‐----- Tình hình là hôm qua mình bị ốm nên không edit và đăng truyện được. Hôm nay gắng lết cho các tình yêu đọc nè. Thời gian sắp tới có thể mình sẽ bận hơn nhưng mình vẫn sẽ cố gắng ra chương theo lịch từ - chương/ tuần. Tuần nào bận quá sẽ đăng chương nha các tình yêu. Do trước giờ rãnh nên mình mới đăng hàng ngày đấy. Sau này theo đúng lịch nha. Cảm ơn các tình yêu đã lun ủng hộ mình trong thời gian qua.
.
Giang Thành là thành phố giàu có và đông đúc nhất Hoa Hạ, trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, ngay cả vùng ngoại thành cũng đã sớm không còn đất.
Phòng ở của Tiểu Lạc bên này khá xa, xe đi ra khỏi trung tâm thành phố, lại đi thêm một quãng đường dài mới đến nơi. Tuy rằng nơi này hơi xa một chút, nhưng phong cảnh thật sự rất tuyệt. Xung quanh non xanh nước biếc, cây cối sinh trưởng tự nhiên, trước mắt Tiểu Lạc là một màu xanh thăm thẳm.
“Đi theo tôi.” Lâm Ngạn Sơ nói.
Tiểu Lạc đi theo Lâm Ngạn Sơ vào bên trong, vòng qua một con đường mòn, một cái sân vườn cổ xưa xuất hiện. Tiểu Lạc cho rằng bản thân hoa mắt, xoa xoa đôi mắt, không thể tin tưởng mà đi qua.
Trên cánh cửa khắc chữ hoa viện, ở cửa vào có hai cây hoa đào, một con thiên nga trắng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng dưới bóng cây hoa đào, bên trong là rường cột chạm trổ, một hành lang dài khúc chiết khắc hoa, ở dưới hành lang là một cái hồ lớn.
Căn nhà này khá giống sân viện của Tiểu Lạc ở Tiên giới.
Điểm khác nhau duy nhất là tiên hạc đổi thành thiên nga, đồ vật trong viện không có tiên khí, nhưng ở nơi này còn có thể tìm được một nơi có dáng vẻ quen thuộc như này đối với Tiểu Lạc đã là khiếp sợ đến không nói nên lời.
Tiểu Lạc dọc theo hành lang dài chạy vào bên trong, chạy đến căn nhà liền vội vàng đẩy ra, cách bố trí tương tự, thậm chí rất nhiều thứ còn tinh xảo hơn nhiều. Rốt cuộc Tiểu Lạc là người trừ bỏ ăn mặc những cái khác đều rất tùy tiện, đồ vật trong viện đều là tùy ý lấy về.
Cô quay đầu lại, Lâm Ngạn Sơ đang đứng trên hành lang, một đôi mắt tĩnh lặng, cả người toát ra khí chất trầm ổn.
“Buổi tối hôm đó tôi say rượu, anh cố ý hỏi tôi ……”
“Lúc ấy tôi chỉ là tò mò, phong thuỷ như thế nào mới có thể dưỡng cô thành như vậy……” Lâm Ngạn Sơ tạm dừng một chút, mang theo ý cười rất nhỏ, “Độc đáo như vậy, hiện tại tôi đã biết.”
Khoảnh khắc tạm dừng kia cảm giác rất có thâm ý, Tiểu Lạc hỏi hắn: “Anh biết cái gì?”
Lâm Ngạn Sơ sờ sờ cằm, “Sân viện kia cô có thể lên cây tìm tổ chim, cũng có thể xuống hồ nước bắt cá, thật sự không được thì có thể nuôi hạc béo mập cũng có thể nấu ăn, nhưng trong phòng đừng nói thư phòng, ngay cả một cái bàn đọc sách đều không có.”
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki.com, tài khoản lovebichbong
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
“Thần tiên chúng tôi đều không cần đọc sách.”
Lâm Ngạn Sơ nhướng mày: “Phải không?”Cô trước kia thời điểm lỡ miệng cũng không phải là nói như vậy.
“Đương, đương nhiên.” Tiểu Lạc chột dạ nói.
Những cái kinh phật thiền lý gì đó, dù sao cô cũng không biết học có ích lợi gì.
Mắt thấy Tiểu Lạc sắp thẹn quá hóa giận, Lâm Ngạn Sơ liền thay đổi đề tài: “Lần trước cô nói, những người khác ở cùng cô đều biến mất.”
Tiểu Lạc gật đầu, có chút buồn bã: “Tiên giới đại khái ở vạn năm trước đã biến mất, tôi vốn dĩ cũng nên biến mất, lại kỳ tích mà còn sống.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiên ma đại chiến, còn có thiên địa biến hóa, tôi mất đi ý thức, lâm vào ngủ say…… Khả năng khi đó thiên địa hủy diệt, hiện tại là một thế giới khác cũng chưa biết được.”
“Thì ra là như vậy.” Lâm Ngạn Sơ giơ tay, đem tay đặt ở trên đầu Tiểu Lạc, “Cô không có người thân, tôi cùng bọn họ quan hệ cũng không tốt, về sau hai người cô đơn chúng ta sẽ cùng chiếu cố lẫn nhau.”
Tiểu Lạc ngẩng đầu, Lâm Ngạn Sơ xoa xoa nhẹ nhàng đầu cô: “Về sau chiếu cố nhiều hơn, tiểu tiên nữ.”
“Làm gì đột nhiên……”
Đột nhiên buồn nôn như vậy.
Không cho Tiểu Lạc nói hết lời, Lâm Ngạn Sơ đột nhiên cắt ngang: “Nói như vậy, cô không phải là một vạn tuổi sao?”
Tiểu Lạc:!!!
Tiểu Lạc còn đang lo lắng, Lâm Ngạn Sơ đã trấn an cô: “ Tôi biết, quá khứ ngủ say không tính, xã hội hiện đại lấy thẻ căn cước làm chuẩn, trên đó viết cô tuồi thì cô chính là mười tám.”
Tiểu Lạc sờ sờ thẻ căn cước của mình, cảm thấy Lâm Ngạn Sơ nói rất có đạo lý.
Điều cần để ý bây giờ là căn nhà khá giống nơi ở trước kia của mình, Tiểu Lạc rất nhanh liền nhập vai chủ nhà , dẫn Lâm Ngạn Sơ tham quan khắp nơi, còn kể một chút chuyện vui trước kia lúc ở Tiên giới.
“Giữa trưa cho anh thưởng thức một chút tuyệt kỹ độc môn của tôi, cho anh ăn gà ăn mày.”
Lâm Ngạn Sơ nửa tin nửa ngờ: “Đã có người ăn qua sao?”
“Đương nhiên…… Từ từ, trong nhà hình như không có gà, chúng ta đi mua đi.”
Lâm Ngạn Sơ đáp ứng.
Tới siêu thị, Lâm Ngạn Sơ mới phát hiện đây là cái quyết định sai lầm cỡ nào.
Sao bản thân có thể mang cái động không đáy cái đồ tham ăn đi siêu thị kia chứ.
Lúc này mới đi được hai kệ hàng, chiếc xe đẩy duy nhất đã bị Tiểu Lạc nhét đầy.
Tiểu Lạc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Ngạn Sơ: “Có thể hay không mua nhiều một chút.”
Lâm Ngạn Sơ: “…… Sẽ không.”
Lại bán manh.
Tiểu Lạc được Lâm Ngạn Sơ cho phép, rất nhanh chứa đầy chiếc xe đẩy thứ hai, Tiểu Lạc ngượng ngùng đem xe đẩy đẩy cho Lâm Ngạn Sơ: “Cái này……”
Lâm Ngạn Sơ mặt không cảm xúc đẩy cho tài xế phía sau.
Tiểu Lạc bắt đầu với chiếc xe đầy thứ ba.
Tài xế khó xử nhìn Lâm Ngạn Sơ: “Thiếu gia, có cần gọi vệ sĩ tiến vào không?”
Lâm Ngạn Sơ: “Vậy thì kêu hai người vào đi.”
Lấy cô cái động ăn uống không đáy, người bình thường thật đúng là nuôi không nổi cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Ngạn Sơ tâm tình quỷ dị mà trở nên tốt lên vô cùng, thậm chí sau khi đem xe đẩy của mình cho người khác còn vui vẻ mà đem những món đồ ăn vặt nhập khẩu quý giá nhất ném lên xe của Tiểu Lạc.
Thời điểm trả tiền, Tiểu Lạc ngăn cản hành vi muốn trả tiền của Lâm Ngạn Sơ, vô cùng tự tin lấy ra tấm thẻ của mình.
Nhân viên thu ngân nhận thẻ rồi quét, lại tiếc nuối trả thẻ lại: “Trả tiền thất bại.”
“Trả tiền thất bại? Vì cái gì?”
Nhân viên thu ngân: “Tiền trong thẻ không đủ thanh toán thưa quý khách.”
“Sao có thể?” Đây chính là chiếc thẻ trong đó có tiền lương mà cô vất vả làm việc, chẳng lẽ làm việc lâu như vậy mà chỉ có ba xe đồ ăn vặt cũng mua không nổi sao? Sao có thể.
Tiểu Lạc không cam lòng: “Có thể hay không vừa nãy gặp trục trặc, phiền cô thử lại một lần nữa?”
Nhân viên thu ngân lại thử một lần sau đó trả lại: “Quý khách, vẫn là không được.”
“Lấy thẻ này đi.” Lâm Ngạn Sơ đứng phía sau Tiểu Lạc đưa ra một tấm thẻ.
Nhân viên thu ngân tiếp nhận thẻ, thành công thanh toán.
“Tiền lương của tôi rất thấp sao?” sau khi trả tiền xong, Tiểu Lạc nhỏ giọng hỏi Lâm Ngạn Sơ.
“Không thấp.”
Sau nửa tháng cô đã có vạn, so với người thường cũng không thấp.
“Vậy lúc nãy vì sao không đủ tiền thanh toán?”
“Bởi vì cô ăn mặc đều là quý nhất, tiền lương bình thường đương nhiên không đủ.”
Chỉ là hắn ném vào trong xe kia mấy hộp chocolate cùng bánh quy, mỗi hộp giá trị con số, cộng những thứ này đã quá vạn.
Lâm Ngạn Sơ tâm tình tốt sờ soạng đầu Tiểu Lạc, “Cho nên nói, về sau vẫn là để tôi nuôi cô.”
Tiểu Lạc: “……”
Sao cảm thấy Lâm Ngạn Sơ hiện tại có chút quái quái.
"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"