Trong phòng thay đồ.
Aurora sững người đứng tại chỗ, ngón tay Maleficent đặt ở khóa kéo, cô ghé vào tai nàng, thì thầm: "Để tôi giúp em."
Ngón tay cô từ từ di chuyển kéo khóa xuống, cổ áo Aurora dần được nới lỏng, lộ ra bờ vai cong cong, xương quai xanh xinh đẹp, còn có bầu ngực ẩn hiện.
Aurora vội giơ tay che trước ngực, lui lại một bước, vội vàng gấp gáp nói: "Có thể...lấy cho em..."
Nàng vừa lùi lại, Maleficent liền tiến lên, áp cả người nàng vào góc tường.
"Chị làm gì???" Aurora đỏ mặt, giả vờ hung dữ quát lên.
Nàng bị khóa ở giữa Maleficent và bức tường, như con thỏ nhỏ đang luống cuống căng thẳng, bất kỳ lúc nào cũng muốn nhảy ra.
Maleficent dính sát vào, ngón tay đẹp đẽ vén tóc trên cánh tay Aurora, hôn lên bả vai nàng.
Aurora hơi rụt vai lại, Maleficent giữ chặt nàng, khóa kéo sau lưng mở ra, cô luồn tay vào, đi từ trên vai xuống, gây ra cho nàng từng đợt run rẩy.
Maleficent ngậm vành tai Aurora, lầm bầm: "Em mặc váy này rất đẹp, nhưng mà..."
"Từ lúc nhìn thấy, tôi đã muốn cởi nó khỏi người em."
Aurora chưa bao giờ nghe người khác tán tỉnh như vậy, đặc biệt còn từ miệng người này, đầu nàng chỉ còn nghe thấy ong ong, cảm giác tê dại lan từ lỗ tai đến tận gò má, thậm chí cả người cũng cảm thấy run rẩy theo.
Bàn tay Maleficent chạm vào tấm lưng trần của nàng, mềm mại như nước, Aurora cắn môi, Maleficent cũng không nói gì, bờ môi nhẹ nhàng hôn từng chút một, dừng lại trên môi Aurora, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, lặng lẽ chăm chú nhìn nàng/
Dưới sự trêu chọc âm thầm này, rốt cuộc Aurora cũng đỏ mặt quay sang một bên, bàn tay đang che ngực sốt sắng cử động.
Maleficent đột nhiên hôn nàng sâu hơn, đầu lưỡi tinh tế miêu tả bờ môi thiếu nữ, bàn tay đặt ở sau lưng lập tức đẩy khóa kéo xuống hết cỡ, phần lớn da thịt Aurora trắng như tuyết lộ ra.
Aurora kinh ngạc kêu lên, âm thanh bị chặn trong miệng hóa thành "A..wm~", Maleficent thừa cơ chen lưỡi vào trong miệng nàng, mạnh mẽ quấn lấy.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó có người gõ cửa, lịch sự hỏi: "Ms.Woodsen, cô cần tôi giúp gì không?"
Aurora cựa quậy, buông một tay xuống đẩy vai Maleficent, đầu ngửa ra sau muốn dứt khỏi nụ hôn, nhưng tất cả hành động đều phí công vô ích, Maleficent ép nàng vào sát tường hơn, chân dài chen vào giữa hai chân nàng, tay đặt trên eo nàng, từ từ vuốt ve, động tác trên môi càng nhiệt tình, không ngừng thưởng thức sự ngọt lành của thiếu nữ.
Trái tim Aurora đập đến phát đau trong ngực, trốn không thoát, đẩy không ra, nàng nghẹn ngào, một chữ "Không" lại bị nhấn chìm lần thứ hai dưới đôi môi Maleficent.
Người ngoài cửa vẫn đang gõ cửa hỏi: "Ms.Woodsen, cô có ổn không?"
Váy Aurora gần như rơi xuống dưới đất, chỉ có phần vải trước ngực được nàng chật vật giữ lại, Toàn bộ phần lưng lõα ɭồ, da thịt thiếu nữ mềm mịn trắng như sữa, bờ mông cong tròn vểnh cao, ngón tay thon dài của nữ nhân thỉnh thoảng cử động vuốt nhẹ, da thịt bị chạm đến nóng đến mức bỏng rát, ngay cả lí trí của nàng cũng sắp bị đốt thành tro bụi.
Nàng bị hơi thở của người kia bao vây, kỹ năng hôn của cô thành thục và kiểm soát hoàn hảo, khi Aurora gần như không thở được nữa thì cô rời khi, cúi xuống hôn cổ nàng, Aurora thở gấp, với mỗi một tiếng thở, động tác của Maleficent lại tăng thêm một chút.
"Dừng...dừng lại..." Aurora khó chịu ngửa cổ, toàn thân run rẩy yếu ớt, cánh tay vốn là muốn đẩy người kia ra nhưng vô lực buông xuống.
Đôi môi Maleficent đi đến dạo chơi trên xương quai xanh của nàng, cô hôn xuống, thở dốc giống nàng, giọng khàn khàn: "Tôi không dừng được."
Người bên ngoài vẫn đang gõ cửa, đồng thời cũng cố gắng xoay tay cầm mở cửa, Aurora nghe thấy tiếng thở dốc cùng lời nói của Maleficent thì càng thêm ngượng ngùng, vừa lo lắng ngoài cửa, vừa sợ rằng sẽ chìm sâu vào bể tình này, thực sự như nước sôi lửa bỏng.
"Ms.Woodsen, cô có..."
Aurora giơ tay đẩy Maleficent, cô cầm tay nàng, nghiêng mặt sang lạnh lùng nói: "Go away" (Đi ra đi)
Ngoài cửa yên tĩnh vài giây, sau đó ném lại câu: "Ôi xin thứ lỗi." tiếp theo là tiếng bước chân vội vã rời khỏi.
Aurora vừa thẹn vừa giận, giãy giụa tay: "Buông em ra!"
Maleficent giữ tay nàng, kỹ thuật cầm nắm tốt, bị giữ chặt nhưng Aurora không cảm thấy đau, chỉ là không thể thoát ra được.
Maleficent mím môi, trong mắt tràn ra ý cười giảo hoạt, bờ môi vung lên nụ cười mờ ám, mắt không chớp chăm chú nhìn nàng.
Aurora mới nhìn lại bản thân, nhận ra cánh tay ban nãy giữ váy đã hạ xuống, vải vóc rơi hết xuống đất, khối tuyết mềm mại quyến rũ hoàn toàn bại lộ trước mặt người kia.
Aurora ngẩn người, òa một tiếng bật khóc.
Maleficent thoáng giật mình, cô không hề dự tính rằng nàng sẽ khóc, nới lỏng tay đang giữ nàng.
Aurora kéo váy lên ôm trước ngực, cúi đầu thút thít.
Maleficent giơ những ngon tay thon dài của cô lên gãi gãi mặt, có chút ngơ ngác, trên mặt lóe qua tia bối rối.
"Aurora..."
Lúc này, Aurora ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, tức giận nói: "Maleficent, chị đi ra ngoài cho em!"
Sau một phút, Maleficent nghiêng người dựa vào tường phòng thay đồ, tay vuốt cằm, như đang suy tư điều gì, đột nhiên, đôi mắt xanh thẳm híp lại.
Không phải cô chưa từng bị người giận dữ quát tháo, nhưng những người kia đều hung tợn nghiến răng nghiến lợi.
Làm gì có ai như Aurora, ngay cả giận dữ lên cũng đáng yêu như vậy.
To gan thật, dám quát cô nữa cơ.
Thiếu nữ to gan này thay đồ xong đi ra, nàng mặc áo len rộng cùng màu, bên trong mặc áo sơ mù cùng quần jean ống bó, đi giày bệt, cả người xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại trợn đôi mắt to tròn xanh trong lên, phồng má bánh bao nói với cô: "Ba tiếng tiếp theo, em không muốn nói chuyện với chị!"
Ồ?! Thật thú vị.
Đúng là sau đó Aurora không thèm để ý đến cô nữa.
Lúc nói cảm ơn với đội ngũ chụp ảnh, nàng lễ phép chân thành, khuôn mặt tươi như hoa, nhưng quay đầu thấy cô thì khuôn mặt nhỏ nhắn phị xuống.
Ra khỏi thành cũng không cho cô cầm tay, ngồi trên xe cũng không nói chuyện với cô, cũng không cười, mỗi khi cô quay ra nhìn nàng, Aurora lại trường măt lườm cô, như thể đang so đo mắt ai to hơn vậy.
Mỗi nàng cô ghé đến gần, nàng lại tức giận trừng mắt, giống một con mèo nhỏ xù lông, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng giương vuốt lên cào.
Maleficent cũng không thấy khó chịu, trái lại cô thấy rất thú vị.
Cô nhớ đến khi còn nhỏ nhìn thấy một đôi tình nhân trên đường, cô gái đang cáu kỉnh, chàng trai thì đi theo cười cười dỗ dành.
Tự nhiên, cứ như chớp mắt một cái, cô lại có thể hiểu được trạng thái của chàng trai kia.
Maleficent không phải một người có tính kiên nhẫn, về mặt tình cảm, cô thà dành thời gian đi kinh doanh còn hơn là phải dỗ dành ai đó.
Aurora thì nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều, nàng chưa từng trải qua chuyện yêu đương nào, khó tránh khỏi nàng nảy sinh chờ mong và ỷ lại nơi cô.
Vốn dĩ cô cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ lâu dài với một người nhỏ tuổi như vậy, thậm chí lúc bắt đầu cũng không cho rằng cuộc hôn nhân này có vấn đề gì to tát, cùng lắm thì là một thủ đoạn.
Nhưng hiện tại...
Maleficent xoay xoay nhẫn trên tay theo bản năng.
Cô tình nguyện dỗ dành, chiều chuộng nàng, làm cho nàng hài lòng.
Thật ra nàng cũng rất dễ dụ, lúc ăn cơm, cô đặt bếp trưởng số một của nhà hàng làm bánh ngọt cho nàng ăn.
Cô bé này, hai mắt lập tức sáng lên, đáy mắt lấp lánh như hội tụ hàng vạn ánh sao, vui sướng hài lòng ăn xong còn cười tươi rói với cô, một giây sau thì lập tức thu lại, dáng vẻ sao mình lại quên mất là mình đã nói sẽ không để ý đến chị ấy chứ, vô cùng ảo não.
Maleficent trầm thấp cười một tiếng, vươn tay bẹo má nàng.
Aurora bỏ tay cô ra, mặt hồng hồng cáu kỉnh lườm cô một cái, muốn nói gì đó nhưng lại cứng rắn đóng chặt miệng, quay đầu "Hừ" một tiếng.
Có trời mới biết Aurora phải nhịn khổ nhịn cực để không nói chuyện với Maleficent, nàng cũng biết bản thân đang giận dỗi hơi quá, lúc đầu là do có chút xấu hổ, nàng đang bài xích việc thân mật âu yếm với Maleficent ư? Không phải, chỉ là...Trong lòng có một cái nhọt không thể nói ra được.
Sau đó thì là nàng đang muốn thử giới hạn của Maleficent.
Sau khi trở lại khách sạn tắm rửa sạch sẽ, Aurora ngồi một mình trên sa-lông trong phòng khách xem TV.
Thực ra nàng cũng không biết đang chiếu cái gì.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, lông mày Aurora giật giật, nhưng không quay đầu ra xem.
Nàng nghe thấy Maleficent nói: "Đã hơn ba tiếng rồi, vẫn còn không muốn để ý tôi à?"
Aurora đỏ mặt lên, ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Em chính là không muốn nói chuyện với chị."
Nàng gập chân ngồi trên ghế sa-lông, dù ngồi hay không ngồi thì áp dụng vào người Aurora cũng đều có cảm giác ngây thơ hồn nhiên cực kỳ.
Maleficent cười cười, ung dung ngồi xuống bên cạnh, chớp mắt nói: "Ít nhất em cũng phải nói cho tôi nguyên nhân chứ?"
Thấy Aurora không nói lời nào, cô trầm mặc hai giây, tay duỗi ra, gãi gãi vào lòng bàn chân trắng mịn của nàng.
Aurora không đề phòng "Á" một tiếng, rùng mình, muốn rụt chân lại.
Bàn tay Maleficent tiến lên đầu gối của nàng, sau đó dùng lực ôm lấy nàng trong vòng tay.
Aurora vốn muốn giãy dụa, lại nhận ra Maleficent mặt sầm xuống, đôi mắt xanh thẳm sâu không thấy đáy, lóe lên ánh lửa, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
"Little Beastie! Tốt nhất em nên nói rõ cho tôi biết em đang giận dỗi cái gì."
--------------------------
//