Hử?
Tại sao anh lại làm như không quen biết tôi?
Chẳng lẽ anh muốn tạo ra cái big surprise gì à?
Giấu kĩ quá nhỉ?
Chuyện lớn như giảm béo thành công mà anh còn gạt tôi lâu như vậy!
Sếp Thượng còn cố gắng kiên trì vì vị trí của ổng, đặng lần sau còn sang đây cùng với tôi.
Đỗ Hoằng Đình càng kiên trì hơn ổng: “Để cô ấy tới tìm tôi một mình đi.”
Sếp Thượng: “Kìa……”
Di động của ổng vang lên.
Ổng liếc một cái, là sếp lớn.
Ổng không dám không nghe điện.
Ổng lại nhìn nhìn Đỗ Hoằng Đình, khách hàng lớn.
Không dám làm lỡ việc.
Đỗ Hoằng Đình thì lại cực kỳ khách khí: “Mời quản lý Thượng cứ tự nhiên.”
Sếp Thượng vội nói cảm ơn rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tới đây, trong văn phòng chỉ còn mỗi tôi và Đỗ Hoằng Đình.
Tôi nhìn anh.
Anh cũng nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tất cả những quyển tiểu thuyết trùng phùng tôi từng đọc đều là bullshit!
Thấy anh còn đang sắm vai nam chính vờ vịt không quen thân với tôi, tôi cáu điên lên!
Tôi vô cùng bực bội sải bước xông lên đập cho anh một cái: “Cái đồ con rùa này, sao lại làm bộ không quen biết bố đây?”
Cái đập này không hề nhẹ.
Trước kia cánh tay anh toàn là mỡ, tôi đập anh chẳng có cảm giác gì.
Hiện tại cơ bắp rắn chắc quá.
Bàn tay tôi giờ hơi rát lên vì đau.
Đỗ Hoằng Đình cười nhạt, lúm đồng tiền trên gương mặt trở nên cực kỳ rõ ràng: “Làm sao, rốt cuộc em đã nhận ra anh là ai rồi à?”
“Có hóa thành tro bố đây cũng nhận ra!”
Lúc anh cười có chút hồn nhiên như một cậu bé, làm giọng tôi hơi chột dạ.
Không có tiền đồ!
Bình tĩnh lại!
“Thế à?” Đỗ Hoằng Đình cúi người, kề sát vào tôi, làm tim tôi đập loạn xạ: “Sao lúc ăn tiệc lớn em lại không nhận ra?”
Đạch……
Tôi: “Xin lỗi, ngồi xa quá, em không đeo kính.”
Đỗ Hoằng Đình híp mắt, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi sửa miệng: “Thôi được rồi, tại cua ngon quá.”
Đỗ Hoằng Đình: “Ừ, nỗ lực hơn một năm đều uổng phí cả. Trong mắt em anh còn chẳng bằng con cua..”
Thất vọng!
Sao cái tính kiêu căng này không biến mất với đống mỡ nhỉ?
Tôi muốn nói mát anh vài câu.
Nhưng không có mặt mũi mở miệng.
Thì đối diện với gương mặt nhỏ đẹp đẽ thế này, tôi không xuống tay nổi á!
Vài giây ngắn ngủi trôi qua tẻ ngắt.
Bầu không khí hơi xấu hổ sượng sùng.
Yêu xa hơn một năm, bây giờ tôi lại gần bồ mà sợ!
Thật ra trong lòng tôi có quá nhiều điều muốn nói.
Tại sao đột nhiên lại muốn giảm béo?
Bắt đầu giảm béo từ khi nào?
Vất vả như thế làm sao anh ấy kiên trì được?
Anh ấy có áp dụng mấy phương thức cực đoan không?
Gầy nhanh thế này trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sức khỏe có gặp vấn đề gì không……
Nhưng lúc há mồm lại thành một tràng cười xấu hổ: “Ha ha thần kì quá! Rốt cuộc anh tập thành vóc dáng ngon nghẻ thế này kiểu gì vậy? Mông còn cong thế này……”
Tôi còn to gan vỗ lên đấy một cái.
“Mạnh! Kỳ! Kỳ!”
Đột nhiên, có tiếng gầm giận dữ vang lên ở đằng sau.
Tôi sợ tới mức vội vàng rụt tay lại, Đỗ Hoằng Đình cũng xoay người nhìn về phía người tới.
Quản lý Thượng xanh mét cả mặt lôi tôi ra, kéo tôi rất xa khỏi Đỗ Hoằng Đình, sau đó vội xin lỗi: “Ngại quá Quản lý Đỗ! Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, mạo phạm anh rồi……”
“Không sao, không sao.” Đỗ Hoằng Đình lại không mảy may có ý định nhận người quen với tôi, “Nhân viên công ty các anh rất nhiệt tình, rất tốt, rất tốt.”
Quản lý Thượng ấn đầu tôi, cứ xin lỗi Đỗ Hoằng Đình liên tục, sau đấy lôi tôi về.
Thái độ lưu luyến không rời, cực kỳ không tình nguyện của tôi khiến lãnh đạo tức điên lên.
Lúc ra bãi đỗ xe ổng quở trách tôi suốt dọc đường.
Rốt cuộc lúc tới cạnh chiếc Volvo của ổng, khi đi tôi ngồi ở ghế phụ, giờ ổng ra lệnh cho tôi ngồi vào đằng sau.
Tôi hỏi ổng, tại sao?
Ổng phòng bị nói: “Lo cô nhiều thú tính quá mưu đồ gây rối với anh đấy, dù gì người ta cũng đẹp trai thế này.”
Tôi: “……”
Thật đáng sợ.
Lãnh đạo, sếp nghiêm túc đấy ạ? Lãnh đạo……
Trên đường trở về, quản lý Thượng còn giảng bài cho tôi.
Ổng bảo con gái đừng đi những đường ngang ngõ tắt kia chỉ để có được lối tắt, nhỡ đâu đó là đường vòng, hoặc ngõ cụt thì sao?
Tuổi còn trẻ nên làm người tử tế đứng đắn vẫn tốt hơn.
Tiểu Mạnh, cô có thiên phú, nếu đặt nó vào công việc thì vẫn có cơ hội thăng tiến rất lớn.
Ví dụ như sau khi hoàn thành đơn của Quản lý Đỗ này, anh sẽ sắp xếp cho cô vào nhóm nòng cốt.
Biểu hiện này của cô là không được rồi vân vân……
Tôi vốn đang định nói chuyện Đỗ Hoằng Đình cho ổng.
Nhưng ngẫm lại, Sếp Thượng công tư phân minh, rất ghét những người dựa vào ô dù, đi ngạch đặc thù, v.v.
Vì thế tôi quyết định nghĩ kĩ đã rồi hẵng quyết định có nói cho ổng hay thôi.
Sau khi đi về tôi còn phải tăng ca, làm xong việc thì đã rưỡi.
Đỗ Hoằng Đình đột nhiên gọi điện thoại tới, nói phần mềm của chúng tôi xuất hiện vấn đề, kêu tôi qua bảo trì phần mềm giúp anh.
Anh nói anh ở khách sạn, gửi địa chỉ sang rồi, bảo tôi gọi xe qua luôn đi.
Tôi đến chỗ đấy thì thấy.
Vãi nồi Hilton.
Công ty họ giàu thật đấy.
Không như công ty chúng tôi, đi công tác chỉ được ở nhà nghỉ.
Dựa theo số phòng mà Đỗ Hoằng Đình đưa, tôi hỏi nhân viên phục vụ của khách sạn đưa tôi lên tầng đấy.
Người phục vụ cười tủm tỉm nhìn tôi: “Chị đi thẳng nhé, chính là phòng tổng thống ở cuối đấy, chúc chị có một buổi tối vui vẻ.”
Phòng tổng thống?
Đù mé……
Ngàn vạn lần xin đừng là cái kia!
Tôi đi dọc theo thảm tới phòng cuối cùng thì phát hiện cửa không khóa, tôi đẩy ra thì thấy, quả nhiên ——
Toàn bộ căn phòng phủ kín hoa hồng màu hồng phấn, còn trang trí thêm một ít bóng bay hình trái tim nè, nến nè, champagne gì đó nè, một cảnh tượng khiến trái tim thiếu nữ nổ tung.
Hoàn toàn là phong cách của thằng nhãi kia rồi.
Tôi thừa nhận con người tôi khá là chậm tiêu, thật sự đấy.
Cho nên giờ khắc này tôi mới nhận ra đúng ra mình phải tức giận.
Đúng vậy.
Đã hơn một năm, bất kể tôi năn nỉ thế nào, Anh Béo cũng không cho tôi thấy anh, phí công tôi tự trách bản thân bấy lâu, ngày nào cũng sám hối.
Ai dè, anh ta chỉ đang trộm giảm béo thôi!
Tôi đúng là ngu dã man……
Chuyện càng ngu hơn là bây giờ anh còn sắp xếp cái này.
Anh tưởng tôi sẽ cảm thấy lãng mạn quá rồi mừng quá bật khóc hả?
Rốt cuộc trong cảm nhận của anh tôi ngu đến mức nào chứ……
Vả lại.
Con người tôi khá là buông thả xõa tung và thích tự do.
Nếu lần đầu đời lại ở trong nơi thế này ——
Chỉ sợ xong lần này tương lai bố mày khỏi “chơi bời” gì nữa.
Tôi vội vàng đi ra ngoài gọi điện thoại.
Đỗ Hoằng Đình nói sau khi bắt máy: “Làm sao đấy?”
Tôi: “Hình như em đi nhầm phòng!”
Đỗ Hoằng Đình: “Ý em là gì?”
Tôi: “Không biết thằng phá của nào lại phung phí tiền như thế, phủ kín hoa tươi bóng bay trong phòng!”
Đầu bên kia lặng thinh như chết vài giây.
Đỗ Hoằng Đình: “Ừ. Em đi nhầm rồi.”
Tôi: “Anh ở đâu?”
Đỗ Hoằng Đình: “Em chạy nhầm khách sạn rồi, là Sheraton.”
Tôi: “Không phải anh bảo là Hilton sao?”
Đỗ Hoằng Đình: “Ngại quá, anh nói lộn.”
Tôi: “Giờ cũng muộn rồi, mai em còn việc nữa. Em không tới nữa đâu, về ký túc xá ngủ đây.”
Đỗ Hoằng Đình nói anh muốn qua.
Tôi không chịu.
Tôi sợ anh biết tôi đang ở chung với thằng khác.
Bạn cùng phòng của tôi, Tả Tá.
Là một bạn thụ rất đáng yêu.
Nhưng tôi cảm thấy trông nó rất là công.
(Thụ – công (bottom – top): trong BL, thụ là bạn ở ngoài, ở dưới; công là bạn ở trong, ở trên.)
Sau khi được đồng nghiệp giới thiệu, tôi thuê nhà chung với nó được hơn một tháng.
Bởi vì tôi rất dễ gần.
Nên quan hệ giữa hai đứa chúng tôi rất hòa hợp.
Hóa ra nó là cố vấn tâm lý.
Nhà nó giàu khiếp.
Nhưng dạo này nó cãi nhau với bạn trai không muốn bị anh kia tìm được, nên nó dọn vào đây ở.
Sau khi về nhà, tôi vào phòng tắm tắm rửa.
Đang tắm dở thì tôi nghe thấy mấy tiếng ồn ào.
Tắm rửa xong đi ra, Tả Tá bảo: “Nãy có một anh nào đấy tìm mày, tao bảo mày đang tắm, kêu ổng đợi một lát.”
“Ổng đâu rồi?”
“Tao đã giải thích rồi, kêu ổng đừng hiểu lầm, nhưng ổng vẫn tếch.”
Toi rồi.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Đỗ Hoằng Đình.
Tôi: “Em xin lỗi.”
“Em biết lỗi của em ở đâu chưa?”
“Không nên ở chung với một bạn thụ ạ……”
“Không, lỗi của em là không báo trước cho anh.”
“Đúng vậy, em sai rồi.”
“Em có biết khoảnh khắc cửa mở ra anh tổn thương thế nào không?”
“Biết, biết mà. Anh đừng giận nhé, được không?”
“Không được!” Đỗ Hoằng Đình vẫn rất cứng: “Anh còn muốn dỗi thêm một lát!”
Tôi: “Được được được, anh cứ chậm rãi dỗi đi. Ba phút được không?”
Đỗ Hoằng Đình: “Ba phút mà nguôi giận được thì có phải rẻ mạt quá rồi không?”
Tôi: “Thế anh muốn bao lâu?”
Đỗ Hoằng Đình: “Ít nhất ba ngày.”
Lại nữa hả?
Đã hơn một năm không gặp mà anh còn không muốn làm mấy chuyện an ủi nỗi tương tư với em ư?
Bố mày còn đang tức mà vẫn đang nói chuyện nghiêm túc với anh đây!
Thế mà anh còn dám hắt hủi em ba ngày?
Anh cho rằng anh đẹp trai thì em không đành lòng đánh anh đấy hả!
“Sao anh lại đáng ghét thế chứ!”
Đỗ Hoằng Đình: “Em dám lặp lại lần nữa xem, ai đáng ghét?”
Tôi: “Anh đấy!”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh cho em thêm một cơ hội nữa.”
Bố đếch cần mày cho bố cơ hội!
Bố mày cúp điện thoại luôn!
Ỷ mình giảm béo thành công trông cũng đèm đẹp nên càng lúc càng hư đây.
Mặc xác anh!
Ngày hôm sau tôi bận cả buổi sáng, gõ code đến hoa cả mắt, vừa đến giờ nghỉ trưa, tôi vội vàng vọt tới nhà ăn xếp hàng lấy cơm hộp.
Nhân viên của công ty chúng tôi siêu nhiều.
Giờ cao điểm thường xuyên xếp hàng rồng rắn rất dài.
Vất vả lắm mới đến lượt tôi.
Bác gái múc thức ăn nhìn tôi: “Có phải cháu là Mạnh Kỳ Kỳ không!”
Tôi hoảng sợ: “Thẻ cơm của cháu hết tiền rồi ạ?”
“Có người chuẩn bị một phần cơm đặc biệt cho cháu.”
Đằng sau còn mấy người đang xếp hàng, mặt bác gái rất sốt ruột: “Phiền cháu trả lời đúng ám hiệu cho bác đã.”
Tôi: “Cái gì ạ? Ám hiệu á?”
Bác gái hỏi tôi: “Ai là người đáng yêu nhất?”
Hở?
Tôi nghi hoặc nói: “…… Ngụy Nguy?”
Bác gái: “Cháu còn trả lời không khớp thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Sau đó gào lên với phía đằng sau tôi: “Hàng phía sau tiến lên một người đi! Cháu muốn ăn gì?”
Tôi quýnh lên, đột nhiên hiểu ra: “Đỗ Hoằng Đình!”
Bác gái nhét hộp cơm vào lòng tôi: “Chúc mừng cháu, trả lời đúng rồi.”
[HẾT CHƯƠNG ]
“Ai là người đáng yêu nhất?” là một bản báo cáo của tác giả Ngụy Nguy sau khi trở về từ cuộc chiến tranh Triều Tiên. Bài này sau đấy được đưa vào sách giáo khoa bên Tàu. Theo tác giả thì người đáng yêu nhất là các chiến sĩ Trung Quốc. Dân mạng về sau lan truyền câu nói “Ai là người đáng yêu nhất?” – “Ngụy Nguy”.