Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

chương 299: kế hoạch diệt trừ cao quân thận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tin tức Đồng Vạn Kim mang đến đã cực kỳ đả kích Hạ Hầu Diễm

Chuột và sâu không ngừng ngọ nguậy, cắn nuốt, gặm nhấm trên người nàng, khiến toàn thân nàng vừa ngứa vừa đau, cả người bị ném vào cống, ướt át và hôi thối.

Cảm giác này còn khó chịu hơn chết gấp mấy trăm lần

Trầm Thanh Lê hỏi Đồng Vạn Kim “Hoài Khởi hiện thế nào?” Đây là vấn đề nàng quan tâm nhất

Đồng Vạn Kim lắc đầu, tay lại không tự chủ mà siết chặt bàn tính mạ vàng “các ngự y nói thân thể hắn không đáng lo, có lẽ như mọi người phỏng đoán, hắn thực sự trúng tà thuật vu cổ gì đó.

Tình huống có chút khó giải quyết”

Trầm Than Lê biết hắn đã châm chước nói giảm nói tránh rồi.

Nàng biết nếu vu cổ tà thuật không được giải kịp thời, Lục Hoài Khởi sau khi tỉnh lại vẫn là một ác ma giết người như ngóe.

Đến lúc đó chỉ có thể dùng xích sắt trói hắn lại, ngăn chặn hành vi giết người của hắn.

Nhưng như vậy đối với người oai phong một cõi như Lục Hoài Khởi chính là sỉ nhục hắn

Biết nàng lo lắng, Đồng Vạn Kim an ủi “sự tình tuy khó giải quyết nhưng không phải không có cách.

A Lê, nghĩ thoáng một chút” Sau đó hắn lại nói lảng sang chuyện Tuần thế tử.

Tuần thế tử bị Lục Hoài Khởi đánh trọng thương, hiện chỉ còn một hơi.

Các tôn thất hoàng tộc tuy bất mãn với hành vi của Lục Hoài Khởi nhưng có tấm gương của Tuần thế tử, bọn họ không dám làm bừa, chỉ viết thư, lén đem chuyện Lục Hoài Khởi giết người tung ra ngoài.

May mà sự vụ trong cung vẫn do bọn họ khống chế, nên những bức thư đó không bị đưa ra ngoài

Có Đồng Vạn Kim giúp đỡ xử lý chuyện trong cung, Trầm Thanh Lê hiện không cần bận tâm, huống chi với tính tình của Hạ Hầu Diễm, hẳn sẽ còn chống đỡ một phen, vì thế nàng nói với Đồng Vạn Kim “ngươi giúp ta trông chừng, ta đi xem Lục Hoài Khởi”

Đồng Vạn Kim đương nhiên không cự tuyệt, ánh mắt nhìn người trong lao trở nên băng lãnh tàn nhẫn “A Lê vẫn quá mềm lòng, các ngươi nghe lệnh của ta, an bài một gian mật thất, mang vài con rắn đền “hầu hạ” nàng đi” Đã dùng sâu bọ, chuột, giờ lại thêm rắn, Hạ Hầu Diễm dù xương cốt cứng rắn thế nào có thể chống lại việc bị bọn chúng ăn mòn sao?

Trầm Thanh Lê nhìn Lục Hoài Khởi nằm thiếp trên giường, lúc này hắn không còn sắc bén như ngày xưa mà chỉ còn vẻ thê lương cô đơn.

Nàng vỗ về hai má hắn, ưu tư tràn ngập cõi lòng.

Đúng lúc này có tiểu cung nữ đến thông báo hoàng đế triệu kiến nàng, nàng liền sửa sang y phục, đi gặp hoàng đế.

Đi được nửa được thì gặp Nhiễm Mặc tiến cung tìm nàng

“Phu nhân yên tâm, Thừa Hi vẫn do lão phu nhân chiếu cố.

Trước khi nô tỳ tiến cung, lão phu nhân dặn dò ngài cứ ở lại trong cung chiếu cố tốt cho Cửu thiên tuế, Thừa Hi cứ giao cho nàng” Biết Trầm Thanh Lê nhất định lo lắng cho vị tiểu tổ tông trong phủ kia, cho nàng lập tức cho nàng ấy uống một viên thuốc an thần

Có điều nhắc tới cũng kỳ, Thừa Hi tiểu thư trước kia chưa từng rời khỏi Cửu thiên tuế và phu nhân, với tính tình của nàng, cứ nghĩ nàng sẽ làm ầm ỹ lên.

Không ngờ nàng lại nhu thuận khiến người ta đau lòng, lão phu nhân phái người tra lại biết thì ra gần đây nàng rất thân thiết với A Chí.

A Chí thường xuyên khuyên nhủ nàng, nàng cũng nghe lời hắn, hai tiểu hài tử rất thân thiết với nhau, thế nhưng nàng lại không thích A Nhiễm

Từ sau khi tiến cung vào tối qua, Trầm Thanh Lê vẫn chưa nghỉ ngơi, lại luôn tập trung tìm mọi cách giúp Lục Hoài Khởi vượt qua nguy cơ lúc này, tinh thần luôn căng thẳng nên lực chú ý đối với hài tử bị phân tán.

Giờ nghe Nhiễm Mặc nói vậy, trong lòng an tâm hơn nhiều, mang theo Nhiễn Mặc đi đến tẩm cung của hoàng đế

Hoàng đế dựa nửa người trên giường, vừa uống thuốc vừa nghe tiểu thái giám báo cáo tình hình, nghe nói Trầm Thanh Lê đến, vội sai người đỡ hắn dậy, lại nhìn áo bào trên người, cảm thấy quá mức thanh lịch, làm thân mình hắn thêm gầy yếu, sốt ruột ra lệnh “mau, thay xiêm y cho trẫm” Đổi sang bộ cẩm bào màu lam rộng rãi, hắn mới để thái giám tuyên Trầm Thanh Lê vào điện

“Thần phụ thỉnh an Hoàng thượng.

Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế” Trầm Thanh Lê tiến vào, cúi đầu thỉnh an

Hoàng đế có chút khẩn trương, thừa dịp nàng rũ mi liền sửa sang lại y phục trên người “Lục phu nhân, bình thân đi” Trong thanh âm lại ẩn giấu nhiều tình cảm

Trầm Thanh Lê im lặng đứng sang một bên

“Lục phu nhân, trẫm đã nghe nói việc ngươi cắt thịt làm thuốc dẫn cho trẫm.

Cảm ơn ngươi đã cứu trẫm một mạng, trẫm không biết nên hồi báo ngươi thế” Hoàng đế phát hiện, chỉ cần nói chuyện với nàng, hắn liền khẩn trương, cho nên hắn không thể nói hết những lời đã chuẩn bị, tim của hắn cũng đập mạnh hơn, yết hầu căng thẳng, bắt đầu ho khan kịch liệt

Thái giám đứng bên cạnh vội giúp hắn vuốt lưng, Trầm Thanh Lê lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn hoàng đế.

Có vẻ do bị bệnh nên thân mình hắn khá đơn bạc, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhìn hắn, nàng lại nhớ tới Lục Hoài Khởi, trong lòng liền nổi lên sự thương xót với hắn

“Hoàng thượng, ngài bị bệnh, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.

Chuyện trong triều, các đại thần đương nhiên sẽ chia sẻ cùng ngài” Trầm Thanh Lê khuyên lơn

Hoàng đế lại nghĩ là nàng quan tâm hắn, khẩn trương liền nháy mắt tan thành mây khói, thay vào đó là ngọt ngào, cảm thấy cho dù không có Lục Hoài Khởi bảo hộ, hắn cũng không phải là một người cô độc.

Hắn được nàng cứu sống, nàng sẽ không vứt bỏ hắn

Hoàng đế mỉm cười, nói “Lục phu nhân, Cửu thiên tuế kiệ ngạo như thế, lão thiên nhất định sẽ không bạc đãi hắn.

Hắn nhất định sẽ không có việc gì” Mà lúc này, hắn cũng thật tâm hi vọng Lục Hoài Khởi bình an vô sự.

Tính mạng của hắn nguy ở sớm tối, Tây Lương nếu không có Lục Hoài Khởi tọa trấn, cơ nghiệp trăm năm của Mộ thị có khả năng không thể tiếp tục kéo dài

Trầm Thanh Lê cũng mỉm cười, nàng cũng mong lão thiên sẽ phù hộ Lục Hoài Khởi bình an vô sự

“Trẫm cảm thấy lần này Cửu thiên tuế gặp chuyện không may, có khả năng người hại hắn là bên phía Bắc Tề” Hoàng đế phân tích, Trầm Thanh Lê có thể không hiểu nhưng hắn thì khác “thứ nhất, Hạ Hầu Diễm về tướng mạo lẫn khí chất đều tương tự ngươi, người giật dây hẳn đã tỉ mỉ lựa chọn qua, lần này ch nàng vào cung rõ ràng là muốn đối phó với Lục Hoài Khởi.

Thứ hai, muốn kích động nhiều tôn thất hoàng tộc như vậy cũng phải bỏ ra nhiều lợi ích mới được.

Trẫm vẫn có chút hiểu rõ Tuần thế tử, hắn không phải kẻ ngu ngốc vô năng, có thể khiến hắn ra mặ chỉ có thể là giang sơn Mộ thị.

Thứ ba, trên đời này có rất nhiều người hận Cửu thiên tuế, muốn dồn hắn vào chỗ chết nhưng có thể thực sự ra tay lại chẳng mấy ai.

Tổng hợp các điều này lại, trẫm cảm thấy có khả năng động thủ với Cửu thiên tuế chính là Bắc Tề đế Cao Quân Thận”

Lúc trước Trầm Thanh Kiểu và Lạc Nam cũng nhiều lần nhằm vào hắn, nhưng luôn bị Lục Hoài Khởi dễ dàng loại trừ.

Hoàng đế cảm thấy ngay cả thiên hạ đệ nhất phú thương như Lạc Nam cũng không có cách nào với Lục Hoài Khởi, mà lần này lại có thể hại hắn đến mức này, chỉ có thể là Cao Quân Thận

Những lời của Hoàng đế làm Trầm Thanh Lê thông suốt, thế mà lúc trước nàng lại không nghĩ tới khả năng này

Nhìn Trầm Thanh Lê hai mắt tỏa sáng, hoàng đế do dự một lát mới cẩn thận nói “lúc trước Cửu thiên tuế từng nói, thời gian qua Cao Quân Thận chỉ lâm triều vài lần, cả ngày đều chìm đắm trong nữ sắc chốn hậu cung.

Trẫm hoài nghi đây chỉ là chiêu trò giương đông kích tây của hắn mà thôi.

Lần này hắn hại Cửu thiên tuế thành ra như vậy, với tính tình tự phụ của hắn, có lẽ sẽ tự mình đến Tây Lương để chứng kiến thảm trạng của Cửu thiên tuế”

Trầm Thanh Lê cẩn thận quan sát Hoàng đế.

Rốt cuộc cũng là sinh trưởng trong nhà đế vương, trong lúc nàng gấp như kiến bò trong chảo nóng thì hắn đã có thể phân tích thấu đá tình thế trước mắt.

Nàng có dũng lại thiếu đi trí tuệ của người cầm quyền.

Nếu quả thật là Cao Quân Thận ở sau lưng giở trò quỷ, vậy việc nàng cần làm bây giờ là dẫn dụ hắn xuất hiện

Khi Trầm Thanh Lê trở lại chỗ Lục Hoài Khởi thì Đồng Vạn Kim cũng có mặt, nàng liền cho cung nhân lui ra hết

Đồng Vạn Kim sắc mặt ngưng trọng “A Lê, Hạ Hầu Diễm không chịu nổi tra tấn, đã hôn mê, có lẽ còn cần thêm chút thời gian mới có thể cạy miệng nàng ta”

Trầm Thanh Lê mắt lộ hàn ý “Vạn Kim, ta đã đoán được ai ở sau lưng thiết kế chúng ta.

Không cần Hạ Hầu Diễm khai nữa, nhưng cũng không thể cứ thế bỏ qua cho nàng ta.

Ta hiện có việc cần ngươi phối hợp, như thế này…”Nàng thấp giọng nói ra kế hoạch trong lòng

Đồng Vạn Kim trợn tròn hai mắt, kế hoạch của nàng đúng là kinh hãi thế tục nhưng nếu thực sự chủ mưu sau màn là Cao Quân Thận, vậy thì kế hoạch của nàng tuy mạo hiểm nhưng cũng có thể thành công

“A Lê, dù sao hiện cũng không còn cách nào khác, chúng ta ngồi chờ chết chi bằng cứ dựa theo ý ngươi mà thử một lần đi” Đồng Vạn Kim dù nghĩ như thế vẫn tỏ vẻ làm cao

Ban đêm, Trầm Thanh Lê vẫn luôn canh giữ bên giường Lục Hoài Khởi.

Cung nhân canh giữ bên điện nhịn không được mà ngáp dài, một trận gió thổi qua làm kinh động đám chim đang ngủ trên cây hợp hoan, nháo nhác bay tán loạn.

Đúng lúc này trong điện cũng vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất, cung nhân sợ trong điện xảy ra chuyện, vội vàng chạy vào trong điện thì cửa điện lại đột ngột mở ra

Trầm Thanh Lê sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt hô to “mau, mau đi tìm ngự y đến, Cửu thiên tuế…ói ra máu đen”

Cung nhân bước chân lảo đảo một cái, nhưng rất nhanh đã có phản ứng, chạy tới phòng bên cạnh tẩm điện, các ngự y đang túc trực ở đây, tùy thời chờ Lục phu nhân sai phái

Các ngự y và cung nhân rất nhanh đã xuất hiện trong điện, nhìn thấy tình cảnh trong điện, không khỏi giật mình kinh hãi.

Lục Hoài Khởi không ngừng nôn ra máu đen, Lục phu nhân đang dùng khăn lau cho hắn nhưng máu chảy ra quá nhiều, không lâu sau đã nhuộm hồng đen cái khăn kia, khiến người ta nhìn mà kinh hãi

“Các ngự y, còn đứng đó làm gì? Mau đến xem Cửu thiên tuế rốt cuộc thế nào?” Trầm Thanh Lê gấ đến độ nước mắt vòng quanh

Các thái y rốt cuộc cũng có phản úng, vội vã xách hòm thuốc tiến lên, bắt mạch cho Lục Hoài Khởi, kiểm tra máu đen hắn nôn ra…bận rộn thành một đoàn

“Cửu thiên tuế rốt cuộc thế nào?” Trầm Thanh Lê lo lắng hỏi

Các thái y đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt quỳ xuống, dập đầu với Trầm Thanh Lê “khởi bẩm Lục phu nhân, Cửu thiê tuế e là..không xong”

“Sao có thể? Không phải các ngươi nói Cửu thiên tuế không trúng độc mà là trúng tà thuật sao? Khí thế hắn giết người vào ban ngày, các ngươi không thấy sao? Sao có thể chỉ trong một ngày mà thân thể hắn đã không thể chịu nổi?” Trầm Thanh Lê trầm mặt chất vấn “ta thấy các ngươi không tận tâm chiếu cố Cửu thiên tuế thì có, nếu không sao Hoàng thượng có thể cứu tỉnh mà Cửu thiên tuế thì không?”

Các thái y cảm thấy trên đầu như có tảng đá nặng ngàn cân, khiến bọn họ gần như không thở nổi, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Cửu thiên tuế là người không dễ đối phó, nữ nhân của hắn cũng vậy.

Trong lúc ngự y chưa biết nên trả lời Trầm Thanh Lê thế nào, Lục Hoài Khởi ở trên giường lại không khống chế mà cả người run lên, phun ra một ngụm máu đen.

Trầm Thanh Lê vội lấy khăn lau cho hắn, mà tay hắn đang đặt trên đầu giường lại rũ xuống, toàn thân bất động

Các ngự y vội tiến lên, có người cẩn thận dò hơi thở của hắn, còn người bắt mạch cho hắn.

Nhưng hoàn toàn không có động tĩnh, hắn không có hơi thở, mạch cũng không nhảy lên, giống như là đã chết

“Lục phu nhân, Cửu thiên tuế…đi” Ngự y đang thăm dò hơi thở của Lục Hoài Khởi nghẹn ngào nói, các thái y khác cũng đồng loạt quỳ xuống

Đang là ngày hè nhưng không khí trong điện lại đông cứng, lạnh thấu xương

‘Hoài Khởi” Trầm Thanh Lê thê lương gào lên

Ngoài cửa, Đồng Vạn Kim nghe được thanh âm của mình, như hiểu ra, sắc mặt tái hẳn.

Nháy mắt, hắn như mãnh thú sổ chuồng, chạy như điên vào tẩm điện

Trong đêm, tin tức cũng truyền đi khắp nơi, Cửu thiên tuế Lục Hoài Khởi chưởng khống cả Tây Lương đã qua đời.

Hắn không còn, chỗ dựa tin cậy nhất Tây Lương đã bị đổ, nhiều cửa hàng tự động đóng cửa không kinh doanh, nông dân cũng quên cả cày cấy.

Mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời Tây Lương

Có người buồn thì có người vui, các tôn thất hoàng tộc luôn bất mãn với Lục Hoài Khởi, nghe được tin này đều hân hoan.

Hạ Hầu Diễm ở trong lao chịu mọi tra tấn, nghe các ngục tốt bàn luận, cũng ngẩn cả người.

Nàng thiết kế Lục Hoài Khởi, nhưng nam nhân cơ trí vĩ đại như hắn sao có thể dễ dàng đánh bại như vậy? Nàng không tin nhưng nếu là già, thì sao mấy ngày qua Trầm Thanh Lê và Đồng Vạn Kim không tiếp tục tra khảo nàng? Bọn họ không phải muốn moi tin từ nàng sao? Nghĩ tới Trầm Thanh Lê, trong lòng nàng lại thấy vui sướng khi người gặp họa.

Không có Lục Hoài Khởi, nữ nhân kia sẽ không có ngày lành, nói chừng một thời gian nữa, nàng ta sẽ còn thê thảm hơn cả nàng, chủ tử của nàng sẽ không tha cho nàng ta

“Tội phụ Hạ Hầu Diễm” Một ngục tốt không kiên nhẫn cắt đứt suy nghĩ của nàng

Hạ Hầu Diễm ngẩng đầu, nhìn thấy bố Vũ lâm vệ cao lớn đứng ngay cửa, trong lòng liền dâng lên dự cảm bất hảo

Bốn Vũ lâm vệ đi vào thiết lao, kéo Hạ Hầu Diễm ra khỏi nhà giam.

Ánh mặt trời chói chang làm Hạ Hầu Diễm phải nheo mắt, nàng liếm đôi môi khô khốc, hỏi “các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Vũ lâm vệ không lên tiếng mà dùng hành động thực tế để trả lời nàng, lôi kéo nàng lên cửa thành, trói gô như cái bánh chưng.

Dân chúng qua lại đều nhìn thấy nàng bị treo trên cửa thành, một hoàng hậu lại trở thành tù nhân, đây là sự nhục nhã tàn khốc nhất đối với Hạ Hầu Diễm.

Mà dân chúng nghe nói cái chết của Cửu thiên tuế có liên quan tới nàng, nhiều người liền mặc kệ giựa Lục Hoài Khởi và nàng có chuyện gì, bọn họ chỉ biết không có Lục Hoài Khởi, Tây Lương có khả năng sẽ lụn bại, cho nên bọn họ liền giận chó đánh mèo lên người nàng, không ngừng ném đồ vật vào nàng để phát tiết bất mãn

Cao Quân Thận cải trang đứng trong đám người, nhìn Hạ Hầu Diễm bị treo giữa không trung, khóe môi cong lên.

Hạ Hầu Diễm chỉ là một quân cờ, hắn sẽ không để ý tới sống chết của nàng.

Hiện hắn chỉ quan tâm là Lục Hoài Khởi có chết thật hay không thôi, hắn vốn đa nghi nên sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Hắn cũng đã hỏi Vu sư kia, Vu sư nói người trúng tà thuật, nguy cơ chết bất đắc kỳ tử rất cao.

“Chủ tử, nô tài đã thăm dò được, ngày mai Lục phủ sẽ phát tang, Lục Hoài Khởi không phải là giả chết” Thuộc hạ của Cao Quân Thận nhỏ giọng bẩm báo bên tai hắn

Một khi chứng thực được Lục Hoài Khởi thực sự đã chết, toàn bộ Tây Lương sẽ trở thành sở hữu của Bắc Tề bọn họ, mối thù đô thành Bắc Tề bị vây hãm năm xưa cũng hồi báo

Cao Quân Thận ánh mắt âm u thâm trầm, nhấc chân rời đi.

Hắn có cảm giác mình cách thành công không xa, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể bước qua cánh cửa thắng lợi

Ngày phát tang, sáng sớm bá quan văn võ đã tề tựu đông đủ ở Lục phủ.

Trầm Thanh Lê mình mặc áo tang, vẻ mặt bi thương thống khổ.

Thừa Hi còn nhỏ, dù không biết nỗi khổ của sinh ly tử biệt nhưng nhìn bộ dáng sống không bằng chết của mẫu thân, nàng cũng mơ hồ đoán được không phải là việc tốt.

Nàng ôm cổ Chu thị, ngẩng đầu hỏi “ngoại tổ mẫu, có phải phụ thân sau này sẽ không trở về nữa không?” A Chí nói phụ thân sau này sẽ nằm yên ở đó, không vui đùa với nàng nữa

Chu thị thương tâm lau nước mắt, chỉ nói “Hi nhi, sau này phải nghe lời mẫu thân ngươi.

Nàng chính là chỗ dựa của chúng ta”

Trước kia Chu thị nói phụ thân là chỗ dựa của cả nhà, giờ lại nói mẫu thân là người bọn họ dựa vào, Thừa Hi tinh tế suy nghĩ một lúc, liền hiểu được cha nàng sau này thực sự sẽ nằm mãi trong cái rương chật chột kia.

Nghĩ tới đây, nước mắt nàng rơi như mưa, tránh khỏi lòng Chu thị, nhào vào trong ngực Trầm Thanh Lê, lớn tiếng kêu khóc

Trầm Thanh Lê ôm chặt thân mình mềm mại của nữ nhi, ánh mắt nhìn chằm chằm quan tài, nước mắt tuôn rơi.

Nhiều năm qua, Lục Hoài Khởi luôn vì bọn họ mà chống lên một mảnh trời, để bọn họ có thể sống thoải mái.

Nhưng hắn dù vĩ đại thế nào thì cũng là con người, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, cũng có ngày ngã xuống.

Nàng là thê tử của hắn, lại vô năng, không thể giết hung thủ hại hắn, trả thù cho hắn

Đồng Vạn Kim phụ trách tiếp đãi khách đến phúng viếng, thần tình cũng vô cùng thống khổ.

Tiếng nhạc tang vang vọng khắp Lục phủ, mà ở ngã tư đường cũng chật ních bá tánh đến đưa tiễn Lục Hoài Khởi một đoạn đường cuối

Tang lễ của Lục Hoài Khởi như bao phủ không khí bi thương lên cả bầu trời Tây Lương, Trầm Thanh Lê ôm chặt quan tài của Lục Hoài Khởi, không cho hạ táng, mặc kệ Chu thị và Đồng Vạn Kim không ngừng can ngăn, nàng vẫn không buông

Trời dần tối, Chu thị ôm Thừa Hi đi, A Chí liền bung dù che mưa cho nàng

Thừa Hi mỉm cười nói với hắn ‘A Chí ca ca, phụ thân Hi nhi sau này không thể chơi đùa với Hi nhi nữa.

Hi nhi rất sợ” Trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ khổ sở

Lục Hoài Khởi đối với nàng vinh dự cũng là cảm giác an toàn, nói khó nghe một chút thì hắn còn sống một ngày, nàng sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Tây Lương, mọi người e ngại thân phận của nàng, đều sẽ tôn kính chiếu cố nàng.

Lúc này nàng mơ hồ nhận thấy sau này cuộc sống của nàng sẽ không như trước nữa, nàng không thể lại tùy hứng, nàng phải nhu thuận, phải là cánh tay đắc lực của mẫu thân.

Trong một đêm, nàng bắt buộc phải lớn lên.

Nàng mới năm tuổi, những trách nhiệm này đối với nàng quá nặng, cho nên nàng thấy sợ hãi, kinh hoảng…Nàng muốn nhận được sự cổ vũ từ người nàng tín nhiệm

A Chí nhìn nàng, hàng mi rũ xuống, che giấu tâm tình của hắn.

Hồi lâu hắn mới nói “Hi nhi, chuyện hôm nay chỉ là chút khó khăn trong đời ngươi, sau này có thể còn có chuyện thống khổ hơn chờ người.

Ngươi là nữ nhi của Lục cửu thiên tuế, ngươi nhất định phải thừa nhận nhiều hơn người khác”

Lời này làm cho Thừa Hi càng cảm thấy khó chịu hơn

A Nhiễm nắm chặt cây dù trong tay, hắn vốn đứng cách Thừa Hi và A Chí không xa, nên nghe được những gì bọn họ nói, mày không tự chủ mà cau lại.

Cũng không biết lấy ở đâu ra dũng khí, hắn bung dù, đi đến cạnh Thừa Hi “Hi nhi, không cần sợ, có ta ở đây.

Ta đã đáp ứng Cửu thiên tuế, sau này bất kể thế nào, mệnh của ta cũng thuộc về phủ Cửu thiên tuế” Mưa bụi làm toàn thân hắn ướt đẫm, nước mưa rơi trên mặt hắn, đôi môi run run, không biết do lạnh hay là khẩn trương

Thừa Hi mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, hắn luôn bày ra bản mặt thối, còn giành sự chú ý của mẫu thân lại đột nhiên nói những lời cảm động như vậy, làm lòng nàng mềm nhũn, về sau không thể tiếp tục chán ghét hắn được nữa.

Khốn kiếp

A Nhiễm bị Thừa Hi nhìn như vậy, trong lòng càng thêm khẩn trương.

Hắn cắm môi, cứng rắn nhét dù giấy vào tay Thừa Hi, lại sợ nàng cự tuyệt liền lập tức xoay người chạy đến bên cạnh quản gia, chủ động muốn giúp quản gia xử lý việc hậu sự

Thừa Hi rũ mắt nhìn cây dù trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn cây dù trên đầu mình, một người che dù cho nàng khi trời mưa, một người lại đưa cây dù cho nàng.

Nếu là trước kia, nàng sẽ thích A Chí bung dù cho mình hơn, sẽ chán ghét A Nhiễm chỉ biết đưa dù cho nàng nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy A Nhiễm dường như đáng yêu hơn

A Chí cầm dù, sống lưng thẳng tắp.

Hắn mơ hồ cảm giác được ánh mắt Thừa Hi nhìn A Nhiễm không còn lạnh lùng như trước

Mưa rơi ngày càng nặng hạt, rốt cuộc phải có người đánh Trầm Thanh Lê ngất xỉu mới có thể kéo nàng rời khỏi quan tài của Lục Hoài Khởi

Đến chạng vạng, lễ tang của Lục Hoài Khởi mới kết thúc, mà mưa vẫn rơi suốt đêm không ngừng

Cao Quân Thận cũng một đêm không ngủ, hắn tay trái cầm cờ trắng, tay phải cầm cờ đen, tự mình chơi cờ, thế nhưng tâm tình của hắn lại không chút bìn ổn, hồi lâu liền tức giận hất đổ cả bàn cờ.

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa phòng, thân mình hắn liền căng chặt lại, nhướng mày nhìn về phía cửa phòng

Thuộc hạ của hắn đẩy cửa đi vào, hưng phấn nói “chủ tử, người của chúng ta đã lén đào mộ Lục Hoài Khởi, đúng là hắn rồi”

Cao Quân Thận hai mắt sáng lên “xác định? Không phải là chiêu di hoa tiếp mộc chứ?Không phải là ai đó giả trang Lục Hoài Khởi chứ?”

Thuộc hạ của hắn tươi cười đáp “chủ tử, ngài yên tâm.

Không phải giả, đúng là Lục Hoài Khởi.

Chúng ta vốn hận không thể băm thây hắn thành vạn đoạn nhưng lại không dám kinh động đến Vũ lâm quân trông coi mộ phần cho hắn, đành phải trước tiên rời đi”

Nghe vậy, Cao Quân Thận nhịn không được mừng rỡ như điên, tuy vậy lại không dám tin là sự thật, Lục Hoài Khởi lần này chết thật mà không phải giả chết sao?

Cao Quân Thận gõ gõ ngón tay lên bàn cờ, suy nghĩ một lát, nói “chúng ta vẫn cứ nhìn xem đã” Hắn thực sự đã bị đại nhi tử của mình ép buộc đến sợ, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng

Mấy ngày kế tiếp, Đồng Vạn Kim đi tìm Cổ Chân, đưa hắn vào cung giải độc cho Hoàng đế.

Thân thể của hoàng đế cũng dần chuyển biến tốt hơn, bách quan cũng dâng tấu, hi vọng hắn có thể lần nữa đứng ra chủ trì đại cục.

Hoàng đế lại lấy cớ thân thể không tốt, giao quyền lực cho vài quyền thần.

Thế cục triều chính cũng vì thế mà thay đổi, không có Lục Hoài Khởi, các quyền thần bắt đầu làm theo ý mình.

Qua nửa tháng, có người gan lớn bắt đầu lên tiếng buộc tội Lục Hoài Khởi, còn nói dù Lục Hoài Khởi không còn nhưng thê nữ của hắn có thể gánh tội thay hắn, đáng bị trị tội, sung quân biên cương.

Thái độ như vậy thật đúng cho câu người đi trà lạnh.

Hoàng đế lại cực kỳ tức giận, mắng viên quan kia một trận rồi cách chức, biếm làm thứ dân.

Thái độ của hắn như vậy rõ ràng là muốn bảo hộ Trầm Thanh Lê, bách quan cũng không dám tìm mẹ con nàng gây chuyện

Thời gian này, Lục phủ đóng cửa, từ chối tiếp khách.

Hình ảnh của mẹ con Trầm Thanh Lê cũng dần nhạt nhòa trong trí nhớ của mọi người.

Về phần Đồng Vạn Kim, nghe nói là sợ thấy cảnh thương tình nên đã rời khỏi Lương kinh, đi đến nơi khác làm ăn

Hai tháng sau, Cao Quân Thận nhận được tin từ Bắc Tề, thúc giúc hắn nhanh chóng trở về

Thuộc hạ của hắn cũng khuyên nhủ “chủ tử, chúng ta đợi lâu như vậy, từ mọi phương diện tin tức cho thấy, Lục Hoài Khởi thật đã chết rồi” Mấy quyền thần Tây Lương đều không ai phục ai, bắt đầu nội đấu, chính sách ngày xưa của Lục Hoài Khởi cũng bị phế bỏ hoặc sửa đổi, thống soái quân binh Tây Lương cũng thay đổi, đều không phải là người của Lục Hoài Khởi, cũng không có năng lực cầm quân.

Nói tóm lại, thế cục Tây Lương đang cực kỳ hỏng bét.

Lúc này, bọn họ còn không động thủ, bỏ qua cơ hội tốt, e là sau này không còn cơ hội nào như vậy nữa

“Truyền lệnh của Cô, nhanh chóng triệu tập binh mã đồn trú nơi biên cảnh, chờ lệnh của Cô, tiến đánh Tây Lương”

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, bách tính Tây Lương lại cảm thấy cuộc sống của họ không còn an tĩnh tường hòa như trước, đầu đường cuối ngõ đều là binh lính tuần tra, nạn dân trà trộn vào thành ngày càng nhiều, an ninh trật tự trong thành cũng không được tốt.

Tất cả đều cho thấy thế cục Lương kinh ngày càng không ổn định.

Ánh mắt mọi người cũng không tự chủ mà nhìn chằm chằm Lục phủ trong hai tháng qua luôn đóng cửa, không tiếp xúc với bên ngoài.

Vinh hoa hay tàn lụi của tòa phủ đệ này cũng chính là sự phồn hoa hay bại tàn của quốc gia

Trong phủ, Trầm Thanh Lê tay cầm cuốn sách, nhìn Thừa Hi đang ngồi đối diện, đọc không sai một chữ.

Nàng nhu thuận, thông minh như vậy, trước kia chưa từng thấy.

Trầm Thanh Lê vô cùng cao hứng, lại cảm thấy những chuyện thời gian qua nàng làm có chút tàn khốc với một hài tử như Thừa Hi, nếu sau này Thừa Hi biết được chân tướng sự thật, liệu nàng có trách nàng người làm mẹ này đã lừa nàng hay không

Lúc này đến phiên A Nhiễm trả bài, hắn đọc không lưu loát như Thừa Hi.

Trầm Thanh Lê không khỏi nhăn mày, nàng có hảo cảm với hắn, cũng quyết định tài bồi hắn thật tốt nhưng thời gian qua, nàng cảm thấy hắn dường như không tập trung trong việc đọc sách.

Quản gia lại nói cho nàng biết, hai tháng qua, A Nhiễm luôn đi theo hắn xử lý việc vặt trong phủ, hài tử nho nhỏ này đang dùng khả năng và cách của hắn để báo đáp ơn thu lưu của Lục phủ

Thừa Hi thấy Trầm Thanh Lê cau mày, tưởng rằng nàng bất mãn A Nhiễm, vội ôm lấy cánh tay nàng, giải thích ‘mẫu thân, A Nhiễm ca ca thật ra cũng rất cố gắng, có điều trước khi hắn vào phủ chưa từng đi học, hiện hắn được như thế cũng đã rất tốt rối”

Thừa Hi không ghét A Nhiễm, còn chủ động nói tốt thay hắn? Mặt trời mọc hướng tây sao? Trầm Thanh Lê mỉm cười, khẽ nhéo cái mũi của nàng, nhìn thấy A Nhiễm đang cúi thấp đầu, dáng vẻ như đã làm sai chuyện.

Nàng bất đắc dĩ nói ‘được rồi, mẫu thân cũng chưa nói A Nhiễm không tốt.

Có điều Lưu tiên sinh cũng không dễ nói chuyện, nếu hắn không làm xong bài tập tiên sinh giao cho, ta cũng không có cách nào”

Thừa Hi hai mắt sáng lên, vỗ ngực cam đoan ‘mẫu thân yên tâm đi, A Nhiễm ca ca cứ giao cho ta, ta sẽ giúp hắn học” Nói xong còn đi đến cạnh A Nhiễm, chủ động nắm tay hắn rời đi

Nhiễm Mặc cười nói “thời gian này tiểu thư như là thoát thai hoán cốt, nếu Cửu thiên tuế nhìn thấy thì tốt biết bao” Nói tới đây, nàng biết mình lỡ lời, vội ngậm miệng lại

Trầm Thanh Lê trầm mặc, nàng mỗi đêm đều nằm mơ thấy hắn.

Không biết đến khi nào cả nhà bọn họ mới được đoàn viên

Nàng sờ cái bụng hơi hở ra, nói “Nhiễm Mặc, ngươi đến chuồng bồ câu xem hôm nay Đồng tổng quản có truyền tin hay không?”

Nhiễm Mặc biết nàng mỗi ngày đều chờ tin của Đồng Vạn Kim, vì vậy vội vàng rời đi.

Đúng lúc này rèm cửa bị xốc lên, một thân ảnh đột nhiên xộc vào, đụng trúng nàng.

Nhiễm Mặc đang định răn dạy, lại nhận ra người đến là Trương Lực

Trương Lực vừa lau mồ hôi vừa bẩm báo với Trầm Thanh Lê “phu nhân, không xong rồi.

Biên quan đưa tin khẩn cấp tám trăm dặm, Bắc Tề đã xuống tay với Nam Đàn, Nam Đàn không thể chống lại Bắc Tề, sứ thần cầu viện lúc này hẳn đang trên đường đến Tây Lương”

Tây Lương đang loạn thành một đoàn, Bắc Tề lại gây chiến, điều này càng chứng minh suy đoán trước đây của Trầm Thanh Lê không sao.

Lục Hoài Khởi gặp chuyện không may nhất định có liên quan tới Cao Quân Thận

“Đông Hán gần đây không tra được tin tức gì sao?” Đông Hán là lợi khí của Lục Hoài Khởi, chuyên bí mật giám thị quan viên trong triều.

Sau khi Lục Hoài Khởi thất thế, bách quan đều dâng sớ thỉnh cầu giải tán Đông Hán, Hoàng đế không đồng ý nhưng bề ngoài cũng ra sức chèn ép Đông Hán

“Phu nhân, ngươi xem…” Trương Lực lấy trong tay áo ra một chồng văn thư, Nhiễm Mặc tiến lên nhận lấy, đưa cho Trầm Thanh Lê

Trầm Thanh Lê nhận lấy, vừa xem, mày nhíu chặt, phân phó “Trương Lực, ngươi đi an bài, đêm nay ta sẽ tiến cung gặp hoàng thượng”

Đêm đến, Trầm Thanh Lê cải trang tiến cung gặp Hoàng đế, đem những văn thư nhận được đưa cho hắn

Hoàng đế xem xong, ho khan không ngừng, sắc mặt đỏ ửng không bình thường, phất tay nói ‘buồn cười, đám đại thần này, bọn họ phân ưu với trẫm như vậy sao?”

Thì ra phong vân trong triều thời gian qua đã thay đổi, không có Lục Hoài Khởi tọa trấn, các quyền thần bắt đầu phát triển thế lực của mình, thậm chí còn duỗi tay đến tận biên quan, mượn sức các tướng lĩnh.

Ai nấy đều biết, muốn đánh thắng kẻ địch, binh lính phải đoàn kết một lòng nhưng các quyền thần lại chia bé kéo phái, làm cho binh lực cũng phân tán, như vậy còn chưa đánh, nội bộ đã loạn thành một đoàn, như vậy còn có thể đánh trận thắng sao?

Hoàng đế vừa nghĩ tới Bắc Tề vẫn luôn nhìn chằm chằm Tây Lương như hổ rình mồi, trái tim liền như đặt trên lò lửa.

Hắn từng ngây thơ cho rằng chỉ cần trừ khử Lục Hoài Khởi, hắn liền có thể chưởng khống triều đình trong tay, giang sơn Tây Lương vẫn thuộc về Mộ thị hắn.

Hiện tại xem ra, hắn đã quá ngây thơ

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Cao Quân Thận dốc lòng bày ra thế trận lớn như vậy, sẽ không dễ dàng buông tay” Hoàng đế mệt mỏi nhìn khuôn mặt trấn định của Trầm Thanh Lê.

Hắn vốn không có thực quyền, chỉ có thể dựa vào nàng.

Nữ nhân này thực sự là quý nhân của hắn, nếu không có nàng, sinh mạng của hắn đã không thể kéo dài đến hôm nay

Khi tiến cung, Trầm Thanh Lê đã nghĩ xong hết thảy “Hoàng thượng, nội gián của chúng ta ở Bắc Tề truyền tin nói Cao Quân Thận tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh, ta nghĩ nếu hắn không lộ diện ở Bắc Tề vậy là còn ẩn nấp ở Tây Lương.

Gần đây Lương kinh khá lộn xộn, đại quân Bắc Tề lại như hổ rình mồi, có thể giải quyết được cục diện này, cách tốt nhất chính là bắt được Cao Quân Thận.

Ta đang nghĩ nên làm cách nào để dẫn dụ hắn xuất hiện”

Cao Quân Thận là người phi thường giảo hoạt, âm hiểm, lão hồ ly này lại chịu thiệt vài lần, chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ mặt, ngược lại sẽ trốn trong bóng tối hưởng thụ cảm giác chơi đùa bọn họ.

Biện pháp dẫn dụ hắn chỉ có thể là trước hết lừa gạt hắn, làm cho hắn mơ mộng rằng hết thảy đều trong sự khống chết của hắn.

Mà hiện cục diện Tây Lương rối ren cũng đủ để hắn bành trướng dã tâm của mình, lưới đã quăng ra, cũng đã đến lúc nàng thả thêm miếng mồi thứ hai.

“Ngươi muốn…”Nhìn nàng thẳng lưng đứng đó, không bối rối, vẻ mặt lạnh nhạt, Hoàng đế lại thấy trong lòng ấm áp, đột nhiên nghĩ rằng, chỉ cần có nàng, mọi mưa gió đều sẽ qua

Trầm Thanh Lê thản nhiên nói “Bệ hạ, chuyện tiếp theo ta là có thể sẽ có chút nguy hiểm, tuy nhiên chuyện này cũng chỉ có thể do ta làm” Cao Quân Thận tự cho là đã hạ được Lục Hoài Khởi, hiện tại ngoài việc hủy diệt Tây Lương, mục tiêu của hắn còn có nàng.

Hoàng đế muốn khuyên nàng nhưng nhìn dáng vẻ quyết chí của nàng, hắn biết có nói cũng không có tác dụng gì

Vài ngày sau, Trầm Thanh Lê dâng tấu cho Hoàng đế, hi vọng có thể đưa người nhà rời khỏi Lương kinh.

Hoàng đế ở trước mặt bách quan giả vờ châm chước nhiều lần, rốt cuộc dưới sự khuyên nhủ của bách quan mới đồng ý với đề nghị của nàng

Thánh chỉ vừa hạ, người Lục phủ liền nhanh chóng thu thập hành lý.

Ba ngày sau, trời vừa hửng sáng, mấy chiếc xe ngựa được hộ vệ vây quanh, rời khỏi Lục phủ.

Trước khi đi, Trầm Thanh Lên còn xuống xe, sai người tháo bảng hiệu Lục phủ mang theo

Xe ngựa một đường thẳng tiến, rốt cuộc cũng rời khỏi Lương kinh

Trong xe, Thừa Hi ôm chặt cánh tay của Trầm Thanh Lê, hỏi “mẫu thân, trong Lương kinh có hồi ức về phụ thân, nếu chúng ta đi nơi khác, chỗ đó không có hắn.

Ta nhớ hắn”

Trầm Thanh Lê sủng nịch sờ đầu nàng ‘không sao, hồi ức tốt đẹp có thể lại tạo ra.

Chúng ta về sau sẽ tốt hơn thôi”

Thừa Hi không hiểu ẩn ý của nàng nhưng sợ nàng lo lắng, vẫn gật đầu

Đoàn người cuối cùng dừng lại ở Thương Châu cách xa Lương kinh ngàn dặm.

Vì lúc trước đã phái ngườu đi trước chuẩn bị, nên vừa tới nơi, bọn họ đã có trạch viện để ở.

Cũng che giấ thân phận, chỉ như là một nhà dân chúng bình thường

Đám người Cao Quân Thận vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của Trầm Thanh Lê, giám thị thêm một thời gian nữa, rốt cuộc cũng quyết định động thủ.

Truyện Chữ Hay