Lúc còn nhỏ ý chí gây họa của Tạ Tắc Nguyên rất cương quyết, hiện giờ quyết tâm thay cha đi tòng quân cũng rất cương quyết, Tạ phu nhân vừa khóc vừa làm ầm ĩ, phía Tạ Tắc Nguyên giống như đụng phải tảng đá.
Tạ phu nhân tự biết mình không khuyên nổi, bèn phát động các cô nương trong nhà, muốn dùng tình cảm tỷ muội cảm hóa Tạ Tắc Nguyên. Lúc này trong lòng hắn đang được đại nghĩa gia tộc lấp đầy, ai nói cũng không nghe, cả Tạ Mộng Hoa và Tạ Mộng Dao đều trắng tay trở về.
Nhắc tới làm ầm ĩ, Tạ Tắc Nguyên mới là cao thủ, về ngang ngược ăn vạ thì mấy bác gái ngoài chợ bán thức ăn đều không phải đối thủ của hắn. Tạ phu nhân khóc với hắn, hắn liền không ăn cơm, chiêu tuyệt thực kháng nghị này làm Tạ phu nhân đau lòng không thôi.
Đến phiên Tiền Lạc Cẩn rồi, nàng vốn không tính khuyên nhủ, từ chỗ Mộ Tòng Cẩm lừa gạt mấy món ngự thiện trong phòng bếp của hoàng hậu, nàng mang một hộp đầy ắp thức ăn đi thăm Tạ Tắc Nguyên.
Vào phòng, nặng nề đặt hộp thức ăn lên bàn, nắp hộp vừa mở ra, khắp phòng tràn ngập mùi thơm của thịt, Tạ Tắc Nguyên với hai gò má hốc hác ngồi trên giường nuốt nước bọt một cái vang dội.
“Biểu ca, có muốn cùng nhau ăn không? Lúc ta tới không ai thấy đâu, ăn no mới có sức tuyệt thực với cữu mẫu chứ.”
“Muội không khuyên ta hả?”
“Không khuyên.”
Tạ Tắc Nguyên nửa ngờ nửa tin đi tới, chỉ thấy một bàn toàn thức ăn tinh xảo.
“Những món này… muội cảm thấy ta đi Tây Bắc chắc chắn phải chết mới cho ta ăn bữa ngon hử?”
“Phi phi phi, miệng thối, ta nên mang dưa muối tới thăm huynh đúng không?”
Hôm nay trong phòng Tạ Tắc Nguyên vô cùng yên tĩnh, không có tiếng khóc không có tiếng huyên náo, chỉ có hai biểu huynh muội ngồi đối diện nhau, ăn bữa cơm phong phú một cách hài hòa.
Tiền Lạc Cẩn cũng không nỡ để Tạ Tắc Nguyên đi tòng quân, quân doanh mà, đây là nơi đao thật thương thật ấy. Mấy năm nay Tiền Lạc Cẩn xem Tạ Tắc Nguyên như em trai mình, đương nhiên không muốn hắn làm chuyện nguy hiểm.
“Biểu ca, huynh suy nghĩ kỹ chưa? Nếu vì thừa tước, thì chờ ta thật sự trở thành hoàng tử phi rồi, nói không chừng, nói không chừng sự việc sẽ có thể xoay chuyển!” Tiền Lạc Cẩn nhẫn nhịn không nói ra chuyện phò trợ tam hoàng tử đăng cơ, song nói đến đó thì ngừng, ắt hẳn Tạ Tắc Nguyên cũng hiểu.
Tạ Tắc Nguyên lại nói: “Nha đầu ngốc, ta không đi chiến trường lập công thì sao có thể làm đại quan? Mà ta không làm đại quan, về sau phụ thân già rồi ai chống đỡ cái nhà này? Các muội xuất giá rồi ai làm chỗ dựa cho các muội?”
Tạ Tắc Nguyên đứng dậy vô cùng cao to hơn Tiền Lạc Cẩn vốn thấp bé, có thể bao phủ nàng trong cái bóng của mình, hóa ra hắn đã nghĩ tới chuyện sâu xa hơn. Tiền Lạc Cẩn khẽ mỉm cười, nàng rất vui, bởi rõ ràng Tạ Tắc Nguyên tính toán cho tương lai của bản thân rồi, thế thì tốt, nàng tôn trọng sự lựa chọn nam tử hán của hắn.
“Biểu muội, ta có một việc luôn để trong lòng, có thể nói không?”
“Không phải chuyện quan trọng thì đừng nói.” Tiền Lạc Cẩn đáp một cách vô tình.
“Quan trọng chứ! Chẳng may… ta nói là chẳng may, ta ở Tây Bắc không về được, ta sẽ chết không nhắm mắt!”
Tiền Lạc Cẩn để đũa xuống, tò mò nhìn Tạ Tắc Nguyên, chuyện gì có thể khiến hắn chết không nhắm mắt nhỉ?
“Huynh nói đi.”
“Muội còn nhớ hồi nhỏ ta chứng kiến… bên trong đáy chén trà của muội thật sự là phân hả?”
Tiền Lạc Cẩn thoáng sửng sốt, sau đó cười haha không ngừng, lúc đó chỉ là trò đùa dai nho nhỏ thôi, ai ngờ thật sự làm tổn thương tâm hồn của vị cháu đích tôn tiểu thiếu gia này, còn nhớ mãi đến giờ.
“Thật ra, đó chỉ là một trò lừa bịp đơn giản.”
Tiền Lạc Cẩn biểu diễn một lần nữa ngay trước mặt Tạ Tắc Nguyên, xem đến bước cuối cùng, Tạ Tắc Nguyên mới hiểu ra: “Biểu muội, Vệ Lăng của muội đều chơi trò như vậy hả?”
“Ai bảo trước đây huynh thích trêu ta chi.”
Hai người nói xong, bèn nhìn nhau cười, từng chuyện xưa vẫn chưa rời khỏi hồi ức lần lượt hiện ra, bắt đầu từ ngày đầu tiên Tiền Lạc Cẩn đến Tạ gia, Tạ Tắc Nguyên trèo lên cây đào cao to nhất trong rừng, phần huyết thống họ hàng này định sẵn không thể cắt đứt.
“Chúng ta giấu cữu mẫu đi tìm ngoại tổ mẫu đi, biểu muội chỉ có thể giúp huynh đến đây thôi ~” Tiền Lạc Cẩn khẽ nói với Tạ Tắc Nguyên.
Từ nhỏ hai người đã tranh giành vị trí kẻ nịnh bợ số một bên người Tạ lão thái quân, đều biết rõ tính nết của bà, không cần nhiều lời, hắn lập tức nở nụ cười.
Sau khi Tạ lão thái gia mất, Tạ lão thái quân luôn giam mình trong thâm trạch đại viện dưỡng bệnh, ngay cả chuyện lớn Tiền Lạc Cẩn và Mộ Tòng Cẩm đính hôn lão nhân gia cũng chẳng nói nhiều. Cái chết của Tạ lão thái gia thật sự là đả kích quá lớn với lão nhân gia, mỗi ngày chỉ ở trong phòng ăn chay dâng hương, hi vọng phổ độ hồn phách cho ông.bg-ssp-{height:px}
Dù thế, Tiền Lạc Cẩn và Tạ Tắc Nguyên cũng nắm chắc bà sẽ quản chuyện này, bởi trước đây, Tạ lão thái quân thích nhất hai bên trái phải ôm hai người bọn họ, kể về chiến tích anh dũng của Tạ lão thái gia lúc còn trẻ.
Thiếu niên từ nông dân mạnh mẽ bò lên trở thành đội trưởng trong quân, dùng từ truyền kỳ để hình dung Tạ lão thái gia cũng không quá đáng. Mỗi trận thắng mà ông đánh, Tạ lão thái quân đều thuộc nằm lòng, kể từng chuyện một cho bọn trẻ nghe.
Nguyện vọng lớn nhất của Tạ lão thái quân là có người có thể kế thừa y bát của Tạ lão thái gia, trọng chấn tướng môn Tạ gia. Mà Tạ Tắc Nguyên có lòng tòng quân, chính là việc bà cảm thấy vô cùng vui mừng, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa bà và Tạ phu nhân.
Có Tạ lão thái quân đứng ra, Tạ lão gia lắc lư không ngừng và Tạ phu nhân khóc sướt mướt đều gắng gượng kiềm chế. Hoàng thượng cao hứng đến nỗi bệnh tình khỏe lên một chút, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề nan giải, Tây Bắc có thể không đánh thắng, nhưng nhất định phải có người trấn giữ, cái này gọi là thua người không thua trận.
Mặc kệ Tạ gia phái con trai hay cháu trai đi, chỉ cần là ‘tận trung báo quốc’, ngay hôm đó hoàng thượng hạ chỉ với Tạ đại gia, ngoài miệng còn nói ‘sẽ không quên tấm lòng hết sức chân thành của trên dưới phủ Trấn quốc công’, ý bảo ngày mà Tạ Tắc Nguyên khởi hành, thánh chỉ thừa tước tất nhiên không thể thiếu.
Một ngày trước khi Tạ Tắc Nguyên đi, Tạ phu nhân dẫn theo nha hoàn tự mình thu dọn hành lý cho hắn, tấm lòng của mẹ hiền, đến lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định, “Con còn nhỏ, lại là độc đinh trong nhà…”
Mấy ngày nay, Tạ phu nhân liên tục dùng giọng điệu này, Tạ Tắc Nguyên ngắt lời bà, cương quyết nói: “Khi nhị thúc tòng quân còn nhỏ hơn con một tuổi, nhị thúc làm được, con cũng làm được.”
Mạch suy nghĩ của Tạ phu nhân trở lại năm đó khi bà mới gả đến phủ Trấn quốc công, Tạ nhị gia còn chưa tới tuổi đã đi đại doanh Tấn Trung nhậm chức phó giáo, bà còn nhớ dáng vẻ thiếu niên tuấn tú khi ấy của Tạ nhị gia, còn nhớ bóng lưng của thiếu niên nho nhỏ giơ roi giục ngựa. Chợt bừng tỉnh, Tạ phu nhân cũng nhìn thấy bóng dáng kia trên người con trai mình.
Bọn trẻ đã lớn rồi, Tạ phu nhân biết rõ, thời gian từ từ trôi qua, như bóng câu qua khe cửa, ngay cả tiểu tử giỏi ầm ĩ nhất này cũng không còn tinh nghịch như trước.
Nhắc tới mới nhớ, lâu rồi không ai tới báo Tạ Tắc Nguyên đánh nhau với heo.
Ngày Tạ Tắc Nguyên xuất phát, đại tỷ Tạ Mộng Hoa cũng xin bà bà tới đưa tiễn, bào đệ duy nhất sắp tới nơi nguy hiểm đang rình rập, Tạ Mộng Hoa thích dạy dỗ nhất muốn dặn dò mấy câu lại khóc không thành tiếng.
Tạ Tắc Nguyên từ biệt với từng tỷ muội, nói với Tạ Mộng Hoa: “Nếu tỷ phu bắt nạt tỷ, cứ để hắn nhớ tỷ còn có một người đệ đệ.”
Tạ Mộng Hoa hôm nay cũng giống mẹ mình trở thành một cáo mệnh phu nhân, ăn mặc y phục duyên dáng sang trọng, chải búi tóc phụ nhân chín chắn, nhưng dáng vẻ khóc lóc che mặt lại vẫn như thiếu nữ trước đó chưa xuất giá.
Tạ Tắc Nguyên nói với Tạ Mộng Dao: “Nhị tỷ đừng để ý những kẻ mượn gió bẻ măng kia, chờ phụ thân nhận được thánh chỉ thừa tước, cái gì mà thiếu gia Triệu gia công tử Lý gia còn không phải đi cầu tỷ tỷ sao, nhất định không để nhị tỷ lại chịu nhục nhã nữa.”
Tạ Mộng Dao mặc y phục trắng đơn bạc, từ sau khi Tạ lão thái gia qua đời, bản thân nàng thì bị thoái hôn bèn luôn trang điểm như vậy, chẳng biết do mặc ít bị gió thổi lạnh hay vì cái gì, mũi Tạ Mộng Dao đỏ ửng, nàng luôn giống như trích tiên, giơ tay nhấc chân đều tao nhã không màng danh lợi, lúc này cũng nhắm mắt lại, không để ý hình tượng dùng tay áo lau chùi.
Cuối cùng, Tạ Tắc Nguyên một trái một phải, hai tay sờ đỉnh đầu Tiền Lạc Cẩn và Tạ Mộng Hi: “Hai người các muội, tuyệt đối… đừng quên huynh trưởng này.”
“Nhất định sẽ không quên ạ! Huynh trưởng ôm chí lớn một lòng vì thiên hạ, là quân tử, chết có nhẹ tựa lông hồng, mà huynh trưởng phải nặng tựa thái sơn.” Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên Tạ Mộng Hi sùng bái Tạ Tắc Nguyên.
Tạ Tắc Nguyên có chút ức chế, nếu không phải Tạ Mộng Hi trở thành đại cô nương rồi, thì hắn rất muốn bắn vào ót nàng một cái, nguyền rủa ai chết hả.
Con ngựa được đưa tới vô cùng cao to so với Tạ Tắc Nguyên, càng lộ ra sự trẻ con của hắn, hạ nhân định giúp hắn dắt ngựa lại bị hắn đoạt dây cương. Từ đây về sau, bên cạnh hắn không còn hạ nhân hầu hạ nữa, sinh hoạt trong trại lính vừa mệt vừa khổ, đều chỉ có một mình hắn đối mặt.
Hoàng thượng thực hiện phương châm tát một cái liền cho quả táo ngọt, Tạ Tắc Nguyên chưa ra khỏi Đô Trung đã được phong làm dũng sĩ lang tướng, còn phái một ngàn tinh binh khác hộ tống hắn đến Tây Bắc nhậm chức. Một ngàn binh vệ ở ngoài thành chờ, nên Tạ Tắc Nguyên không thể từ biệt lâu với người nhà thêm.
Hắn tự mình dắt ngựa đi được mấy chục bước rồi quay đầu lại, quỳ phịch xuống đất, hướng về phía Tạ đại gia và Tạ phu nhân dập đầu lạy ba cái.
Tình cảnh này, trong lòng Tiền Lạc Cẩn cũng chua xót, nghĩ đến lúc Tạ nhị gia bệnh chết chỉ để lại cho Tạ Tắc Nguyên quyển binh pháp chính vì đoán được sẽ có ngày này ư? Tây Bắc chiến tranh hỗn loạn, chỉ mong quyển binh pháp ấy có thể giúp Tạ Tắc Nguyên một tay, dẫn hắn bình an trở về.
Nếu hồi tưởng lại, hóa ra nàng xuyên không tới nơi này lâu vậy rồi, ngay cả Tạ Tắc Nguyên cũng trưởng thành.
Hoàng thượng thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa, ba ngày sau khi Tạ Tắc Nguyên dẫn binh rời khỏi Đô Trung, thánh chỉ thừa tước Trấn quốc công được thái giám ty lễ cầm đến cổng Tạ gia.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…”
Giọng nói vịt đực của thái giám ty lễ vang dội khắp Tạ gia, chủ nhân Tạ gia và đám hạ nhân đồng loạt quỳ xuống lãnh chỉ, không, hiện tại đã có thể xưng là Trấn quốc công.
Tạ lão thái quân được phu phụ Tạ đại gia nâng dậy, tận mắt nhìn quản gia chỉ huy đám hạ nhân nhanh chóng treo bảng hiệu ‘phủ Trấn quốc công’ đã tháo xuống từ lâu lên cổng lớn sơn son lần nữa.
Người trong phủ ai cũng vui mừng hớn hở, phủ Trấn quốc công lại trở về rồi!