Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Lục Hoài Khởi đưa lò sưởi tay cho Trầm Thanh Lê, thấy nàng rũ mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, khác với tâm tình vui vẻ trước đó, có lẽ vì vừa rồi bị hai người kia làm hỏng tâm trạng
Trầm Thanh Lê tâm trạng rối bời, trước mắt chốc lát là khuôn mặt tươi cười của tiểu hoàng đế, một hồi lại là cảnh tượng nàng ở trong ngục bị Tào Thu Vạn và Trầm Thanh Kiểu hành hạ.
Nàng đưa tay xoa xoa thái dương thì một bàn tay đã giành trước, xoa nắn giúp nàng
Lục Hoài Khởi chăm chú nhìn nàng, thở dài nói ‘A Lê, nhíu mày không phải là thói quen tốt, có tâm sự gì, cứ nói ra để ta chia sẽ cùng ngươi”
Trầm Thanh Lê cảm thấy ấm áp, trong khoản thời gian hắn rời đi, nàng không thể ngủ ngon, luôn nghĩ về hắn lại chỉ có thể thấy hắn trong giấc mộng.
Bây giờ người đang ở trước mặt nàng, mọi buồn phiền đều tan biến, chỉ thấy an ổn và thỏa mãn “chỉ là chút chuyện quá khứ, là những đoạn ký ức ngắt quãng khi ta mất trí nhớ, không có gì quan trọng, ngươi đừng lo lắng”
“Lo lắng cho thê tử là trách nhiệm của vi phu” Lục Hoài Khởi buộc chặt áo choàng cho nàng, nghĩ đến nàng nhắc tới chuyện mất trí nhớ, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn.
Hắn vẫn do dự không biết có nên nói với nàng mọi chuyện, những hồi ức đó có bọn họ quen biết rồi yêu nhau nhưng cũng có những đau khổ mà nàng phải chịu đựng, hắn không muốn nàng nhớ lại những nỗi đau đó nhưng trí nhớ không đầy đủ đối với nàng là không công bằng.
Hắn tuy là phu quân nàng nhưng không có quyền quyết định ký ức của nàng
“A Lê, ngươi nhớ lại vài chuyện trước kia sao?”
Trầm Thanh Lê thấy hắn thần sắc nghiêm túc, dường như rất để ý tới việc nàng khôi phục ký ức, cũng vội nói “không có, chỉ là một ít hình ảnh vụn vặt.
Lúc nãy ở trong chùa, nhìn thấy vị tiểu hòa thượng kia, trước mắt ta lại hiện lên hình ảnh tiểu hoàng đế tươi cười với ta.
Việc này làm ta hết sức kinh ngạc, vì ta biết hắn rất chán ghét ta”
Lục Hoài Khởi nghĩ tới trước kia nàng và tiểu hoàng đế là tỷ đệ, tình cảm rất tốt nhưng về sau xảy ra nhiều chuyện, tiểu hoàng đế tâm tình đại biến, còn nàng chuyển thế trọng sinh, quan hệ giữa hai người cũng biến thành cừu địch, thật sự châm chọc và tàn nhẫn.
Là phu quân của nàng, hắn không muốn để nàng đối diện với cảnh tượng huyết nhục tương tàn như vậy.
Nhưng thấy nàng vì chuyện này mà xuất thần, hắn thở dài một hơi, để nàng dựa vào vai hắn “A Lê, ngươi muốn biết chuyện trước khi mất trí nhớ sao?”
Nghe ngữ khí trịnh trọng của hắn, tâm của Trầm Thanh Lê đột nhiên nhảy lên, nàng nghĩ tới thái độ của Trầm Thanh Kiểu và tiểu hoàng đế đối với mình, trong lòng đã có suy đoán nhưng suy đoán này lại khiến nàng bất an, giờ nghe hắn hỏi vậy, nàng càng hoảng hốt, vội đáp “không, giờ đây bên cạnh ta có ngươi và mẫu thân, ta đã cảm thấy mỹ mãn, chuyện trước kia nếu đã quên thì cứ để qua luôn đi, ta chỉ muốn quý trọng hiện tại và cuộc sống sau này”
Lục Hoài Khởi nhìn hàng mi nàng khẽ run run, biết nàng bất an, trong lòng càng thêm yêu thương, không nói thêm, ôm nàng càng chặc hơn “tốt.
A Lê, chỉ cần ngươi nói, hết thảy ta đều theo ngươi”
Còn một đoạn nữa xuống núi, Trầm Thanh Lê dựa vào lòng Lục Hoài Khởi đang muốn chợp mắt, một mũi tên nhọn từ trong rừng xuyên ra, bắn thẳng vào vách xe ngựa.
Nàng lập tức bừng tỉnh, Lục Hoài Khởi thì ánh mắt lóe lên tàn khốc, đây rõ ràng là có người ám sát, xem ra hắn vừa trở lại Tây Lương đã có người tâm hoài bất quỹ nhịn không được mà bắt đầu ra tay
Trương Lực ở bên ngoài vội rút kiếm cản từng đợt ám tiễn không ngừng phóng tới.
Đột nhiên một đám hắc y nhân che mặt từ trong rừng phóng ra, làm hắn bất ngờ, xem ra đám người này thân thủ không tệ, nếu không đã bị bọn họ phát hiện ra.
Lục Hoài Khởi nghe động tĩnh bên ngoài, biết đám sát thủ này ẩn nấp chờ đợi bọn họ.
Đúng lúc này một mũi tên nhọn xuyên thẳng qua màn xe bắn vào trong, hắn vội chắn cho Trầm Thanh Lê, đưa tay bắt lấy mũi tên ném sang một bên “A Lê, ngươi ở trong này, ta ra ngoài xem”
Trầm Thanh Lê kéo tay hắn dặn dò “ngươi cẩn thận chút” Nàng biết bên ngoài có sát thủ phục kích, Lục Hoài Khởi tuy võ nghệ siêu quần nhưng nàng vẫn lo lắng cho hắn
Lục Hoài Khởi gật đầu, kéo huyền thiết che chắn hai bên cửa sổ lên.
Xe ngựa này là đặc chế, chuyên dùng để chống đỡ thích khách tấn công.
Ra xe ngựa liền thấy một đám sát thủ áo đen vây quanh xem ngựa, bọn họ vừa thấy hắn liền lập tức phóng ra ám khí.
Lạnh thấu xương, đây là cảm giác đầu tiên của đám sát thủ.
Bọn họ vô cùng ăn ý, lập tức tiến lên tấn công.
Lục Hoài Khởi híp mắt nhìn, xem ra là một đám lão luyện, cũng phải, để đối phó hắn không thể dùng sát thủ quá mức thấp kém giống như đám người hắn đã gặp trên đường đến biên quan.
Nghĩ tới đây, hắn liền nhớ tới đám sát thủ đến giúp đỡ nhóm sơn tặc kia, động tác bọn họ giống như đám người trước mặt này, được huấn luyện nghiêm chỉnh, sát khí lẫm liệt.
Hắn vẫn đứng yên trước xe ngựa, thần sắc trấn định, chỉ là trong mắt tràn ngập lãnh ý và sát khí
Đúng lúc này một đám hắc y nhân khác cũng từ trong rừng xông ra, tuy nhiên bọn họ vừa xuất hiện liền nhắm thẳng đám sát thủ mà đánh.
Đây là ám vệ của Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi lạnh mắt nhìn chiêu thức của đám sát thủ, quả thật rất quen thuộc, dù là kiếm trận hay chiêu thức thì đám sát thủ này đều giống như đám người đám ám sát hắn ở biên quan lần trước.
Đưa mắt nhìn một lát, hắn nhận ra thân ảnh quen thuộc, mà người nọ cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt không chút gợn sóng giống như không có linh hồn.
Người này chính là thủ lĩnh của đám sát thủ lần trước, cũng chính là Tuân Phong, thuộc hạ của Lạc Nam
Tuân Phong nghĩ tới Lạc Nam đã mệnh lệnh cho mình dù không giết được Lục Hoài Khởi cũng phải khiến y bị thương nặng hoặc có thể giết Trầm Thanh Lê là được.
Thế nhưng từ lúc gặp được Lục Hoài Khởi, hắn chưa từng hoàn thành nhiệm vụ, người này đã là chướng ngại trên còn đường thành công và kiếm tiền của hắn.
Lần này hắn không thể lại thất bại.
Hắn chuyển động cổ tay, kiếm phong tỏa ra từng đợt, thân hình nhanh lẹ như chim ưng, xuyên qua đám người, đâm thẳng về phía Lục Hoài Khởi
Nhìn thủ lĩnh sát thủ tấn công về phía mình, xem ra có người coi mình như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, không thể không trừ, Lục Hoài Khởi cười lạnh một tiếng, tay âm thầm vận chưởng, hôm ay hắn muốn tốc chiến tốc thắng cũng nhất định phải biết được thân phận thật của đối phương.
Người nọ luôn núp trong bóng tối đối phó hắn và A Lê, giống như độc xá luôn ẩn mình tùy thời hành động, mà bọn họ chính là con mồi bị nhìn chằm chằm, không cẩn thận sẽ bị cắn một cái.
Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng chán ghét, hắn nhất định phải cào người này ra
Chưởng phong ào ào mang theo uy áp phóng tới, Tuân Phong vội mở to mắt, nâng kiếm ngăn cản.
Lục Hoài Khởi học võ nhiều năm, nội công thâm hậu, còn Tuân Phong là sát thủ, từ nhỏ đã học công phu giết người, nội công đương nhiên thua xa Lục Hoài Khởi.
Cho nên rất nhanh Tuân Phong cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa, xem ra hôm nay hắn lại không thể hoàn thành nhiệm vụ, nếu đã vậy, hắn tiếp tục chống cự cũng chẳng có ý nghĩa.
Nghĩ vậy, hắn thu kiếm lại, để mặc chưởng phong đánh trúng khiến hắn thối lui vài bước, quỳ một chân trên đất, phun ra một ngụm máu.
Lục Hoài Khởi thấy thế, hơi cau mày, người này tại sao lại đột nhiên từ bỏ, tự nguyện trúng một chưởng của mình, chẳng lẽ là muốn tự tìm kết thúc?
Tuân Phong cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị trộn chung một chỗ, cả người vừa lạnh vừa nóng như chìm trong băng hỏa, có hàng ngàn vạn con kiến cắn xé trong thân thể, đau nhức này hắn làm sát thủ nhiều năm như vậy chưa từn chịu qua.
Hắn cố sức đưa mắt nhìn Lục Hoài Khởi, thầm nghĩ người này quả nhiên không bình thường, chẳng trách chủ tử nhiều lần muốn ám sát.