Gả Cho Cha Của Nam Chính

chương 90

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn thấy Dương Thư Thanh, đột nhiên trong lòng Khương Nịnh Bảo liền hiểu rõ.

Nàng quay lại nhìn thoáng qua Tạ Nhị phu nhân đang chật vật không gì bằng kia, sắc mặt Tạ Nhị phu nhân này rõ ràng cực kỳ tốt, dù sao cũng đã sống cuộc sống giàu sang phú quý qua vài chục năm rồi, nhưng lại có thể làm ra loại chuyện quỳ xuống trước mặt nhi tử ruột của mình để cầu xin như vậy, như vậy liền chứng minh phải điều kiện dụ hoặc phải vô cùng lớn mới có thể khiến Tạ Nhị phu nhân làm như vậy.

Khương Nịnh Bảo híp mắt lại.

Xem ra hẳn là do Dương Thư Thanh ở giở trò.

Nàng vẫn nghĩ rằng Dương Thư Thanh chỉ nhìn nhắm vào một mình nàng, không ngờ ngay cả nam nhân nàng ta từng thích nàng ta cũng có thể ra tay được, chuyện lần này, nếu nàng không chịu ra mặt hoặc bỏ đá xuống giếng, có lẽ Tạ Cảnh Dực sẽ thực sự té ngã.

Không hổ là nữ chủ tàn nhẫn độc ác.

Lại nói dù sao Tạ Cảnh Dực cũng là nam chủ, khí vận tất nhiên vô cùng lớn, còn khí vận của nữ chủ Dương Thư Thanh cũng hề không kém cạnh, có thể nói lực lượng tương đương, nhưng đến bây giờ khi hai người họ đối nghịch với nhau, Khương Nịnh Bảo chỉ có thể cảm thán vận mệnh đúng là luôn thay đổi.

"Đi thôi, hồi phủ!" Khương Nịnh Bảo thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tạ Cảnh Dực, cất giọng nhàn nhạt nói.

Tạ Cảnh Dực áp xuống kích động dưới đáy lòng mình, cung kính lên tiếng: "Dạ, mẫu thân." Sau đó liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Nhị phu nhân, cúi đầu nói một câu: "Người tự giải quyết cho tốt."

Sắc mặt Tạ Nhị phu nhân trong phút chốc liền cực kỳ khó coi, nếu bảo bà ta nói mấy câu ác độc, giáo dưỡng tốt đẹp nhiều năm qua khiến bà ta nói không nên lời, hơn nữa bà ta cũng không muốn bị chụp lên đầu mình cái mũ thiếu phụ thô bỉ, nhất là khi tất cả mọi người đều biết chuyện mẹ ruột Khương Nịnh Bảo đã từng cứu mạng của bà ta và Tạ Cảnh Dực.

n cứu mạng...... Tựa như một câu Kim Cô chú, luôn luôn nhắc nhở Tạ Nhị phu nhân, có thể giở trò tính kế sau lưng Khương Nịnh Bảo nhưng dưới ánh mắt nhìn ngó quan sát của mọi người, Tạ Nhị phu nhân luôn cảm thấy điểm tâm hư cũng như lo lắng không ngừng.

Vì thế bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy trưởng tử của mình xoay người lên ngựa cùng với Khương Nịnh Bảo lên xe ngựa nghênh ngang mà đi khỏi.

Còn nữ tử kiều mị kia cắn cắn môi, mặt lại như giấy trắng, lần này tính kế thất bại, cô mẫu lại da mặt mỏng như vậy, nàng ta đương nhiên cũng không muốn thanh danh của mình sẽ tệ hơn, do vậy chỉ có thể giả bộ điềm đạm đáng yêu sau đó nhắm mắt đuổi theo cô mẫu của mình.

Những bá tánh nãy giờ hóng chuyện lại chưa đã thèm

Quốc công phu nhân thật sự tốc chiến tốc thắng, dù cho Tạ Nhị phu nhân không phải là một người mẫu thân tốt, nhưng trong lòng bá tánh, Tạ Nhị phu nhân không hổ là phu nhân của nhà quan gia, hành vi cử chỉ của bà ta không hề có chút thô bỉ nào.

Chỉ là chuyện bà ta quỳ xuống vì muốn ép nhi tử ruột cưới cháu gái của mình có chút quá đáng, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi lạnh lòng thôi.

Dương Thư Thanh đang ngồi trên trà lâu tức giận đập nát ly trà của mình.

"Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"

Tạ Nhị phu nhân này thực sự khiến nàng ta quá thất vọng rồi, sau đó nghĩ lại trước đây bản thân mình nhiều lần âm thầm ủng hộ giúp đỡ Tạ Nhị phu nhân hãm hại tính kế Khương Nịnh Bảo, Dương Thư Thanh đột nhiên cảm thấy mình thật sự ngốc vô cùng, chẳng trách lại thất bại như vậy.

Tâm Thiến Dung và Thiến Bích run lên, gần đây tâm trạng tiểu thư thật sự vô cùng khó đoán, đặc biệt là Thiến Dung, sau khi biết được bí mật của tiểu thư, trong lòng nàng ta vô cùng sợ hãi mình sẽ bị tiểu thư giết người diệt khẩu.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn trở về Định Quốc Công phủ, Khương Nịnh Bảo bảo Triệu quản gia phái người báo lại chuyện này cho Định Quốc Công nghe, sau đó liền trực tiếp đến Vinh Hỉ đường, Tạ Cảnh Dực nhìn theo bóng dáng yểu điệu đã đi xa kia, sau đó xoay người hồi Cẩm Hoa viện.

Trong Vinh Hỉ đường, Tạ lão phu nhân đang chơi đùa với hai đứa bé, nhìn thấy Khương Nịnh Bảo nhanh vậy đã trở về, liền có chút kinh ngạc hỏi một câu: "Đã giải quyết xong rồi sao?"

"Một chút việc nhỏ, giải quyết cũng dễ ạ." Khương Nịnh Bảo gật gật đầu, bỏ lò sưởi đang ôm trong tay xuống, cùng Tạ lão phu nhân chơi đùa một chút với hai tiểu đậu đinh tinh lực tràn đầy kia, cũng nói một chút về mọi chuyện vừa rồi.

"Mặt mũi Tạ Nhị cũng thực lớn, nàng ta có thể không màng mặt mũi quỳ xuống trước mặt nhi tử ruột của mình, hẳn là đã có người cho nàng ta lợi ích lớn đến mức khiến nàng ta động tâm." Sau khi nghe xong mọi chuyện, Tạ lão phu nhân vừa lòng cười, sau đó thuận miệng nói một câu.

Câu nói kia của Nịnh Bảo thật sự quá hay.

Tuy Đại Việt coi trọng hiếu đạo, nhưng cũng không ủng hộ ngu hiếu, lấy hiếu trị quốc tất nhiên không phải như vậy, cho nên hành động lần này của Tạ Nhị phu nhân không chỉ khiến người khác lạnh lòng thất vọng mà còn khiến mọi người chán ghét.

A Hành từng có rất nhiều thủ hạ có xuất thân bần hàn nên bị người nhà ghét bỏ, chờ đến khi bọn họ liều chết lập chiến công ngẩng cao đầu, người nhà lại như đỉa nước chạy tới bám lấy, muốn lấy đạo hiếu hiếp bức, tiếp tục muốn hút máu bọn họ triệt để.

Tạ lão phu nhân đã từng thấy rất nhiều chuyện như vậy, nên đối với chuyện Tạ Nhị phu nhân quỳ xuống cử chỉ khiến bà càng thêm chán ghét.

Khương Nịnh Bảo cũng đồng ý phụ họa theo: "Con dâu cũng nghĩ như vậy, bất quá nếu bà ta làm cho mọi chuyện phiền phức hơn, phỏng chừng cũng không được thêm lợi ích gì, hơn nữa còn khiến Tạ Nhị lão gia chán ghét, không biết bà ta có hối hận hay không?"

Tạ lão phu nhân cười cười: "Hối hận cũng vô dụng thôi, dù sao chuyện đó cũng là tự mình gây ra." Tuy nhiên chuyện chung thân đại sự của cháu nuôi không thể trì hoãn thêm được nữa.

Khương Nịnh Bảo cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tạ lão phu nhân, nàng vui vẻ chơi đùa với hai đứa bé, chờ đến khi bọn chúng đói bụng, liền cho bọn chúng ăn uống no đủ rồi dỗ cho chúng ngủ.

Sau khi ăn cơm trưa ở Vinh Hỉ đường xong, Khương Nịnh Bảo mời trở về chủ viện, Xuân Hỉ liền bưng canh gà hầm tổ yến phòng bếp đã chưng xong lên, Khương Nịnh Bảo uống xong liền đi nghỉ ngơi.

......

Càn Nguyên đế trong cung sau khi nghe ám vệ báo lại mọi chuyện xong, khóe miệng liền hơi hơi nhếch lên, hay cho một câu mưu toan lấy luân thường nhằm lung lay căn cơ luật pháp, quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Lời nói của vị biểu tẩu này thực sự rất hợp với ý hắn.

Vì thế tâm tình Càn Nguyên đế liền vô cùng sung sướng, quyết định phải khen thưởng vị biểu tẩu này một phen cho thật tốt.

Sau khi Khương Nịnh Bảo ngủ một giấc dậy, mới biết chuyện Càn Nguyên đế phái người ban thưởng cho nàng một phần lễ vật vô cùng phong phú, Khương Nịnh Bảo hơi nhướng mày, sau đó liền vui vui vẻ vẻ nhận lấy phần thưởng của Càn Nguyên đế.

Một hành động này của Càn Nguyên đế đều rơi vào mắt quan viên kinh thành, mấy vị tâm tư thâm trầm lập tức có thể nghĩ đến mấy lời Khương Nịnh nói trước mặt toàn thể bá tánh, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, vị Định Quốc Công phu nhân này quả thật không đơn giản.

Nghĩ đến Định Quốc Công phu nhân, lập tức nghĩ đến vị đại ca tuấn mỹ phong lưu tài hoa hơn người kia của nàng, nghe nói hắn sẽ tham gia vào kỳ thi mùa xuân năm nay, nếu......

Nhà những đại thần có nhi nữ vừa độ tuổi này liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn động.

Vị này chính là đại ca ruột thịt duy nhất của Định Quốc Công phu nhân, mà nay Định Quốc Công phu nhân chỉ lần đầu tiên đã sinh hạ song nam, vì thế địa vị ở Định Quốc Công phủ cũng vô cùng vững vàng, hiện tại đã khác trước, trước đó vẫn luôn truyền ra tin tức vị Định Quốc Công phu nhân này không thể sinh nở thì tương lai Định Quốc Công phủ chắc chắn rơi vào tay Tạ đại thiếu gia.

Dù cho Khương Cẩn anh tuấn phong lưu, dung mạo xuất sắc, nhưng gia thế của hắn là khiếm khuyết lớn, cữu gia quả thật không tồi, nhưng dù có là cữu gia, vẫn không thể được ưu ái mà giao cho một chức quan trong triều, chỉ có một ít quan viên tứ phẩm, ngũ phẩm mới muốn gả đích nữ hoặc thứ nữ của mình cho hắn.

Nhưng khi đó Khương Cẩn vẫn luôn cự tuyệt người làm mai đến cửa, toàn tâm toàn ý cho kỳ thi vào mùa xuân năm sau.

Hiện tại lại không giống như vậy nữa, Khương Cẩn lại một lần nữa lọt vào mắt bọn họ.

Ngay cả Tạ Cảnh Dực sau này cũng phải dựa vào.

Định Quốc Công vừa trở về liền đi thẳng về chủ viện, Khương Nịnh Bảo đang xử lý công chuyện trong phủ, làm Định Quốc Công phu nhân, lúc nàng mang thai mọi chuyện trong phủ đều do Tạ lão phu nhân xử lý, về sau này sau khi nàng ở cữ xong, Hoàng ma ma liền quay về bên người lão phu nhân, lão phu nhân cũng trả lại quyền quản gia cho nàng, còn bà thì chuyên tâm ngậm kẹo đùa cháu.

Khương Nịnh Bảo vô cùng nghiêm túc chuyên chú nghiên cứu sổ sách, ngay cả lúc Định Quốc Công bước vào cũng không biết.

Xuân Hỉ và Xuân Nhạc thức thời lui ra ngoài, động tĩnh của các này bị Khương Nịnh Bảo phát hiện, liền ngẩng đầu lên, ngay lập tức liền nhìn thấy, thì ra là Quốc Công gia đã trở về, mặt Khương Nịnh Bảo liền lộ ra nét tươi cười, bỏ sổ sách trong tay xuống, sau đó đứng dậy ngồi cùng Định Quốc Công trên giường nhỏ.

Khương Nịnh Bảo pha cho Định Quốc Công một ấm trà.

"Nịnh Bảo, ta có một tin tức, có khả năng nhạc phụ nhạc mẫu vẫn còn sống." Định Quốc Công nhấp một ngụm trà, sau đó liền nhanh chóng nói với nàng tin tốt hắn mới nhận được.

"Bọn họ ở đâu?" Khương Nịnh Bảo đột nhiên bắt lấy bàn tay to của Định Quốc Công, vội vàng hỏi nói.

Định Quốc Công ôm lấy tiểu thê tử đang kích động: "Nịnh Bảo, trước tiên nàng đừng kích động, tin tức này là do Tiêu Nhiên của Thụy Vương phủ gửi về, vẫn chưa xác định được mọi chuyện là thật hay giả."

"Nhất định cha mẹ vẫn còn sống, ta đã mơ thấy họ rất nhiều lần rồi."

Khương Nịnh Bảo nắm trong tay cốt truyện, tất nhiên luôn biết là cha mẹ mình còn sống nhưng lại không biết bọn họ đang ở đâu, dựa theo tình tiết trong cốt truyện, trong khoảng thời gian sáu tháng cuối năm nay, hai người họ sẽ trở về, nhưng hiện tại lại gặp được tiểu vương gia Thụy Vương phủ trước thời hạn, thật sự khiến người khác hết sức vui mừng.

Từ năm trước, Tiểu vương gia Tiêu Nhiên đã bắt đầu du ngoạn sơn thủy khắp nơi, ngay cả lúc năm mới cũng không hồi kinh trờ về, nghe nói vợ chồng Thụy Vương gia vì vậy mà tức giận vô cùng lớn.

Hiện tại Khương Nịnh Bảo phải cảm tạ hắn thật tốt mới được.

Định Quốc Công: "......"

Có lẽ là do có tin tốt của cha mẹ, từ đuôi lông mày đến khóe mắt Khương Nịnh đều là ý cười, khóe miệng Định Quốc Công hơi giương lên một chút, sau đó mới hỏi một chút chuyện Tạ Cảnh Dực bị bức hôn.

Khương Nịnh Bảo ăn ngay nói thật, Định Quốc Công Tạ Hành nghe xong hơi hơi gật đầu, trong mắt mang theo ý cười ủng hộ cách làm của nàng.

"Nàng làm rất tốt!"

Nghe được Quốc Công gia khen ngợi, trong lòng Khương Nịnh Bảo liền vô cùng vui vẻ, sau đó lại nhịn không được liền hỏi chuyện của Càn Nguyên đế: "Quốc Công gia, khi nào Hoàng Thượng sẽ công bố chuyện hai vị nương nương có thai?"

"Tần Vương và Tấn Vương hiện tại đang tranh đấu ngày càng kịch liệt, nên bây giờ vẫn chưa phải thời cơ chín muồi." Định Quốc Công ôm Khương Nịnh Bảo vào ngực mình, sau đó trầm giọng trả lời.

Một khi Càn Nguyên đế công bố tin hai vị nương nương trong hậu cung mang thai, hắn sợ Tần Vương và Tấn Vương sẽ có thể suy ra được chuyện long thể Hoàng Thượng đã khang phục hoàn toàn mà hành quân lặng lẽ, nhất trí hợp tác đối phó với Càn Nguyên đế hoặc khởi binh tạo phản.

Tây Nam nơi An Viễn Hầu trấn thủ cực kỳ quan trọng, sau hơn nửa năm sắp xếp, người của bọn họ cũng chỉ thâm nhập vào một phần, Định Quốc Công không muốn khiến cho bá tánh Tây Nam lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nếu có thể, Định Quốc Công cũng không muốn lấy thủ đoạn cứng rắn để trấn áp bọn họ, tốt nhất là có thể dùng phương pháp không đánh mà thắng để giải quyết.

Khương Nịnh Bảo không hiểu chuyện chính trị, tất nhiên cũng không hiểu được thủ đoạn của chính khách, nhưng Định Quốc Công đã nói như vậy, nàng liền không tiếp tục hỏi thêm nữa, sau đó liền nói đến chuyện của Kỳ ca nhi và Lân ca nhi.

Không khí vô cùng hoà thuận vui vẻ.

Hai ngày sau, tin tức khương Nhị gia và phu nhân vẫn còn sống được xác thực, bọn họ đang hồi kinh cùng với Tiêu Nhiên tiểu vương gia, phỏng chừng khoảng tầm sau hai tháng nữa sẽ đến kinh thành.

Khương Nịnh Bảo nhanh chóng báo lại tin tốt này với đại ca mình.

Sau khi Khương Cẩn nhận được tin mừng này, liền vô cùng kích động, sau đó vội vàng chạy tới Định Quốc Công phủ muốn xác nhận tính chân thật của chuyện này với Khương Nịnh Bảo một lần nữa.

Hai tháng sau, kỳ thi mùa xuân đã kết thúc.

Khương Nịnh Bảo tin chắc chắn đại ca mình có thể đậu, bất quá nàng vẫn tiếp tục ủ thêm rất nhiều rượu thuốc giúp bồi bồ thân thể khỏe mạnh đưa cho hắn, trước đó cuối năm, nàng có mang, nên không hề ủ rượu hoa mai, cánh hoa mai đã lấy sẵn vẫn luôn cất lại trong hầm.

Hiện tại vừa lúc có thời gian, Khương Nịnh Bảo quyết định ủ nhiều thêm một chút rượu hoa mai.

Ngày tháng của Khương Nịnh Bảo lại một lần nữa bận rộn công việc.

Vào đầu xuân, học sinh tấp nập ở kinh thành càng ngày càng nhiều, mà kinh thành lại đột nhiên có nhiều thêm một tửu phường, nghe nói hiệu quả của rượu dưỡng sinh của tửu phường nhà này lại giống ý đúc với hiệu quả rượu dưỡng sinh của Thượng Vân tửu phường, nhưng giá bán lại chỉ bằng một phần năm cái giá trên trời của rượu dưỡng sinh mà Thượng Vân tửu phường.

Sau khi Dương Thư Thanh và tiểu vương gia Thụy Vương phủ Tiêu Nhiên trở mặt với nhau, rượu dưỡng sinh có giá trên trời của Thượng Vân tửu phường liền không hề bán cho Thụy Vương gia nữa, lần này, một tửu phường khác khai trương, Thụy Vương gia nửa tin nửa ngờ mua một vò rượu dưỡng sinh rồi đến tìm thái y Thái Y Viện kiểm tra hiệu quả, quả thật giống y chang rượu dưỡng sinh của Thượng Vân tửu phường.

Chuyện này khiến toàn bộ giới quyền quý kinh thành lâm vào điên cuồng.

Sau khi Khương Nịnh Bảo được Xuân Hỉ báo cho nghe tin tức này, cả người liền chấn kinh, ai lại lợi hại đến mức có thể lấy được phương pháp ủ rượu bí mật được Dương Thư Thanh canh phòng nghiêm ngặt như vậy chứ.

Không có cái giỏ tiền luôn luôn chảy mãi không ngừng là Thượng Vân tửu phường này, sợ rằng Tần Vương chỉ là lấy trứng chọi đá, thế lực càng lớn, thì tiền tài cần cho nó càng nhiều.

Chuyện này có trò hay để nhìn rồi

Hơn nữa tên của tửu phường này cũng rất có ý tứ.

Ô Vân tửu phường.

Một cái là Thượng Vân tửu phường, một cái lại là Ô Vân tửu phường.

Vừa thấy liền biết là muốn nhằm vào Thượng Vân tửu phường, nghe nói thế lực của Ô Vân tửu phường này cũng không thể kinh thường, ngay cả Tần Vương ra mặt đều cũng không thể làm bọn họ lay động, do vậy Khương Nịnh Bảo càng thêm tò mò người đứng sau màn này là ai.

Truyện Chữ Hay