rằng ‘đại cẩu’ mà Nhị gia nói lại có thể lớn như vậy......
Trải qua hai mươi ngày cố gắng chung đụng, ‘niệm viên’ trên căn bản đã tạo thành quan hệ xã hội hài hòa giữa người cùng chó. Chỉ là, Hiểu Yên cùng Tống Vô Khuyết lúc vừa bắt đầu đã lưu lại ấn tượng không đủ hoàn mỹ cho nhau, trong lòng có kim, cho nên vẫn luôn là ‘liều chết mà đánh’ loại hình thức đặc biệt này chính là dùng để diễn tả cảnh tương thân tương ái của cả hai......
Cùng với Lục Huyền chững chạc trầm tĩnh so sánh, Hiểu Yên tính tình gấp hơn một chút, nhanh mồm nhanh miệng tính khí như vậy ngược lại rất hợp khẩu vị của Tống Tiểu Hoa.
Đảo mắt, Tống Vô Khuyết đã ăn hết dưa hấu trên đất không còn một mống, hài lòng đứng đó liếm liếm lỗ mũi. Hiểu Yên nhìn thấy bộ dáng phách lối của nó càng thêm tức giận, khom lưng mắt hướng về phía trước mặt của Vô Khuyết nói: "Ta tân tân khổ khổ vừa gọt vỏ vừa lấy hết hạt gần nửa ngày, không ngờ lại tiện nghi cho cái bụng này của ngươi. Sớm biết như vậy, ta đã hạ bã đậu vào bên trong rồi, xem ngươi có còn hơi sức cùng ta quấy rối không?"
Vừa thông suốt nói thầm đổi lấy là một cái phun mũi vang dội, Tống Vô Khuyết tưới toàn bộ nước lên trên mặt của Hiểu Yên, sau đó miệng méo lệch nghênh ngang sáng ngời trở về bên người của Tống Tiểu Hoa, này tiểu vẻ mặt rõ ràng truyền đạt một ý tứ —— khi dễ!
"Vô Khuyết nhà chúng ta sẽ không đần như vậy, ăn đồ bị hạ độc gì đó! Ngươi làm như lỗ mũi chó của nó chỉ đặt ở đó để bài biện sao?"
Tống Tiểu Hoa ngồi một bên xem cuộc vui, vừa cười vừa lấy ra một cái khăn lụa đưa cho Hiểu Yên xui xẻo bị Vô Khuyết làm như vậy đang dậm chân tức giận ở một bên: "Đừng ở chỗ này nhảy nhót làm loạn nữa, ngươi không sợ nóng sao. Nhanh đi tắm một cái, thuận tiện lấy thêm cho ta một bàn dưa hấu. Vừa đúng lúc Lăng Nhi cũng sắp đi học về, đợi lát nữa ta cùng hắn cùng nhau ăn."
Hiểu Yên mới vừa đi, Lục Lăng liền chạy vào.
Học viện nhất trí người học trong viện đều mặc trường sam màu trắng, đầu đội một cái khăn nhỏ, một bộ thư sinh tuấn tú nhưng bây giờ nàng nhìn nhi tử lại không có bộ dạng giống như người đọc sách. Trên thực tế thì, trường sam dơ bẩn khăn vuông sai lệch, trên mặt trên tay tất cả đều là đen xám, đầu đầy mồ hôi quắc mắt nhìn trừng trừng đằng đằng sát khí, nhìn qua cũng có chút giống một vị sơn đại vương vừa mới lên nối nghiệp.
"Ơ, Lăng Nhi con bị sao vậy?" Tống Tiểu Hoa vội vàng kéo hắn vào trong ngực, ánh mắt lại nhìn về phía gã sai vặt đi theo ở phía sau mặt lo sợ không yên hỏi: "Ngươi phục vụ tiểu thiếu gia chính là như vậy hay sao?"
Gã sai vặt này là mỗi ngày đi theo Lục Lăng đi học viện, thấy nàng xụ mặt xuống, vội vàng quỳ xuống, còn chưa lên tiếng, thì ‘đại vương núi nhỏ’ đã giành trước mở miệng: "Mẫu thân, không có quan hệ gì với hắn, là ta không để cho hắn giúp một tay."
"Muốn cho ta không trách phạt hắn, con hãy nói lời nói thật cho ta, đây rốt cuộc là làm sao?"
Lục Lăng nín một lát, oán hận nói: "Bọn họ luôn tìm con gây phiên phức!"
"Người nào?"
"Lục Phi Lục Vân Lục Mạnh Lục Liễu......"
Một chuỗi tên sau khi nghe được Tống Tiểu Hoa choáng váng đầu, gã sai vặt ở một rất cơ trí nói rõ cho nàng hiểu: "Đều là thiếu gia của tất cả các phòng."
"Ah...... Vậy chúng đều là bạn học của con rồi, thế nào, náo mâu thuẫn sao?"
"Bọn họ, khi dễ con là người mới tới, nói con là người làng quê, là người sống trên núi, nói con...... Nói con là con hoang không có mẹ, còn nữa..... Là ngay cả cha ruột cũng không thương......"
Lục Lăng hấp khí, nói không liên tục nhưng lại rất rõ ràng, liều mình ngăn không cho nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, tay nắm chặt thành hai quả đấm nhỏ đến mức trắng bệch.
Tống Tiểu Hoa càng nghe càng tức xông thẳng đến ót, tiểu hài tử thì sao có thể biết được những chuyện như vậy, những lời này, rõ ràng là do người bề trên của chúng nói. Ngoài mặt thì không dám làm loạn, liền sau lưng nói huyên thuyên, khuyến khích bọn nhỏ đi tranh đấu, thật con mẹ nó thích ăn đòn!
"Lăng Nhi, những lời nói khốn kiếp này con tin sao?"
"Không có! Lăng Nhi có mẫu thân, phụ thân cũng không có không cần Lăng Nhi."
"Lăng Nhi con nhớ, con so với bọn hắn đều muốn may mắn hơn. Có một mẫu thân ruột sinh ra con, người đã mang thai con mười tháng, sau đó cho dù đã đi lên trời người cũng tiếp tục phù hộ cho con. Còn có một mẫu thân nuôi con, sẽ ở bên cạnh con cho tới khi con từ từ lớn lên, mãi cho đến khi con không cần nữa mới thôi. Mà phụ thân của con, toàn thiên hạ hiểu rõ con là người hắn yêu thương nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyện không cần con. Cho nên, bọn họ tất cả đều là nói hưu nói vượn, con không cần để ý đến bọn hắn."
Lục Lăng nặng nề gật đầu một cái: "Lăng Nhi biết, Lăng Nhi sẽ nhớ kỹ lời mẫu thân nói. Nhưng mà, Lăng Nhi cũng không muốn để ý đến bọn hắn, là bọn hắn vẫn tới trêu chọc Lăng Nhi."
"Bọn họ là từ lúc nào bắt đầu tìm con gây phiền toái?"
"Từ...... Nhập học ngày thứ nhất."
Tống Tiểu Hoa lấy làm kinh hãi: "Ngày thứ nhất?! Trước thế nào cho tới bây giờ cũng không có nghe con nói qua?"
Lục Lăng thiên tư thông minh, bài vừa học một chút liền hiểu rõ ràng, trong học viện phu tử đối với hắn bước đầu coi như hài lòng. Mỗi ngày khi đi học về đều rất vui mừng kể về việc ở trường, nói hôm nay được dạy những thứ gì, trên đường thấy được những thứ gì vật gì có ý tứ. Tống Tiểu Hoa cùng Lục Tử Kỳ cho là hắn ở trong học viện thích ứng rất khá, rất là vui mừng. Không ngờ, cư nhiên bị uất ức nhiều ngày như vậy.
"Bởi vì......" Lục Lăng khụt khịt cái mũi, đôi mắt rưng rưng nước mắt sáng trông suốt: "Lăng Nhi không muốn làm cho phụ thân cùng mẫu thân không vui, hơn nữa, mẫu thân cũng đã nói, có vấn đề gì phải tự mình giải quyết, cùng lão sư cùng gia trưởng đâm thọc, không phải chuyện nam tử hán nên làm."
Tống Tiểu Hoa bị nghẹn một chút: "Nói như vậy là không có sai, chỉ là......"
Lục Lăng giống như là xuống quyết tâm chuyện gì đó, vội vàng cắt đứt lời nàng: "Mẫu thân, Lăng Nhi muốn học võ công, phải biến đổi lợi hại đến mức giống như Hoắc thúc thúc vậy!"
"...... Lăng Nhi, con hôm nay theo chân bọn họ đánh nhau có đúng hay không?"
"Dạ."
"Đánh thua rồi hả?"
"Dạ."
"Một chọi một đánh?"
"Không phải, bốn người bọn họ đánh một mình con. Bởi vì từng người từng người đánh, cũng đánh không lại con."
Lục Lăng lúc trước được Hoắc Nam chỉ điểm một số chiêu võ mèo quào, ở trong mắt người khác là không chịu nổi một kích, nhưng đối phó với những tiểu tử cùng lứa cũng chiếm được rất nhiều tiện nghi. Chỉ là, khi một đấu một mà thôi còn thời điểm bị một đám cũng chỉ có thể bị đánh mà thôi.
"...... Các con đánh rất nhiều lần rồi phải không?" @ D!iễn @ Đàn $ L!ê $ Quý % Đ!ôn ~
"Dạ. Vừa bắt đầu họ chỉ đẩy con chen con, sau đó là một người đánh, sau lại là mấy người cùng nhau đánh."
Tống Tiểu Hoa nghiêng đầu đi, làm mấy cái hít sâu. Này bang con thỏ chết bầm còn biết tiến hành theo chất lượng, nhìn Lục Lăng không tố cáo với phu tử cũng không cùng người trong nhà nói, liền thay đổi cách đối xử càng ngày càng càn rỡ. Đúng là chán sống rồi, dám khi dễ nhi tử bảo bối của lão nương!
"Con là do đến cuối cùng không nhịn được mới theo chân bọn họ động thủ?"
"Không phải. Mẫu thân nói qua, có thù không báo không phải là quân tử, không nên ghi hận thù trong lòng, phải làm tại chỗ báo thù người đã làm mình như vậy."
"...... Những lời nói kinh điển như vậy là do mẫu thân nói sao......" Tống Tiểu Hoa cười gượng hai tiếng: "Cho nên con muốn học võ công tìm bọn hắn báo thù?"
"Dạ!!"
"Lăng Nhi, học võ công phải thật lâu thật lâu, có lẽ chờ con học tốt rồi, thì con cũng đã lớn tuổi giống như Hoắc thúc thúc rồi."
Lục Lăng ánh mắt ảm đạm, vừa cẩn thận suy nghĩ một chút nói: "Không sao, ngày mai con có thể đối với bọn họ tiêu diệt từng bộ phận!"
Tống Tiểu Hoa lại bị nghẹn họng một cái: "Con lại còn hiểu tiêu diệt từng bộ phận? phu tử dạy sao?"
"Không, là gia gia dạy. Gia gia nói, trong thời điểm gặp phải kẻ địch nhiều hơn so với mình, sẽ phải nghĩ biện pháp phân ra mà đánh, tiêu diệt từng bộ phận, như vậy mới có thể đánh thắng trận!"
Lục Thác từ lúc phát hiện Lục Lăng đối số chữ rất nhạy cảm, vả lại bởi vì đi qua rất nhiều nơi còn đối với địa hình địa vật có khái niệm mơ hồ, quả thật chính là như thu được chí bảo, thề phải dốc hết túi truyền thụ cho Lăng Nhi binh pháp cùng với cách dùng binh mà mình đã tích lũy được hơn mười năm chinh chiến sa trường. Hùng tâm bừng bừng muốn bồi dưỡng được một đời danh tướng tiếu ngạo sa trường, để bù đắp tiếc nuối về việc Lục gia Đệ Tam Đại đều là văn nhược thư sinh.
Hôm nay xem ra, rất có hiệu quả. Thật đúng là, giống như mọi người thường hay nói không tích nửa bước sẽ không thành thiên, không đánh hội đồng sẽ không đánh đại trận chiến được......
"Lăng Nhi, chiến thuật của con lựa chọn tốt vô cùng! Chỉ là, chúng ta còn có thể trước thử một chút biện pháp khác. Tỷ như, tìm trợ thủ......" Tống Tiểu Hoa giống như vô tình hay cố ý liếc về phía Tống Vô Khuyết long bàng hổ cứ ở một bên.
Ánh mắt của Lục Lăng nhất thời sáng lên: "Mẫu thân, con có thể mang Vô Khuyết cùng đi học viện sao?"
"Có thể, nhưng chỉ cho phép hắn đứng bên ngoài, không nên gây ồn ào. Còn nữa, nó chỉ là đi theo trợ uy cho con, ngàn vạn lần không thể khiến nó thật sự ra tay...... Tóm lại nếu đã động thủ thì cho dù có hùng biện như thế nào cũng không được! Nhớ hay không?"
"Lăng Nhi hiểu, Vô Khuyết đi theo Lăng Nhi là để lược trận!"
"...... Gia gia ngươi quả thật chính là một chuyên gia giáo dục vĩ đại về quân sự......"
Sau khi phân phó người mang Lục Lăng đi rửa mặt thay quần áo, Tống Tiểu Hoa cười như không cười nhìn gã sai vặt vẫn như cũ quỳ ở nơi đó không dám động: "Tiểu thiếu gia mấy ngày này cùng người khác đánh nhau, ngươi đều biết phải không?"
Gã sai vặt này nhìn ước chừng mười một mười hai tuổi, mặc dù cực kỳ sợ, chỉ là giọng nói coi như vững vàng: "Hồi Nhị nãi nãi, tiểu nhân biết. Nhưng tiểu thiếu gia không để cho nô tài giúp một tay, cũng không cho nô tài...... Đối với Nhị gia cùng ngài nói nửa chữ."
"Ngươi rất nghe lời của tiểu thiếu gia!"
"Nô tài đã đi theo tiểu thiếu gia, phải trung thành đối với tiểu thiếu gia."
"Vậy nếu ta muốn ngươi sau này đều phải hồi báo toàn bộ việc của tiểu thiếu gia cho ta? Ta bảo đảm sẽ không để cho tiểu thiếu gia biết là ngươi nói."
Gã sai vặt do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái: "Nhị nãi nãi thứ tội, nô tài, không thể làm như vậy!" $ % D @ Đ! L % Q ^ Đ % $
Tống Tiểu Hoa yên lặng chốc lát, nhìn hắn nằm ở trên đất không ngừng được run rẩy, nhưng thủy chung không có nhả ra dấu hiệu gì, âm thầm gật đầu một cái, đi tới dìu hắn lên, vẻ mặt ôn hoà nói: "Được, ngươi phải nhớ, từ nay về sau, ngươi chỉ cần trung thành đối với Lăng thiếu gia. Lời của người khác, một mực không cần để ý. Chỉ là trước đó, ngươi phải nói cho ta biết, mấy tiểu tử đánh Lăng Nhi, là của phòng nào."
Tác giả có lời muốn nói: ngói đã từng một lần rất mê luyến Hồng Hưng Trần Hạo Nam, cho nên, đối với thúc ngựa sa trường áo bào trắng tiểu tướng, ngói thật ra thì rất muốn đem Lăng Nhi biến thành xã hội đen lão đại nói ~ yên lặng YY mình trong sự thỏa mãn..