Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

chương 199: ngoại truyện 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Cyane

Im lặng.

Một sự im lặng chết chóc trong đình Thương Lãng.

Hoa Đình và Bách Việt nhìn nhau hồi lâu, khi các ý thức tòa thành khác tưởng rằng hai người bọn họ sẽ đánh nhau thì Hoa Đình đã rời khỏi dòng suối trước.

Bách Việt ngay lập tức mở chiếc quạt gấp ra, đắc thắng chiếm giữ vị trí mà cả anh ấy và Hoa Đình đều nhìn trúng.

Khi Hoa Đình chậm rãi bước vào đình đá, mắt của một vài ý thức tòa thành hơi co giật.

Hai tên tự luyến và đỏm dáng này vừa nãy suýt chút nữa đã cãi nhau chỉ vì vị trí nào đó ở dòng suối khiến người ta nhìn đẹp nhất.

Gom ý thức tòa thành tụm vào chung một chỗ chẳng phải là chuyện tốt gì.

Một vài ý thức tòa thành có tính khí lập dị, khi gặp một ý thức tòa thành khác có cùng tính khí lập dị thì rất dễ ghét nhau.

Tuy sẽ không đến nỗi đánh nhau tại chỗ, nhưng ý thức tòa thành lại không thích bầu không khí có thể dẫn đến cháy nổ bất cứ lúc nào.

Hoa Đình ngồi xuống, em trai Trà Phủ lập tức vỗ vai anh, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đúng là tòa thành có gia đình thì sẽ khác.”

“Ha ha ha…”

Đối diện bọn họ vang lên tràng cười giòn tan.

Vũ Nguyên mặc áo dài màu xanh lam đang bắt chéo chân, hai khủy tay đặt hờ tay lên lan can phía sau, nói: “Mấy người được rồi đó, bây giờ đều bắt đầu khoe khoang rồi.”

Cô ấy nói xong thì phồng môi thổi ra một hơi, tóc ngắn trước trán tung bay, đôi lông mày lưỡi mác đầy nam tính.

Hình dạng con người của Vũ Nguyên là nữ, nhưng ngoại hình và khí chất lại vừa là nam vừa là nữ, chỉ nhìn bề ngoài mà không nghe giọng thì khó mà phân biệt được giới tính.

Hoa Đình không quan tâm câu nói của Vũ Nguyên, anh đã quen với việc mấy ý thức tòa thành luôn lấy chuyện này ra để trêu chọc anh.

Anh chỉ mỉm cười, coi như đáp lại.

Vũ Nguyên nhìn thấy thì nói: “Triển lãm hoạt động văn hóa ở tòa thành của tôi sẽ bắt đầu sau vài ngày nữa, bảo Vân Sâm qua chơi đi, tôi nhớ cô ấy lắm.”

Ngày nay, mọi tòa thành ở Cửu Châu đều phải thường xuyên tổ chức các triển lãm hoạt động văn hóa tòa thành để con người chú ý đến việc trao đổi văn hóa truyền thống của tòa thành.

Hoa Đình còn chưa kịp trả lời, anh trai Trà Phủ đã nói trước: “Tôi nghe nói lần trước Vân Sâm tới chỗ của cô, năng lượng đã cạn hết mới trở về, phải nghỉ ngơi mấy ngày để hồi phục.”

Vũ Nguyên nheo mắt cười: “Chuyện này ấy à, nhắc tới là thấy chán. Nói chuyện khác đi, không phải chúng ta đến đây để nói chuyện à.”

Em trai Trà Phủ nói: “Bên cô làm làm hoạt động gì vậy? Có phải là tấu nói* không?”

“…” Vũ Nguyên tức giận liếc nhìn Trà Phủ: “Có phải thời điệu, khoái bản, bình thư và đơn huyền** đều bị tòa thành phía đông nam của mấy người nuốt vào bụng hết rồi không?”

Em trai của Trà Phủ nghẹn họng, nói: “Chúng tôi có đi xem đâu. Người dân đi xem về họ bàn luận như thế đấy.”

Vũ Nguyên: “Còn phải nói, thằng nhóc Uông Việt Niên kia đến Thần Kinh họp, lần nào cũng bị hỏi “Anh có biết tấu nói không?’”.

“Phì.” Hải Hữu ngồi bên cạnh cười lớn, cô ấy nói: “Nanami*, Thành Quyến Giả của tôi cũng bị hỏi, cô ấy vô cùng đau đầu.”

(*Nanami là tên của nữ chính trong bộ anime “Thổ thần tập sự”. Vì mỗi lần nam chính gọi tên nữ chính nghe thâm tình quá nên con gái bên Trung thường bắt bạn trai mình gọi như vậy, dần dần trở thành từ ngữ giao tiếp thông dụng luôn (như mấy câu nói trendy bên VN mình á))

Vũ Nguyên vô cùng cạn lời, con người ở các tòa thành phía đông nam, mỗi lần đến các tòa thành phía bắc, dường như đều cho rằng mọi người ở đây sẽ biết vài đoạn tấu nói.

Tấu nói có nguồn gốc từ Thần Kinh, phát triển ở Vũ Nguyên, đó là quê hương của nghệ thuật dân gian, là đặc sắc lớn của Vũ Nguyên, nhưng không có nghĩa là nghệ thuật dân gian duy nhất ở Vũ Nguyên là tấu nói.

Vũ Nguyên rõ ràng là một nơi rất thú vị, thân là một ý thức tòa thành, cô ấy hy vọng mọi người có thể nhìn thấy mọi điểm sáng trong tòa thành chứ không chỉ là một đặc điểm nào đó.

Vũ Nguyên xắn tay áo nói về phía Trà Phủ: “Hai anh đây đúng là biết nói chuyện quá ha.”

Anh em Trà Phủ mặt dày bước tới: “Chị à, chị đại à, hãy tha thứ cho hai anh em ngu ngốc bọn em đi.”

Vũ Nguyên không kiềm chế được vẻ mặt, nghe thấy được gọi bằng “chị đại” thì trong lòng liền vui mừng hớn hở, cô ấy hắng giọng nói: “Không có lần sau.”

“Được thôi!” Anh em Trà Phủ liền lao đến đấm lưng xoa vai cho cô ấy.

Bách Việt cuối cùng cũng ngắm nhìn vẻ đẹp của mình xong, anh ấy thong thả bước vào trong đình đá thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh ấy lập tức nói: “Vũ Nguyên, cô lại lợi dụng đạn bọc đường của Trà Phủ rồi. Hai anh em này niềm nở như vậy chắc chắn không có chuyện gì tốt đâu.”

Vũ Nguyên sửng sốt, anh em Trà Phủ đã đi trước cô một bước, hét vào mặt Bách Việt: “Chỉ có cái miệng rộng của anh mới có mồm nói được à?”

Bách Việt tùy ý dựa vào cột đá nói: “Hai người lắc bụng thử đi.”

Anh em Trà Phủ: “Hả?”

Bách Việt hừ nhẹ: “Không nghe thấy tiếng nước thúi hoắc đang chuyển động bên trong à?”

Anh trai Trà Phủ: “Vậy anh lắc đầu thử đi.”

Em trai Trà Phủ: “Không nghe thấy âm thanh trống rỗng bên trong à?”

“Này…”

Khi ba người đang tranh cãi thì một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt vang lên.

Đông Kiều – người luôn ở trong đình đá nhưng không có cảm giác tồn tại, ăn mặc theo phong cách rất hiện đại, mặc áo sơ mi trắng thắt nơ, quần kẻ sọc có dây đeo, trông giống như một học sinh cấp hai hiện đại, trên mặt còn đeo một chiếc kính gọng tròn màu bạc nhạt.

Anh ấy giơ tay nói: “Nếu như không có chuyện gì thì tôi muốn về trước… Á!”

Đông Kiều kêu lên.

Không sao cả, chỉ là do Bách Việt nắm lấy cổ áo anh ấy, nhấc anh ấy lên không trung mà thôi.

Bách Việt chán ghét nhìn Đông Kiều, hỏi: “Lần trước gặp anh vẫn bình thường, sao hôm nay lại ăn mặc như thế này?”

“Thả tôi xuống!” Đông Kiều lắc mạnh tứ chi ngắn ngủn của mình.

Hình dạng con người của anh ấy là một cậu bé dễ thương, trong khi Bách Việt có kích thước của một người đàn ông trưởng thành bình thường, có thể dễ dàng nâng anh ấy trong tay, anh ấy lại không thể thoát ra được.

Bách Việt bất động, đôi mắt vốn chỉ có thể dung nạp đồ đẹp, không thể chứa được loại tủi thân này, anh ấy lắc Đông Kiều trong tay nói: “Trả lời câu hỏi của tôi trước.”

“Đừng như vậy nữa, thả anh ấy xuống đi, là Minh Đảo.” Hải Hữu nhìn thấy Đông Kiều đang chật vật, cô ấy nhanh chóng bước tới giúp đỡ.

Bách Việt nhìn thấy Hải Hữu, im lặng một lúc lâu.

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, hai dải ruy băng màu xanh lam buộc quanh đuôi ngựa, hai chiếc nơ tinh tế được buộc ở phía trên. Áo ngoài cùng màu với nơ, dài đến mắt cá chân, bên trong là váy dài đến đầu gối, khác hẳn với chiếc váy Bách Việt nhìn thấy lần trước.

Giống như Đông Kiều, cô ấy cũng là một đứa nhóc.

Bách Việt dùng tay phải giữ cổ áo cô ấy rồi nâng cô lên.

Ý thức tòa thành đang gặp khó khăn lại có thêm một Hải Hữu.

Hoa Đình, Trà Phủ, Chi Giang và Vũ Nguyên nhìn Đông Kiều ở tay trái và Hải Hữu ở trong tay phải Bách Việt đang liên tục run rẩy như hai chú gà con.

Bọn họ chuẩn bị đứng ra khuyên.

“Tôi không muốn thấy mọi người tự phá hỏng hình tượng của mình.” Bách Việt nhẹ nhàng nói với Đông Kiều: “Anh giống như nước tương trong nồi cơm.”

Anh ấy lại nhẹ nhàng nói với Hải Hữu: “Cô thì giống như một củ hành lá trên xe ăn sáng vậy.”

Ngay lập tức, chuỗi lý trí trong đầu Đông Kiều và Hải Hữu bị đứt, cơ thể của họ thay đổi trong đình Thương Lãng.

Cơ thể của họ ngày càng cao hơn, Bách Việt không thể nâng cổ áo của họ lên được nữa.

Ý thức tòa thành có một hình tượng con người cơ bản, đó là hình tượng khác nhau được hình thành dựa trên đặc điểm văn hóa của tòa thành bọn họ. Bọn họ cũng có thể thay đổi hình tượng này theo ý muốn, không nhất thiết chỉ sử dụng một hình tượng con người để thể hiện cho người khác thấy.

Hầu hết ý thức tòa thành đều không quan tâm đ ến hình dáng con người trông như thế nào, hầu hết đều cố định dùng hình dáng con người tạo ra lần đầu.

Gần đây, một số ý thức tòa thành cảm thấy thú vị khi thay đổi hình tượng con người, Hải Hữu và Đông Kiều là một trong số đó.

Họ không ngờ rằng Bách Việt lại dám nói như vậy với họ!

Thực lực giữa các ý thức tòa thành của Cửu Châu không khác biệt lắm, quan trọng nhất là sở trường của bọn họ khác nhau.

Sự ưu việt của các ý thức tòa thành nằm ở di sản văn hóa.

Các tòa thành có thể gọi là cái nôi của văn hóa Cửu Châu như Chu Nguyên và Trung Châu, được họ công nhận là ưu việt.

Thần Kinh là người quản lý do Cửu Châu bổ nhiệm, cộng thêm tính cách nghiêm túc nói năng thận trọng đó của anh ấy, ý thức tòa thành đều tuân theo sự quản giáo của anh ấy.

Nhưng Bách Việt lại dám dùng giọng điệu này thuyết giáo với bọn họ!

Hai ý thức tòa thành trong tay anh ấy càng ngày càng nặng, Bách Việt khẽ mỉm cười, vừa tự nhiên lại không đánh mất phong độ đặt hai ý thức tòa thành ngày càng lớn hơn xuống.

“Hai người như thế này trông dễ nhìn hơn nhiều.”

Anh ấy nhàn nhã lấy chiếc quạt gấp ra, trong chớp mắt bóng dáng dần dần mờ đi, lại lập tức ngưng tụ lại.

Cơ thể Bách Việt cứng đờ, nhìn anh em Trà Phủ với vẻ khó tin.

Anh em Trà Phủ làm mặt quỷ nhìn về phía anh ấy.

Ánh mắt Bách Việt rơi vào trên người Đông Kiều và Hải Hữu đang cười nhạo anh ấy rồi thờ ơ mở chiếc quạt gấp ra.

Đông Kiều vừa định nói thì chiếc quạt gấp đã bay về phía anh ấy, khi anh ấy bắt được chiếc quạt gấp với vẻ mặt khó hiểu, Bách Việt đã co giò chạy rất nhanh!

“Đứng lại!”

Trong đình Thương Lang nhất thời náo nhiệt hẳn lên, một bóng người màu đỏ bay ngang qua đường núi, theo sau là hai giọng nói, một xanh một cam.

Vũ Nguyên thở dài, nói với anh em Trà Phủ: “Giấc mơ trò chuyện của các cậu đã tan vỡ rồi.”

Anh em Trà Phủ đang xem náo nhiệt còn muốn châm ngòi thổi gió thêm, thờ ơ giơ tay lên, hai người họ hưng phấn nhìn chằm chằm vào trò hề bên dưới.

Anh em Trà Phủ nói: “Cái đám vô vị mấy người thì có gì hay mà nói. Ngay từ đầu đã không có ý định nói chuyện với mấy người rồi, chuyện kiểu này thú vị hơn nhiều.”

Vũ Nguyên: “?”

Anh em Trà Phủ nhận ra họ vừa nói gì: “À, chị đại à…”

Vũ Nguyên: “Ha ha.”

Anh em nhà Trà Phủ nhìn thấy Vũ Nguyên tiến lại gần, tay cầm thứ gì đó như cục gạch, hai người họ nhanh chóng nói: “Đợi đã, đừng kích động, đừng động thủ!”

Tuy nhiên, Vũ Nguyên đã lao về phía trước.

Thêm ba bóng người xuất hiện trên đường núi.

Chi Giang từ trên cao nhìn cảnh tượng này, mặt không biểu cảm nói: “Thật sự rất náo nhiệt.”

Hoa Đình: “… Ừ.”

Không bao giờ hiểu được anh em nhà Trà Phủ rốt cuộc đang nghĩ gì.

Một ánh sáng đỏ mờ nhạt lóe lên trong tầm mắt.

Hoa Đình không thể tin quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng người lặng lẽ xuất hiện, đôi mắt anh mở to đầy kinh ngạc.

Khi Chi Giang nhìn thấy vị khách mới đến, vẻ mặt cô ấy kinh ngạc cũng không kém gì Hoa Đình.

Khi hai ý thức tòa thành định lên tiếng, đối phương giơ ngón tay lên, trên môi làm động tác “suỵt”.

Cửu Châu đột nhiên xuất hiện, ánh sáng đỏ huyền ảo tạo thành hình bóng của cô ấy.

Khi ánh sáng đỏ lọt vào mắt mọi người, kể cả ý thức tòa thành đều sẽ mang những hình dạng khác nhau tùy theo mức độ hiểu biết khác nhau của họ về văn hóa Cửu Châu.

Cửu Châu thờ ơ đứng đó, ánh mắt rời khỏi Hoa Đình và Chi Giang, nhẹ nhàng rơi vào mấy ý thức tòa thành bên dưới.

Hoa Đình và Chi Giang nghe thấy tiếng cười khúc khích của Cửu Châu, bọn họ lật đật đứng thẳng dậy như trẻ con nhìn thấy cha mẹ.

Đặc biệt là Chi Giang – người bị Cửu Châu đánh đập dã man nhất, đã đứng vô cùng thẳng.

Cửu Châu bình thường rất hiền lành, chỉ ra tay khi ý thức tòa thành mắc sai lầm mang tính nguyên tắc hoặc khi đầu óc không tỉnh táo, đặc biệt là khi liên quan đến vấn đề của con người.

Nói thế nào nhỉ, phần lớn ý thức tòa thành đều đã được Cửu Châu dùng sức lực tương đương với loại sức lực đánh Mẹ Quỷ để giáo dục.

Nghe nói Chu Nguyên và Trung Châu cũng đã từng bị giáo dục rất nghiêm khắc…

Cửu Châu chỉ tình cờ đến đình Thương Lãng để xem thử, mấy ý thức tòa thành chơi đùa như những đứa trẻ dường như khiến cô ấy rất vui vẻ.

Hoa Đình nghĩ, nếu Trà Phủ biết Cửu Châu đến thì hai người họ sẽ lập tức chạy tới cầu xin Cửu Châu đánh thức mười một anh chị em còn lại của họ.

Trên người anh đột nhiên xuất hiện thêm một tia cảm giác.

Cửu Châu đang nhìn anh.

Hoa Đình nghi hoặc quay đầu lại, Cửu Châu giơ tay lên, đầu ngón tay trong không trung chỉ vào giữa lông mày của anh.

Một tia sáng đỏ tràn vào, rất nhiều cảnh tượng hiện lên trước mắt Hoa Đình, tất cả đều là cảnh Hạ Phong Niên đi du lịch ở các tòa thành khác nhau.

Không có con người nào có thể phát hiện ra Hạ Phong Niên, cũng không có tòa thành nào có thể phát hiện ra Hạ Phong Niên, vì vậy Vân Sâm chưa bao giờ biết tung tích của ông.

Nhưng Cửu Châu có thể.

Hoa Đình cụp mắt xuống, nói: “Cám ơn.”

Cửu Châu đưa tay xoa đầu anh và Chi Giang, giống như cái chạm nhẹ nhàng của mẹ, sau đó lặng lẽ biến mất như khi xuất hiện.

Trà Phủ và những người khác lần lượt quay trở lại đình Thương Lãng.

Bách Việt giống như một sinh vật nhỏ đáng thương bị người khác giẫm đạp, bị Đông Kiều và Hải Hữu kéo về phía trước.

Vũ Nguyên ngồi trên chiếc kiệu do anh em Trà Phủ khiêng, thong thả đung đưa tấm ván.

Chi Giang nhẹ nhàng nói với họ rằng Cửu Châu đã ở đây, hơn nữa còn rất thích cuộc chiến kiểu mẫu giáo cũ kỹ của họ.

Các ý thức tòa thành: “…”

Bách Việt, Hải Hữu, Đông Kiều và Vũ Nguyên tuyệt vọng đứng xếp hàng bên vách đá.

Anh em Trà Phủ gầm lên: “Tỉnh táo chút đê, nhảy núi trong đình Thương Lãng cũng không thể khiến ý thức tòa thành chết được đâu!”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Gãi đầu, tôi đã cố gắng viết càng nhiều tòa thành nhất có thể, những tòa thành xuất hiện sẽ được ghi vào tiêu đề.

Ngoại truyện không có cốt truyện mạch lạc, dù sao chính văn tôi cũng đã viết xong rồi, nên đây chỉ là phần bổ sung cho những bối cảnh không xuất hiện trong chính văn thôi nha.

Ngoài ra, phong cách ngoại truyện cũng không nghiêm túc, lấy hoạt hình làm ví dụ, chính văn theo phong cách bình thường, trong khi ngoại truyện lại theo phong cách chibi, hành vi của các nhân vật, bao gồm cả ngôn ngữ của họ sẽ được cường điệu hơn.

*

Giải thích từ ngữ:

– Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

– Thời điệu: điệu hoặc khúc thịnh hành ở một địa phương, sau này phát triển thành nghệ thuật dân gian, với ca hát và nhạc đệm

– Khoái bản: vè có vần điệu, vừa đọc vừa gõ phách

– Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ

– Đơn huyền: loại khúc nghệ đệm đàn một dây và trống bát giác, phổ biến ở Bắc Kinh, Hoa Bắc, Trung Quốc

Truyện Chữ Hay