Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

chương 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có thể là sau khi mang thai phản xạ hình cung trở nên quá dài.

Qua vài ngày, An Vô Dạng mới bắt đầu chú ý tới sự kiện bạn học Tiểu Béo thiếu chút nữa bị nhặt xà phòng.

---Nga, cậu nói có một gay coi trọng cậu, cuối cùng không có việc gì chứ?

Tiểu Béo thông minh như vậy, cự tuyệt mấy tên ong bướm chắc là rất thành thạo.

— Không sao cái trứng a, gần đây ông đây cũng chưa được ngủ ngon……

Tiết Tễ Dương bận bịu đi học, một bên trả lời tin nhắn của bạn tốt, một bên ngủ bù.

An Vô Dạng đôi mắt trừng thành hình tròn, kinh ngạc giống như cá nóc thổi phồng miệng: “……” Nói cách khác, nửa chân của Tiểu Béo cũng đã bước vào giới gay rộng lớn.

Tâm tình thật phức tạp nha.

Trong trí nhớ của cậu, Tiểu Béo là thẳng nam cứng như sắt thép, chỉ cảm thấy hứng thú với con gái.

— Tớ đồng tình với cậu, vậy cậu nghĩ như thế nào?

— Người ta ngày hôm sau dường như không có việc gì, tớ còn có thể nghĩ như thế nào.

Tiết Tễ Dương sau khi suy nghĩ kỹ lại, bạn học Tạ Nhiễm đây là mắc bệnh, cần phải trị!

Lại liên tưởng một chút, hiện tại bệnh tâm thần giết người không phạm pháp, hỏi cậu có sợ không?

— Y không thừa nhận? Gì chứ, nhân phẩm làm sao lại kém cỏi như vậy, chính là y không phải coi trọng cậu sao?

An Vô Dạng nghĩ đến quắn não, cũng không hiểu được rõ ràng cái logic này.

Trừ khi người coi trọng Tiểu Béo nọ là một tên đàn ông xấu xa, chỉ nghĩ muốn vui chơi qua đường, không muốn chịu trách nhiệm.

Chính là xem giữa những hàng chữ của Tiểu Béo, biểu lộ suy nghĩ không để cho đối phương phụ trách, cho nên cậu có chút rối rắm……

— Ai, cũng không nhất định chính là coi trọng, dù sao tớ rất phiền, không nói, tớ phải ngủ bù một giấc đây.

Tiết Tễ Dương trả lời, chuẩn bị sau khi tỉnh ngủ sẽ tìm bác sĩ hỏi một chút.

An Vô Dạng định soạn thảo một câu ‘ cậu đối với đồng tính luyến ái nghĩ thế nào ’ không có gửi đi, sau khi xóa lại một lần nữa viết lại một câu: “Tốt, có rảnh lại tán gẫu tiếp.”

Cậu gặp phải vấn đề không đơn thuần chỉ là đồng tính luyến ái đâu, hỏi cũng vô dụng.

Bảo bảo hơn ba tháng, gần đây phải đi kiểm tra thai lần nữa.

Ra cửa ngày đó hiển nhiên không thể mặc quần áo ở nhà, An Vô Dạng tìm ra bên trong tủ quần áo một bộ rộng thùng thình nhất để mặc ra ngoài.

Nhưng là bởi vì Hoắc Vân Xuyên mua quần áo cho cậu kiểu dáng đều hơi ôm, mặc vào bụng vẫn có chút lộ ra: “……”

“Dạng Dạng, đi lên cân một chút.” Hoắc Vân Xuyên tìm ra cân điện tử, để ở trên mặt đất.

An Vô Dạng bĩu môi, cởi quần áo ôm ra, thay đồ ở nhà: “Tôi cảm thấy tôi cần phải mua mấy bộ quần áo rộng để mặc.” Cậu một bên vừa nói, một bên dẫm lên cân điện tử, hai chân mang vớ màu trắng, để giữ ấm.

Hoắc Vân Xuyên quỳ một gối trên mặt đất: “Mua.” Đôi mắt hắn chuyên chú mà nhìn chằm chằm mũi chân kia, sau đó trượt xuống liếc mắt một con số, nghiêm túc dùng bút ghi lại.

“Hôm nay tôi có nặng hơn không?” Thiên sứ hỏi.

“Một chút.” Hoắc Vân Xuyên dìu cậu xuống đất, cất đi cân điện tử cùng sổ ghi chép.

“Anh lúc trước mua quần áo không vừa, tôi hôm nay mặc đồ ở nhà đi ra ngoài.” An Vô Dạng nói như vậy, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, mẹ Hoắc cũng đi, tôi tối qua có liên hệ với bà ấy.”

Từ kỳ nghỉ quốc khánh có trở về Hoắc gia một chuyến, quan hệ giữa hai người thật ra từ từ trở nên gần gũi hơn một chút.

An Vô Dạng ngay từ đầu còn sẽ miên man suy nghĩ, đối phương tiếp nhận chính mình rốt cuộc là vì bảo bảo hay là chính bản thân mình?

Hiện tại cậu cũng lười nghĩ tới nữa, mỗi ngày ăn ngon uống tốt trải qua thật vui vẻ là được.

Hoắc Vân Xuyên nhìn thoáng qua cậu, một bên thu dọn đồ vào túi bảo mẫu: “Nếu em không muốn xã giao, không cần miễn cưỡng chính mình.”

“Không có chuyện đó.” Thiên sứ nghiêng đầu nói: “Tôi thích mẹ Hoắc, bà đối với tôi rất tốt.”

Hoắc Vân Xuyên co rút khóe miệng, lại một lần nữa đối với gia đình của thiên sứ sinh ra bất mãn.

Nếu An Vô Dạng có nhiều người yêu thương, cũng sẽ không cảm thấy người khác quan tâm cậu một chút đã là vô cùng tốt.

Hôm nay giờ này dì Trương còn chưa có tới, tiếng chuông cửa lại vang lên, An Vô Dạng đứng lên đi ra ngoài mở cửa: “Nhất định là mẹ Hoắc tới.”

Chương Nhược Kỳ mang theo bao lớn bao nhỏ vào nhà, mấy thứ này đều là cho con dâu: “Dạng Dạng, sớm a.”

An Vô Dạng lập tức đưa tay đi giúp đỡ: “Sớm a, con tới giúp ngài.”

“Không cần con xách đâu.” Chương Nhược Kỳ vô cùng lo lắng cho cậu, chỉ vào sô pha để cho cậu ngồi xuống: “Con ngoan ngoãn ngồi thì tốt rồi, đừng nhúc nhích tới nhúc nhích đi.” Bà nhìn thấy liền lo lắng.

An Vô Dạng: “Con đi rót cho ngài ly nước.”

Chương Nhược Kỳ: “Bác tự mình đi, con uống không? Bác cũng rót cho con một ly.”

Hoắc Vân Xuyên thu dọn xong mọi thứ ra tới, thấy mẹ cũng ở đây, nhàn nhạt kêu một câu: “Mẹ.”

Người phụ nữ mà hắn từng chiến tranh lạnh gật gật đầu, trên mặt mang cười: “Bệnh viện hẹn mấy giờ? Ra ngoài đồ đạc đều thu xếp hết chưa?”

Hoắc Vân Xuyên trả lời: “Mười giờ rưỡi, chờ các người uống ly nước liền đi.”

Chương Nhược Kỳ quay đầu nhìn An Vô Dạng: “Dạng Dạng đi thay quần áo đi.”

An Vô Dạng ngại ngùng nói: “Không thay, con mặc cái này.” Giọng nói cậu nho nhỏ.

Hoắc Vân Xuyên cười nhẹ, giúp thiên sứ giải thích: “Dạng Dạng bụng lớn, quần áo cũ che không được.” Sau đó nói: “Có thời gian giúp em ấy chọn hai bộ quần áo kiểu dáng rộng rãi một chút.”

Chương Nhược Kỳ hơi ngốc lăng, sau đó mới hiểu ra, con trai đang nói chuyện với mình: “Tốt, mẹ sẽ mua.”

Bà trả lời con trai xong, tâm tình có chút trăm mối ngổn ngang.

Nghĩ thầm, đây mới là không khí của một gia đình, không phải sao.

Hơn ba tháng làm được siêu màu rồi, có thể nhìn thấy rõ ràng mặt mày thai nhi, thậm chí tay nho nhỏ, chân nho nhỏ.

An Vô Dạng ngồi ở nơi kia, hai bên trái phải đều có người đứng.

Sau khi mọi ngươi lấy được ảnh chụp, cẩn thận nhìn vài lần, mới đưa cho cậu xem: “Dạng Dạng, nhìn xem bảo bảo này.”

An Vô Dạng nhận tới, ánh mắt nhu hòa mà xem một lần, sau đó trong miệng nói ra một câu: “Bảo bảo lớn lên thật đáng yêu, tròn vo à.”

Hoắc Vân Xuyên trực tiếp khom lưng hôn cậu vài lần, thanh âm có vẻ không quá bình tĩnh: “Con lớn lên giống em.”

Tưởng Thiếu Phi mặt mày mỉm cười, sau đó tìm một cơ hội, lén lút kéo Hoắc Vân Xuyên đi ra ngoài: “Bảo bảo nhà cậu đã sắp bốn tháng, hiện tại thực ổn định.”

Ánh mắt Hoắc Vân Xuyên trở nên ấm áp, thành tâm nói một câu: “Chuyện của Dạng Dạng, cảm ơn cậu.”

Tưởng Thiếu Phi: “Chậc chậc, nói chuyện đó làm gì?” Hắn vừa nói chuyện xong, chuyển sang ôm bả vai Hoắc Vân Xuyên cúi sát vào chút: “Bốn tháng đến sáu tháng đã có thể quan hệ rồi.”

Hoắc Vân Xuyên nghiêng đầu nhìn hắn: “……”

Ánh mắt kia giống như lang sói, không biết vì sao làm lòng Tưởng Thiếu Phi sinh ra hối hận.

Hắn sờ sờ cái mũi nói: “Nhưng là cũng không thể quá mạnh bạo, phải kiềm chế một chút.”

Hoắc Vân Xuyên gật đầu: “Tôi ôm em ấy trong tay còn sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan, cậu cảm thấy tôi nỡ sao?”

Tưởng Thiếu Phi suy nghĩ lại cũng đúng, liền an tâm rồi.

Trở lại cửa phòng, Hoắc Vân Xuyên không có vội vã đi vào.

Lời nói của Tưởng Thiếu Phi, vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai hắn, làm hại hắn máu huyết cuồn cuộn, hiện tại hô hấp đều rối loạn.

An Vô Dạng cùng Chương Nhược Kỳ còn đang xem hình màu, khi phát hiện nam nhân đứng ở cửa, cậu nhìn đối phương nhe răng cười, khí chất đơn thuần làm lòng người ấm áp.

“……” Hoắc tổng tài cong khóe môi, trong lòng vui sướng thật sự.

“Như vậy, mẹ cũng không cùng hai đứa trở về.” Chương Nhược Kỳ nói, đánh gãy con trai cùng con dâu liếc mắt đưa tình: “Mẹ ngồi xe trở về là được, Vân Xuyên mang theo Dạng Dạng, lái xe cẩn thận.”

Hoắc Vân Xuyên trả lời: “Ừm.”

An Vô Dạng dời đi tầm mắt đang nhìn soái ca, quẫn bách mà mở miệng: “Mẹ Hoắc tạm biệt.”

“Trở về phải nghỉ ngơi cho tốt.” Chương Nhược Kỳ không kìm chế được tay của mình, lúc gần đi sờ soạng đầu tóc của An Vô Dạng.

Hoắc Vân Xuyên mặt ngoài chưa nói cái gì, chỉ là lặp lại mà sờ sờ chỗ tóc bị mẹ mình chạm qua: “Dạng Dạng, hôn tôi một chút.”

Hắn chạm lên môi của cậu, lại không bình tĩnh nổi, trái tim cũng sắp nổ mạnh.

“Ừm.” An Vô Dạng cũng không kháng cự, ngẩng đầu hôn môi Hoắc Vân Xuyên một chút.

Mặt mày nhàn nhạt vui vẻ, ý cười đơn thuần, làm cho người nhìn thực thoải mái.

Hoắc Vân Xuyên vùi đầu ở bên gáy cậu hít sâu một hơi, sau đó rút lại cánh tay ở bên hông cậu nói: “Chúng ta về thôi.”

Chờ sau khi Chương Nhược Kỳ về đến nhà, mới chia sẻ hình ảnh siêu âm của bảo bảo ra ngoài.

Ông cụ Hoắc cùng Hoắc Kiêu đều nhìn một lần, trong nhà không khí vui mừng rộn rã nổi lên.

“Cô út bên kia, em cũng gửi một tấm rồi nói với nó một chút.” Hoắc Kiêu nói với vợ.

“Tốt.” Chương Nhược Kỳ sớm đã có quyết định như thế.

Ông cụ Hoắc càng cẩn thận hơn chút, hỏi thăm cháu dâu: “Đứa bé Dạng Dạng kia khí sắc thế nào?”

Chương Nhược Kỳ: “Nó khá tốt.”

Ông cụ Hoắc: “Dự định khi nào lại đến trong nhà chơi?”

Hoắc Kiêu nói một câu: “Vô Dạng mang thai, ít ra cửa bôn ba sẽ tốt hơn.”

Chương Nhược Kỳ trợn mắt nhìn ông cụ cùng chồng mình, bất ngờ cảm thấy thú vị.

Bà đột nhiên ý thức được, cái nhà này bởi vì An Vô Dạng xuất hiện, đã xảy ra biến hóa quá lớn.

“Đúng rồi.” Chương Nhược Kỳ nói: “Dạng Dạng thân mình mập ra, quần áo mua lúc trước đều mặc không vừa, Vân Xuyên để cho con mua cho đứa nhỏ hai bộ quần áo rộng rãi thoãi mái.” Bà nhìn hai ngươi: “Mọi người có ý kiến gì không?”

Ông cụ Hoắc cùng Hoắc Kiêu đồng thời nhìn về phía bà: “……” Làm sao lại cảm thấy có loại ảo giác mơ hồ.

Mua quần áo cho thiếu niên mười tám mười chín tuổi, hỏi chuyện này với những ông già đã có tuổi, là một cử chỉ không sáng suốt lắm.

Cuối cùng vẫn là Chương Nhược Kỳ tự mình quyết định, chọn một ít đồ bà cảm thấy đẹp, gửi hình ảnh qua cho An Vô Dạng.

Kết quả đối phương chỉ chọn hai bộ, vậy mà còn nói: “Con mặc không hết nhiều như vậy, hai bộ là đủ rồi.”

Hoàn cảnh gia đình của Chương nữ sĩ hậu đãi: “Như vậy sao được, chọn năm bộ đi.” Còn nói: “Là bác sơ sót, lúc trước nên giúp con chuẩn bị trước.”

Hoắc Vân Xuyên tuy rằng thương yêu An Vô Dạng, nhưng tóm lại là một tên đàn ông, dù cẩn thận cũng có giới hạn.

Biết phân biệt tốt xấu, An Vô Dạng cuối cùng chọn năm bộ: “Cảm ơn mẹ Hoắc, nhiêu đó đủ con mặc đến khi bảo bảo sinh ra luôn rồi.” Bởi vì trong lúc mang thai, cơ hội ra ngoài kỳ thật không nhiều lắm.

Chương Nhược Kỳ trong lòng cũng hiểu, năm bộ quả thật đã đủ rồi.

Nhưng là nói như thế nào đi nữa, mấy ngày nay tiếp xúc với An Vô Dạng càng nhiều thêm, bà càng đau lòng cho cậu bé còn chưa đến hai mươi tuổi này.

An Vô Dạng nhận được quần áo, trong lòng rất ấm áp.

Cậu đưa cho dì Trương, để cho đối phương giúp mình giặt sạch, lần sau lúc ra cửa là có thể mặc rồi.

~

Tổng công ty hôm nay mở hội nghị quý, các quản lý cao cấp trong công ty đều có mặt.

Hơn hai tháng trước, sau khi lão tổng luôn luôn có mặt ở công ty rút lui, rất nhiều người sôi nổi suy đoán, Hoắc thị có phải sắp có thay đổi lớn hay không.

Hiện tại chỉ chớp mắt hơn hai tháng, Hoắc thị hết thảy đều như thường.

Hưởng thụ một quý tự do không có lão tổng quản thúc, cuộc họp quý lần này, nhóm quản lý cấp cao của công ty thật ra có chút lo lắng bị thu lại quyền điều hành.

Hoắc Vân Xuyên đối với hoạt động ổn định của tổng công ty không quan tâm nhiều lắm, lần này mở họp chủ yếu nói về sự phát triển của công ty Hoa Thụy mới.

Cao Nham đứng lên đọc báo cáo, đối với công ty do mình nắm giữ đĩnh đạc mà nói, có vẻ đặc biệt tự tin thong dong.

Ở đây hiếm có người biết anh là con trai của dì Hoắc Vân Xuyên, cho nên khó tránh khỏi nghi ngờ, tuổi còn trẻ như vậy, đến tột cùng dựa vào cái gì được Hoắc Vân Xuyên thưởng thức.

Nghe xong thành quả quản lý công ty của Cao Nham sau ba tháng, đã đạt được mục tiêu cùng kế hoạch đề ra, Hoắc Vân Xuyên đứng dậy vỗ tay.

Trong phòng hội nghị người đều biết nghe lời, tất nhiên cũng rất nể tình.

“Cảm ơn các vị.” Cao Nham cúi người ngồi xuống.

Người phụ trách khác của công ty cũng lên tiếng, trình chiếu lên màn hình bản thảo, trình bày rõ ràng chỉ tiêu cần hoàn thành trong quý còn lại của năm, các ban ngành giao lưu với nhau, công ty có thể xác định lại tình huống...

Báo cáo kỹ càng tỉ mỉ, nằm ở trong hòm thư của Hoắc Vân Xuyên, hắn có đôi khi sẽ xem, có đôi khi không rảnh để xem.

Công ty nhiều việc cũng không có cách nào phân thân ra được, chờ sau khi bảo bảo cất tiếng khóc chào đời, chỉ sợ ngay cả hội nghị quý cũng không rút ra thời gian tham gia được.

“Cao Nham, cậu cùng tôi đi xuống.” Sau khi họp xong, Hoắc Vân Xuyên điểm mặt Cao Nham.

“Ai.” Cao Nham theo sau, không ai ở chỗ này mới kêu lên một tiếng: “Anh họ.”

Hoắc Vân Xuyên gật đầu, dẫn anh đi vào thang máy riêng: “Hoa Thụy cũng hoạt động được ba tháng, hiện tại công việc đã từ từ đi vào quỹ đạo, có định tiếp tục công việc điều hành công ty mới hay không?”

Cao Nham khiếp sợ: “Như thế nào? Anh lại coi trọng công ty nào hả?”

Hoắc Vân Xuyên lắc đầu: “Vậy thì không có, chỉ là cảm thấy cậu có năng lực này.”

Cao Nham liền cười: “Đúng rồi, tôi muốn nâng tiền lương cho những nhân viên có năng lực, một lát sẽ đưa danh sách cho anh?”

Chuyện tăng lương cho nhân viên công ty, cần phải do Hoắc Vân Xuyên ký tên.

Khi có văn kiện chính thức, phòng tài vụ mới dám phát.

“Tăng tiền lương? Có những ai?” Hoắc Vân Xuyên nhíu mày, trực tiếp hỏi: “Có An Thành không?”

Cao Nham gật đầu, nhớ rõ lần này cũng không phải lần đầu tiên Hoắc Vân Xuyên chú ý tới An Thành: “Biểu hiện khi công tác của ông ấy khá tốt, làm sao vậy, người này có gì không ổn?”

“Không có.” Hoắc Vân Xuyên phủ định, tiếp theo chuyển sang nói chuyện khác: “Ông nội của tôi nghe nói cậu ở Hoắc thị làm việc, mấy ngày hôm trước nhắc mãi, để cậu có rảnh đi thăm ông ấy.”

Cao Nham vội đồng ý: “Tốt, tôi đã sớm muốn đi, chỉ là gần đây thật sự bận quá.”

Hoắc Vân Xuyên ừ một tiếng, khi đối phương cho rằng hắn bây giờ đã có thời gian rãnh cùng mọi người đi ăn một bữa cơm, thì vô tình mà nói một câu: “Tôi về nhà ăn cơm, cậu tự tiện.”

Cao Nham cười khổ, chính mình đành đi ăn cơm hộp.

Buổi sáng ngày hôm sau, máy fax trong nhà tích tích rung động.

An Vô Dạng gần đây giúp tổng tài lớn trong nhà làm không ít công việc, nhận gửi tài liệu chính là một trong số đó.

Công ty lớn có nhiều văn kiện, cậu cũng xem không hiểu.

An Vô Dạng ở phòng khách nhận được một phần tài liệu, liền lấy ra mang vào bên trong phòng ngủ: “Vân Xuyên, anh có văn kiện.”

Hoắc Vân Xuyên đưa ra cánh tay dài, ôm thiên sứ đang mang văn kiện đến lên đùi mình: “Tôi nhìn xem.” Hắn một bên lấy văn kiện, một bên mổ lên miệng bảo bối trong lòng ngực.

Đôi mắt quét đến chữ Hoa Thụy, ánh mắt kéo đi xuống, ở giữa một chuỗi danh sách, tìm được tên ba ba của thiên sứ.

“……” Hoắc Vân Xuyên mắt nhìn thiếu niên trong lòng ngực cái gì cũng không biết, một cái tay khác cầm lấy bút máy, ở trên văn kiện sửa lại một chút, sau đó ký xuống tên.

Cao Nham bên kia nhận được tài liệu gửi đến, đôi mắt trừng thật lớn, bất quá, cũng không có hỏi nhiều mà làm theo.

Chẳng qua tìm cơ hội âm thầm quan sát một chút người tên An Thành này, đến tột cùng có chỗ gì đặc biệt?

Lại nói tiếp, diện mạo An Vô Dạng thật ra cũng không phải là loại làm người nhìn qua là nhớ mãi không quên.

Chẳng qua cậu cùng Hoắc Vân Xuyên cùng nhau xuất hiện ở trước mặt Cao Nham, Cao Nham liền nhớ kỹ dáng vẻ của cậu.

Khi Cao Nham nhìn thấy ảnh chụp trên mặt bàn An Thành, đầu óc chợt sáng tỏ, khó trách.

Hóa ra thiếu niên diện mạo tuấn tú kia không phải con riêng của anh họ, mà là người yêu nhỏ ngọt ngào……

Truyện Chữ Hay