Gả Cho Lão Nam Nhân

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Fuly

Ra khỏi viện lão phu nhân, hai phu thê trực tiếp quay về phòng.

Nhị gia phân phó Thanh thúc mấy câu, không bao lâu sau Thanh thúc cầm một chồng sổ sách qua.

"Đây là sổ sách của thôn trang và cửa hàng, về sau phải làm phiền phu nhân." Nhị gia ra ý bảo Thanh thúc giao sổ sách cho Dương Nghi, rồi cho ông lui xuống.

Dương Nghi nhận lấy, tò mò liếc qua bìa một cái, nhưng không vội lật xem.

Nhị gia xoay người, từ một ngăn bí mật trên giường lấy ra một xấp giấy, đưa cho Dương Nghi, nhỏ giọng nói: "Đây là khế ước nhà cửa và hạ nhân của chúng ta, phía dưới cùng là ngân phiếu, chỉ là phần ngoài thôi, nàng cầm lấy để thu xếp chi tiêu trong nhà. Ừm, còn có một số bạc ta ngầm giấu đi rồi"

Dương Nghi cầm xấp giấy mỏng, cảm thấy phần tin tưởng này nặng tựa ngàn cân, nàng khẽ nói: "Chàng tin tưởng thiếp vậy sao?"

"Nha đầu ngốc, chúng ta là phu thê, sẽ cùng sống với nhau cả đời, ta không tin nàng còn có thể tin ai?" Nhị gia sờ sờ đầu nàng khẽ an ủi, không đành lòng thấy nàng như vậy, Nhị gia khó có lúc lại mở miệng trêu chọc: "Số bạc này chúng ta phải cố gắng kinh doanh cho tốt, bằng không nếu phá sản rồi, sau này cục cưng sẽ phải theo chúng ta đi uống gió tây bắc đấy."

Dương Nghi liếc hắn một cái: "Miệng quạ đen!"

"Những tờ khế ước này nàng cất giữ cho cẩn thận, sổ sách thì xem qua một chút đi, lát nữa ta phải đi ra ngoài gặp mấy người bằng hữu, chỗ nào không hiểu thì đợi khi về ta sẽ giải thích cho nàng."

Nghe Đồng Khoát Nhiên nói muốn ra cửa, Dương Nghi vội gọi người đi chuẩn bị xe ngựa. Thấy hắn ăn mặc mỏng manh, nàng không đồng ý khẽ liếc một cái, rồi xoay người đi lấy một chiếc áo choàng gấm màu lam tới.

"Ở ngoài không thể so với trong nhà, vẫn nên mặc nhiều hơn một chút."

Trong lòng Nhị gia ấm áp, cười nói: "Người quân nhân nào sợ chút gió lạnh này? Lúc trước, chúng ta còn thao luyện giữa mưa tuyết đấy." Nhưng hắn vẫn hạ lưng xuống, để cho nàng khoác áo vào.

Hạ nhân báo lại, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Vừa ra đến trước cửa, Nhị gia cẩn thận dặn dò nương tử nhà mình: "Ta sợ là không thể về ăn cơm trưa với nàng được, nàng cứ bảo đầu bếp làm những món nàng thích, phải ăn nhiều một chút, biết không? Nàng quá gầy." Tròn trịa hơn, sờ mới thoải mái.

Nàng rất gầy ư? Những cô nương bây giờ đều như vậy cả, không phải sao? "Ừm, thiếp biết rồi, chàng mau đi đi." Cứ đồng ý trước đã, có làm hay không đó là chuyện sau này.

Đợi Nhị gia ra cửa rồi, Dương Nghi nhờ Vưu đại nương tập hợp các ma ma, quản sự, nha hoàn, nô bộc trong nhà lại, nhìn qua một lượt. Chủ yếu là muốn gặp mặt những quản sự, biết rõ về mảng công việc do từng người phụ trách.

Tục ngữ nói: "quan mới nhậm chức ba tầng lửa". Không ít người âm thầm lo lắng, nghĩ rằng phu nhân là muốn ra oai phủ đầu bọn họ.

Mặc kệ giờ phút này bọn họ là trầm ổn hay hốt hoảng, cũng không quản họ ngồi vào chiếc ghế quản sự này bằng cách nào. Không nắm chắc mười phần, Dương Nghi chắc chắn sẽ không động đến bọn họ. Là lừa hay là ngựa, phải dùng thử rồi mới biết. Giờ nàng chưa hiểu rõ tình thế, trên tay cũng chẳng có thân tín, vẫn nên duy trì như bình thường thì tốt hơn, tránh khỏi việc nhúng tay lung tung làm cho mọi thứ đều rối loạn, không đạt được mục đích lại còn bị phản tác dụng khiến họ xem thường.

Nói mấy câu xã giao xong, Dương Nghi liền cho mọi người giải tán. Như vậy, ngược lại càng khiến những quản sự này càng thấp thỏm, phu nhân cứ nắm "lửa" này không chịu thả ra, nên thời thời khắc khắc họ chẳng dám buông lỏng, ai dám chắc mình không phải là người đầu tiên bị lấy ra khai đao? Vẫn là giữ chắc cái đuôi làm việc cho cẩn thận thì tốt hơn.

Trở lại phòng, Dương Nghi cầm sổ sách lên xem qua một lượt. Cửa hàng có ba cái, tiệm gạo Đại Ký, Hồng Hưng bố trang, tiệm sắt Bình Lâu, nhìn qua tình hình, kinh doanh cũng không được tốt lắm, tiệm gạo là khá nhất, doanh thu hàng năm gần ngàn lượng bạc, nhưng doanh thu ở bố trang cùng tiệm sắt lại ít đến đáng thương, chỉ có khoảng hai ba trăm lượng.

Nàng nhớ Đồng phủ còn có mấy cửa hàng hương liệu, tửu lâu, ngân hàng tư nhân đều kinh doanh rất khá, hàng năm kiếm về không ít bạc cho Đồng phủ, nhưng Nhị gia của nàng một cái cũng không nhận được. Có thể nói, chỉ mình tiền lời ở cửa hàng hương liệu của người ta cũng đã bằng ba cửa hàng của họ, chứ đừng nói tửu lâu hay những nơi khác.

Còn thôn trang, có hai cái ở Thông Châu, một cái ở ngoại ô Kinh Thành, cách Thông Châu cũng không quá xa, một cái ở Vân Châu. Thôn trang ở Vân Châu thì chẳng thu hoạch được bao nhiêu rồi, không phải bỏ thêm tiền vào duy trì đã xem như không tệ. Ba thôn trang khác thì thu hoạch hàng năm đều vận chuyển về Thông Châu, tiền lời cũng không được bao nhiêu.

Nhưng khi xem hết quyển sổ thì nàng phát hiện: hàng năm, trừ những khoản doanh thu này ra, thì vào tháng Một và tháng Bảy đều có một khoản thu nhập thêm từ hai đến ba nghìn lượng bạc, chỉ dùng một ký hiệu để đánh dấu. Dương Nghi đoán, đây là thu nhập từ những nơi kinh doanh khác của Nhị gia.

Ngân phiếu trên tay nàng có khoảng một vạn sáu ngàn tám trăm lượng.

Nhìn những thứ này, Dương Nghi cảm thấy trách nhiệm thật nặng nề. Đây cũng không phải là vốn riêng mấy trăm lượng nhỏ nhoi của nàng, nếu xử lý không tốt, sợ rằng sẽ thật như Nhị gia nhà nàng vừa nói, con trai con gái sẽ phải theo bọn họ uống gió tây bắc rồi.

Thật ra thì số bạc này đối với gia đình bình thường mà nói đã coi như là nhiều rồi, với Dương Nghi, cũng là rất nhiều, nàng đã sống hai kiếp, nhưng đừng nói là một vạn sáu ngàn tám trăm lượng, đến ngay cả số lẻ cũng chưa từng thấy qua. Đáng tiếc, đối với Nhị gia mà nói, sợ rằng không thể xem là nhiều. Nhìn nhà người khác thử xem, ba năm làm Tri phủ, mười vạn ngân phiếu, thì chút bạc này của nhà bọn họ chẳng đáng để vào mắt. Nếu như Nhị gia nhà nàng còn muốn thăng quan tiến chức, tất nhiêu sẽ không thể thiếu những khoản chi ra rồi. Số bạc này thoạt nhìn tưởng rằng nhiều, nhưng trên thực tế sợ là không đủ dùng.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa có cách, Dương Nghi quyết định không nghĩ nữa, chờ Nhị gia trở lại rồi hỏi hắn thì tốt hơn. Nàng cất kỹ ngân phiếu, khế ước cùng sổ sách rồi lên giường nằm ngủ bù.

Khi Dương Nghi tỉnh lại đã là giờ Mùi, bỏ lỡ cơm trưa, nàng tùy tiện dùng qua chút điểm tâm xong liền gọi nha hoàn mang giấy và bút lên. Cho các nàng lui ra, Dương Nghi ngồi trên ghế nệm, cẩn thận nhớ lại những sự kiện đã từng xảy ra ở kiếp trước.

Căn cơ của nàng quá cạn, vốn liếng cơ hồ không có, trừ trí nhớ kiếp trước. Sau khi Nhị gia cùng Đại gia ở riêng, thế lực cùng quan hệ của Đồng gia cũng do Đại phòng bên kia tiếp quản, chẳng có chút quan hệ gì với chi thứ hai bọn họ. Nếu đã thành thân với Nhị rồi, ngày sau nàng còn sẽ sinh con, phải vì chúng suy tính cho thấu đáo mới được. Những ký ức này không có tác dụng gì lớn, nhưng dùng để "xu cát tị hung" thì vẫn còn có thể.

Nói thật, kiếp trước của nàng rất nhạt nhẽo, trừ việc quan tâm đến Đồng Văn Nóc ra, thì lực chú ý còn lại đều đặt vào những chuyện trong Đồng phủ, dù sao nơi đó cũng là chỗ nàng sinh sống. Những chuyện bên ngoài, nàng biết không nhiều lắm, ngoại trừ những việc quá lớn như: chiến sự, thiên tai, ..... Trước kia, những lúc Đồng Văn Nóc nghỉ lại ở phòng nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài chuyện bên ngoài cho nàng nghe đỡ buồn.

Nghĩ nghĩ, nàng quyết định sử dụng những ký tự khó hiểu ghi chép chúng lại, dùng cái này để nhắc nhở mình. Nó vốn đã nằm sẵn trong đầu, nên chỉ cần mấy chữ mấu chốt là có thể khiến nàng nhớ lại được. Hơn nữa, như vậy cũng tương đối an toàn, dù người khác có lấy được tờ giấy này, cũng sẽ không hiểu nàng đang nói cái gì.

Về phần những chuyện sẽ xảy ra sau này ở Đồng gia ư? Bọn họ đã chia nhà với đại phòng rồi, nên chuyện bên kia cũng không tới lượt nàng quan tâm, nàng cũng không muốn phí sức vào đó. Bây giờ, trong cả Đồng phủ, người thật lòng đối xử tốt với bọn họ sợ rằng cũng chỉ có mình lão phu nhân thôi .

Nhưng mà kiếp trước, nàng cũng không hiểu gì nhiều về lão phu nhân. Nàng chỉ là một thông phòng, mặc dù sau khi sinh con được thăng lên làm di nương, thì địa vị cũng không cao, cơ hội có thể gặp được lão phu nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấn tượng của nàng về bà cũng rất ít, điểm nhớ nhất chính là, năm Nguyên Hòa thứ , bà mất do mắc bệnh "hạch bạch huyết ở cổ". Mất trước Dương Nghi hai năm. Đây cũng là chuyện khắc sâu nhất trong trí nhớ của nàng. Bây giờ là, năm Nguyên Hòa thứ , nói cách khác, tuổi thọ của lão phu nhân chỉ còn ba năm.

Đối với bệnh này, nàng không biết gì nhiều. Chỉ biết đó là một loại bệnh nan y rất khó trị, ở cổ sưng lên một khối cứng như đá, triệu chứng lúc sơ kỳ không rõ ràng, khối u chỉ bằng hạt đậu nành, sau khi khối u bị vỡ, mặt mũi sẽ tiều tụy, thân thể gầy gò, mất máu mà chết.

Về phần nguyên nhân bị bệnh, nghe đại phu chữa trị cho lão phu nhân nói là: tỳ bị tổn thương, dẫn đến suy thoái chức năng gan. Đại phu cùng hạ nhân lúc đó đều bị lão phu nhân ra lệnh ngậm miệng. Những lời này cũng chỉ là tin đồn do hạ nhân âm thầm truyền đi, nhưng nàng nghĩ, ắt hẳn cũng có mấy phần là sự thật.

Trong sách thuốc có nói, tức giận làm tổn thương gan, suy nghĩ nhiều làm tổn thương tỳ (lá lách), đau buồn làm tổn thương dạ dày. Năm Nguyên Hòa thứ , xác thực là nhà mẹ đẻ của lão phu nhân xảy ra đại sự. Nghe nói trong lúc đại quân Vân Châu đối chiến cùng Thát tử, bởi vì cơ mật quân sự bị tiết lộ, nên trận đánh này lâm vào tình thế hết sức gian nan, giằng co hơn nửa năm, tuy nói là An Hòa Quốc thắng trận, nhưng Triển gia quân hao tổn hết bảy tám phần, mà nam nhi Triển gia, gần như là chết trận toàn bộ, chỉ còn lại hai người. Trận chiến này, tổn thất thật quá lớn.

Hơn nửa năm, lão phu nhân hết lo lắng rồi đến buồn phiền, nhưng lại chờ phải kết quả như vậy, "bệnh đến như núi đổ" ắt hẳn là muốn nói đến việc này đi.

Về sau có xảy ra những chuyện như vậy không, nàng không dám chắc, nàng chỉ hy vọng lão phu nhân có thể tận lực tránh khỏi căn bệnh này. Những chuyện khác nàng không làm được, nhưng đi trò chuyện với lão phu nhân, giúp cho tâm trạng bà thoải mái, lại quan tâm nhiều hơn đến phương diện ẩm thực của bà vẫn là chuyện có thể.

Nghĩ là làm, không bao lâu sau, Dương Nghi dẫn Xuân Tuyết, Đông Mai đi đến viện của lão phu nhân.

"Phu nhân đã tới?" Thanh nương thấy Dương Nghi, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

"Ừ, Thanh nương, lão phu nhân đã dậy chưa?" Dương Nghi cười hỏi.

Thanh nương dẫn nàng vào cửa "Đã dậy rồi, người già thường khó ngủ, lão phu nhân đang chơi mạt chược với mấy nha đầu đấy."

"Lão phu nhân thật là, biết rõ ta đang khó khăn, chơi bài cũng không chịu kêu ta." Dương Nghi tỏ vẻ hơi bất mãn.

Một nha đầu nhanh chóng đứng lên, nhường chỗ lại cho Dương Nghi.

Dương Nghi nhìn nàng một cái, tướng mạo thường thường, không tính là xuất chúng, nhưng được cái lanh lợi.

Lão phu nhân vui vẻ phối hợp: "Nghe nha đầu này nói kìa, cứ như là nàng đã nắm chắc phần thắng rồi vậy. Bích Hạm, ngươi giúp ta giám sát cho tốt, đừng để nàng lấy đi tất cả vốn liếng của ta."

"Lão phu nhân yên tâm đi, nô tỳ sẽ nhìn giúp ngài." Đứng ở sau lưng lão phu nhân, Bích Hạm dịu dàng đáp lời.

Vẻ xinh đẹp của Bích Hạm khiến Dương Nghi phải nhìn nhiều mấy lần, Dương Nghi khẽ mỉm cười: "Lão phu nhân, đến phiên người ra bài rồi."

"Buổi tối, lão phu nhân ngủ có ngon giấc không?" Dương Nghi vừa chơi bài vừa tán gẫu với lão phu nhân, đề tài dần dần chuyển tới vấn đề sinh hoạt thường ngày. Trong lúc chơi, nàng không quên âm thầm quan sát lão phu nhân, nhưng bà mặc một kiện y phục màu tím cao cổ, nên nàng thật không nhìn ra được chỗ đó có gì khác thường không.

"Không tồi, chỉ là ngủ thẳng đến nửa đêm thì chân bị lạnh, không được ngon giấc, dễ tỉnh."

"Trước lúc ngủ lão phu nhân có ngâm chân không?"

"Có ngâm nước."

"Buổi tối, bảo người hầu nấu lá ngải cứu để ngâm chân đi ạ." Ngải cứu có thể trừ bớt khí lạnh ở chân, thông máu tan vết bầm, có thể cải thiện giấc ngủ, việc chân bị sưng vù, còn có thể trừ tà.

Phương thuốc dùng lá ngải cứu ngâm chân này là do một vị bà bà nàng tiện tay giúp đỡ trên đường về nhà chỉ cho. Lão bà bà nhìn mặt của nàng, rồi giải thích rất rõ về những chỗ tốt của lá ngải cứu. Năm đó, lúc nàng khoảng mười hai mười ba tuổi thì trên mặt có không ít nốt đỏ, chính bởi vì như vậy, Nhị thiếu phu nhân Khương thị mới yên tâm thăng nàng lên làm nhị đẳng nha hoàn hầu hạ cho Đồng Văn Nóc chứ? Sau này nàng dùng lá ngải cứu ngâm chân, được khoảng mười ngày, mặt không còn bị nổi lên nữa. Thật ra thì dùng lá ngải cứu ngâm chân còn có thể điều dưỡng thân thể nữ nhân, loại trừ khí lạnh trong tử cung, hỗ trợ việc mang thai. Đáng tiếc, nàng không để lời nói của lão bà bà ở trong lòng, chỉ xem lá ngải cứu như một loại thảo dược có thể trừ đi những nốt đỏ trên mặt thôi, nếu không, kiếp trước nào đến nỗi nhiều năm không thể mang thai? Dĩ nhiên, nàng năm đó cũng không biết mình nhiều năm không có con là bởi vì lạnh tử cung cùng kinh nguyệt không đều.

"Có hiệu quả thực sao?"

"Hiệu quả rất tốt."

"Được, nghe lời con, thử một chút vậy." Được con dâu quan tâm, lão phu nhân cảm thấy rất hài lòng, nụ cười trên mặt cũng thật hơn mấy phần.

"Lão phu nhân, không được không được, ngài hai người khi dễ một người, tiền riêng con dâu vất vả tích góp được đều thua hết rồi."

Lão phu nhân sao có thể không nhìn ra Dương Nghi là cố ý nhường cho bà thắng, đứa bé này thật hiểu lòng người mà: "Ha ha, Bích Hạm, đây là do Nhị phu nhân các ngươi hiếu kính đấy, lát nữa ngươi cầm lấy chia cho mọi người."

___________________________

Hạch bạch huyết bị sưng ở cổ - nguyên nhân và cách chữa trị.

(AloBacsi) - Có hàng trăm hạch bạch huyết ở cổ và được chia thành nhiều loại. Hạch bạch huyết bị sưng thuộc về bề mặt và nằm trực tiếp ngay dưới da.

Nguyên nhân

Viêm hạch bạch huyết là dạng viêm thường gây ra do nhiễm vi khuẩn. Các hạch bạch huyết bị sưng trên cổ của bạn có thể gây ra một chút đau đớn khi chạm vào, hoặc khi chúng đang hoạt động để loại bỏ nhiễm trùng.

Nếu mạch bạch huyết bị nhiễm có thể thấy vệt màu đỏ đi từ chỗ bị thương đến các hạch bạch huyết trên cổ. Để hiểu lý do tại sao các hạch bạch huyết trên cổ bị sưng, nên hiểu được nguyên lý làm việc bên trong của hệ bạch huyết.

Các hạch bạch huyết thường bé, hình hạt đậu và ở nhiều vị trí trên cơ thể. Những hạch này nhận các hướng của hệ bạch huyết nơi các lưu chất loại bỏ virus, vi khuẩn và tạp chất khác.

Nếu cần thiết, hạch bạch huyết có thể là những chiếc máy lọc có thể “bắt giữ” tạp chất lạ xâm nhập vào cơ thể của bạn. Các sinh vật lạ sẽ bị vô hiệu hóa bởi các bạch cầu hoặc các tế bào máu trắng.

Có khoảng hạch bạch huyết khắp cơ thể và bạn có thể cảm thấy chúng trên nách, háng của bạn, sau tai và cổ.

Các hạch bạch huyết trên cổ xảy ra trong các nhóm và khi cơ thể bị nhiễm trùng. Các hạch bạch huyết này có thể bị sưng, đỏ và cảm thấy đau khi chạm vào. Vị trí của bạch huyết bị sưng là đầu mối hiệu quả để thông báo bạn đang gặp vấn đề sức khỏe ở chỗ nào đó. Ví dụ, nếu các hạch bạch huyết khắp cơ thể của bạn bị sưng, trên cơ thể bạn sẽ có vấn đề như như nhiễm trùng, các bệnh tự miễn, phản ứng thuốc và bệnh bạch cầu.

Khi có các hạch bạch huyết bị sưng ở cổ, rát có thể bạn bị nhiễm trùng ở đầu, cổ hay miệng bao gồm viêm họng và cảm lạnh.

Những bé đang mọc răng hoặc nhiễm trùng tai cũng có thể có các hạch bạch huyết bị sưng ở cổ. Các bệnh khác như sốt toxoplasmosis và bệnh lao cũng được chỉ định nhờ các hạch bạch huyết bị sưng ở cổ.

Có nên thăm khám bác sĩ?

Bởi vì các hạch bạch huyết bị sưng trên cổ có thể là do nhiễm trùng nhưng không phải lúc nào nó cũng chỉ ra được các bệnh nghiêm trọng như ung thư hoặc các trường hợp tồi tệ khác mà bạn có thể gặp.

Gần đây bạn có bị đau cổ họng hay đau tai không? Nếu có, các hạch gần khu vực bị nhiễm bệnh có thể sưng lên. Đó là một dấu hiệu cho thấy cơ thể của bạn đang cố gắng chống chọi với các sinh vật hay vi khuẩn có hại xâm nhập vào cơ thể.

Do vậy, bạn có thể tìm đến bác sỹ để thăm khám và có phương pháp chữa trị hợp lý. Tuy nhiên bạn không cần phải lo lắng quá về các tuyến bạch huyết bị sưng.

Đôi khi các hạch bạch huyết của bạn sưng lên rất nhanh và gây đau đớn. Các hạch có thể bị sưng trong hai ngày hoặc thậm chí hai tuần. Mặt khác, nếu có hơi nóng và sưng đỏ ở chỗ bị sưng thì đây là dấu hiệu cho thấy bạn nên gặp bác sĩ. Bạn không cần phải đi khám bác sĩ nếu có các hạch bạch huyết bị sưng trên cổ đi kèm với cảm lạnh nhẹ, đợi tầm hoặc ngày xem biểu hiện khác như thế nào.

Trong một số trường hợp rất hiếm, các hạch bị sưng là dấu hiệu của ung thư hạch, ung thư máu có ảnh hưởng đến tế bào lympho, một loại tế bào máu trắng. Ngay lập tức hãy tìm gặp bác sĩ nếu các hạch bị sưng ở cổ không biến mất trong hơn tuần và nếu đi kèm với các triệu chứng như:

- Ốm yếu hoặc thiếu năng lượng

- Giảm cân không rõ nguyên nhân

- Sốt

- Ớn lạnh

- Đổ mồ hôi đêm

Điều trị

Thuốc giảm đau, chẳng hạn như acetaminophen và ibuprofen là phương pháp điều trị chuẩn cho các hạch bạch huyết bị sưng lên. Nếu bạn bị rối loạn miễn dịch, thuốc kê đơn là cần thiết để giảm kích thước của hạch bị sưng

Truyện Chữ Hay